Chân Diệu một hơi thiếu chút nữa không hít lên tới, một trận cười khan: “Ha ha ha.”
Ôn Mặc Ngôn cảm thấy nhị biểu muội có thể có gì đó mất hứng, đàng hoàng ngậm miệng.
Đến khi quay lai nơi đó, bởi vì bên trong nhà vẫn còn ánh sáng của ngọn đèn, mờ tối âm u, bên cạnh có cây thạch lưu trơ trụi, gió thổi tới làm cành cây rung lên từng đợt, bóng cây rơi vào trên cửa sổ giấy, hiện ra mấy phần u ám.
Chân Diệu nhớ cây thạch lưu này, hoặc là nói, là trí nhớ của nguyên chủ.
Khi đó nàng khoảng chừng mười tuổi, chạy tới dãy nhà sau phòng bên này chơi.
Khi đó chính là thời điểm trái thạch lưu chín cây, nhưng là cây thạch lựu này là loại cây trồng ở sườn núi phía bắc, kết trái thạch lưu vừa nhỏ lại vàng, ngày thường cũng không có người động.
Một lần kia nàng thấy một tiểu nha hoàn bảy tám tuổi nhón chân hái được mấy viên thạch lưu, đúng lúc bởi vì tiên sinh ở phòng dạy học đánh đàn đang khen Nhị tỷ Chân Nghiên, nàng trong lòng nổi lửa, thấy vậy liền mượn cơ hội phát tác, liền phạt tiểu nha hoàn kia quỳ dưới ánh mặt trời, nắng nóng nhiệt độ lúc đó trên 35 ℃, tiểu nha hoàn cứ như vậy phơi nắng mà hôn mê, mới kinh động đến người lớn.
Hình như kể từ lúc đó trở đi, đại ca Chân Hoán cùng Nhị tỷ Chân Nghiên đối với nàng lại càng thêm phớt lờ hời hợt, cảm thấy nàng ẩu tả, tự do phóng khoáng vượt qua khỏi ranh giới cuối cùng.
Chân Diệu không hề trách bọn họ, có thể nhìn Ôn Mặc Ngôn như vậy, sâu trong đáy lòng vẫn có mấy phần hâm mộ.
Hắn biết hết thảy khuyết điểm của Ôn Nhã Kỳ, nhưng không bởi vì đó là em gái của hắn, mà là hắn so với tuyệt đại đa số người làm huynh nào cũng đều tốt hơn.
Không phải là bởi vì bạn đủ tốt, tôi mới đối xử tốt với bạn, mà là bởi vì chính tồn tại của bản thân bạn mà tôi đối tốt với bạn.
Chân Diệu biết nghĩ như vậy khá là lập dị khác lạ, nhưng nàng thân là một cô gái, ai lại không hy vọng có một người anh trai như vậy chứ?
Thấy Chân Diệu bất động, Ôn Mặc Ngôn hỏi: “Muội có phải bị lạnh không?” Vừa nói vừa cởi xuống áo khoác ngoài phủ thêm cho nàng.
Chân Diệu ngớ ngẩn, ấm áp kia để cho nàng vốn là muốn cự tuyệt tại đầu lưỡi đánh trở lại một vòng, lúc muốn từ chối, hắn đã quay người đi trong phòng đi.
“Nhị biểu muội. Muội liền ở bên ngoài chờ ta, ta sẽ trở ra sớm.”
Chân Diệu đứng ở cửa chờ, thời gian tựa hồ bị kéo dài vô hạn.
Nàng nhìn bụi cây thạch lưu kia giết thời gian, trong lòng đang suy nghĩ, cũng không biết bây giờ, bụi cây thạch lưu này kết trái thạch lưu vẫn là vừa nhỏ vừa vàng không?
Rốt cuộc, sau lưng truyền tới tiếng bước chân. Có chút nặng nề.
Nàng quay đầu lại. Nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Ôn Mặc Ngôn, từng bước đi ra ngoài.
“Tứ biểu ca?”
Ôn Mặc Ngôn tay đang run, lại hết sức trấn định. Giọng nói vẫn còn đang run rẩy: “Nhị biểu muội, chúng ta vừa đi vừa nói.”
Trong lòng Chân Diệu trầm một cái, yên lặng gật đầu, im lặng đi theo hắn đi về phía trước một lúc lâu. Hắn đột nhiên dừng lại.
Bởi vì Chân Diệu đang tâm trạng lung tung lại có chút thất thần nên thiếu chút nữa đụng vào.
Ôn Mặc Ngôn đưa tay đem nàng đỡ lấy.
Cách 1 tầng vải áo, Chân Diệu vẫn có thể cảm thấy cặp kia tay lạnh thấu xương.
Nàng cũng không nhịn được nữa, liền hỏi: “Biểu ca. Nhã Kỳ nàng —— ”
Ôn Mặc Ngôn nhìn nàng, bắt đầu có chút hối hận muốn nàng cùng đi theo, hắn không muốn nói láo, nói thật. Chỉ sợ lại hù dọa nàng.
“Tứ biểu ca ——” Chân Diệu không nhịn được thúc giục.
“Ta xem dấu vết Nhã Kỳ trên cổ, nếu như theo lời nói của vị bằng hữu kia nói là không sai, Nhã Kỳ nàng… Hẳn không phải là tự sát!”
Mặc dù sớm có dự cảm. Nhưng nghe thấy lời này, trong lòng Chân Diệu liền trầm xuống dần dần nặng nề. Đêm nay tựa hồ đặc biệt hàn lạnh.
Ôn Nhã Kỳ không phải tự vẫn, như vậy thì là bị người khác siết cổ chết.
Nàng cả người không nhịn được phát run, tựa như lại trở về thời điểm khi trên xe taxi cũ nát đó, đôi tay kia của tài xế taxi đang hung hăng bóp cổ nàng, càng bóp càng chặc.
Nàng quay đầu, nhìn khắp bốn phía.
Bóng đêm càng sâu hơn, mây đen đã đem trăng sáng che đậy, các ngôi sao nhỏ đã sớm ảm đạm không ánh sáng, chỉ có ánh sáng đèn lồng mang theo trong tay Ôn Mặc Ngôn đang tản mát ra ánh quang yếu ớt, đem bóng dáng quanh thân hai người chiếu sáng. Có lẽ bởi vì điều này, càng đi ra bên ngoài lại càng tối đen, nhìn đến nơi xa một chút đã hoàn toàn không thấy rõ, không biết là cái gì ở phía trước lẳng lặng chờ đợi bọn họ.
Giờ khắc này, Chân Diệu ngược lại cảm thấy ánh sáng của đèn lồng này, giống như là thành cái bia ngắm sống động, lại càng thêm hoảng sợ.
“Nhị biểu muội, đừng sợ.” Ôn Mặc Ngôn thấy nàng môi đều là trắng, một chút huyết sắc đều không có, thân người mảnh khảnh khoác lên áo khoác ngoài của hắn tỏ ra càng đơn bạc, cũng có chút đau lòng, duỗi tay muốn vỗ vỗ nàng, cuối cùng không có làm như vậy.
Nếu bọn họ vẫn là khi còn bé thì tốt rồi.
Ôn Mặc Ngôn nghĩ như vậy.
Tuổi còn nhỏ, người ngoài cũng sẽ không nghĩ bậy, hắn là có thể ôm biểu muội một cái, không để cho nàng phải sợ rồi.
“Ta không sợ.” Chân Diệu từ trong ký ức tỉnh lại, xiết chặc áo khoác ngoài, “Tứ biểu ca, chúng ta đi về trước đi. Nguyên nhân cái chết của Nhã Kỳ nếu có vấn đề, vậy muội ngày mai kêu La Báo đi theo Cẩn Minh nói một tiếng, hắn có lẽ có biện pháp tra ra một chút tin tức.”
“Vậy làm phiền biểu muội cùng biểu muội phu rồi.”
Ôn Mặc Ngôn một mực đưa Chân Diệu đến cửa phòng.
Chân Diệu lại không thể nói thật ra có Thanh Đại đi theo, chỉ đành phải để hắn đưa về.
Ở trước cửa đứng yên lặng một lúc, nàng cởi xuống áo khoác ngoài đưa cho Ôn Mặc Ngôn.
Ôn Mặc Ngôn đưa tay nhận lấy, cũng không có mặc, mím chặc môi nói: “Tứ biểu muội, sáng mai liền phiền toái muội, mau sớm để cho Thế tử biết.”
Hắn thẳng thắn nhưng cũng không phải thật lỗ mãng, em gái chết như vậy không bình thường, lại là chết ở trong phủ cô mẫu của mình, đương nhiên là La Thiên Trình nhúng tay vào, so với hắn tự mình điều tra loạn lung tung thì có tác dụng hơn.
“Biểu ca huynh yên tâm.”
Ôn Mặc Ngôn gật đầu một cái, xoay người đi về phía trước mấy bước, lại dừng lại, nhìn lại Chân Diệu.
“Nhị biểu muội, muội sợ hãi thì phải kêu nha hoàn bồi muội ngủ chung.”
Chân Diệu mỉm cười cười một tiếng: “Tứ biểu ca, muội biết, huynh yên tâm đi.”
Bóng đêm tối như mực, nàng đứng ở cửa, bởi vì có chút ánh sáng yếu ớt, có thể thấy rõ nụ cười trên mặt kia bỗng nhiên nở rộ, giống như hoa quỳnh nở rộ vậy, mặc dù ngắn ngủi, nhưng đẹp không thể tả.
Ôn Mặc Ngôn bỗng nhiên cũng không dám nhìn, vòng vo người vội vã bước đi.
Chân Diệu đứng ở cửa chốc lát, Thanh Đại từ chỗ bóng tối đi ra.
“Đại nãi nãi.”
“Vào đi thôi.” Chân Diệu đến trước đẩy cửa đi vào.
Nội thất có một ngọn đèn dầu trường minh nhỏ, là dùng để thắp chiếu sáng vào ban đêm, độ sáng tuy không rõ lắm, nhưng vẫn là so với phòng ngoài muốn sáng rõ hơn chút.
Chân Diệu đi vào, xoa xoa tay thổi khí, lúc này mới đi nhanh hướng đến trước giường.
Màn che màu xanh nhạt cản trở quang cảnh bên trong, nàng mới vừa khều mở một cái mạn trướng lên, tay liền bị bắt lấy, sau đó lôi đi vào.
Nàng kinh hô một tiếng bị một bàn tay che lại, có một thanh âm thật thấp nói: “Là ta.”
Chân Diệu lúc này mới ngưng giãy giụa, thở hổn hển, mở mắt nhìn, đột nhiên xuất hiện La Thiên Trình.
La Thiên Trình sắc mặt trầm trầm. Ánh mắt thật sâu ngưng tụ tầm mắt nhìn Chân Diệu.
“Đại nãi nãi —— ”
Thanh Đại giày đều không cởi bước xông vào, chạy như bay vào nhà, bước chân vẫn là nhẹ như không tiếng động.
“Đi ra ngoài!” Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Thanh Đại ngớ ngẩn, hiển nhiên là nghe ra giọng của La Thiên Trình, yên lặng xoay người rời đi.
Bên ngoài không có động tĩnh, La Thiên Trình lúc này mới nhìn về phía Chân Diệu, trong lòng kéo căng từng khúc, có chút đau tức bực bội.
Hắn nhận được tin tức La Báo đưa tới. Nói người nhà Ôn gia đến, Ôn Mặc Ngôn thiếu chút nữa cùng Chân Hoán đánh nhau, lo lắng nàng không ứng phó được. Bận bịu đến đêm khuya vẫn không nhịn được chạy tới, nhưng hắn nhìn thấy gì?
Hắn nhấp môi không lên tiếng, cứ như vậy nhìn Chân Diệu, giống như là muốn đem nàng khảm vào trong lòng. Sau đó ở bên trong hung hăng vạch một đao, để cho nàng cũng nếm thử một chút loại cảm giác đau đớn khó chịu này.
“Cẩn Minh?”
Thấy hắn còn không có phản ứng. Chân Diệu đưa tay ngắt hắn cánh tay một chút, sẳng giọng, “Chàng lại trèo tường, tật xấu này lúc nào mới có thể thay đổi. Làm ta sợ hãi giật cả mình.”
La Thiên Trình hai tay bao bọc lấy, cười lạnh, một lúc lâu. Mới thôi nghiêm mặt hỏi: “Nàng đi đâu vậy, làm sao không ở trong phòng?”
“Vốn là không ngủ được. Trong lúc vô tình thấy Mặc Ngôn biểu ca đi qua, có chút kỳ quái, liền đi theo.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó chúng ta đi đến nơi đặt thi thể của biểu muội.” Chân Diệu nói tới nơi này, bận bịu kéo tay hắn, “Cẩn Minh, Mặc Ngôn nói biểu muội không phải tự vẫn —— ”
Nàng chờ La Thiên Trình phát biểu ý kiến, không nghĩ tới hắn đưa tay, ôm nàng vào trong ngực, dùng một chút lực cạ lên đoạn tóc bóng loáng của nàng, bỗng nhiên vừa cúi đầu, ở đầu vai nàng cắn một cái.
Mặc dù cách một lớp xiêm áo, Chân Diệu thấy hơi đau, giẫy giũa nói: “Chàng làm gì vậy?”
Tuy nàng hỏi như vậy nhưng La Thiên Trình không trả lời mà nói : “Nàng còn khoác áo khoác ngoài của hắn.”
“Lúc muội đi ra ngoài quên mặc, biểu ca thấy ta lạnh, tốt bụng đem áo khoác của huynh ấy cho muội mượn.”
“Nàng còn xõa tóc ra!” La Thiên Trình giơ hai tay ra, vươn vào trong sợi tóc của nàng.
Chân Diệu mới nghĩ tới cái này, cắn môi nói: “Cây trâm thoa ngọc vốn dĩ cắm trên đầu vô tình bị rớt xuống gãy mất.”
Trên trán La Thiên Trình gân xanh giật một cái, giọng hiếm thấy còn giữ vững bình tĩnh: “Nàng còn cùng hắn đi ra ngoài, trễ như vậy.”
“Ta tò mò…” Chân Diệu dè dặt liếc La Thiên Trình, sợ hắn tức giận. Thấy hắn xem như còn bình tĩnh, không nhịn được sẳng giọng, “Chàng đều biết, còn hỏi ta.”
La Thiên Trình trên tay đang vuốt sợi tóc nàng bỗng ngừng một lát, một lúc lâu mới nói: “Ta biết, cùng với việc nàng nói ra, có thể giống nhau sao?”
Chân Diệu nhìn hắn sắc mặt căng thẳng, trong mắt có tia máu, hiển nhiên mấy ngày này lại không nghỉ ngơi cho khỏe, cũng có chút đau lòng, giọng mềm nhũn nói: “Nếu bận rộn như vậy, đêm hôm khuya khoắc còn tới làm gì?”
La Thiên Trình nhếch mi: “Không đến, ta làm sao có thể biết được việc này?”
Chân Diệu ngơ ngác nhìn hắn nửa ngày, mới hỏi: “Cẩn Minh, chàng, chàng có phải hay không hiểu lầm cái gì?”
La Thiên Trình lắc đầu: “Thật không có.”
“Không có, không có tại sao chàng còn âm dương quái khí ah?” Chân Diệu hiển nhiên không tin.
La Thiên Trình nhẹ nhàng cười một tiếng: “Muốn thật là hiểu lầm, nàng cho rằng ta sẽ như vầy phải không?”
Có lẽ là quyền cao chức trọng, khiến cho hắn nhanh chóng cởi ra người tuổi trẻ kia vẻ trẻ trung, nụ cười này chớp mắt, như có loại khó mà nói ra được vẻ phong hoa.
Chân Diệu nhịp tim nhảy một cái, không nhịn được nghĩ, nàng tựa hồ càng lúc càng yêu thích phu quân đại nhân.
Nghĩ như vậy, lại hiếm có có chút xấu hổ.
Thấy nàng khó hiểu đỏ mặt, La Thiên Trình tâm tình bỗng nhiên khá hơn.
“Nếu là vậy chàng sẽ thế nào?” Chân Diệu quỷ thần xui khiến hỏi một câu.
Yên lặng chốc lát, La Thiên Trình đáp: “Giết nàng, sau đó ta lại tự vẫn là được.”
Hắn dĩ nhiên biết nàng cùng Ôn Mặc Ngôn không có gì, chỉ như vậy, đã để cho hắn hận không được lột da tiểu tử kia. Nghĩ nếu thật có cái gì, hắn quả thật không dám cam đoan sẽ làm ra chuyện gì nữa.
“Chàng, chàng nói gì?” Chân Diệu thật không tin cho rằng mình nghe lầm.
La Thiên Trình trong mắt có chút đau thương, nhàn nhạt nói: “Được rồi, vậy xem như thành toàn cho các ngươi là được, ta một người xuống hoàng tuyền, mắt thanh tịnh không nhìn thấy nữa.”
Hắn vừa nói như vậy, Chân Diệu cảm giác trong lòng đau xót, cắn môi nói: “Ta cảm thấy, vẫn là cách làm thứ nhất hợp lý chút. Chính chàng tự vẫn chết đi, chàng làm vậy thật ngốc ah?”
La Thiên Trình càm để trên tóc nàng, lặng lẽ cười.
Hừ, hắn dĩ nhiên không ngốc, thật tế đã từng xuất hiện loại tình huống đó (kiếp trước trước khi hắn trọng sinh), đương nhiên hắn đã chọn cái thứ nhất rồi.