Trốn Không Thoát

Chương 4:




8
Vào tuần thứ ba tôi bị giam, Tống Ngôn Thanh cuối cùng cũng xuất hiện.
Người hắn đầy m á u, như một con quỷ xấu xa bò ra từ địa ngục.
Tôi đang mặc chiếc váy trắng mà hắn chuẩn bị, ngồi trên ghế liễu gai, lặng lẽ băng bó cho một con mèo hoang bị thương.
Chuyện đặc vụ ngầm bị vạch mặt, Tống Ngôn Thanh phát hiện ra bí mật của tôi, cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài và g i a m chặt tôi ở trong khoảng sân vắng vẻ này, tôi chỉ giữ ba bộ váy trắng giống hệt nhau để thay đổi.
Nhưng hắn không biết, tôi đã đi trước hắn một bước và còn tìm thấy chiếc điện thoại di động thứ hai của hắn. Đó là bí mật mà tôi vô tình phát hiện ra.
Kiếp trước, khi hắn lên kế hoạch s á t h ạ i anh trai và chú ruột, tôi muốn dùng chiếc điện thoại đó để liên lạc với bên ngoài. Điện thoại được bảo vệ bằng mật khẩu, chỉ có một cơ hội để nhập.
May mắn thay, tôi đã đặt cược đúng. Tôi thành công chuyển được tin tức cuối cùng về hành tung của hắn trước khi bị giam.
Nhưng tôi không hiểu, Tống Ngôn Thanh vẫn luôn quý trọng mạng sống của mình, lấy lợi ích cá nhân làm trung tâm, nếu không tìm được một góc để trốn trong hoàn cảnh nguy hiểm này thì sao lại liều mạng quay lại? Tức giận muốn tự tay g i ế t c h ế t tôi sau khi bị chơi xấu? Tôi không nghĩ ra động cơ nào khác.
"Chị, bạn trai của chị bị thương, chị không quan tâm sao?"
Tống Ngôn Thanh cười tươi, dang tay ôm lấy tôi, nhưng cánh tay hắn dừng lại giữa không trung, lặng lẽ nhìn chiếc váy không tì vết trên người tôi, từng chút một, hắn rút lại bàn tay đầy m á u của mình lại, lấy ra một chiếc hộp đựng nhẫn và nói:
“Chị ơi, tôi không hiểu tại sao cầu hôn lại nhất thiết phải cần nhẫn, nhưng tôi đã chuẩn bị điều tốt đẹp nhất cho chị. Tôi đã nói, tôi muốn cưới chị. Tôi muốn cho chị mọi thứ mà người khác có và kể cả những thứ họ không có."
Tống Ngôn Thanh cụp mắt xuống và mỉm cười buồn bã. Con mèo hoang cảm nhận được ánh mắt, ngay lập tức trở nên lo lắng bất an, nhảy ra khỏi tay tôi.
"Chị, chị đối tốt với động vật, chị sẽ cố gắng hết sức để cứu những người lạ mà chị chưa từng gặp, chủ động quan tâm họ. Vậy tại sao chị lại không cười với tôi?"
"Tại sao? Chúng ta đã làm những chuyện thân mật nhất, nhưng chị vẫn cách xa tôi như vậy. Trần Chi Chi, rốt cuộc chị muốn gì?"
Cuối cùng, Tống Yến Thanh gần như gầm lên.
Tôi đặt cuốn sách xuống, lạnh lùng ngẩng đầu lên, nòng súng sẫm màu chĩa vào giữa ấn đường của tôi.
Tôi thốt ra từng chữ, từng chữ:
“Tôi muốn đất nước được yên bình, tôi muốn tất cả những kẻ xấu, tội phạm phải nhận sự trừng phạt thích đáng. Cậu có làm được không?”
Nếu như không có Tống Ngôn Thanh, tôi sẽ có một gia đình hạnh phúc, một người bạn thân đáng yêu, một người trúc mã ưu tú.
Tôi sẽ giữ được lòng đồng cảm, có lúc sẽ ra tay tương trợ người khác mà không mảy may lo lắng.
Tôi sẽ mưa dầm thấm lâu mà yêu Phó Thời Viễn.
Tôi sẽ có một tình yêu bình thường, vừa nồng nàn vừa dung dị.
Tôi sẽ nỗ lực học tập, trở thành một nhà nghiên cứu cống hiến cho xã hội.
Chứ không phải bị một khẩu s ú n g nhắm vào đầu như bây giờ.
Lúc tôi đang chuẩn bị để đón nhận cái c h ế t, giọng Tống Ngôn Thanh lại mềm xuống:
“Chị, tôi kể cho chị nghe một câu chuyện có được không?”
“Ngày trước có một đứa trẻ, mẹ của nó là do ba nó bắt cóc, cưỡng ép nên mới có nó. Chị ơi, chị có thấy rất không công bằng không. Có người sinh ra đã ở thiên đường, còn có người lại trú ngụ sẵn ở địa ngục tối tăm bẩn thỉu.”
Miệng vết thương vẫn đang chảy máu, hơi thở của Tống Ngôn Thanh yếu dần, nhưng hắn vẫn chìm trong câu chuyện kia.
“Người mẹ nói dối đứa trẻ rằng trong nhà lớn có kẹo, nhưng khi đứa trẻ hào hứng lao vào thì phát hiện ra rằng mẹ đã biến mất. Có một người đàn ông lạ mặt đứng trên tầng cao nhất. Đứa trẻ bò đến, người đổ mồ hôi đầm đìa. Nó leo lên từng bậc từng bậc, mong đợi được cho kẹo, nhưng nó bị đá xuống, suýt nữa đã bị tàn tật suốt đời. Người đá nó chính là người anh cùng cha khác mẹ của nó.”
“Năm đó nó mới 5 tuổi. Trong khi những đứa trẻ khác còn đang lo lắng không có đủ đồ chơi thì nó đang nghĩ cách sống qua ngày."
“Và kẹo cũng trở thành thứ mà đứa trẻ ghét nhất, vì dù là loại kẹo nào thì nó cũng sẽ trở nên đắng trong miệng."
“Sau này, lúc gia đình xảy ra chuyện, đứa trẻ kia đã lớn, nó lợi dụng lúc hỗn loạn để trốn thoát và gặp một cô gái. Cô ấy đưa cho đứa trẻ một chiếc kẹo dâu. Đó là lần đầu tiên đứa trẻ biết thế nào là ngọt ngào. Cảm giác này khiến nó bị n g h i ệ n."
"Sau này nó mua rất nhiều kẹo dâu, đắt có rẻ có nhưng lại không nếm được vị ngọt như lúc đó. Nó nghĩ có lẽ cô gái đó phải tự tay cho nó ăn, một viên không đủ, hai viên cũng không đủ, tốt nhất là cả đời…”
Tôi thật sự không nghe được nữa, lớn tiếng ngắt lời:
“Đây là lý do để hủy hoại một cô gái?”
Tống Ngôn Thanh cười đến si mê:
“Đứa trẻ đó không muốn làm điều này, nhưng cô gái lại muốn thổ lộ tình cảm của mình với anh trai nhà bên, đứa trẻ chỉ có thể cướp cô ấy mang đi. Chị, chị biết mà, đứa trẻ đấy chỉ có được chút ngọt ngào như vậy thôi, cho nên nó sẽ không bao giờ buông tay.”
Tôi cảm thấy răng mình run lập cập, cảm xúc có chút mất kiểm soát:
“Thổ lộ với anh trai nhà bên? Ai nói với cậu như vậy?"
"Chị, chị không phải đã đoán ra rồi sao?”
Là…là Phó Thời Viễn!
"Anh ta chẳng qua chỉ bị gãy tay, chị đã buồn như vậy. Chị à, nếu tôi c h ế t, chị có buồn không?"
Giọng tôi rất bình tĩnh:
"Cậu thử c h ế t đi thì sẽ biết."
Ngón tay đặt trên cò súng của Tống Ngôn Thanh run lên, thần kinh căng thẳng hồi lâu.
Tôi và Tống Ngôn Thanh đều sắp sụp đổ, đáng tiếc là tôi lại ngã trước hắn.
9
Khi tôi tỉnh dậy, có bốn năm người vây quanh tôi, cô gái trẻ nhất ở giữa mặc áo khoác trắng.
"Tống Ngôn Thanh, hắn c h ế t rồi sao?"-Tôi vội vàng hỏi.
Nữ bác sĩ lắc đầu.
Tôi đang định hỏi người đó đã bị bắt hay chưa, nhưng đột nhiên tôi nhận ra mình chưa được cảnh sát giải cứu. Đây hoàn toàn không phải là bệnh viện.
Tôi cảm thấy ớn lạnh, cố gắng đứng dậy nhưng bị nữ bác sĩ giữ lại.
"Cô Trần, cô đang mang thai, xin đừng cử động.”
Tôi sửng sốt một lúc rồi hỏi:
“Bây giờ chúng ta đang ở đâu?”
Nữ bác sĩ mỉm cười: “Cô đừng lo lắng, lão đại của chúng ta rất mạnh mẽ, ngài ấy bị thương nặng nhưng vẫn phá vỡ được vòng vây. Bây giờ cô đã an toàn rồi."
…..
Tống Ngôn Thanh cẩn thận áp sát vào cái bụng phẳng lì của tôi, vẻ mặt vừa vui mừng vừa bối rối.
Tôi đau đớn nhắm mắt lại và hỏi bác sĩ:
"Có thể nhanh chóng sắp xếp p h á t h a i được không?”
Sắc mặt Tống Ngôn Thanh lập tức trở nên đáng sợ, nhưng vẫn ôm chặt lấy tôi.
Hắn cười:
"Chị, tại sao? Chúng ta là người yêu. Có em bé không phải là chuyện bình thường sao?"
"Trò chơi đã kết thúc rồi."
Môi của Tống Ngôn Thanh mất đi huyết sắc: "Trong mắt chị, đây chỉ là một trò chơi?”
“Không thì sao?”
……
Sau cuộc nói chuyện kết thúc không vui vẻ gì, nữ bác sĩ kéo Tống Ngôn Thanh ra ngoài cửa, dùng giọng trầm thấp thuyết phục:
"Lão đại, con gái mang thai dễ xúc động. Dễ bị t r ầ m c ả m cũng dễ nghĩ đến t ự t ử. Không thể trái lời chị dâu, việc gì cũng phải nghe theo cô ấy.”
Những ngày tiếp theo, Tống Ngôn Thanh bận rộn đến nỗi chân gần như không chạm tới đất.
Nhưng hắn vẫn kiên trì mỗi ngày, lặng lẽ nằm trên giường với một luồng s á t khí, nhìn chằm chằm vào tôi không chớp mắt.
"Tống Ngôn Thanh, tôi muốn rửa sạch tội lỗi cho con tôi."
Đây là lần đầu tiên trong rất nhiều ngày, tôi chủ động nói chuyện với Tống Ngôn Thanh.
Hắn lập tức nắm tay tôi, trong mắt không giấu được sự vui mừng:
“Chị, ý chị là chị chấp nhận đứa bé rồi.”
Tôi gật đầu: “Nhưng tôi không muốn đứa bé sinh ra trong tội lỗi. Tôi nghe nói có một ngôi chùa rất thiêng. Chỉ cần có tín đồ bái lạy chín mươi chín bước, lấy được bùa bình an thì có thể rửa sạch tội lỗi."
"Được, tôi sẽ phái người đi lấy bùa bình an về."
Tôi ngăn hắn lại:
"Chỉ có cha ruột của đứa trẻ đến thì mới có tác dụng."
Nhìn Tống Ngôn Thanh do dự, tôi lại nhắm mắt lại, ngước mắt lên: "Quên đi, coi như tôi chưa nói gì."
Tống Yến Thanh không trả lời mà đột nhiên cười hỏi tôi:
"Chị à, nếu tôi sinh ra trong một gia đình bình thường như chị, chị sẽ thích tôi hay Phó Thời Viễn?".
Tôi phớt lờ câu hỏi nhàm chán này, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tống Ngôn Thanh lặng lẽ đứng bên cạnh tôi một lúc lâu, cuối cùng cũng ra khỏi phòng.
Trong giấc ngủ, tôi mơ hồ nghe thấy một giọng nam rất yếu ớt:
"Chị ơi, kiếp sau đừng gặp phải tôi nữa."
Nửa đêm, nữ bác sĩ chịu trách nhiệm bảo vệ tôi lặng lẽ bước vào trong phòng, nhìn như đắp chăn cho tôi, nhưng thực chất là đang viết chữ lên tay tôi dưới chăn.
“Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta, cô có nghĩ hắn ta sẽ đi không?”
Đúng vậy, một người sinh ra đã vô cảm, một kẻ điên không có đạo đức, liệu hắn có thực sự tin vào chuyện như vậy không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.