Edit: Huệ Mẫn
Beta: Sakura
Đến tối, Chân Diệu nghỉ ngơi ở tây phòng của Hòa Phong Uyển, để thuận tiện chăm sóc cho Ôn thị.
Có lẽ vì Ôn thị đã khóc to một trận, nên tinh thần bà thanh tỉnh rất nhiều, đến chiều liền trở nên an tĩnh hẳn, Chân Diệu cũng không cần phải luôn đi qua đó thăm tình hình, chiếu theo lý mà nói nàng đã có thể ngủ một giấc yên ổn, thế nhưng nàng vẫn không ngủ được.
Nàng mở mắt, nhìn chằm chằm vào quả cầu hồ lô trạm khắc mạ vàng treo trên đỉnh màn che màu xanh nhạt đang rũ xuống mà ngẩn người, trong đầu không tự chủ được liền thoáng qua hình ảnh vẻ mặt tái xanh của Ôn Nhã Kỳ.
Chân Diệu trở mình, thở dài.
Nàng nghĩ, Ôn Mặc Ngôn nói đúng, nàng không có lá gan lớn như vậy, một tiểu cô nương trước đó đang sống sờ sờ liền biến thành một bộ thi thể với mặt tái nhợt, cho dù ai nhìn thấy cũng sẽ không bình tĩnh được.
Nàng lại trở mình, vẫn không thấy buồn ngủ, liền dứt khoát đứng lên, phủ thêm áo khoác nhỏ màu ngà voi trắng trên mặt vải trang trí hoa văn đi tới trước bàn dài làm bằng gỗ cây hoa lê, rót ly nước uống.
Buông ly sứ trắng xuống, Chân Diệu quyết định đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, đếm sao nhỏ trên trời giết thời gian.
Trăng sáng sao thưa, bầu trời cao xa thăm thẳm đặc biệt yên tĩnh, nàng lấy tay chống cằm, trong sự nhàm chán mà thưởng thức cảnh đêm.
Gió đêm thổi tới, không nghe thấy tiếng chim côn trùng kêu, yên tĩnh chỉ có âm thanh rất nhỏ của gió thổi quanh nhánh cây, nàng cảm thấy đầu óc thanh tỉnh hơn rất nhiều, ban ngày nhìn thấy hình ảnh hoảng sợ kia khí tức hỗn loạn bị đè nén ở lòng ngực kia tựa như đã tan biến.
Chân Diệu đứng lên, đưa tay muốn đóng cửa sổ, một bóng người quen thuộc men theo hành lang vội vã đi, tay nàng nhất thời dừng lại giữa không trung.
Dựa theo ánh sáng mờ ảo của ánh trăng, nàng nhận ra thân phận người kia, chính là Ôn Mặc Ngôn.
Chân Diệu giật mình, bước nhanh đi ra ngoài, vỗ tỉnh Thanh Đại đang nghỉ ở phòng ngoài.
Thanh Đại thật ra thì cũng không ngủ quen.
Nàng vốn là có công phu trong người, lại phải gác đêm, Chân Diệu mỗi một lần xoay mình cũng có thể phát hiện, do chủ tử không gọi nàng, nàng liền không lên tiếng. Bản thân nàng trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, như vậy vừa có thể nghỉ ngơi, cũng có thể tùy thời đứng lên.
“Thanh Đại, ngươi đi theo ta.” Chân Diệu thấp giọng, suy nghĩ một chút lại nói. “Không cần cách ta quá gần. Tốt nhất có thể ẩn giấu thân hình.”
Nàng nghĩ, Ôn nếu Mặc Ngôn có chuyện gì, nhìn thấy là nàng. Ở dưới tình hình như thế, nói không chừng sẽ đem lời trong lòng nói ra, nhưng nếu có Thanh Đại đi theo thì chắc sẽ không nói.
Chủ tớ hai người lặng lẽ ra khỏi phòng.
Chân Diệu không chú ý mang theo áo khoác ngoài, lúc này mới cảm thấy có chút lạnh. Nhưng trước mắt cũng không có thời gian trở về đi lấy, nàng bước nhanh hơn lặng lẽ đi theo Ôn Mặc Ngôn, càng đi về phía trước, trong lòng càng nghi ngờ.
Đến khi Ôn Mặc Ngôn dừng lại trước cửa phòng của dãy nhà phía sau, Chân Diệu cảm thấy hoảng sợ.
Đây là nơi đặt thi thể của Ôn Nhã Kỳ, ban ngày hai người đã đến xong, vào thời điểm này sao Tứ biểu ca lại tới đây làm gì?
Nàng cảm thấy chuyện này lại vừa cổ quái vừa làm người kinh sợ, tò mò trong lòng càng nhiều hơn.
Cửa không có khóa lại, Ôn Mặc Ngôn đứng ở cửa một lúc lâu, đưa tay đẩy ra.
Két một tiếng, cửa phòng từ từ mở ra. Lúc này ban đêm yên tĩnh, âm thanh đặc biệt chói tai.
Ôn Mặc Ngôn theo bản năng quay đầu nhìn quanh một chút, khiến Chân Diệu đang trốn ở góc phòng sợ hãi ra mồ hôi lạnh cả người.
Hắn không phát hiện thấy gì, liền nhấc chân đi vào.
Chân Diệu suy nghĩ một chút, lặng lẽ đuổi theo.
Nàng không dám đứng ở cửa, chẳng qua là tựa vào vách tường đứng, thò đầu ra nhìn, biểu hiện trên mặt nhất thời đọng lại.
Nàng thấy Ôn Mặc Ngôn đưa tay ra vuốt nhẹ nắp quan tài, đem lồng đèn xách theo bên người đặt xuống bên cạnh, sau đó chậm rãi đẩy nắp quan tài ra, tiếp theo, rốt cuộc đem thi thể Ôn Nhã Kỳ đang nằm ở trong quan tài bế lên đặt nàng tựa vào người, đầu chậm rãi hạ xuống.
Chân Diệu thiếu chút nữa kinh hãi kêu thành tiếng, bịt chặt miệng.
Tứ biểu ca đang làm gì ?
Hắn, hắn nhìn làm sao giống như là… giống như là đang hôn người trong ngực?
Trong lòng Chân Diệu ầm ầm kêu hỗn loạn, quên mất là nàng đang nhìn trộm, dần dần đứng thẳng người.
Trước mắt hết thảy các thứ này, hoàn toàn đánh đổ đi nhận thức của nàng.
Mặc Ngôn biểu ca một người thường hay cười đùa vui chơi, cư nhiên lại có đam mê yêu thích một xác chết, mà đây còn là yêu em gái ruột của mình?
Vừa nghĩ tới Ôn Mặc Ngôn cũng đã mười bảy tuổi, có một lần Ôn thị cũng từng than phiền qua với nàng, nhắc tới hôn sự của biểu ca, nhưng dáng vẻ của huynh ấy là hoàn toàn không để ý, hỏi hắn thích cô nương như thế nào, thì cái gì đều không nói rõ được, Chân Diệu cảm thấy cả người đều không khỏe.
Nguy rồi, nàng phát hiện một bí mật lớn như vậy, nếu như bị Mặc Ngôn biểu ca biết, thế nào cũng phải giết chết nàng mất!
Mặc dù có Thanh Đại che chở, nhưng sau này hai người thật không còn cách nào thoải mái chơi đùa.
Chân Diệu khóc không ra nước mắt, xách chéo quần xoay người liền muốn nhanh chóng quay về.
Trùng hợp đúng lúc này, bởi vì trước khi ngủ, nàng chỉ dùng một cây trâm thoa bằng ngọc lỏng lẻo cắm vào một nửa trên tóc, nàng lại đi lại tới lui một hồi nên cây trâm trên đầu càng lỏng lẻo hơn, nàng vừa xoay người cây trâm ngọc thoa kia dưới lực quán tính liền văng ra, ở giữa không trung vạch một vòng cong đặc biệt ưu mỹ, rồi rơi xuống đất.
“Cạch” một tiếng vang nhỏ.
Chân Diệu ngây ngẩn người nhìn chằm chằm cây trâm ngọc thoa kia bị gãy thành hai khúc, lại chậm rãi đưa tay lên đầu, như bị điểm huyệt đứng yên tại cửa, vẻ mặt đầy khiếp sợ đối diện với Ôn Mặc Ngôn.
Một lúc lâu, phảng phất như là thời gian rất lâu vạn năm, Chân Diệu nghe được một cái thanh âm gọi nàng: “Nhị biểu muội —— ”
Nàng lúc này mới tìm về lý trí, quay người liền chạy vào trong bóng tối.
Ôn Mặc Ngôn cơ hồ là không do dự liền xông ra ngoài.
Hắn là đàn ông, thân cao chân dài, cũng không phải là thư sinh yếu đuối, ta bốn bước chân bộ liền đuổi kịp Chân Diệu.
Căn phòng ở dãy nhà sau này vốn là có một vài nha hoàn bà tử, bởi vì gian phòng này dành làm chỗ để thi thể, những người vốn sống tại vài gian phòng ở hai bên cũng chuyển đi đến các phòng lân cận ở, nhưng nếu là động tĩnh lớn, khó bảo đảm sẽ không bị kinh động.
Ôn Mặc Ngôn không dám lớn tiếng gọi, cuống cuồng liền bắt được một cánh tay của Chân Diệu.
Hắn khí lực lại lớn, Chân Diệu bị kéo xoay người lại, lập tức đâm vào trong ngực hắn.
Thanh Đại sau khi nhặt cây thoa ngọc kia lên đi theo ở phía sau, vốn muốn xông lên nhưng dừng bước.
Loại tình cảnh này, nếu nàng xuất hiện, chắc hẳn Đại nãi nãi sẽ rất lúng túng đi.
Nàng quyết định xem tình thế tiếp theo mà làm, dù sao lấy nàng công phu, biểu thiếu gia sẽ không gây thương tổn được Đại nãi nãi.
Ôn Mặc Ngôn chỉ cảm thấy trong ngực thân thể kia vừa thơm vừa mềm, mùi thơm kia không phải hương hoa tầm thường thường ngửi thấy, mà là một loại mùi vị kỳ lạ, phảng phất là mùi trái cây cùng mùi sữa thơm lẫn lộn với nhau, kích thích khứu giác của hắn.
Ôn Mặc Ngôn không kìm chế được tim đập mạnh một cái, theo bản năng nuốt nước miếng.
Mùi này, giống như khi còn bé đã từng ăn bánh bao sữa hương sirô trái cây, một cái bánh báo sữa lớn bằng nắm tay, hắn mỗi lần đều có thể ăn năm cái!
Nghĩ tới mùi vị thức ăn ngon lúc đó, hắn trong lúc nhất thời liền quên buông tay.
Hành động này đây lại làm Chân Diệu sợ ngây người, nàng không dám lớn tiếng la, sợ kinh động người ngoài, cắn cắn môi lắp ba lắp bắp thấp giọng nhắc nhở: “Biểu… biểu ca. Ta chỉ là biểu muội, a a a, chỉ là biểu muội.”
Nàng thật không phải là Ôn Nhã Kỳ!
Ôn Mặc Ngôn lúc này mới tỉnh hồn, nhất thời mặt đỏ lên, tay chân luống cuống buông nàng ra. Lui về sau hai bước.
“Nhị biểu muội. Muội, muội đều thấy hết?”
Chân Diệu nặng nề gật đầu: “Muội đều thấy được.”
Tứ biểu ca như ánh mặt trời sáng sủa của nàng, lại có khẩu vị nặng như vậy. Ah ah ah, thật muốn khóc ngất đi trước cửa phòng giữ xác!
Ôn Mặc Ngôn mặt đầy lúng túng, thần sắc thấp thỏm nhìn nàng, giống như là đứa trẻ làm sai chuyện.
Chân Diệu đáy lòng lạnh cả người.
Xong rồi, nhìn phản ứng này của Tứ biểu ca. Một điểm hy vọng cuối cùng cũng không có, nguyên lai mới vừa rồi thật không có nhìn lầm!
“Nhị biểu muội, chúng ta đi qua bên kia ngồi nói chuyện đi.”
Chân Diệu chần chờ chốc lát, thấy Ôn Mặc Ngôn vô cùng sốt ruột bất an, gật đầu một cái.
Hai người tới hành lang giữa hai dãy nhà ngồi xuống.
Ôn Mặc Ngôn cúi đầu, nhận sai: “Nhị biểu muội, ta thật xin lỗi. Muội, muội có giận ta không?”
“Gì?” Chân Diệu lặng lẽ nắm chặt quần, thấy ánh mắt hắn nhìn đến lại ấm áp vừa trong suốt, còn tràn đầy vẻ áy náy, nhất thời ngây người. Lẩm bẩm nói, “Muội dĩ nhiên sẽ không tức giận ah, chẳng qua là quá kinh ngạc. Lại nói, Tứ biểu ca không cần phải cùng muội nói lời xin lỗi, cái này… ‘Củ cà rốt cải xanh cũng có sở yêu’ (mỗi người đều có sở thích của họ), muội mặc dù tuổi tác không lớn để hiểu, nhưng là, nhưng là…”
“Nhưng là ” nửa ngày, nàng cũng không nói rõ ra được là gì, cái này, người bình thường thật không có cách hiểu ah, nàng chính là một người bình thường, nên đừng làm khó nàng đi!
Nhìn Chân Diệu phản ứng này, Ôn Mặc Ngôn trong lòng có chút khó chịu.
Hắn cố ý giấu giếm, sẽ khiến cho biểu muội thương tâm đi, nếu là cô mẫu biết, sợ rằng càng sẽ trách tội hắn.
Hắn thấp đầu, vẻ mặt có chút cô độc tịch mịch: “Là ta không đúng. Tối nay nằm ở trên giường nhỏ, làm thế nào cũng không ngủ được, vẫn muốn tìm hiểu chuyện của Nhã Kỳ. Ta làm sao đều cảm thấy Nhã Kỳ sẽ không tìm đến cái chết. Nhị biểu muội muội không biết, Nhã Kỳ thân thể yếu ớt lại rất sợ đau, khi nàng hơn mười tuổi, có một lần bị tờ giấy cứng vạch lên ngón tay, đã đau đến phải khóc ầm lên. Muội nói xem tính cách nàng như vậy, làm sao dám tự vẫn đây, như vậy sẽ có bao nhiêu đau đớn ah.”
Chân Diệu há miệng một cái, giọng cổ quái: “Cho nên tứ biểu ca, ý huynh là —— ”
Luôn cảm thấy thật giống như hiểu lầm cái gì.
“Ta thật sự là không nghĩ ra, liền muốn lại đi nhìn Nhã Kỳ một cái.” Ôn Mặc Ngôn gãi đầu một cái nói, “Ban ngày cùng Nhị biểu muội đi vào, ta sợ hù dọa muội, cũng chưa có nhìn kỹ.”
“Vậy, vậy huynh ôm Nhã Kỳ —— ”
“Ừ, ta biết một người bạn, là một chuyên gia khám nghiệm tử thi rất giỏi, nghe hắn nói thi thể người tự vẫn cùng với người bị siết cổ chết, vết thương tại vị trí nơi cổ là có khác biệt, bên trong nhà lại quá mờ tối, ánh đèn lại không đủ sáng, ta liền ôm lên cẩn thận nhìn một chút.”
Thấy sắc mặt Chân Diệu quái dị, liền tự cười cười nói: “Ta biết biểu muội trong lòng trách ta, trong lòng ta có hoài nghi, vốn nên trực tiếp nói với muội, không nên tự mình len lén đi nhìn. Chẳng qua là ta khi đó sợ muội và cô nghi ngờ, cảm thấy ta đoán lung tung nghi ngờ những người trong Bá phủ, mới nhất thời hồ đồ mà làm như vậy.”
Tuy Ôn Mặc Ngôn nói như vậy, thật ra thì nếu lặp lại, e rằng vẫn sẽ chọn cách len lén đi nhìn.
Dẫu sao em gái ở tại nhà họ hàng mà qua đời, tuy nói là nàng tự vẫn, hắn không những không tin, còn muốn đi cẩn thận kiểm tra, đó không phải rõ ràng là không tín nhiệm một nhà cô mẫu sao? Như vậy khó tránh khỏi làm thương tổn tình cảm người thân.
“Biểu muội, nếu như còn tức giận, liền đánh ta đi, nhưng muội đừng nói cho cô mẫu, nếu lại khiến cho cô đau lòng thì là lỗi sai của ta rồi.” Ôn Mặc Ngôn ủ rủ cúi đầu đưa tay ra, để cho Chân Diệu đánh lòng bàn tay hắn.
Chân Diệu dĩ nhiên không thể nào đánh.
Nàng tâm tình này thay đổi nhanh chóng, trái tim nhỏ cũng sắp không chịu nổi.
Ông trời thật có mắt, anh họ nàng lớn lên không có sở thích gì khác lạ ah!
“Muội không có tức giận. Tứ biểu ca và Nhã Kỳ là huynh muội tình thâm, không tin rằng nàng cứ như vậy mà ra đi cũng là chuyện thường tình. Mới vừa rồi do bị muội quấy rầy, tứ biểu ca cũng không nhìn được rõ ràng đi, vậy chúng ta dứt khoát lại đi qua nhìn thêm một chút đi.”
Ôn Mặc Ngôn đột nhiên đứng lên: “Đúng rồi,đèn lồng kia vẫn còn đặt ở đằng kia.”
Hai người sóng vai đi vào trong bóng đêm, hướng đến căn phòng tại dãy nhà sau bước đến.
Đến nửa đường, Ôn Mặc Ngôn chợt nhớ tới cái gì, gãi đầu một cái hỏi: “Tứ biểu muội, muội mới vừa nói ‘Củ cà rốt cải xanh có sở yêu’, là có ý gì a?”