Trời Sinh Một Đôi

Chương 294: Thiên Vị




Tưởng thị mang theo người vừa rời đi Minh Hoa Uyển, đại nha hoàn lưu ở trong sân Điêu Lan liền đuổi tới.
“Thế nào, có chuyện gì lại gấp gáp hốt hoảng như vậy?” Chuyện càng nhiều, Tưởng thị càng không muốn nhìn thấy người khác như vậy, nếu lại không nhẫn nại thêm nữa, trong phủ sẽ càng náo loạn hơn.
“Phu… Phu nhân, lão gia phụng bồi Lục hoàng tử tới, bây giờ đang trong phòng chờ ngài.”
“Cái gì?” Rốt cuộc vị phu nhân trước sau như một trầm ổn như Tưởng thị, cũng đổi sắc mặt.
Lục hoàng tử lúc này tới trong phủ, là đến thăm Tam nha đầu sao?
Tam nha đầu ở Lục hoàng tử trong lòng địa vị lại cao như vậy!
Lại nghĩ tới Chân Diệu đi Tạ Yên Các, Tưởng thị thì càng cảm giác nhức đầu.
Vội vã quay trở về, quả nhiên thấy Lục hoàng tử cùng Chân Đại lão gia ngồi đối diện nhau, không biết đang trò chuyện cái gì.
Tưởng thị bận bịu thi lễ.
Lục hoàng tử cười nói: “Thế tử phu nhân khách khí, Bổn vương chỉ nhàn rỗi không có việc gì tới nhìn xem một chút, không biết Tĩnh nương là nghỉ ngơi ở đâu?”
Sắc mặt Tưởng thị cổ quái.
Thầm nghĩ Lục hoàng tử, ngài như vậy mặt không đổi sắc đến cửa tìm tiểu thiếp của mình, thật thích hợp sao?
“Tịnh nương ở tại Tạ Yên Các.”
“ Àh! Bổn vương dường như còn thấy xe ngựa của Trấn Quốc Công phủ, chẳng lẽ là Huyện Chủ Giai Minh cũng quay trở lại rồi? Nhắc tới, huynh muội chúng ta cũng đã lâu không gặp mặt.”
Đã lâu không gặp?
Tưởng thị rút ra rút ra khóe miệng.
Thật là đủ rồi, Diệu nhi đầu năm mùng một mới vừa cầm đùi gà đập thích khách, khắp kinh thành đều biết, Lục hoàng tử, đừng nói ngài không biết!
Hơn nữa huynh muội cái gì, ở nhà mẹ Diệu nhi này mà nói lời tự nhiên như vậy, thật tốt sao?
“Không dối gạt Lục hoàng tử, trong phủ xảy ra chút chuyện, cho nên Huyện Chủ mới trở về.”
Lục hoàng tử trong mắt lóe lên tò mò: “Vậy bổn vương thật là tới không khéo rồi.”
Tưởng thị thầm thở phào.
Xem ra Lục hoàng tử vẫn biết phân nặng nhẹ, trong phủ có chuyện, tổng cần phải trở về đi, nếu để cho hắn biết tiểu thiếp của hắn cùng Diệu nhi giờ phút này nói không chừng đang tranh chấp, vậy cũng quả thực không ổn.
Chỉ thấy Lục hoàng tử mặt đầy thành khẩn hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Nếu là có chỗ nào cần Bổn vương giúp, thế tử phu nhân cứ việc nói.”
Xưa nay luôn lấy trầm ổn cẩn thận vì người ta nói chuyện như Tưởng thị rốt cuộc không giữ vững được mà lau trán.
Lục hoàng tử sờ mũi một cái: “Ah. Xem ra là Bổn vương quá lo lắng.”
Hắn đứng lên đi ra ngoài, miệng nói: “Không biết Giai Minh ở nơi nào?”
Tưởng thị lảo đảo một cái, thiếu chút nữa bị ống quần của mình chéo trật chân té.
Nhất định là nàng nghe lầm. Lục hoàng tử tới cửa không phải đi thăm Tam nha đầu sao?
Lục hoàng tử quay đầu lại, thần sắc thản nhiên: “Ban đầu ở trong cung, may mà có Giai Minh, mới để cho Bổn vương tránh khỏi một kiếp, vẫn chưa thật tốt cám ơn nàng.”
“Huyện chủ…” Tưởng thị chần chờ.
Nói ra thật thật không thành vấn đề sao?
Bà do dự một thời gian, chợt thấy Lục hoàng tử thu nụ cười. Trong lòng trầm xuống.
Bà làm sao quên. Đứng ở trước mặt rốt cuộc là một vị hoàng tử!
Liền lại không dám do dự nữa, vội nói: “Huyện Chủ lúc này hiện đang ở Tạ Yên Các.”
“Ra là vậy a.” Lục hoàng tử một đôi mắt phượng hẹp dài mở lớn, cười sáng chói rực rỡ. ” Vậy thì thuận đường đi xem một chút Tịnh nương đi.”
Tưởng thị chóng mặt ở phía trước dẫn đường, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng!
Chân Đại lão gia chóng mặt ngồi ở trong phòng vuốt râu suy tính, luôn cảm thấy nơi nào có vấn đề!
Tạ Yên Các bên kia, chính là nơi đang xảy ra thanh thế vung gươm bạt kiếm.
“Tứ muội, tại sao muội lại tới đây?” Chân Tịnh vẫn nhàn nhã đánh giá Chân Diệu.
“Biểu muội ta đã chết.” Nhìn Chân Tịnh chưng ra vẻ mặt xem diễn, trong lòng Chân Diệu giận dữ, trên mặt lại có loại trầm tĩnh khiến người ta kinh hãi.
Chân Tịnh theo bản năng lui về phía sau một bước, lại dừng lại. Cười nói: “Là vậy sao, tỷ cũng nghe nói, Tứ muội muội nén bi thương, muội còn phải chiếu cố Tam thẩm đây.”
Chân Diệu cũng cười: “Yên tâm, ta sẽ không giống mẹ ta yếu ớt như vậy. Chân Tịnh, ta chỉ tò mò. Một tiểu cô nương mới mười lăm tuổi lại chết như vậy. Trái tim kia của tỷ có rung động dù chỉ là một chút không? Không sợ có báo ứng sao?”
“Báo ứng?” Chân Tĩnh ha ha cười một tiếng, “Tứ muội hỏi lời này cực hay. Ta cũng muốn hỏi một chút muội. Nghĩ lúc đó mối hôn sự của ta kia bị muội khuấy nhiễu mà phải hủy mất, muội sợ có báo ứng sao?”
Chân Diệu híp mắt một cái: “Ta không sợ, chính là đã từng có lỗi với tỷ, do tỷ đã nhiều lần tính toán mà trả sạch. Chân Tịnh, đây bởi vì tỷ xui xẻo, những thứ tính toán không thành kia, tỷ nghĩ mình chưa từng làm qua sao?”
“Ai xui xẻo?” Chân Tĩnh bộ mặt nạ ưu nhã kia có chút tái, giận dữ hỏi ngược lại.
Chân Diệu cũng thật bị động can hỏa, so với ai miệng đều cắm đao vào lòng người, nàng sợ quá ai, lập tức liền cao ngạo hừ lạnh một tiếng: “Đương nhiên là tỷ xui xẻo, nếu không cô nương trong toàn phủ, làm sao tỷ lại thác sanh thành thứ nữ chứ?”
Thấy Chân Tịnh người run lên, Chân Diệu không ngừng nói: “Sau đó tỷ lại trở thành tiểu thiếp, sau này lại sinh ra thứ nữ, mẹ con hai người, thật là thừa kế di chí của di nương tỷ rồi!”
“Ngươi, ngươi im miệng cho ta!” Chân Tĩnh đẩy ra thị nữ, tiến lên một bước, “Chân Tứ, ngươi còn dám nói đến di nương mẹ ta?”
Chân Diệu móc móc lỗ tai: “Ta không nghe lầm chứ, đó là di nương, không phải nương nương, ta làm sao liền nói không được?”
Trên trán Chân Tịnh gân xanh bốc lên, tay run một cái, hít sâu một hơi cưỡng ép lửa giận xuống, khôi phục tỉnh táo: “Chân Tứ, cho dù ngươi nói thế nào, bây giờ biểu muội ngươi không còn, mẹ ngươi nghe nói thần chí không rõ, ngươi không đi trở về hầu hạ, tới chỗ ta làm chi?”
Vừa nói vừa khẽ nhẹ phủ tay vuốt bụng, nói: “Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, ta cũng không sợ báo ứng, bởi vì cái chết của biểu muội ngươi cùng ta không hề có quan hệ, ngươi tranh cãi vô lý nữa, cũng chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi, tự nhiên bôi nhọ thân phận thế tử phu nhân của ngươi.”
“Tranh cãi vô lý?” Chân Diệu cười híp mắt nhìn Chân Tịnh, bỗng nhiên nâng tay lên, lấy thế nhanh như chớp hung hăng quăng một bạt tai qua.
“Bốp” một tiếng giòn dã, tất cả mọi người kinh hãi, bao gồm Chân Tịnh ở bên trong, nàng làm sao cũng không nghĩ ra, Chân Diệu dám đánh nàng người đang mang thai!
Chân Diệu coi thường người đầy sân khiếp sợ, đưa lên một chút càm nhỏ: “Thấy không, ngay cả cái này cũng không tính là tranh cãi vô lý, ta trước chỉ nói mấy lời, làm sao chính là cố tình gây sự? Chân Tịnh, ta không ngại nói cho ngươi, nếu không phải ngươi đang mang bầu, đứa trẻ là vô tội, nếu không liền ta đánh ngươi thành một cái đầu heo, khi đó, ngươi mới hiểu được cái gì là tranh cãi vô lý!”
Chân Tịnh tức khí đến phát run, chợt thấy một đạo thân ảnh, nhất thời chân mày thật chặt nhíu lại, ôm bụng ngồi chồm hổm xuống, thở hồng hộc nói: “Các ngươi những thứ này nô tài đều là chết hết sao, mặc cho nàng ta khi dễ ta? Chẳng lẽ là nhìn nàng là Huyện Chủ, ta chỉ là một thân phận thiếp —— ”
Mấy cái thị nữ ma ma từ hoàng tử phủ theo tới cũng đổi sắc mặt, đi sang một bên đỡ Chân Tịnh, một bên cảnh giác nhìn chằm chằm Chân Diệu, có lanh mắt thấy trước mặt bóng người. Lập tức quỳ xuống: “Lục hoàng tử.”
Chân Tịnh nghiêm mặt trắng bị đở dậy, ôm bụng nhìn về phía nơi đó, nhất thời nước mắt chảy xuống. Lông mi khẽ run, ủy khuất vô cùng hô: “Điện hạ, thiếp không có bảo vệ tốt hài tử của ngài —— ”
Chân Diệu quay đầu lại, liền thấy Lục hoàng tử gương mặt tuấn tú đờ đẫn, hiển nhiên là bị nàng ngay cả tay đánh lời mắng hành động vĩ đại làm kinh sợ ngây người.
Không biết sao, Chân Diệu cảm thấy vô cùng ủy khuất.
Phu quân nhà nàng còn chưa có trở lại đâu. Làm sao nam nhân của Chân Tịnh không hợp với lẽ thường gặp phải rồi. Hay che chở tiểu thiếp của hắn tìm nàng phiền toái sao?
Lại nghe lời chán ghét người kia của Chân Tịnh, Chân Diệu không hề hối hận vì hành động vừa rồi.
Quả nhiên đánh người phải thừa dịp đánh sớm, nếu Lục hoàng tử tới sớm một bước. Nàng coi như không có cơ hội này.
Mắt nhìn Chân Tịnh kia mơ hồ đắc ý, Chân Diệu thừa dịp đám người kia cũng quỳ xuống lúc không người che chở Chân Tịnh, làm ra cử động kinh người.
Nàng nhanh chóng vén váy lên Chân Tịnh nhìn một chút, sau đó nghiêng đầu chạy như bay đến bên cạnh Lục hoàng tử, một đôi mắt to chứa đầy nước mắt: “Lục hoàng huynh, nàng vu hãm ta, không có chảy máu. Đứa trẻ rõ ràng vẫn còn sống ở trong bụng nàng.”
Nhìn gương mặt vô cùng quen thuộc, tuy biết rõ không phải một người, nhưng nước mắt của nàng vẫn là để cho hắn theo bản năng bận tâm, sau đó lại vì hành động trẻ con này chọc tức, cảm thấy buồn cười vô cùng.
“Ai dám vu hãm Giai Minh ah, nói nghe một chút. Hoàng huynh làm chủ cho muội.”
Lúc này không nói. Còn đợi lúc nào.
Chân Diệu lời nói ra tựa như từ trong ống trúc đổ ra, cuối cùng tổng kết nói: “Chính là như vậy. Nàng bức tử biểu muội ta, còn nói ta tranh cãi vô lý. Ta không nhịn được đánh nàng một chút, kết quả đánh mặt nàng, nàng lại bưng bít bụng, còn nói không bảo vệ tốt đứa trẻ. Lục hoàng huynh, cùng là cô nương, chẳng lẽ ta ác độc ngay cả đứa trẻ trong bụng cũng làm tổn thương sao? Truyền đi ta nên như thế nào gặp người?”
Vừa nói cắn cắn môi nói: “Nàng rõ ràng muốn cố bức tử biểu muội sau nữa bức tử ta!”
Chân Diệu cười nhạt trong lòng.
Chân Tịnh đã quên, nàng bây giờ là Huyện Chủ Giai Minh, Lục hoàng tử chính là hoàng huynh danh chính ngôn thuận của nàng.
Nàng nhìn xem, Lục hoàng tử l che chở em gái hay che chở tiểu thiếp!
Nếu là, nếu là che chở tiểu thiếp, hừ, không phải còn có Thế tử sao, Thế tử là phu quân nhà nàng, cho dù có mười ngàn cái chuyện thế này cũng khẳng định chỉ biết che chở nàng.
Nghĩ thông suốt điểm này, Chân Diệu mơ hồ có chút hối hận, mới vừa rồi sao lại đánh quá ít đi!
Có điều thay đổi ý nghĩ suy nghĩ một chút, thôi, dẫu sao nàng ta đang có thai, làm cho sẩy thai thì nàng không làm được.
Chân Tịnh giận điên lên, nàng ta lại dám như vậy tố cáo, nàng ta dựa vào cái gì?
Vội vàng vọt tới trước mặt Lục hoàng tử, lệ doanh đầy khóe mi, tựa như diễn viên đào kép mà ta thường thấy : “Điện hạ, thiếp từ trước đến nay ở Bá phủ, cử lớn không ra cửa nhỏ không đến, làm sao là có thể để cho biểu cô nương ở hội đèn, lại cùng người khác tư thân định sự chung thân chứ? Tứ muội nói như vậy, rõ ràng tạt nước bẩn trên người, thiếp phân danh phận tuy nhỏ bé, thanh danh không tốt thì thôi, nhưng hài nhi trong bụng nếu là bởi vì thiếp lưng đeo danh tiếng không tốt, thiếp nào có mặt mũi đối với nó.”
Chân Diệu trực tiếp nhảy qua người trước mắt đang khóc lóc hoa lê đái vũ, hướng Lục hoàng tử nói: “Hoàng huynh ngài nhìn, ta nói không sai chứ, nàng đau bụng còn chạy nhanh như vậy, rốt cuộc là ai tạt nước bẩn lên người, vừa nhìn liền biết.”
Chân Tịnh biết rõ lúc này tranh chấp là xuẩn ngốc, chỉ nhu nhược đau lòng mà nhìn Lục hoàng tử, tuy không nói gì, có thể một đôi mắt muốn nói không ngừng, trong đó chứa không biết bao nhiêu tình ý.
Lục hoàng tử lại bị Chân Diệu một tiếng kia “Hoàng huynh” làm cho xúc động, là Hoàng huynh, không phải Lục hoàng huynh đây.
Liếc mắt nhìn Chân Tịnh mềm mại, nhìn nữa gương mặt tức giận của Chân Diệu, trái tim kia đã sớm lệch rồi, hồi phục thần giác nói: “Tịnh nương, nếu cảm thấy khó mà đối mặt, liền đánh rơi mất đi là được rồi.”
Chân Tịnh và Chân Diệu đồng thời trợn mắt hốc mồm.
“Điện hạ!” Lần này, Chân Tịnh thật cảm thấy ngực bị thắt đau, sau đó lan tràn đến bụng đi, thân người quơ quàng ngã xuống , được một ma ma sau lưng nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy.
Trên mặt Chân Diệu vẫn đầy vẻ đờ đẫn kinh ngạc, trong lòng điên cuồng hét lên.
Lục hoàng huynh, huynh là “Tra” nam nhân hư hỏng như vậy, các cô gái ở hậu viện của huynh rốt cuộc có biết hay không đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.