Edit: Huệ Mẫn
Beta: Sakura
“Đã tự sát? Có thể cứu lại được không?”
Bách Linh thấy thần thái ánh mắt Chân Diệu bất thường, có chút lo âu, nhưng vẫn theo như sự thật trả lời: “Không thể, lúc phát hiện thân thể đã chết cứng.”
Trong nháy mắt cả người Chân Diệu lạnh như băng, khuôn mặt trắng bệch, sau đó mặt lại đỏ lên.
Nàng vừa tức vừa hận, còn có một chút buồn thương, xót xa không rõ.
Tức giận là Ôn Nhã Kỳ không hề cân nhắc đến tình cảnh của người khác, như vậy chết đi tạo thành cục diện cực khó, đau buồn chính là đây rốt cuộc chỉ là một tiểu cô nương mới vừa mười lăm tuổi, giống như chúng ta bình thường ghét một người, có lẽ không muốn cùng người đó nói chuyện, không muốn nhìn thấy người đó, thậm chí là đối nghịch, ước chừng phải nói hy vọng người đó chết đi, nhưng lại không phải như vậy.
“Đi phủ Kiến An Bá!” Chân Diệu bỏ bức thư chưa xem xong vào ống tay áo, bước nhanh ra ngoài.
Đến bên ngoài gọi Bán Hạ: “Bán Hạ, ngươi đi nha môn thông báo với Thế tử, biểu cô nương ở Bá phủ đã mất.”
“Vâng.” Bán Hạ vội vàng đi dắt ngựa.
Chân Diệu lần nữa lên xe ngựa, Tử Tô và Thanh Đại một trái một phải đi theo phụng bồi.
“Đại nãi nãi, ngài hãy bớt đau buồn, có gì đợi đến Bá phủ lại nói.” Thấy hai tay Chân Diệu vô ý thức nắm lấy tấm đệm bên dưới chỗ ngồi, mu bàn tay gân xanh cũng lồi ra, Tử Tô liền khuyên nhủ.
Chân Diệu cười khổ: “Ta lo lắng cho mẫu thân.”
Nàng cũng không dám nghĩ đến tình cảnh Ôn thị bây giờ thế nào.
Cho dù là ai, cháu gái bên mẹ đang ở nhà mình, kết quả lại treo cổ tự vẫn mà chết, dù là bên nhà mẹ không mấy gần gũi, nhưng thể diện mặt mũi trong ngoài là mất hết không còn chút gì, mà xấu hổ khi gặp người khác, huống chi Ôn thị thật lòng thương yêu Ôn Nhã Kỳ.
Chân Diệu vén bức màn xe lên, thúc giục: “Mau một chút.”
Phu xe nghe lệnh, đem roi ngựa nâng lên thật cao quất vào trên thân tuấn mã, xe ngựa chạy lồng lên.
Cách đó không xa có hai người đang cưỡi ngựa liền siết chặt giây cương.
Một người thanh niên mặc áo đỏ sẫm, trên mặt lộ vẻ bất mãn: ” Là xe ngựa nhà ai ngông cuồng thế, chạy nhanh như vậy. Cũng không sợ đụng bị thương người khác, còn để cho Lục hoàng tử như ngài phải nhường đường.”
Trong mắt Lục hoàng tử lóe lên suy nghĩ sâu xa.
Theo lý mà nói, người xuất hành mà cưỡi ngựa đều là nam nhân, ngồi xe đều là phụ nữ và trẻ con.
Ký hiệu trên xe ngựa kia hắn nhìn thấy dường như là phủ Trấn Quốc Công, sao lại vội vã chạy về hướng kia mà đi.
Tuy danh tiếng bên ngoài của Lục hoàng tử là ngỗ ngược phóng đãng. Thực ra là người thông minh túc trí. Nhìn phương hướng xe ngựa chạy đi, lại đem bối cảnh nữ quyến trong phủ Trấn Quốc Công suy nghĩ một chút, nhất thời đoán được thân phận của người trong xe.
Quả nhiên là Giai Minh. Nàng vội vã về nhà mẹ làm chi?
Lúc này Lục hoàng tử, tất nhiên còn chưa biết chuyện náo loạn lên kia của biểu cô nương phủ ở Kiến An Bá, ma xui quỷ khiến lại sinh ra ý niệm tò mò muốn biết.
“Vô Thương , ngươi đi về trước đi, ta đi một chuyến đến phủ Kiến An Bá.”
” Phủ Kiến An Bá?” Tiêu Vô Thương, Thế tử Viễn Uy Hầu bỗng nhiên nghĩ tới điều gì. Nụ Cười quái dị như thiếu bị đánh, “Lục hoàng tử, Ngài định muốn đi tìm tiểu tẩu tử hả ?”
Phủ Viễn Uy Hầu căn cơ thâm hậu, là nhà huân quý không kém gì phủ Trấn Quốc Công, nếu thật sự nói ra, một hoàng tử không chỗ nương tựa thì so ra, còn không đắc ý giống như Thế tử Hầu phủ.
Cũng chẳng biết tại sao, Tiêu Vô Thương thuở nhỏ liền cùng Lục hoàng tử tính khí hòa hợp. Liền xung phong nhận làm bạn đọc sách của Lục Hoàng Tử, không biết đã để cho bao nhiêu hoàng tử cùng người đứng phía sau mà siết chặt tay.
Cũng vì vậy, Lục hoàng tử xưa nay không đem Tiêu Vô Thương thuần túy chỉ là bạn đọc sách, lúc không có ai, hai người ngược lại xem như là anh em mà đối đãi.
Chân Tịnh một vị thị thiếp về nhà mẹ đẻ dưỡng thai, Tiêu Vô Thương sau khi biết còn cười thầm hồi lâu. Thầm nghĩ Lục hoàng tử lại đối với một nữ tử lại để ý như vậy, xem ra không phải yêu thích bình thường, khó trách lần đó đi Bắc Hà còn mang nàng theo.
Nghe thấy lời trêu ghẹo của Tiêu Vô Thương, Lục hoàng tử cười trách mắng: “Hồ ngôn loạn ngữ!”
“Hồ ngôn loạn ngữ? Có đâu?” Tiêu Vô Thương nhăn nhăn mắt, “Lục hoàng tử, ngài cũng phải cẩn thận một chút, chớ để cho Ngự Sử nào đó có cớ mà bắt bớ được.”
Tuy nói Lục hoàng tử còn chưa lấy vợ, nhưng sủng ái một thị thiếp như vậy cũng là thái quá, lọt vào tai mắt những lão Ngự Sử cổ hũ kia, thì chỉ có thể bị mắng.
Lục hoàng tử giơ lên roi ngựa, nhẹ nhàng quất về phía Tiêu Vô Thương, mà mắng: “Ngươi ngược lại là càng ngày càng càn rỡ.”
Sau đó vỗ lưng ngựa một cái: “Được rồi, ta đi trước một chuyến, quản tốt cái miệng kia của ngươi.”
Lục hoàng tử ngoài miệng nói như vậy, trong lòng cũng không có gì.
Ở trong nội cung u ám quỷ bí đó, không có nhà mẹ che chở, nếu hắn không phải hoang đường như vậy, sợ rằng cỏ trên mộ phần đã mọc cao lên rồi, sao có thể trưởng thành lớn lên thành người.
Thấy Lục hoàng tử một đường phong trần nghênh ngang mà đi, Tiêu Vô Thương lắc đầu một cái, thở dài nói: “Ai nha, đây thật là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nhưng tại sao mỹ nhân mà khiến cho ta khổ sở không qua được, đến bây giờ còn chưa xuất hiện chứ?”
Xe ngựa ngừng ở cửa phủ Kiến An Bá, không đợi người đỡ, Chân Diệu liền xách chéo quần nhảy xuống.
Đang muốn đi vào, chợt nghe tiếng vó ngựa dồn dập truyền tới, quay đầu nhìn lại, La Thiên Trình đã đến rất gần.
Hắn nhảy xuống ngựa đi nhanh tới, không để ý ánh mắt người ngoài, liền kéo Chân Diệu vào trong ngực vỗ một cái sau lưng: “Chớ sợ, có ta đây.”
Trong nháy mắt đó, vành mắt Chân Diệu liền đỏ, ngại ngùng mà ngẩng đầu, yên lặng gật đầu một cái.
Hai người đi đến trước Ninh Thọ Đường.
Lão phu nhân Kiến An Bá nhìn có mấy phần tiều tụy, Chân Diệu nhìn cảm thấy khó chịu, kêu một tiếng tổ mẫu.
Lão phu nhân thở dài: “Đi xem một chút mẹ cháu đi, lúc ấy bất tỉnh, một lúc lâu mới tỉnh lại. Nhị tỷ của cháu thân thể mang thai đã nặng nề, đừng đưa tin cho nàng.”
Nói xong liền mệt mỏi nhắm mắt, trong lòng đối với Ôn thị mơ hồ có mấy phần bất mãn.
Chuyện về cái chết đau thương của biểu cô nương ở trong phủ truyền ra, danh tiếng Bá phủ là hoàn toàn không còn gì để nói, những cái khác cũng thôi đi, chỉ tội cho Băng nhi và Ngọc nhi hai tiểu nha đầu, hôn sự không nên bị trắc trở mới phải.
“Tổ mẫu, vậy cháu đi trước.” Biết lão phu nhân không thoải mái, Chân Diệu đưa tay cầm lão phu nhân: “Tổ mẫu, lát nữa cháu thăm mẹ xong, liền tới bồi ngài.”
Lão phu nhân vỗ vỗ tay Chân Diệu: “Đi đi, đứa bé ngoan.”
Lúc Chân Diệu đi đến Hòa Phong Uyển, chỉ thấy Ôn thị nghiêng người dựa vào gối dựa trên giường la hán, mặt trắng như tờ giấy, vẻ mặt đờ đẫn, lại so với dáng vẻ buổi sáng già đi chừng mười tuổi.
Hiếm thấy là, Chân Tam lão gia cũng ngồi ở trong phòng.
Chân Diệu đi nhanh tới dựa vào phía trên đầu gối Ôn thị, ngẩng đầu lên: “Mẹ, con gái đã trở lại.”
Ôn thị nhìn Chân Diệu lại không có một tia biểu tình, chẳng qua là lẩm bẩm thì thầm: “Ta sợ nàng xảy ra chuyện, Phái người trông nom, nàng nói phải đi tịnh phòng, cứ như vậy một hồi, một lát sau, nàng ngay tại tịnh phòng liền treo lên…”
Ôn thị lặp đi lặp lại vừa nói đoạn văn này, Chân Diệu lòng càng trầm xuống, nhìn về phía Chân Tam lão gia: “Phụ thân. Mẫu thân luôn dạng vẻ này sao?”
Chân Tam lão gia gật đầu: “Từ lúc phát hiện ra thân thể của biểu cô nương, mẹ ngươi cứ như vậy, đại phu nói đây là triệu chứng “đàm mê tâm khiếu”(tâm trí luôn nghĩ đến sự việc nào đó mà lý trí không còn bình thường).”
Chân Diệu liền hít một hơi.
La thiên Trình đè lại tay nàng: “Đừng nóng, có vị Ngô thái y giỏi về chứng bệnh này, ta liền đi mời.”
Thật ra thì nhà phủ Kiến An Bá đủ tư cách mời thái y người ta. Lúc cần phái quản sự thay mặt liền có thể đi. Không khéo chính là hôm nay Ngô Thái y vào cung đang làm nhiệm vụ, muốn mời hắn ra cung coi bệnh, thì chuyện không phải dễ dàng như vậy.
Dĩ nhiên những thứ này. Tự không cần phải nói.
Tâm trạng Chân Diệu lúc này loạn lung tung, tất nhiên không nghĩ được nhiều như vậy, liền thuận theo gật đầu một cái.
La Thiên Trình hướng Chân Tam lão gia ôm quyền: “Nhạc phụ, tiểu Tế cáo lui trước.”
Chân Tam lão gia có chút thụ sủng nhược kinh,lập tức trả lời: “Tốt. Được, con đi nhanh đi.”
Ngày xưa nữ tế này thái độ đối với ông đều là nhàn nhạt, tuy không có thất lễ qua, chỉ cần không ngốc cũng có thể mơ hồ cảm giác được.
Nhưng chàng rể này kim quý, ông cũng không có cách nào.
La Thiên Trình thấy vậy, cũng là khóe miệng hơi nhếch.
Vị nhạc phụ đại nhân này xưa nay hoang đường, để cho mẹ vợ chạnh lòng. Làm liên lụy đến Kiểu Kiểu phiền lòng không thoải mái, dĩ nhiên hắn lười cho sắc mặt tốt để nhìn, chỉ cần không đi quá phận đánh mất mặt mũi Kiểu Kiểu là được.
Hôm nay thấy cha vợ canh giữ ở trong phòng mẹ vợ, cũng khá được, lúc này mới thu hồi những điều không vui ngày trước.
Sau khi La Thiên Trình đi không lâu lắm. Một người phụ nữ xinh đẹp tươi mát lượn lờ vào phòng, bưng một cái khay.
Chân Diệu ngước mắt nhìn một cái, cuối cùng nhận ra là Lệ di nương, đáy mắt liền lộ ra một chút chán ghét.
Cha mẹ quan hệ một mực không lạnh không nóng, Chân Tam lão gia hơn nửa thời gian đều là nghỉ ngơi ở nơi Lệ di nương, hoặc là thư phòng, nhưng Ôn thị cũng mới chỉ hơn ba mươi tuổi mà thôi.
“Sao nàng lại tới đây?” Chân Tam lão gia hỏi.
“Thiếp mang cho thái thái một chén cháo.”
“Thái thái không thoải mái, nàng hãy đi về trước đi.”
Lệ di nương cắn cắn môi, nhu thuận đáp một tiếng dạ, vẫn như cũ không thôi nhìn Chân Tam lão gia một cái, lúc này mới đi.
Không biết có phải là bởi vì ngay trước mặt nữ nhi, Chân Tam lão gia không lại nhìn Lệ di nương, ngược lại có chút lúng túng sờ một cái lỗ mũi, nói: “Không biết cô gia lúc nào có thể mời thái y tới.”
Trong bụng Chân Diệu hiếm lạ, sắc mặt hòa hoãn rất nhiều: “Hẳn là sẽ rất nhanh.”
Thấy Chân Tam lão gia nhìn về Ôn thị trong ánh mắt có mấy phần chân thiết ân cần, Chân Diệu giật mình, đứng lên nói:
“Phụ thân trước phụng bồi mẫu thân, con đi hỏi Đại bá mẫu một chút, xem chuyện biểu muội sau này nên làm sao sắp xếp.”
Mẫu thân gặp nạn, nếu là phụ thân sinh lòng trắc ẩn thương tiếc, nói không chừng đây là thời cơ tốt để hai người họ lần nữa quay về bên nhau, nàng vẫn là không nên ở lại làm chướng mắt.
Chân Diệu đi ra ngoài, kêu đại nha đầu thiếp thân của Ôn thị, Cẩm Bình tới hỏi rõ chuyện của Ôn Nhã Kỳ.
Cẩm Bình liền nói: “Thái thái sợ biểu cô nương xảy ra chuyện, lệnh chúng ta nửa bước không rời đi theo, biểu cô nương một mực…”
“Đã đến lúc này rồi, có cái gì liền nói.”
“Biểu cô nương một mực đang trù yểu mắng Tam cô nãi nãi (Chân Tịnh), sau lại bắt đầu mắng chửi qua loa lên.” Cẩm Bình nhìn một chút sắc mặt Chân Diệu, chần chờ một chút mới nói, “Cũng không lâu lắm Tạ Yên Các bên kia đưa tới một khăn thêu được một nửa, cũng mang đến một câu nói của Tam cô nãi nãi.”
“Nói cái gì?” Chân Diệu không tự chủ nắm chặt quyền.
“Tam cô nãi nãi nói… Chắc hẳn sau này biểu cô nương cũng sẽ không đi qua đó làm nữ hồng nữa, những thứ này vẫn là tự mình thật tốt mà thu giữ lấy đi.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, biểu cô nương cũng không mắng chửi người, trở nên có chút an tĩnh, chúng ta còn tưởng rằng biểu cô nương đã nghĩ thông suốt rồi. Sau đó Biểu cô nương nói phải đi Tịnh phòng, tỳ nữ giữ cửa tất nhiên không tốt đi theo, nhưng đi vào có một hồi cũng không thấy biểu cô mẹ đi ra,Tỳ nữ giữ cửa cảm thấy không đúng xông vào, mới phát hiện biểu cô nương treo cổ lên xà nhà tự vẫn rồi, đợi đến khi lấy xuống người đã cứng ngắt không được.”
“Chân Tịnh.”
Chân Diệu lẩm bẩm nhai kỹ hai chữ này, một cơn giận xông thẳng óc.
Lòng dạ rắn rết, cũng chỉ như vậy đi.
Chân Diệu không nói nhiều nữa, mang Tử Tô và Thanh Đại đi ngay Tạ Yên Các, Cẩm Bình thấy không đúng, vội vàng đi bẩm báo đại Phu nhân Tưởng thị.
Tưởng thị vừa nghe thầm nói không tốt, trong phủ phát sinh chuyệ sự tình hỏng bét này, sợ rằng không thể thoát khỏi việc Chân Tịnh tiện nhân kia đổ thêm dầu vào lửa, Nhưng dẫu sao đang mang thai hoàng tôn, nếu thật xảy ra nguy hiểm, vậy thì chuyện càng không hay rồi!
Tưởng thị mang theo người, tự mình đuổi theo.