Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần

Chương 124: Tuyệt Thiên






Mắt thấy sẽ bị đâm trúng.
Thạch Phong đột nhiên mở ra Ngự Kiếm Hồi Thiên, chặn một chiêu này đánh lén, nếu như bị thích khách đánh lén trúng, sẽ hôn mê 3 giây, thời gian 3 giây đủ để cho một cao thủ thích khách xử lý một MT nửa máu, hơn nữa kỹ năng của thích khách gây choáng không chỉ một, chỉ cần bị choáng, chính là chóng mặt đến chết.
“Cút!”
Thạch Phong hét lớn một tiếng, bứt ra một kiếm, càn quét ngàn quân.
Thâm Uyên Giả mang theo một trận tiếng nổ, gào thét mà qua.
“Thú vị.”
Thân ảnh đen kia phản ứng rất nhanh, một cái yến tử phiên thân, lướt qua Thâm Uyên Giả, cánh tay chuyển động như roi vậy, chuỷ thủ sáng như tuyết lần nữa đâm vào điểm chết của Thạch Phong từ bên cạnh, động tác nối liền nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy.
“Ngươi muốn chết!”
Bất quá Thạch Phong căn bản không quản chủy thủ đâm tới, Huyết Sắc Chi Nhận đã vung ra, hóa thành bốn luồng bóng kiếm, bổ về phía điểm yếu của bóng đen, hết sức tự tin với lực công kích của chính mình.
Bóng đen lập tức cả kinh, không nghĩ tới Thạch Phong quyết đoán như thế, bỏ thế phòng ngự, muốn liều chơi cả hai cùng đau, vội vàng vung vẩy chủy thủ khác cản lại.
Keng keng keng…
Giữa không trung cọ sát ra mấy tia lửa điện.
Bóng đen trực tiếp bị sức lực mạnh mẽ của Thạch Phong ép chấn ra ngoài hai mét, rồi lùi lại ba bước thân thể mới đứng vững, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Thạch Phong.
“Quả nhiên không để cho tôi thất vọng.” Bóng đen cười lạnh quỷ dị.
Tuy nhiên không rõ tại sao Thạch Phong có thể có sức mạnh lớn như vậy, hơn nữa trước khi hắn đánh lén, Thạch Phong lại có thể sớm cảm giác được, trong nháy mắt chuẩn bị tư thế đề phòng, hơn nữa ngay giây phút bị công kích, càng không chút do dự lựa chọn công kích hắn, làm hắn không thể không phòng thủ, đây là lần hắn đánh lén thất bại đầu tiên khi chơi trò chơi thực tế ảo.
Lúc này Thạch Phong cũng rất khiếp sợ, cái bóng đen này quả thực chính là sát thủ giết người trong nháy mắt, không chút tiếng động, ra tay liền lấy mạng đi, thủ đoạn ám sát cực kỳ lão làng, tốc độ công kích nhanh đến mức không nhìn rõ, mà còn có thể bám hắn theo một đoạn đường đến tận nơi đây, hắn đều không phát hiện ra, nếu không phải trước khi công kích bỗng chốc bộc lộ ra sát khí, hắn chỉ sợ cũng trúng chiêu.
Bóng đen bọc cả người mình giấu trong áo choàng màu đen, căn bản không thấy rõ dung mạo, hơn nữa áo choàng ấy rất đặc thù, kỹ năng quan sát không có hiệu quả, mà ngay cả tên ID đều nhìn không tới.
Thạch Phong nhìn thoáng qua thông báo của hệ thống.
Hệ thống: Người chơi tên đỏ Tuyệt Thiên phát động công kích với bạn.
Áo choàng tuy nhiên có thể đã lừa gạt kỹ năng quan sát, che dấu tên đỏ, nhưng là không gạt được hệ thống.
Thạch Phong chứng kiến hai chữ Tuyệt Thiên này, cũng chưa từng nghe qua, nhưng là xét từ thân thủ mà nói, cũng không phải hạng người yên lặng không tiếng tăm gì.
“Lần thất bại này là tôi chuẩn bị không đủ, lần sau khi tôi đến, nhất định sẽ lấy mạng của chú.” Tuyệt Thiên nói xong muốn xoay người chạy trốn.
“Chạy đi đâu!” Thạch Phong một cái Truy Phong Kiếm đâm tới.
Thích khách chỉ cần hiện thân, chiến lực sẽ giảm một nửa, đã thế Tuyệt Thiên còn muốn giết hắn, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua, trước hết giết xong rồi nói những chuyện khác, hắn cũng không muốn bên người lúc nào cũng đi theo một kẻ địch nghĩ muốn lấy mạng mình.
Thâm Uyên Giả theo gió tới, đâm đến, thoáng đã chạm lưng Tuyệt Thiên.
Tuyệt Thiên giống như đã sớm chuẩn bị, xoay người một cái, chủy thủ trắng bạc nhẹ nhàng đánh trúng, chỉ dùng chút xíu khí lực liền ngăn được một kiếm Thạch Phong, chủy thủ màu bạc còn lại đâm về phía bụng Thạch Phong. Đâm lưng
Thận Kích!
Trước liên tiếp công kích, năng lượng tích luỹ đủ để khiến người chơi hôn mê hơn 4 giây rồi.
Thạch Phong không nghĩ tới Tuyệt Thiên quay đầu phản kích mãnh liệt, vội vàng nghiêng người trở mình trốn, tránh được Thận Kích, bất quá chuỷ thủ của Tuyệt Thiên cũng theo sát tới, đâm về góc chết của Thạch Phong.
Bối Thứ!
Thạch Phong dùng sức nhảy lên, bay lên giữa không trung, tránh qua, né được Bối Thứ, đột nhiên vung kiếm Thâm Uyên Giả, từ trên trời giáng xuống, xung quanh thanh Thâm Uyên Giả có luồng lôi hoả bao bọc, tựa như cơn lốc kèm theo tiếng sét rít gào, vù vù rơi xuống mặt đất.
Diễm Lôi Bạo!
Tuyệt Thiên biết rõ nó lợi hại, hai thanh chủy thủ nghênh đón lấy, dùng ra đón đỡ, chặn một chiêu tấn công mãnh liệt này.
Song có điều sức mạnh cao ngút của Thạch Phong sao dễ ngăn cản thế được, trong nháy mắt va chạm, Tuyệt Thiên liền khuỵu một chân xuống đất, thiếu chút nữa gục luôn, hai chân đều sa vào nền đất cát.
Diễm Lôi Bạo bị ngăn trở, là vượt quá ý nghĩ của Thạch Phong, bất quá Thâm Uyên Giả chuyển hướng, dùng ra Thâm Uyên Thúc Phược, chín cái xiềng xích trong nháy mắt trói chặt Tuyệt Thiên, không thể động đậy, lập tức Thạch Phong dùng toàn lực, song kiếm đột nhiên chém tới.
Mười bóng kiếm đâm về Tuyệt Thiên, làm cho Tuyệt Thiên muốn né cũng không thể tránh.
“Lần sau chúng ta gặp lại đi.” Tuyệt Thiên phát hiện Thạch Phong chiêu thức rất nhiều, liên tiếp không ngừng, mở miệng cười nói, lập tức thân ảnh bắt đầu biến nhoà, chín cái xiềng xích rơi xuống đất.
Mười bóng kiếm đâm vào giữa không trung.
Kỹ năng Tan Biến cao cấp của Thích khách, không chỉ có cưỡng chế tiến vào trạng thái ẩn thân, còn có thể vô địch hơn một giây đồng hồ.
“Muốn chạy không có cửa đâu!” Thạch Phong sao có thể cam lòng thả Tuyệt Thiên chạy, chứng kiến dưới chân bụi cỏ sụp đổ, một chiêu Phong Lôi Thiểm chém tới.
Ba tia sét vọt tới, Tuyệt Thiên lại mở ra Tật Phong Bộ, lần nữa vô địch 1 giây, chặn Phong Lôi Thiểm, mau chóng chạy đi.
Thạch Phong cũng mở ra Phong Hành Bộ đuổi theo.
Bất quá vừa đuổi lên, liền phát hiện Tuyệt Thiên từ trong túi móc ra một gói bột màu trắng, vội vàng quay đầu nhắm mắt lại.
Bột màu trắng vẩy ra, ánh sáng màu trắng chói mắt loé lên.
Bột tia chớp, có thể làm cho quái vật và người chơi từ level 20 trở xuống bị mù ngắn ngủi 4 giây, đó là đạo cụ đặc biệt hiếm có, ở trấn Hồng Diệp chỉ có cửa hàng ma pháp tại xóm nghèo mới bán đấu giá, hơn nữa một ngày chỉ bán mười gói.
Sau thời gian ánh sáng làm chói mắt, lúc Thạch Phong mở mắt ra nghĩ tìm kiếm Tuyệt Thiên, phát hiện Tuyệt Thiên sớm đã rời đi, không thấy tăm hơi rồi.
Tìm nửa ngày, cũng không có phát hiện bóng dáng, Thạch Phong đành phải bỏ.
“Tuyệt Thiên này rốt cuộc ở đâu ra?” Thạch Phong trong lòng tràn đầy nghi vấn, thích khách này không chỉ có kỹ thuật cao siêu, mà ngay cả kỹ năng cũng rất nhiều, xem một thân trang bị là nguyên bộ trang phục Thanh Đồng level 5, hai thanh vũ khí đều là cấp Bí Ngân, địa vị không đơn giản.
Gần đây hắn đều tại thành Hắc Dực, coi như là chọc phải Thị Huyết Chiến Thần, nhưng Thị Huyết Chiến Thần cũng không biết thân phận chân chính của hắn, nếu như nói còn chọc tới ai, thì có lẽ là Viêm Hổ của U Ảnh và Thiết Kiếm Cuồng Sư của Võ Lâm Minh.
Thạch Phong đối với U Ảnh rất quen thuộc, Viêm Hổ còn chưa lợi hại như vậy, có thể tìm tới cao thủ vô danh thế này, khả năng duy nhất chính là Thiết Kiếm Cuồng Sư của Võ Lâm Minh, trước đó lần thứ nhất giết chết hắn, với tính cách của Thiết Kiếm Cuồng Sư, tuyệt sẽ nuốt giận ngược vào bụng mà bỏ qua.
Hơn tám mươi phần trăm khả năng chính là Thiết Kiếm Cuồng Sư tìm sự giúp đỡ.
Không thể không nói, Thạch Phong đối với việc này rất đau đầu, với thực lực của hắn bây giờ, thật không sợ Thiết Kiếm Cuồng Sư chút nào, nhưng một thích khách bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu giấu mình ở một bên, thực tế lại còn là thích khách cao thủ như vậy, thế thực phiền. Lỡ may khi hắn đang đánh quái hoặc là giao chiến lại xuất hiện ngay thời khắc mấu chốt, muốn dồn hắn vào chỗ chết, có hơn chín mươi phần trăm hắn sẽ chết chắc.
“Xem ra sau này chỉ có thể đổi diện mạo khác.” Thạch Phong nghĩ biện pháp duy nhất hiện giờ chính là thay đổi hình dạng, như vậy tên thích khách gọi là Tuyệt Thiên kia cho dù lợi hại cỡ mấy, cũng tuyệt đối tìm hắn không ra, tìm không thấy hắn, tự nhiên quấy rầy hắn không nổi.
Bất quá hắn hiện tại không thể thay đổi bề ngoài, phải tìm một chỗ không người mới được.
Thạch Phong lo rằng tên thích khách gọi là Tuyệt Thiên kia không hề rời đi, vẫn luôn ngồi cạnh hắn, trực tiếp mở ra kỹ năng Hư Vô của nhẫn, cũng ẩn thân biến mất, tìm một địa phương không có người thay đổi hình dạng rồi lại tới tìm kiếm Băng Lam Ma Diễm.
Ngay sau lúc Thạch Phong biến mất không lâu, trên đại thụ u tối hiển lộ một thân ảnh, đúng là Tuyệt Thiên.
“Mẹ, hắn ta rốt cục là kiếm sĩ hay thích khách thế?” Tuyệt Thiên không khỏi bực mình nói tục, vốn hắn là một kẻ không đạt mục đích thì không bỏ, trước vẫn luôn nói đi, nhưng thật ra là nói dối Thạch Phong, muốn tìm cơ hội tốt để đánh lén lần nữa, không nghĩ tới Thạch Phong lại đến một chiêu như vậy, trực tiếp biến mất không thấy, vầy để hắn tìm cơ hội đâu ra được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.