Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 265: Hà ca Lệ tỉ




Tô Bằng nhìn bảng đường tiếng Anh, dẫn bọn người Lý Mục, đi đến một trạm xe buýt ở bến cảng.
Nơi này mặc dù là Sydney, nhưng vẫn cách nội thành một khoảng cách nhất định, cần ngồi xe buýt mới đi đến được.
Có điều, Sydney là một bến cảng hiện đại, hệ thống giao thông công cộng không tồi, bởi vì thường xuyên có thuyền đến vào ban đêm, cho nên nơi này luôn có xe buýt vào ban đêm.
Đám người Tô Bằng cũng đợi được một chiếc xe buýt.
Tô Bằng rút một tờ đô la mệnh giá lớn trên người ra, trực tiếp đưa cho lái xe.
Trên xe buýt cũng không có những người khác, lái xe lại là một người da trắng trung niên, nhìn bọn người Tô Bằng, dùng tiếng Anh hỏi:
“Mới xuống thuyền à?”
“Phải, thủy thủ.”
Tô Bằng nói, mặc dù trên người bọn người Lý Mục đều là trang sức hàng hiệu, nhưng mà dù sao hơn mười ngày cũng không tắm rửa, bây giờ nhìn qua cũng hết sức bình thường.
“Nhìn bộ dạng thu nhập không tồi nhỉ, ta vốn muốn để cho con trai ta đi làm thủy thủ, nhưng nó lại luôn không đồng ý.”
Lái xe nói một tiếng, hắn giống như nhìn ra điều gì đó, nhưng cũng không vạch trần, ánh mắt chỉ hơi lóe lên.
Tô Bằng nhìn dáng vẻ, lại rút một tờ đô la trên người ra, lái xe lúc này mới nhận lấy, sau đó nói:
“Chuẩn bị xuất phát.”
Xe buýt khởi động, đi thẳng vào trong nội thành Sydney.
Thấy xe bắt đầu chạy, Tô Bằng thở phào nhẹ nhõm.
“Lý ca, chúng ta đến Sydney, các ngươi đến trong nội thành muốn đi đâu?”
Tô Bằng nhìn Lý Mục, hỏi hắn.
“Lúc sắp cập bờ chúng ta đã thông qua internet liên lạc với bạn bè của ta, hắn ở Sydney, đến nội thành chúng ta sẽ bắt xe đi tìm hắn.”
Lý Mục nói xong, hắn nhìn về phía Tô Bằng, nói:
“Người anh em, quả thật không cùng đi với chúng ta sao?”
“Ta còn có một chút chuyện riêng cần phải xử lý, đợi đến khi xử lý hoàn tất, sẽ liên lạc lại với Lý ca các ngươi.”
Tô Bằng nói, Lý Mục nghe thế, khẽ gật đầu, nói:
“Vậy ta cũng không ép buộc ngươi.”
Xe buýt cứ chạy đi như vậy, nhanh chóng đi đến trong nội thành.
Đến điểm dừng ven vùng nội thành, xe buýt dừng lại chỗ này, bọn người Tô Bằng xuống xe.
Sydney rạng sáng, có vẻ vô cùng tĩnh lặng, cũng không có cảm giác giống như thế giới đô thị thâu đêm suốt sáng như trong tưởng tượng, chỉ có đèn đường vẫn còn sáng, thỉnh thoảng có vài chiếc taxi chạy qua.
Bọn người Lý Mục đón xe môt hồi, rốt cuộc gom đủ ba chiếc taxi. Bọn người Lý Mục đều chen chúc đi lên, còn Lý Mục cuối cùng đi đến bên cạnh Tô Bằng, vỗ vỗ bả vai Tô Bằng, nói:
“Chờ ngươi giải quyết xong xuôi mọi chuyện, nhớ rõ liên lạc với chúng ta, vẫn là email kia.”
“Được, nhất định.”
Tô Bằng cười cười, Lý Mục khẽ gật đầu, lại vỗ vỗ bả vai Tô Bằng, sau đó chui vào trong taxi.
Taxi nổ máy, đám người Lý Mục có địa chỉ chép lại từ trên mạng, trực tiếp đưa cho tài xế xem thử, đương nhiên chở bọn họ tới nơi.
Còn Tô Bằng, đưa mắt nhìn về phía bọn người Lý Mục bỏ đi, sắc mặt dần trở nên phẳng lặng.
Hắn từ trên người rút ra di động hàng nhái đã được sạc điện xong ở trên thuyền, bấm số gọi điện thoại.
Di động toàn cầu của Tô Bằng vang lên vài tiếng, một nam nhân bắt điện thoại. Trong giọng nói mang theo vẻ mệt mỏi rũ rượi, quát:
“Đứa nào đó? Có biết bây giờ mấy giờ rồi không?”
“Hà ca, là ta Tô Bằng đây, ta đến Sydney rồi.”
Tô Bằng nói vào trong điện thoại.
“Tô Bằng? Là ngươi sao... Tốt, đến là tốt rồi, ngươi ở đâu đó?”
Thanh âm trong điện thoại nghe thế, có vẻ phấn chấn không ít, sau đó nói với Tô Bằng.
Tô Bằng báo địa chỉ trên bảng chỉ đường gần kề bên mình, giọng nói kia lộ vẻ khá là đau đầu, một hồi lâu mới nói:
“Ta ở Sydney thời gian lâu rồi, bây giờ vẫn chưa hoàn toàn biết hết đường, hơn nữa bây giờ quá muộn, ta không lái xe đến đón ngươi được, ngươi bắt taxi đến đây đi, địa chỉ nhà ta là...”
Hắn đọc một địa chỉ ra cho Tô Bằng.
Tô Bằng gật đầu, nói thêm hai câu, sau đó cúp điện thoại.
Lúc này, đúng lúc có một chiếc taxi chạy tới, Tô Bằng đón taxi, sau đó đưa địa chỉ cho lái xe.
...
Chỗ ngồi phía sau xe taxi, trong lòng Tô Bằng bắt đầu suy nghĩ người lần này mình nương tựa.
Lần này người Tô Bằng nhờ vả, là bạn hàng trước đó của mình.
Sự nghiệp kinh doanh của người này, trước đó cũng đã nhắc tới, Tô Bằng đã từng vì một nhiệm vụ mà làm việc một khoảng thời gian ở sòng bài trên thuyền, vị Hà ca này, chính là ông chủ của du thuyền đó.
Hà ca tên đầy đủ gọi là Hà Quyền Long, năm nay đại khái ba mươi tám, ba mươi chín tuổi, lần đó mời Tô Bằng ra tay, là vì hắn nghi ngờ chia bài trên thuyền của hắn, thông đồng với khách hàng, gạt tiền trên thuyền của hắn.
Lúc ấy Tô Bằng liền đi, dùng danh nghĩa cháu của một người trên thuyền đến làm phục vụ trên thuyền, lập tức được sắp xếp thành chia bài.
Sau khi kết giao được một ít, Tô Bằng gia nhập cùng vài người chia bài, có được chứng cứ bọn họ và khách hàng cùng nhau lừa gạt tiền trên thuyền.
Cũng là lần đó, Tô Bằng lần đầu tiên chứng kiến quy tắc của sòng bài, thiếu nữ chia bài bị bắt ngay tại hiện trường, chính là đối tác của Hà ca, bị móc một con mắt ngay tại chỗ.
Hai nam chia bài trẻ tuổi khác nghe nói một người từng nhận ân huệ của Hà ca, còn ăn cây táo rào cây sung, từ ngày bị phát hiện đó liền bốc hơi khỏi thế gian, có thể là bị dìm xuống sông làm mồi cho cá ăn. Một người khác thì biết điều hơn, nôn ra không biết bao nhiêu tiền, vẫn bị đánh cho hai chân tàn phế, gân tay tay phải cũng bị phế, cả đời tàn phế, xem như giáo huấn.
Ngoài ra những khách bạc thông đồng kia, cũng nôn ra hơn bảy trăm vạn nhân dân tệ lừa được trên thuyền, còn bù thêm hơn hai trăm vạn, mới xem như yên chuyện.
Tô Bằng thì lại được nhận ba mươi vạn tiền thù lao.
Bởi vì chuyện này, khiến Hà ca cùng phía đối tác của hắn, rất tán thưởng Tô Bằng.
Nhưng mà, tán thưởng này không phải nguyên nhân chủ yếu Tô Bằng bây giờ nương nhờ vào Hà ca, mà còn do có nguyên do khác.
Nguyên nhân chủ yếu, đại khái là một năm trước, Hà ca từ địa bàn kinh doanh nam bắc Trường Giang chạy tới Trung Hải, đột nhiên tìm thấy Tô Bằng, hỏi Tô Bằng có thể giúp hắn nhanh chóng di dân hya không.
Tô Bằng lúc ấy không biết sự tình, nhưng biết Hà ca có lẽ đã xảy ra chuyện, muốn nhanh chóng giải quyết, ngoài ra bạn bè của hắn ở Trung Hải chính là làm chuyện này, cho dù mình không tốn kém, cũng phải giới thiệu một phen, bởi vì sợ vướng lấy phiền phức khoog đáng có, cho nên không lấy tiền, chỉ đơn thuần giúp đỡ.
Lo liệu cho Hà ca di dân sang châu Úc, trước sau thời gian không quá hơn một tuần, xuất ngoại đến Úc rồi, cũng di dời tài sản.
Sau khi hắn đến Úc rồi, mới gọi điện cảm ơn Tô Bằng, Tô Bằng mới mơ hồ nghe thấy, chống lưng đằng sau Hà ca đổ rồi, du thuyền không mở được, lại có kẻ thù hai đạo hắc bạch trước kia cho người tung tin muốn bắt hắn báo thù, hắn bình thường bạn bè cũng không dám liên lạc, cái gì cũng có thể làm liều, mới đến Trung Hải tìm Tô Bằng
Tô Bằng dựa theo tin tức hắn nói bóng nói gió, kết hợp tình hình chính trị vào lúc đó, suy đoán chống lưng đằng sau Hà ca, có thể chính là vụ án Vương Chiêm Quân hot nhất lúc đó.
Nhưng mà có chút nghĩ lại mà thấy sợ, không cẩn thận một chút, bản thân liền sẽ bị dính líu vào bên trong.
Có điều sau đó, cũng không có gì xảy ra, kẻ thù của Hà ca không đuổi theo ra nước, còn Hà ca cũng dần dần đứng vững ở Úc.
Cũng bởi vì như vậy, Hà ca Hà Quyền Long đã nợ Tô Bằng một nhân tình to lớn. Bởi vì có mối quan hệ này, Tô Bằng mới dám đến Úc nương dựa vào hắn.
“Anh ơi, đến rồi.”
Tô Bằng đang lúc suy nghĩ, giọng nói của tài xế xe taxi đã ngắt ngang mạch suy nghĩ của hắn.
Tô Bằng phục hồi lại tinh thần, nhìn ra ngoài xe một chút, đều là khu biệt thự của đám người giàu có, hai bên đường đều là bóng cây, cách nhau không xa là một tòa biệt thự hai tầng hoặc là ba tầng.
Tô Bằng gật đầu, lấy ra một tờ tiền mặt, đưa cho lái xe, lưng mang ba lô xuống xe.
Đi đến trước một biệt thự, Tô Bằng nhìn biển số nhà trên bức tường được hàng rào bao bọc, xác định chính là địa chỉ của Hà ca.
Hắn ấn chuông cửa.
Không bao lâu, video chuông cửa trên cửa biệt thự được mở ra, bên trong lộ ra một gương mặt nam nhân to lớn, thoạt nhìn rất rắn chắc thô lỗ.
“Lão đệ ngươi đã đến rồi, ta mở cửa, ngươi vào đi.”
Người trong video nói, nói rồi, Tô Bằng chợt nghe tiếng mở khóa song cửa bên ngoài biệt thự.
Tô Bằng gật đầu, đẩy cửa đi vào.
Cửa chính biệt thự cũng được mở, nam nhân trong video nói vào bộ đàm, đứng ở cửa, vẫy tay đón Tô Bằng.
Tô Bằng đi tới, người đàn ông này cười ha ha, vươn tay ra một phen nắm chặt lấy tay Tô Bằng.
Cảm giác thấy lực độ to lớn trong nắm tay của đối phương, trong lòng Tô Bằng xác định, đây là một nam nhân có dã tâm đối với quyền lợi và khống chế người khác rất lớn.
Hắn chính là Hà ca, Hà Quyền Long.
“Vào trong đi lão đệ.”
Hà Quyền Long nói với Tô Bằng, nghênh đón Tô Bằng vào trong biệt thự.
Đi vào biệt thự, Tô Bằng liếc mắt quan sát, bên trong trang trí cũng tráng lệ lắm.
“Lão Hà? Ai vậy?”
Tô Bằng vừa vào trong biệt thự, lầu hai đã truyền xuống một giọng nói.
“Là Tô Bằng, người giúp chúng ta di dân đó.”
Hà Quyền Long nói với trên lầu.
“Là Tô Bằng sao, ta cũng rất lâu rồi không gặp hắn.”
Âm thanh truyền từ trên lầu xuống, sau đó một người phụ nữ bước xuống.
Nữ nhân này thoạt nhìn cũng ba mươi bốn ba mươi năm tuổi, mặc dù không xem như là quá đẹp, nhưng lại hết sức chín chắn, mặc dù lúc này nàng đang mặc đồ ở nhà, bước xuống, nói với Tô Bằng:
“Tiểu Tô, lâu rồi không gặp, tại sao trở nên trắng trẻo thế?”
Tô Bằng cười cười, nói:
“Lệ tỉ, trong khoảng thời gian này ngồi thuyền, không có phơi nắng, cho nên trắng thế đó.”
Nữ nhân này mỉm cười, nói:
“Gạt người sao? Ta gần đây ngày nào cũng không ra khỏi nhà, cũng chẳng thấy được như thế.”
Tô Bằng chỉ mỉm cười, không nói tiếp.
Nữ nhân này, Tô Bằng không muốn đắc tội cho lắm.
Nàng không phải là vợ của Hà Quyền Long, mà là bên đối tác trên du thuyền của Hà Quyền Long, tên thật là gì Tô Bằng cũng không biết, nhưng người trên thuyền đều gọi nàng là Lệ tỉ.
Lúc đó, Tô Bằng tận mắt nhìn thấy nàng, thoáng cái đã móc con mắt của cô gái chia tay kia ra, lúc ấy Tô Bằng vẫn chưa trưởng thành như bây giờ, tâm hồn ít nhiều có điểm sợ hãi, rốt cuộc để lại bóng đen trong lòng.
Cho nên, mặc dù bây giờ bản lĩnh lớn mạnh lên nhiều, nhưng cũng không muốn chọc vào nàng.
Lai lịch nàng thần bí, cùng với Hà Quyền Long như là vợ chồng hợp tác, nhưng trên thực tế chỉ là phía đối tác, nhưng lại duy trì quan hệ sống chung, Tô Bằng cũng không muốn làm rõ mối quan hệ giữa nàng và Hà Quyền Long như thế nào.
Năm đó trên thuyền, Lệ tỉ cùng Hà Quyền Long còn có một phía đối tác gọi là lão Hắc, chỉ là năm đó lúc đầu tư di dân, Tô Bằng không nhìn thấy người kia.
“Được rồi, muộn như vậy vẫn chưa ăn gì phải không, đến là khách, ta làm chút đồ cho ngươi ăn, lão Hà, Tô Bằng đã giúp ta và ngươi không ít, mở bình rượu chiêu đãi Tô Bằng một chút.”
Lệ tỉ dặn dò Hà Quyền Long, Hà Quyền Long nghe thế, không khỏi có chút bất đắc dĩ.
Tô Bằng mỉm cười, Hà ca này cũng xem như là một nhân vật trên hắc đạo, nhưng mà Lệ tỉ lại càng không phải là nữ nhân tầm thường, một người nam nhân có dã tâm như vậy, cũng bị bắt trọn vào lòng bàn tay.
Có điều, Hà Quyền Long vẫn chạy đi lấy bình rượu vang, sau khi mở ra rót một ly cho Tô Bằng, sau đó nói với Tô Bằng:
“Tô Bằng, nghe ngươi nói lần này ngươi cũng chạy nạn tới đây, có dự định gì không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.