Dưới tình huống số lần tinh linh xuất hiện tăng kéo theo độ khó tăng lên thì đương nhiên càng bắt sớm càng có lợi rồi.
Tất cả mọi người đều hiểu được, nhưng lí thuyết được gọi là lí thuyết vì một khi bắt tay vào hành động thì lí thuyết và thực tế là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Nếu như phòng ngủ bên cạnh đang cảnh giác trăm phần trăm nghe được mấy câu Đường Tâm Quyết nói, nhất định sẽ trào máu họng: Bắt hết, ai mà chả muốn bắt hết? Nhưng bọn họ không làm được á!
Nếu bọn họ mà dùng giọng điệu như thế nói ra lời ấy, nhất định bạn cùng phòng khác sẽ tưởng bọn họ bị kích thích đến phát điên.
Nhưng Đường Tâm Quyết nói xong, cả phòng 606 chẳng có ai thắc mắc gì cả.
Một khi bọn cô đã quyết định, dù có khó khăn hơn nữa cũng phải đương đầu tiến lên, tuyệt đối không lùi lại.
Tiếng tinh linh gào rú và tiếng thí sinh la hét trộn lẫn vào nhau, mùi máu tươi và mùi tanh hôi trong không khí đậm hơn từng giây từng phút một, thứ mùi đó tượng trưng cho từng con từng con tinh linh bị bắt thành công.
Tầng 3, nữ sinh cầm khiên thu hồi tấm áo choàng, bóc một miếng băng cá nhân dán lên tay.
Mã Tiểu Bác muốn nói lại thôi: "...!Chị, cái băng cá nhân này hình như còn không to bằng vết thương của chị đâu, thế này có ổn không vậy?"
Nữ sinh cầm khiên lắc lắc áo choàng, cánh tay của cô ấy bị móng vuốt tinh linh sắc bén sượt qua, máu chảy không ngừng.
Cái băng cá nhân kia gần như vừa dán lên là đã bị máu tươi thấm ướt sũng, nhưng nữ sinh lại cứ như hoàn toàn không nhận ra.
Nữ sinh cầm khiên cúi đầu nhìn sơ qua, gương mặt vẫn không thay đổi: "Tôi không có băng vải."
Mã Tiểu Bác: "..."
Tại sao có thể nói những lời như thế bình thản vậy?? Đây chính là thế giới của kẻ mạnh hay sao??!
Cậu ta bối rối sờ sờ túi, lúc bị tinh linh bắt lấy có hơi bất ngờ, không kịp mang theo thuốc thang vật phẩm gì.
Vậy nên cậu ta cẩn thận từng li từng tí một thăm dò ba nam sinh khác đang im lặng đứng ở góc còn lại ban công, định lôi kéo làm quen: "Này, mấy người anh em, có thể giúp tôi một chút không, tôi muốn mượn ít thuốc cầm máu, hay là băng vải cũng được, có bạn học bị thương, các cậu xem..."
Cậu ta vốn tưởng thanh danh của đại thần cầm khiên cực kì lừng lẫy, thí sinh bình thường vì muốn có quan hệ tốt, gặp việc như vậy chắc chắn không từ chối.
Nhưng ai ngờ chỉ có mình cậu ta lúng túng, ba người đối diện hoàn toàn không để ý.
Hai nam sinh đứng co rúm trong góc tường trông như bị phạt ít ra còn liếc nhìn cậu ta một cái, nam sinh đeo khẩu trang ngồi một mình trên giá phơi đồ kia ngay cả mí mắt còn chẳng buồn nhấc lên, giống như hoàn toàn không nhìn thấy.
"Đừng có lại gần." Ngay lúc Mã Tiểu Bác đang không biết phải làm sao, giọng nói lạnh lùng của nữ sinh cầm khiên vang lên: "Bọn họ là chim lợn."
"???!!!"
Mã Tiểu Bác suýt thì cắn phải lưỡi, bước giật lùi về sau quá nhanh tí thì ngã ngửa.
Nữ sinh cầm khiên đỡ Mã Tiểu Bác sắp ngã, liếc mắt nhìn Việt Khung.
Khiến cô ấy cảm thấy ngoài ý muốn là, kể từ khi Việt Khung cướp tinh linh khỏi tay Đường Tâm Quyết thất bại, không biết tại sao gã ta lại trở nên yên tĩnh.
Ngay cả lượt tinh linh lần này nhảy lên tầng 3 mà gã ta cũng chẳng hề có ý tranh cướp, để kệ nữ sinh cầm khiên một mình bắt hai con.
Nữ sinh cầm khiên không tin gã ta tự dưng nổi lòng tốt, chắc chắn là gã ta lại đang có âm mưu quỷ kế gì đây.
Việt Khung hoàn toàn làm lơ những ánh mắt thăm dò của người khác.
Gã ta không động đậy, một là vì vẫn còn bị thương, hai là vì kiêng dè mấy nữ sinh phòng 606, nhất là cây thông bồn cầu kia.
Chính gã ta cũng nghĩ không thông, tại sao cây thông bồn cầu lại có thể ra tay với gã ta chứ, tại sao quy tắc trò chơi không ngăn cản...!Chẳng lẽ là do năng lực đặc thù nào đó có thể lừa gạt quy tắc ư?
Ở nơi mà những người bình thường không thể nhìn thấy, một sợi khói đen quấn quanh trái tim gã ta đang chậm rãi di chuyển, giống như một sợi chỉ khâu không gió tự bay, đang sửa chữa chắp vá thứ gì đó.
Hai bên ôm tâm tư khác nhau, không ai nói gì.
Chỉ có Mã Tiểu Bác mơ màng cẩn thận dò xét một lúc lâu, cuối cùng lương tâm vẫn lên tiếng trước, cậu ta ngập ngừng nói với nữ sinh cầm khiên: "Hay để em vào phòng ngủ tìm thử xem có thứ gì băng bó được không?"
Không biết có phải do vết cào của tinh linh cũng mang theo độc không, nhìn số máu mà nữ sinh tóc dài chảy ra, Mã Tiểu Bác luôn sợ cô ấy sẽ chết vì mất máu mất.
Thêm nữa, cậu ta ở lại trên ban công cũng chẳng giúp được gì, chi bằng làm chút việc phù hợp với khả năng.
Sau khi được cho phép, lúc này Mã Tiểu Bác mới thở phào một hơi, bước vào phòng bắt đầu tìm kiếm cẩn thận từng li từng tí một.
Cùng lúc đó, mấy con tinh linh còn dư lại đã nhảy đến tầng 6.
Giống như những gì Đường Tâm Quyết phỏng đoán, sau khi đi qua năm tầng bị thí sinh bắt vãn bớt, lúc này còn lại vừa vặn đúng 5 con tinh linh.
Đường Tâm Quyết và Trịnh Vãn Tình liếc nhau, nhảy lên.
Quách Quả năng lực cận chiến kém nhất ở lại phía sau theo kế hoạch.
Giây phút nhìn thấy tinh linh giương nanh múa vuốt nhảy lên, mí mắt cô ấy không nhịn được hơi run run.
"Chả hiểu trò chơi này đặt tên kiểu gì, lại còn tinh linh nhỏ, tớ thấy gọi là quái thú mặt xanh nanh vàng còn giống hơn.
Làng đại học thích thả cái thứ đồ chơi này xuống quá nhỉ..."
Cô ấy nhỏ giọng làu bàu, nhưng tay vẫn nhanh nhẹn tháo pháo hoa ra thành từng tép buộc vào cung tên may mắn, sau đó cắn răng kéo cung.
Phập!
Bốn mũi tên bắn ra đồng loạt!
Đây chính là kế hoạch mà bọn cô vừa mới nghĩ ra.
Những con "Tinh linh" này bình thường sẽ không nhảy tới cùng một ban công, chúng nó hay tản ra xung quanh.
Nếu muốn hốt gọn cả mẻ thì nhất định phải dùng một cách khác thu hút chúng nó tới đây.
Thực lực của tinh linh đợt thứ hai tăng mạnh, sức tấn công và tính tình của chúng cũng hơn hẳn.
Dưới tình huống ấy, gây hấn cũng có tác dụng ngay.
Quả nhiên, đám tinh linh bị cung tên may mắn bắn trúng đều tức giận gào rú, lớp vảy trên lưng dựng đứng lên.
Chúng nó phát hiện người tấn công là một nữ sinh gầy gò nhỏ bé xong, lập tức sải cả bốn chân lao tới như điên.
"Sức lực của chúng nó được cường hóa không ít." Đường Tâm Quyết giải quyết xong một con, túm chặt áo choàng: "Chỉ là đầu óc vẫn không đủ dùng."
Con tinh linh thứ hai nhào xuống, Đường Tâm Quyết dùng mũi chân đạp vào lan can mượn lực bật ngược lại, nương người lên giá phơi đồ rút lui né tránh đợt tấn công của răng độc và móng vuốt.
Cô giơ áo choàng lên, dùng tốc độ cực nhanh bọc liền hai con một lúc.
Áo choàng trong tay cô trĩu xuống, thêm hai quả bóng pokemon vào tay.
"Còn lại hai con."
Trương Du nhìn sáu quả bóng pokemon nặng trịch trong áo choàng đầy lo lắng.
Chưa nói tới sức nặng, diện tích dùng để chứa tinh linh cũng không còn nhiều lắm.
Nhưng Đường Tâm Quyết vẫn không tỏ ra lo lắng, cô túm áo choàng lắc qua lắc lại.
Rồi sau đó, ngay trước mắt bao nhiêu người, mấy quả cầu lam trong áo choàng bắt đầu co rút lại một cách nhanh chóng, chưa đến nửa giây đã thu lại chỉ còn bằng miệng bát ăn cơm, cả đống cầu lam chen chúc cùng một chỗ khiến cái áo choàng đen trông có vẻ rộng rãi hơn nhiều.
"Khi đạt đến một số lượng nhất định, những quả bóng pokemon này sẽ tự động nhỏ đi.
Dù sao chúng ta vẫn cần dùng áo choàng, trò chơi phải chừa chút đường sống chứ."
Đường Tâm Quyết trở tay dùng cây thông bồn cầu kéo một con tinh linh vào ban công, cô xoay người dùng đầu gối đè xuống đỉnh đầu gồ ghề của nó, áp lực của tinh thần lực và áo choàng đồng thời chụp xuống khiến con quái vật kêu thét lên những tiếng sắc nhọn lạnh lẽo.
Ngay lúc sắp sửa bắt được nó, động tác trên tay Đường Tâm Quyết ngừng lại.
Cô nhìn ba người Trịnh Vãn Tình đang đối phó với một con tinh linh khác vừa nhảy vào ban công.
Tinh linh hung ác nhanh nhẹn, nhưng ba người kinh nghiệm chiến đấu đầy mình cũng không hề thua kém, nhanh chóng ngăn con quái vật lại.
Trương Du còn đang tự hỏi xem nên dùng cải gì để trói con tinh linh này lại trước chờ tí nữa Đường Tâm Quyết gom sau thì Đường Tâm Quyết đã ném áo choàng đen vào tay cô ấy.
Cô nói nhanh: "Các cậu bắt trước đi."
"Sao lại..." Trương Du hỏi được một nửa thì ngừng, hiểu ra.
Con tinh linh còn lại cuối cùng ở mỗi màn sẽ tự động biến dị tăng cấp.
Nếu Đường Tâm Quyết bắt con kia trước, vậy người phải đối mặt với quái vật biến dị đầu tiên chính là ba người các cô..