Trốn Không Thoát

Chương 3:




7
Tôi không biết đã mở mắt bao nhiêu lần, xương cốt trong cơ thể tôi như bị nghiền nát rồi ráp lại.
Bữa sáng nóng hổi đã được dọn sẵn trên bàn, trứng rán được làm thành hình trái tim. Tôi thuần thục vứt vào thùng rác.
Mấy ngày gần đây, Tống Ngôn Thanh hay xem video của các cặp đôi blogger, hỏi tôi một câu:
"Chị ơi, yêu là cảm giác như thế nào?"
Nghe được lời này thốt ra từ miệng Tống Ngôn Thanh, tôi chỉ thấy buồn cười, buột miệng nói:
“Đó là điều mà cậu sẽ không bao giờ có thể học được.”
“Chị, chị dạy tôi đi.”
Theo dòng thời gian của kiếp trước, việc lưu vong của Tống Ngôn Thanh đã kết thúc, chuẩn bị đến biên giới với một lô "hàng mới", một khi tiếp quản ngành công nghiệp ở miền bắc Myanmar, hắn sẽ lần lượt g i ế t c h ế t anh trai và chú của mình, nhanh chóng kiểm soát tình hình và sử dụng công nghệ mới nhất để nơi ở của mình trở nên bí mật hơn.
Điều này sẽ gây nguy hiểm lớn cho an ninh biên giới, việc bắt giữ sẽ vô cùng khó khăn. Mấy ngày gần đây, hắn ngày càng dành nhiều thời gian ở bên ngoài. Chắc hẳn hắn đang chuẩn bị rời đi.
Một tin nhắn mới được gửi đến, là cảnh sát Lưu: "Cô Trần, chúng tôi dựa vào bằng chứng thu thập tình báo hiện có mà cô cung cấp, Tống cực kỳ cảnh giác, công việc phản trinh sát của hắn gần như liền mạch. Hắn dường như đã phát giác ra hành động của chúng tôi từ lâu. "
"Theo nhận định của chúng tôi, tình hình hiện tại của cô nguy hiểm hơn nhiều so với dự kiến, không còn thích hợp để tiếp tục phục kích. Chúng tôi đã cử những cảnh sát giàu kinh nghiệm đến phối hợp với cô. Hãy tận dụng cơ hội và nắm bắt mọi thời cơ để trốn thoát. Yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ sự an toàn của cô."
Đọc xong tôi nhanh chóng xóa tin nhắn. Đây là một chiếc Nokia cũ đã lỗi thời, màn hình bị hỏng và thiếu một vài nút bấm, trông không có gì đáng chú ý.
Bố mẹ tôi đã vứt nó dưới đáy tủ. Sau khi được xử lý, giờ đây nó đã trở thành công cụ dành cho người đơn phương độc mã như tôi làm đường dây liên lạc.
Sau lần Phó Thời Viễn đến, mặc dù Tống Ngôn Thanh không hạn chế quyền tự do của tôi, nhưng chỉ cần tôi rời khỏi tầm mắt của hắn, tôi sẽ bị người của hắn cử đi âm thầm theo dõi.
Tôi dứt khoát giảm tần suất đi ra ngoài, mua vé máy bay cho bố mẹ tôi đến Maldive, đơn phương cắt đứt liên lạc với Phó Thời Viễn, chỉ còn lại tôi và Tống Ngôn Thanh.
Hắn rất hài lòng với cái gọi là "thế giới hai người" này, nhập vai không thoát, chúng tôi đã thực sự trở thành một cặp đôi trong mắt người khác.
Dường như Tống Ngôn Thanh tưởng làm như thế, tất cả những gì hắn làm với tôi trước đây đều có thể bị xóa sạch.
Đến đêm, Tống Ngôn Thanh cầm theo một cốc nước bước vào phòng ngủ, tôi đưa tay ra, hắn tự nhiên tựa cằm vào lòng bàn tay tôi.
"Làm gì vậy?"
"Không phải cái này."
Tống Ngôn Thanh đặt chiếc túi phiên bản giới hạn mới mua của Chanel lên tay tôi.
Tôi thản nhiên đặt túi xách sang một bên: "Đưa điện thoại di động để tôi kiểm tra."
Tống Ngôn Thanh đột nhiên hiểu ra, ngoan ngoãn mở khóa mật khẩu, nằm lên giường, ôm lấy eo tôi, rúc vào tôi như một con chó con..
Mùi thơm nồng nặc của sữa tắm cây dành dành cũng không thể che đậy được mùi máu.
"Chị, người đó đã bị tôi xử lý, sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt chị nữa đâu."
Người mà hắn nói tới chính là A Hổ, cánh tay phải của hắn. Ở bên nhau một thời gian dài, Tống Ngôn Thanh dần dần cho tôi làm quen với những người xung quanh hắn, giới thiệu tôi với một số người và cấp cho tôi một số quyền.
Khi hắn bắt đầu lên nắm quyền nắm đã xảy ra tình trạng hỗn loạn lớn, chính A Hổ đã liều mạng bảo vệ Tống Ngôn Thanh và đưa hắn ra ngoài.
Có một lần, khi đi mua sắm về, tôi vô tình bắt gặp hai người đang nói chuyện:
“Lão đại, em thấy Trần Chi Chi không phải là thứ gì tốt đẹp cả, đã bao nhiêu lần cô ta dựa vào chút quyền mà anh cho để ép các anh em thả người, khiến em con m ẹ nó thấy chúng ta sắp hoàn lương rồi. Nói dễ nghe thì cô ta tốt bụng, không nhìn được người khác đau khổ. Nói khó nghe thì…em thấy cô ta chính là một đặc vụ ngầm được cảnh sát cử đến."
Tống Ngôn Thanh chậm rãi nhả khói thuốc, nhíu mày, đây chính là điềm báo cho cơn thịnh nộ của hắn, A Hổ không hề hay biết, vẫn cố gắng đưa ra lời khuyên:
“Lão đại, anh đã bị con yêu tinh này mê hoặc rồi, chẳng qua cô ta chỉ là trong sáng một chút, xinh đẹp một chút thôi sao? Suốt ngày giả bộ thanh cao, hất mặt sai khiến anh. Cô ta thực sự nghĩ mình là công chúa rồi."
"Lão đại, nếu anh thực sự thiếu phụ nữ, em sẽ lập tức tìm một loạt các ả quyến rũ hơn cô ta, nóng bỏng hơn cô ta.”
A Hổ đưa ra một bức ảnh.
“Anh thấy thế nào? Eo thon, chân dài và ngực khủng. Tối nay em sẽ sắp xếp."
Tôi biết cô gái trong ảnh, cô ấy được cảnh sát Lưu cử đến. Chắc hẳn cô ấy đã ẩn nấp rất lâu mới có thể tiếp cận được A Hổ, trở thành đối tượng hiến tế cho Tống Ngôn Thanh.
Nếu Tống Ngôn Thanh có thể chuyển sự chú ý của mình sang một cô gái khác, tôi sẽ dễ dàng trốn thoát hơn. Nhưng Tống Ngôn Thanh thậm chí còn không nhìn vào bức ảnh, loay hoay với đ ĩa đồ điểm tâm và bó hoa.
Đây là món quà của một cặp vợ chồng trẻ năm đó tôi và Tống Ngôn Thanh bắt gặp khi chúng tôi đi mua sắm.
Tôi hít một hơi thật sâu, trực tiếp mở cửa, nặng nhọc đặt đồ lên bàn.
“Thì ra cậu thích kiểu này, được thôi, cậu đi tìm cô ấy đi.”
Tống Ngôn Thanh ra hiệu cho A Hổ đi ra ngoài bằng ánh mắt, trên môi nở nụ cười:
“Chị, chị ghen à?”
Tôi nhẹ giọng “hừ” một tiếng.
Tống Ngôn Thanh cho tôi xem bó hoa và món điểm tâm hắn mới học được, tôi nhắm mắt làm ngơ:
"Sao lại đưa cho tôi? Đưa cho cô tiểu thư xinh đẹp kia đi."
Tống Ngôn Thanh ngơ ngác, cố gắng chuyển chủ đề:
"Chị, tôi đói rồi."
Tôi đáp: "Tôi giả vờ cao quý, mắc bệnh công chúa, cậu bảo cô gái đó đến nấu cơm cho cậu đi.”
Chuyện này có lẽ đã vượt quá phạm vi cảm xúc mà Tống Ngôn Thanh có thể xử lý được, hắn không tiếp tục giải thích mà im lặng đi theo tôi như một con chó con, mong tôi chủ động nhìn lại.
Nhìn bộ dạng hèn mọn của hắn, dường như tôi mới là kẻ mất trí, giẫm nát tính mạng và nhân phẩm của người khác dưới chân vậy.
Đến đem, tôi lại hất đi bàn tay Tống Ngôn Thanh đang đặt trên eo mình, cuối cùng đổ thêm dầu vào lửa:
"Người anh em kia của cậu cố tình châm ngòi li gián mối quan hệ của chúng ta, cậu lại bỏ qua cho anh ta, trong lòng cậu, anh ta quan trọng hơn tôi đúng không?”
…..
Suy nghĩ lại trôi về màn hình điện thoại.
Dòng tiêu đề tin tức là về cái c h ế t của A Hổ. Tôi biết Tống Ngôn Thanh là một kẻ điên, không thể nhìn hắn như một người bình thường được.
Nhưng không ngờ rằng hắn sẽ trực tiếp g i ế t A Hổ, người anh em từng vào sinh ra t ử với hắn...
Phía sau động tác của hắn dần dần tăng tốc, bởi vì chưa ăn cơm nên đầu óc tôi hỗn loạn, mí mắt nặng trĩu, không thể mở mắt ra được.
Sau khi kết thúc, Tống Ngôn Thanh vẫn không rút ra, thân mật cắn vào xương quai xanh của tôi, hắn thích dấu vết của hắn lan khắp người tôi:
"Chị ơi, một chuyến hàng của em đã bị chặn lại."
"Ah, lần sau cẩn thận một chút."
"Nhưng chị ơi, tôi chỉ nói cho chị biết địa điểm của lô hàng đó thôi."
Tôi tỉnh táo lại ngay tức khắc, vẻ mặt khó tin:
“Cậu nghi ngờ tôi?"
"Chị, tôi cũng kiểm tra điện thoại của chị, được không?"
Tôi đứng dậy định lấy điện thoại, nhưng lại nghe thấy Tống Ngôn Thanh thì thầm:
"Không phải cái này."
Ngoài cửa sổ, một tia sét rạch ngang, bầu trời sáng như ban ngày. Ánh sáng chói làm mắt tôi đau nhức. Tay tôi run lên, điện thoại rơi xuống sàn phát ra âm thanh như bị bóp nghẹt.
Có lẽ do quá sợ hãi sinh ra ảo giác, qua khóe mắt, tôi thấy Tống Ngôn Thanh rơi nước mắt, một con quái vật sinh ra đã vô cảm cũng có thể khóc được?
Nhưng hắn có gì mà oan ức?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.