Sự ăn ý khiến bọn cô không cần nhiều lời, cũng không cần đưa đẩy, câu trả lời chỉ có một, chính là hoàn toàn tin tưởng.
Thế nên Trương Du gật đầu, lưu loát mở áo choàng ra chụp xuống, giải quyết con tinh linh áp chót.
Gần như cùng lúc đó, con tinh linh Đường Tâm Quyết đè dưới chân bỗng nhiên phát ra tiếng kêu cao vút kì quái, nó điên cuồng giãy dụa bằng thứ sức mạnh khác hẳn, gần như sắp hất Đường Tâm Quyết xuống đến nơi!
Trương Du vội vàng ném áo choàng tới, giây phút Đường Tâm Quyết đưa tay bắt áo choàng thì con tinh linh đã biến dị xong xuôi.
Đôi cánh dị dạng được tạo nên từ một mớ xương trắng rậm rạp vươn ra khỏi cơ thể con tinh linh, nó đập cánh một cái vừa nhanh vừa mạnh.
Đường Tâm Quyết hoàn toàn không do dự chút nào, cô thả người nhảy xuống ngay.
Có cánh tức là không còn bị giới hạn phải nhảy lên từng tầng như trước nữa, vậy toàn bộ kế hoạch và chiến thuật cần được tính toán lại.
Quả nhiên ngay sau khi Đường Tâm Quyết nhảy xuống, con quái vật mọc cánh lập tức bay lên, dải xương trên sống lưng nó xoay tròn uốn lượn như muốn hất người trên lưng ra.
Sau đó nó mới mơ màng nhận ra Đường Tâm Quyết đã không còn ở trên lưng nó nữa rồi.
Đường Tâm Quyết bám một tay vào phần lan can bên dưới phòng 606, trước ánh mắt sợ hãi của các thí sinh phòng 506, cô nhìn con tinh linh gật đầu: "Cũng may giống vòng trước, vẫn chưa cường hóa chỉ số thông minh."
So với cơ thể to lớn của con tinh linh biến dị vòng trước, cơ thể con này lại teo bớt đi như để phối hợp với cặp cánh, phần cơ thể chứa tuyến dịch độc thoái hóa thành vảy cứng, tứ chi rút ngắn nhưng móng vuốt dài hơn, móng tay đen kịt sắc bén như lưỡi dao dài chừng nửa cánh tay, khiến người ta nghĩ liệu ban công phòng mình có chịu nổi một phát cào của nó không đây.
Con tinh linh biến dị bay thẳng lên mái nhà.
Ngay vào lúc mọi người đều cho rằng vòng này đã hoàn toàn kết thúc thì bóng dáng dị dạng mọc cánh kia lại đột nhiên nhảy ra khỏi mái nhà, lao về phía phòng Đường Tâm Quyết nhanh như chớp!
"Thù dai thật đấy."
Đường Tâm Quyết cảm khái một câu, hất chiếc áo choàng trong tay lên giá phơi đồ, lớp vải đen trải ra vừa đúng che khuất bốn người khi nhìn từ ngoài ban công vào.
Ngay giây sau, con tinh linh bay thẳng vào trong áo choàng.
"Chít!!!"
Đáp đất biến hình.
...
"Trâu bò quá...!Anh Bạch anh Bạch, bên bọn họ được mấy con rồi? Đến 6 7 con chưa?"
Ban công phòng 303 tòa nhà A, mấy nam sinh ngồi xổm mân mê gì đó.
Một người trong số họ lén lút quan sát tình hình bên đối diện, hai mắt trợn tròn nhìn phòng 606 lưu loát thu hoạch tinh linh, mồm lẩm bẩm "Đậu má đậu má" liên tục.
Nam sinh trắng trẻo được gọi là "Anh Bạch" vô thức vuốt vuốt chỏm tóc xoăn xoăn vểnh lên của mình, thản nhiên nói: "8 con rồi."
Nam sinh vừa hỏi: "...!Hãy tha thứ cho kẻ hèn thiếu văn hóa này, chỉ biết dùng một câu đậu má khái quát tình hình."
Nam sinh đếm đếm số tinh linh phòng mình bắt được, lập tức tỏ ra đau đớn: "Không phải chứ, chúng ta mới bắt được 4 con họ đã bắt được 8 con rồi, mà còn chưa đủ tiêu chuẩn nhận phần thưởng sao? Vậy chúng ta phải bắt đến bao giờ đây!"
Nam sinh trắng trẻo: "Tiêu chuẩn của mỗi phòng một khác, phòng càng mạnh thì tiêu chuẩn càng cao."
Vừa nói anh vừa mò mẫm sàn ban công, cuối cùng cũng tìm được thứ mình muốn.
Ngón tay thon dài nhẹ nạy lên, miếng bê tông bị dỡ ra một góc để lộ miếng giấy nhăn nheo dúm dó.
Lật miếng giấy lại, bên trên xuất hiện một con số trông như được viết bằng máu.
11.
Bạn cùng phòng nhao nhao đứng bật dậy, hít một hơi thật sâu: "Đây là..."
"Đây là tiêu chuẩn của phòng chúng ta."
Giọng nam sinh trắng trẻo rất nhẹ nhàng nhưng lại trầm tĩnh đến lạ: "Chúng ta phải bắt được ít nhất 11 con tinh linh thì mới có thể nhận được phần thưởng cuối cùng."
"Má nó!"
"Suỵt, nói nhỏ chút."
Tiếng chửi bậy vang lên, bạn cùng phòng đứng đối diện nam sinh trắng trẻo lập tức quay lại chỉ vào nam sinh hay lải nhải đứng trong góc xa xa: "Quách Lương, im mồm đê."
Người bị chỉ mang vẻ mặt khó hiểu: "Trương Trì ông bệnh hả? Tôi có nói gì đâu!"
"...?"
Bốn người nhìn nhau.
Nếu Quách Lương không nói, vậy người vừa chửi bậy là ai?
"Má nó má nó má nó!"
Bốn người lập tức quay ngoắt lại, nhìn thấy nam sinh phòng bên cạnh chả biết đã thò đầu sang thăm dò từ bao giờ, tiếng chửi đúng là phát ra từ anh ta.
Miệng nam sinh đó há hốc ra, nhìn chằm chằm bọn họ đầy hoảng sợ: "Mấy người...!Mấy người không chết?"
Thí sinh phòng 304 vốn đang trốn trong phòng ngủ thì tự nhiên nghe thấy phòng cách vách có tiếng nhiều người xì xào nói chuyện, còn tưởng rằng phòng bên cạnh có ma.
Ai ngờ vừa nhìn mới biết, đúng là có ma rồi.
Trong số mấy người đang túm tụm chí chóe, nam sinh phòng bên nhớ rõ ràng nam sinh đầu đinh họ Quách kia lúc vừa bắt đầu trận đấu đi ra đầu hàng đã bị chim lợn bắn lén chết rồi!
Còn cả nam sinh họ Trương cao gầy kia nữa, chẳng phải chính là người bị nhện độc của chim lợn cắn chết trong giai đoạn 2 của nhiệm vụ đó sao?
Sao tất cả bọn họ đều sống dậy thế này?!
Nam sinh trắng trẻo dùng sức đè gân xanh đang giật tưng bừng trên trán lại, nở nụ cười hiền hòa: "Bạn học à, đây là hiểu lầm..."
"Hiểu lầm cái gì, tôi thấy tận mắt mấy người chết rồi, trò chơi còn thông báo nữa!"
Nỗi khiếp sợ khiến anh ta nói không lựa lời, anh ta vừa hét lên vậy, rất nhiều phòng ngủ xung quanh cũng bắt đầu chú ý đến góc này.
Tình huống gì đây? Người chết trong giải đấu còn có thể hồi sinh à?
Ngay cả nữ sinh cầm khiên cũng phải ngạc nhiên đến nỗi tạm dừng trạng thái chiến đấu, cô ấy nhướn mày nhìn phòng ngủ "Không may" trong ấn tượng của mình.
Việt Khung cười khinh bỉ: "Đồ ngu."
Có rất ít người không phản ứng gì với chuyện này, bao gồm cả Việt Khung.
Có rất nhiều người tập trung toàn bộ tinh thần vào lượt tinh linh xuất hiện tiếp theo, có người thì đã sớm đoán được sự thật, cũng chẳng quan tâm đến tình hình phòng 303 nữa.
Trên tầng cao nhất, một cô gái tóc ngắn nhỏ giọng hoan hô, sau khi bị phát hiện thì vội vàng co đầu rụt cổ núp sau lưng Đường Tâm Quyết.
Cô ấy nhẹ nhàng giật giật ống tay áo Đường Tâm Quyết, phấn khích nói: "Tớ đoán đúng rồi!"
Quả nhiên giống y như những gì cô ấy đoán, vốn dĩ phòng 303 không chết một ai!
Hai nam sinh phòng 303 bị chim lợn đánh trúng là thật, nhưng người bị tấn công nhanh chóng được đưa vào trong kí túc xá, không một ai thấy tận mắt bọn họ tắt thở cơ thể biến mất, thứ duy nhất được coi như bằng chứng chính là giọng thông báo nhắc nhở có thí sinh đã tử vong của trò chơi.
Nhưng nếu lời nhắc nhở này không nói đến thí sinh phòng 303, mà nói đến chim lợn thì sao?
Quách Quả càng nói càng hưng phấn, cuối cùng cô ấy cũng được trải nghiệm cảm giác suy nghĩ liền mạch, nói ra phán đoán của Đường Tâm Quyết rồi.
Một khi tìm được manh mối quan trọng nhất, tất cả những manh mối khác sẽ tự động về đúng vị trí tương ứng.
Lời nhắc nhở có thí sinh tử vong đầu tiên, người được nhắc đến có thể là nam sinh phòng 303 không may bị đánh lén, cũng có thể là bạn cùng phòng của chim lợn mặt u ám.
Mà nam sinh u ám chỉ xuất hiện một mình cũng là vì bạn cùng phòng của tên đó đã bị phòng 303 dùng cách nào đó giết ngược lại rồi.
Cũng tương tự như thế, khi thí sinh thứ hai của phòng 303 "Tử vong" thì một chim lợn cũng lặng lẽ chết đi, có lẽ chính là thành viên trong phòng ngủ của gã béo, người điều khiển côn trùng độc!
Hiện giờ, hai người đáng ra đã "Chết" của phòng 303 đều bình yên đứng trên ban công cũng đủ chứng minh suy đoán kia là thật.
Quách Quả hưng phấn vẫn không quên hỏi Đường Tâm Quyết: "Quyết thần, sao lúc đầu cậu lại phát hiện ra hay vậy?"
Đường Tâm Quyết ngẩng đầu nhìn lên mái nhà, nhìn không chớp mắt: "Lúc bọn họ gục xuống, nhìn bằng tinh thần lực sẽ thấy ngọn lửa tượng trưng cho linh hồn họ không hề tắt, chỉ hơi yếu đi một chút, vừa quay về phòng ngủ thì lại khôi phục như cũ."
Lúc hệ thống thông báo có người tử vong, ngọn lửa sinh mệnh thật sự tắt ở một phòng ngủ khác.
Quách Quả: "..."
Cô ấy lại một lần nữa cảm nhận trực tiếp vô cùng sâu sắc tinh thần lực là năng lực biến thái đến mức nào.
Bảo sao dị năng cùng loại trong cửa hàng toàn bán giá trên trời, bảo sao cả phòng Cao Oánh phải dồn vào nuôi dưỡng một người, bảo sao...!Ngay cả trò chơi cũng muốn tăng độ khó cho bọn cô.
Ớ?
Quách Quả bị suy nghĩ cuối cùng đột nhiên nhảy ra của mình làm cho hoảng sợ.
Cô ấy còn chưa biết sao ý nghĩ này lại tự nhiên xuất hiện thì đã bị Đường Tâm Quyết đẩy ra sau một cách đột ngột, rồi tới Trịnh Vãn Tình nhanh tay nắm eo cô ấy kéo vào trong phòng ngủ.
Kết thúc loạt động tác liền mạch, cô ấy mới có thời gian ngẩng lên.
Sau một đợt tiếng nổ mạnh nghe như tiếng sấm rền, vô số bóng đen rậm rạp bay xuống tầng 6.
Bắt đầu đợt thứ ba!
Lần này tốc độ của bọn chúng thực sự quá nhanh, ngay cả Đường Tâm Quyết cũng không kịp đếm xem có tổng cộng bao nhiêu con, loáng cái chúng đã đến ngay trước mặt.
Vảy màu xanh đậm, cánh xương trắng, móng vuốt sắc bén cực lớn, cơ thể dài tầm 1 mét, trông y xì con tinh linh biến dị của vòng trước.
"Vòng bảo vệ!"
Những thí sinh tầng 6 còn ở ngoài ban công, vừa thấy cảnh này thì đều phản ứng giống nhau.
Ban nãy chỉ phải đối mặt với một hai con thì thôi, đây lại là mười con trăm con cùng lao xuống, bọn họ vốn không có thời gian trở tay!
Những con tinh linh biến dị này nhanh chóng bay qua tầng 6, chỉ có Đường Tâm Quyết kịp dùng cây thông bồn cầu mút hai con lại đánh ngất xỉu nhét vào trong áo choàng.
Trong quá trình bắt cô và Trịnh Vãn Tình còn bị chúng nó để lại cho một vết cào trên vai.
"Đứng yên, để tớ lấy thuốc."
Trương Du và Quách Quả lập tức đè hai người lại.
Đầu tiên Quách Quả lo lắng sử dụng thuật đuổi ma trước, thấy miệng vết thương tinh linh để lại không có dấu vết ma thuật mới thả lỏng một chút.
Nhưng Trương Du phun thuốc cầm máu và thuốc phục hồi xong, hàng lông mày đang giãn ra của hai người lại nhíu vào lần nữa.
Thuốc không có tác dụng.
Hai miệng vết thương sâu hoắm chỉ tốt hơn một chút, máu vẫn cứ chảy không ngừng.
Đường Tâm Quyết lắc đầu: "Là độc.
Trong móng vuốt tinh linh có độc, chất độc xâm nhập vào vết thương hở rồi."
Đường Tâm Quyết giật một miếng băng gạc ra quấn vài vòng lên miệng vết thương, tình trạng chảy máu mới đỡ hơn một chút.
Gương mặt cô vốn đã nhợt nhạt nay trông trắng bệch như giấy, nhưng giọng nói vẫn rất dịu dàng: "Đợi giải đấu kết thúc, chúng ta mua thuốc giải độc trong cửa hàng kết hợp với thuốc cầm máu là được rồi."
Trương Du không chút do dự: "Mua ngay bây giờ."
Đường Tâm Quyết trả lời dứt khoát: "Không có tiền."
Bây giờ mà mua thì ít nhất phải mất gấp đôi điểm tích lũy.
Miệng vết thương của Trịnh Vãn Tình nông hơn Đường Tâm Quyết, vừa nghe đến tiền thì suýt quăng luôn cả miếng gạc băng dở ra: "Tớ cũng không có tiền! Chảy tí máu thì có sao đâu, đúng lúc kết hợp với cánh tay sắt của tớ thành hình xăm miễn phí luôn."
Cô ấy chỉ chăm chăm muốn tăng nắm đấm lên cấp cao nhất, kết hợp với một bộ áo giáp sắt lồng lộn nữa, nên hiện giờ cô ấy canh điểm tích lũy còn chắc hơn canh thịt hộp.
Nếu phải tốn chút xíu nào trong phó bản này chắc nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa mất.
Trương Du nhíu mày, hiếm khi không chịu nhượng bộ: "Nếu Quách Quả bị thương thì dù có tốn gấp ba lần điểm tích lũy hai người cũng mua."
Quách Quả tự nhiên bị điểm danh: "?"
Đường Tâm Quyết gật gật đầu: "Đợi đến lúc Quách Quả bị thương hẵng nói."
Quách Quả: "???"
Bọn cô không có nhiều thời gian để bàn về chủ đề này, nhanh chóng chuyển sự chú ý của mình về với trận đấu.
Tốc độ của tinh linh lần này nhanh hơn quá nhiều so với đợt trước, đợi đến lúc bọn cô băng bó xong xuôi thì đám tinh linh kia đã bay ngược từ tầng 1 lên, đem theo hàng loạt tiếng gào khóc thảm thiết.
Có thể thấy có khoảng 10 con tinh linh bắt được thí sinh.
Các thí sinh ra sức giãy dụa, nhưng tinh linh bay càng cao thì biên độ giãy dụa của họ càng nhỏ lại, thậm chí gần như buông xuôi chờ chết.
Rơi từ tầng 6 xuống mặt đất tràn đầy sương mù đỏ như máu, làm sao có thể sống được nữa?
Nhưng một giây sau, từ tầng 3 vang lên tiếng hét như muốn rách cả họng: "Nhảy vào những phòng ngủ khác! Nhảy đi!"
Các thí sinh bị bắt ngạc nhiên nhìn qua, thấy trên ban công phòng 307 có một nam sinh tóc vàng hoàn toàn không phù hợp với không khí xung quanh đang vẫy tay thật mạnh, nhoài hẳn người ra khỏi ban công múa máy tay chân: "Nhảy..."
Mọi người lập tức hiểu ra.
Nếu ngã xuống thì chắc chắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ, nhưng nếu có thể nhảy đến phòng ngủ khác ở hai bên thì may ra còn có đường sống!
Một khi đám tinh linh bay tới tầng 6 thì sẽ ném người xuống, bọn họ đã không còn thời gian để lựa chọn nữa rồi, chỉ cần có một chút xíu hi vọng là sẽ làm liền không do dự.
Chỉ cần...!Những thí sinh trong các phòng ngủ lạ ấy đồng ý chứa chấp bọn họ.
Trên đỉnh đầu vang lên tiếng rít gào, hơn mười con tinh linh đồng loạt buông móng vuốt ra..