Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần

Chương 123: Kẻ phù Hợp mới có thể sinh tồn




Băng Lam Ma Diễm.
Có thể nói là một trong vài cái Dị Hoả bậc hai cả khu vực thành Bạch Hà, đối với đoán tạo sư mà nói nó có sự hấp dẫn vô cùng tận, hơn nữa rừng Bách Quỷ cách trấn Hồng Diệp không phải quá xa, nếu như không lấy tới tay thì thật quá đáng tiếc.
Thạch Phong muốn kiếm nhiều tiền cũng vậy, hay muốn đoán tạo cũng thế, nó đều mang đến sự trợ giúp thật lớn.
Hiện giờ trình độ đoán tạo của Thạch Phong cách bậc học đồ trung cấp còn kém mấy trăm điểm thuần thục, nhưng cho dù đã trở thành đoán tạo học đồ trung cấp, muốn đoán tạo Ngân Sắc Lê Minh cấp Bí Ngân, cũng cực kỳ khó khăn.
Học đồ trung cấp đi rèn trang bị cấp Bí Ngân xác xuất thành công chỉ có 2%, sơ cấp càng đáng thương chỉ có 1%.
Tính cả Bí Kíp Rèn Đúc [1] có 20% cùng kí hiệu Hắc Thiết 5%, tăng thêm Phù văn thiết chùy 5%, coi như là học đồ trung cấp cũng mới có 32% xác xuất thành công. Hơn nữa chế tác Ngân Sắc Lê Minh yêu cầu ba loại tài liệu cực kỳ hi hữu, định trước số lượng Ngân Sắc Lê Minh đúc ra sẽ không nhiều. Nếu với tỷ lệ thành công thế kia đi chế tác Ngân Sắc Lê Minh, Thạch Phong tuyệt đối không kham nổi sự tổn thất, thất bại một lần mất hơn mười ngân tệ cũng không coi là gì, nhưng mà tài liệu hi hữu, không phải muốn lúc nào cũng có thể lấy tới tay, cần qua thời gian dài các loại tài liệu xuất hiện lại cái mới.
[1] Ở các chương trước mình dịch là Đoán Tạo Chi Thư, nhưng mình thấy nên chuyển qua cụm từ thuần việt dễ hiểu hơn. Các bạn đọc cho mình ý kiến nên để nguyên Hán Việt hay đổi thế này? Nếu chọn đổi, mình sẽ sửa lại các chương trước luôn.
Hơn nữa thăng cấp Thâm Uyên Giả, chính là trông cậy vào mười thanh Ngân Sắc Lê Minh để tăng lên.
Cho nên Băng Lam Ma Diễm là thứ ắt không thể thiếu.
Băng Lam Ma Diễm bậc hai có thể tăng lên xác xuất rèn đúc thành công không ít, chớ nói chi là từ nay về sau mang tới rất nhiều tiện lợi, hành trình tới Bách Quỷ Lâm này Thạch Phong phải đi.
Thạch Phong rời khỏi trấn Hồng Diệp, một đường hướng về phía bắc.
Bởi vì thể lực vấn đề, Thạch Phong không dám chạy quá nhanh, chạy càng nhanh thì tiêu hao thể lực càng nhiều, nhưng khi bảo trì được tốc độ chạy nhất định, tiêu hao có thể theo kịp độ tăng lên, bất quá cái tốc độ này căn cứ vào thuộc tính người chơi mà điều chỉnh, thật không dễ khống chế.
Khi đi ngang khu thảo nguyên Sói Xám level 5.
Khắp nơi trong bụi cỏ cao đến nửa người đều ngổn ngang đầy thi thể của người chơi, phần lớn đều là một người chơi một chỗ, ít có tiểu đội bị diệt sạch.
Sau khi xâm nhập thảo nguyên mấy trăm mét, trong bụi cỏ phía trước đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào náo động, Thạch Phong trực tiếp rút vũ khí ra.
Chỉ thấy hai tên người chơi level 5 từ bên trong vọt ra, chật vật không thôi, trên quần áo cũng không thiếu vết máu, mà ngay cả vũ khí trên người cũng mất. Hai người chứng kiến Thạch Phong, rồi không nói hai lời, trực tiếp phóng về phía Thạch Phong.
Ngay lúc hai người lao ra bụi cỏ, một bầy Sói Xám Mắt Trắng level 5 cũng vọt ra, đuổi sát hai người không bỏ, những Sói Xám Mắt Trắng ấy vừa đuổi theo, còn vừa phát ra tiếng sói tru, giống như đang nói cho con sói khác vị trí con mồi.
Sói Xám Mắt Trắng, level 5, HP 540.
Thạch Phong trong nháy mắt liền hiểu, hai người này là nghĩ muốn đẩy nguy hiểm lên người khác chịu thay.
“Thằng kia, coi như số mệnh của mày không tốt, dù sao mày sẽ chết, vậy dứt khoát hấp dẫn bầy sói cho bọn tao đi.” Một Thích Khách nhìn về phía Thạch Phong cười lạnh mà nói.
Nói xong tốc độ hai người phóng tới Thạch Phong lại nhanh hơn nhiều.
Bất quá bọn hắn đánh giá Thạch Phong quá thấp rồi.
Mắt thấy hai người muốn chạy ngang qua Thạch Phong, chỉ giây lát Thạch Phong đã ra tay, thoáng chốc bắt được cánh tay hai người, bằng vào sức mạnh siêu cao, trực tiếp ném hai người về trong bầy sói xông tới.
Hai người này thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã ngã ở trong bầy sói, bị ba, bốn con Sói Xám Mắt Trắng xông lên hạ gục, phát ra tiếng kêu rên.
“Mày…” Tên thích khách kia còn không có đem lời mắng ra miệng, đã bị Sói Xám Mắt Trắng bên cạnh cắn đứt yết hầu và tứ chi, chốc lát đã bị xé rách, thanh máu không ngừng rớt xuống, kêu ra tiếng thống khổ thảm thiết.
Tên Du Hiệp còn lại tự nhiên không có ngoại lệ, rất nhanh đã bị bầy sói giết chết.
Đối với hai người họ, Thạch Phong không hề có chút đồng tình nào.
Nếu như hai người họ chạy về những phương hướng khác, nói không chừng còn có hi vọng sống, nhưng chết sống gì cũng muốn đưa họa đẩy sang người, chạy tới chỗ Thạch Phong, căn bản không biết rõ Thạch Phong còn đáng sợ hơn bầy sói phía sau bọn họ.
Ngay lúc cả bầy sói công kích hai người kia, Thạch Phong nắm lấy giây phút hai người chết đi, chém tới một chiêu Phong Lôi Thiểm.
Tia sét màu xanh như mãnh hổ xổ khỏi lồng, phát ra tiếng rít gào rung trời, xuyên qua thân thể bọn Sói Xám Mắt Trắng, tạo thành thương tổn liên tiếp từ 300 điểm trở lên, thuấn sát toàn bộ Sói Xám Mắt Trắng, chỉ còn lại có một đống cháy đen.
Tuy nhiên thoáng chốc đánh chết hơn mười con Sói Xám Mắt Trắng, nhưng là Thạch Phong đã level 7 rồi, lấy được tổng cộng mấy trăm điểm kinh nghiệm, có thể nói là không đáng kể.
Thạch Phong nhặt hết đồ rơi xuống, rồi từ trong ba lô lấy ra một tấm quyển trục Ẩn Dật.
Bởi vì Thần Vực tiến hóa, những quái vật ở ngoài đây cũng đã mạnh lên không ít, không chỉ có độ nhạy cảm tăng nhiều, mà IQ cũng được gia tăng, phạm vi hoạt động cũng gia tăng rất nhiều, thêm cả phương thức chiến đấu cũng bắt đầu có sự thay đổi, càng tiếp cận thực chiến. Thay đổi lớn nhất chính là dù là đẳng cấp của người chơi rất cao, cũng sẽ không khiến những quái vật này lùi bước, hoặc là giảm bớt phạm vi cảnh giác, cho nên tại đây cần phải càng chú ý nhiều hơn so với trước kia, bằng không rất dễ dàng dẫn tới một đống, rồi tặng mạng mình luôn.
Dọc theo con đường này người chơi đều là vì như vậy, mới tử vong, nếu tiểu đội bị diệt cả đoàn là vì giết mấy con Sói Xám Mắt Trắng xong, không có rời đi nhanh nhanh, tản ra mùi máu tươi hấp dẫn đến càng nhiều Sói Xám Mắt Trắng ở xung quanh, mới dẫn đến việc cả đoàn bị diệt.
Sau khi Thạch Phong sử dụng quyển trục Ẩn Dật, rất nhanh rời khỏi thảo nguyên Sói Xám, sau đó đi qua hẻm núi Ketcher, cùng hồ Serena và các khu quái vật cấp cao khác, tốn hơn sáu giờ mới đi tới khu rừng Bách Quỷ level 15.
Rừng Bách Quỷ vẫn luôn bị nguyền rủa, từ trước đến nay không có ánh sáng mặt trời, hoàn toàn yên tĩnh tối tăm, chỉ có U Linh bị nguyền rủa mới lắc lư một mình trong rừng cây này. Những U Linh kia miễn dịch 60% công kích vật lý, đồng thời còn có xác suất né tránh 20%, lực công kích siêu cao, đối phó Thạch Phong hiện giờ, dùng nhiều nhất ba lần công kích. Bất quá lượng máu của chúng nó chỉ có 600, thương tổn từ công kích bằng ma pháp tăng lên 100%, là thiên đường để chức nghiệp thuộc pháp hệ thăng cấp.
Bởi vì Thần Vực tiến hóa, những U Linh bị nguyền rủa kia cũng nhạy cảm hơn trước, chúng nó bất đồng với những dã thú khác, chúng nó có thể dễ dàng ngửi thấy được hơi thở người sống trong khoảng một trăm mét, mà không phải mùi, cho dù là dùng ẩn thân đều không có tác dụng.
Bất quá Thạch Phong cũng đã sớm chuẩn bị, lấy lọ thuốc tiêu tán ra, trực tiếp uống hết, có thể giấu kín hơi thở người sống, thời gian duy trì liên tục mười phút.
Có thuốc tiêu tán trợ giúp, Thạch Phong chỉ cần cẩn thận một chút, liền sẽ không dẫn U Linh bị nguyền rủa tới đây.
Nơi mà Băng Lam Ma Diễm xuất hiện, theo như Thạch Phong biết, là ở trung tâm rừng Bách Quỷ, chỗ bệ phun nước trung ương tiểu trấn Bách Quỷ. Thần Diệu Chi Quang vì lấy được Băng Lam Ma Diễm có thể nói là nhọc lòng, phái ra mấy ngàn người, sau lại chết tiếp vài trăm người, mới xử lý sạch sẽ mọi U Linh ở tiểu trấn Bách Quỷ, rồi thuận lợi bắt được Băng Lam Ma Diễm.
Thạch Phong tự nhiên không có bản lãnh xử lý sạch sẽ những U Linh trong tiểu trấn Bách Quỷ này, bất quá hắn còn có các phương pháp khác, chỉ có điều thế thì nguy hiểm quá chừng.
Khi Thạch Phong thật vất vả mới đến tiểu trấn Bách Quỷ, ngay lúc dừng bước quan sát tiểu trấn, trong rừng cây vắng tanh một luồng gió mát thổi quét qua, Thạch Phong đột nhiên cảm giác phía sau lưng có một loại hơi thở lạnh buốt không nói rõ được.
Sát khí!
Thạch Phong nếu như không phải trải qua nhiều năm chém giết đẫm máu, có bản năng cảnh giác đối với nguy hiểm, căn bản cũng không sẽ phát hiện sát khí lúc có lúc không thế này, đây là lần đầu hắn cảm nhận được luồng sát khí lạnh lẽo như vầy, lập tức rút ra song kiếm.
Trong giây lát, sau lưng Thạch Phong toát ra một thân ảnh màu đen, mang theo mũi nhọn loé sáng ánh bạc đâm thẳng vào cổ Thạch Phong, lại một mũi nhọn bạc đâm về phía sau, như rắn độc cắn người mau lẹ trí mạng vậy.
Chỉ nhìn từ việc ra tay, có thể biết người này tuyệt đối là đỉnh cấp cao thủ.
Tuy Thạch Phong có một chút phòng bị, nhưng là tốc độ quá nhanh căn bản trốn không thoát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.