Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 84:




Thẩm Tiêu có thể hiểu sơ tính toán của anh, đối với người chơi cấp 0 mà nói, một đường thăng cấp đi lên đều là cơ hội buôn bán. Nhưng lại không có sức cạnh tranh khác, trên cơ bản đồ bọn họ đưa qua bên kia kiếm lời ổn không thua lỗ.“Được.”
Hai người cũng không nhắc lại chuyện trước kia nữa, phân công nhau đều tự đi thu xếp.
Nửa tháng sau, phía nam ở ngoài đại lục mở ra thành trì trên biển, người chơi biết tin tức này, nhưng lại không qua được. Hai người Chử Đình và Thẩm Tiêu lại bởi vì là NPC, hai người vác bao lớn nhất, đưa lượng lớn vật tư đến thành trì trên biển trước.
Ở đại lục trang bị và thực phẩm dược phẩm thấp hơn cơ bản không đáng tiền ở thành trì trên biển lại trở thành hàng hiếm lạ, giá cả ít nhất đều tăng gấp ba mươi lần, thị trường nước ngoài khổng lồ này làm cho mỗi lần hai người Thẩm Tiêu và Chử Đình qua lại, đều kiếm được đầy bồn đầy chén.
Những người chơi trong trò chơi không thể truyền tin cho nhau, nhưng diễn đàn bên ngoài trò chơi thì có trao đổi.
Người chơi nước ngoài bởi vì chơi tốt trò chơi, đến diễn đàn xem bài post người chơi đại lục tiến công lúc trước.
Bọn họ nhìn thấy trước kia người chơi đại lục để lên tới cấp 10 vậy mà tốn hơn một tháng, không khỏi mở miệng trào phúng người chơi đại lục quá gà. Mà người chơi đại lục thấy bọn họ đều có đủ loại trang bị đồ ăn dược phẩm, cũng cảm thấy tâm lý có hơi không ổn.
Hai bên cứ mắng nhau trên các nền tảng như vậy, sau đó lại có người chơi rảnh rỗi moi móc đi tìm nguồn gốc, phát hiện tung tích của hai tên thương nhân đầu cơ trục lợi Thẩm Tiêu và Chử Đình này, bởi vậy đăng bài oán giận công ty trò chơi ở diễn đàn, tỏ vẻ cho dù muốn cho tất cả người chơi không có khác biệt, vậy không thì quang minh chính đại mở ra truyền tống thành trì trên biển đi, làm chi còn muốn cho hai tên NPC nhập cư trái phép.
Nhưng rất nhanh, lại có người chơi đại lục phát hiện không đúng: “Không phải, các anh xem. Hai NPC này quả thực là nhân tài, thành Lâm Giang chúng ta mua đồ mới 2 vàng, thả tới thành trì nước ngoài thế nhưng tới 100 vàng. Cố tình cái nón ngu ngốc này còn thật sự mua, bọn họ còn giễu cợt chúng ta thăng cấp chậm, mà không biết hiện tại thứ bọn họ dùng đều là đồ thừa mà các ông đây không cần.”
Bài post này vừa xuất hiện, lập tức bị các người chơi bám sát, cũng có người thích gây chuyện đem đồ giống vậy, đăng bài đưa ra sự đối lập giữa giá cả của thành trì đại lục thành trì và thành trì trên biển, ở giữa số liệu kém mấy chục lần nhục nhã đến mức người chơi nước ngoài bỗng chốc hộc máu không ngừng.
Bên ngoài trò chơi cấu véo kịch liệt, hai người Thẩm Tiêu ở trong trò chơi vẫn đang tiếp tục đầu cơ trục lợi.
Một lần khi hai người chia của xong chuẩn bị chuyến tiếp theo, Trần Tâm đã lâu không gặp lại tìm được bọn họ.
Thì ra lúc trước Trần Tâm nhận được nhiệm vụ của một vị trưởng bối giao cho anh ta, bảo anh ta luyện chế một loại đan dược tên là ‘Diệu Thanh Đan’. Anh ta ở xung quanh thu gom dược liệu cũng không có kết quả, sau khi biết được ngay cả thành trì trên biển mà Thẩm Tiêu và Chử Đình cũng có thể tự do ra vào, nghĩ có lẽ có thể xin bọn họ hỗ trợ, cho nên mới tìm lại đây.
“Nếu hai vị có thể tìm được manh mối, tôi nhất định sẽ đền đáp sâu sắc.” Trần Tâm hứa hẹn nói.
Bởi vì ở chung với Trần Tâm coi như vui vẻ, việc nhỏ thuận tiện làm như thế, Thẩm Tiêu cũng sẽ không từ chối. Cô bảo anh ta liệt kê một bản danh sách cho cô: “Yên tâm, chúng tôi sẽ lưu ý.”
Sau khi tách khỏi Trần Tâm, Thẩm Tiêu và Chử Đình trở lại quán ăn nghỉ ngơi, nhưng mà vừa mới vào cửa, Thẩm Tiêu lập tức phát hiện Chử Đình đi bên cạnh mình mắc kẹt mấy người rồi đột nhiên biến mất không thấy. Cô đang muốn tìm người, chớp mắt một cái, chỉ cảm thấy một trận trời đất xoay chuyển, sau đó phát hiện mình về tới ranh giới trung tâm mua sắm.
“…” Tình huống gì vậy?
Khi Thẩm Tiêu đang khó hiểu đến tột cùng sao lại thế này, cô nhận được tin nhắn của một người xa lạ.
“?” Là Chử Đình gửi tới.
Thẩm Tiêu cũng nhắn lại anh một cái: “?”
“Xem tích phân.” Chử Đình nói.
Thẩm Tiêu vội xem số dư tích phân, trước mắt là 1334024.
132 vạn… Khi cô tiến vào thế giới này, số dư mới hơn một vạn. Ngược lại tiền trò chơi trong trò chơi này đổi sang tích phân có khoảng 100 vạn.
Nói như vậy, là bọn họ bị tống xuất thế giới trò chơi?
Nhưng vì sao đột nhiên như thế?
Cô nghĩ không ra, Chử Đình ở bên kia chưa trả lời, cô đành phải đến hỏi phù sư.
Cô vốn cũng chỉ ôm thái độ thử xem, không nghĩ tới phù sư thật sự đưa ra đáp án: “Hai người quá phách lối rồi… Tôi có người quen đúng lúc bị đưa đến cùng thế giới với hai người. Anh ta nói những người bọn họ làm NPC đều rất khiêm tốn, chỉ hai người ầm ĩ xôn xao dư luận. Hiện tại bởi vì tiếng nói của người chơi nước ngoài quá lớn, phía chính phủ bên trò chơi chú ý tới hai người, dứt khoát đổi mới, loại bỏ cấp của hai người.”
Thẩm Tiêu: “…”
Vậy mà là loại nguyên nhân này…
Cô cũng muốn khiêm tốn, cần phải kiếm tiền, làm sao khiêm tốn được…
“Người anh quen, anh ta bán lời bao nhiêu tích phân?” Thẩm Tiêu hỏi.
Phù sư đáp: “Tôi đi hỏi một chút.” Qua một lát, anh ta nhắn lại: “Nói là hơn một vạn. Cô thì sao?”
“130 vạn.”
Phù sư: “.”
Anh ta truyền tin tới cho người bạn, sau đó anh ta đã bị hai bức hình ‘trợn mắt há mồm. jpg’ cùng với ‘ đập bàn khóc lớn. jpg’ điên cuồng spam bình luận.
Phản ứng của bạn phù sư bên đó, Thẩm Tiêu không thể biết được. Cô nghe ngóng được nguyên do thì cũng chia sẻ cho Chử Đình, sau đó cô tiếc nuối nói: “Tiền thuê cửa hàng của tôi còn chưa tính nữa đấy.”
Bên kia Chử Đình trả lời lại: “Những cửa hàng đó đã lỗ vốn.”
“Sao anh biết được.”
“……Ghi sổ.”
“Được rồi.” Mấy chuyện kiếm tiền này, anh là người chuyên nghiệp.
Tắt khung trò chuyện, Thẩm Tiêu nhìn số dư, mặc dù trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng nhiều hơn hết là vui mừng. Lúc trước cô ở bản đồ Đại Chu bốn, năm năm, cuối cùng cũng chỉ có mấy trăm nghìn tích phân. Bây giờ ở trong trò chơi này bảy tháng, trực tiếp có một phần tám thuốc hồi sinh, cảm giác quét điểm này cũng sảng khoái quá đi.
Chỉ là không biết sau khi cô rời đi, Thu Nhĩ Trư Mao bên trò chơi kia có cảm thấy không trở tay kịp không.
Điều Thẩm Tiêu không biết là, sau khi trò chơi được nâng cấp, thế giới trò chơi đã không còn hai NPC Thẩm Tiêu và Chử Đình nữa. Thu Nhĩ Trư Mao và hai người bạn còn lại vào game, thấy tửu lầu Tám Bát Lớn đã biến thành mảnh đất không chủ, họ không nhìn thấy Thẩm Tiêu, chỉ có thể bỏ tiền ra mua mảnh đất của tửu lầu này, sau đó đợi mấy ngày, vẫn không thấy bóng dáng Thẩm Tiêu với Chử Đình đâu, dưới sự bất lực, họ chỉ có thể gọi điện thoại cho nhân viên chăm sóc khách hàng hỏi chuyện gì.
Đáp án mà nhân viên chăm sóc khách hàng đưa ra là để cung cấp trải nghiệm tốt hơn cho người chơi, trò chơi đã sửa chữa phục hồi BUG. Cũng có nghĩa là, hai NPC đó cũng bị xử lý như BUG.
Thu Nhĩ Trư Mao khó có thể chấp nhận được, nửa năm vừa qua, anh ta luôn xem đối phương như bạn của mình, bây giờ nói biến mất là biến mất, về mặt tinh thần, anh ta rất khó chấp nhận sự thật này.
Tửu lầu trong trò chơi vì sự biến mất đột ngột của Thẩm Tiêu, sau một thời gian không ổn định, có rất nhiều người chơi đã ra đi, dần dần Tám Bát Lớn cũng không còn là nơi mà các người chơi nấu nướng đổ xô vào nữa, món cơm thịt ướp rượu có phẩm chất màu vàng kim kia cũng dần dần trở thành truyền thuyết trong lời nói của mọi người.
Sau đó Thu Nhĩ Trư Mao đi nghe ngóng nhân viên bên công ty trò chơi, nhưng chỉ biết là có NPC nhân công, nhưng ai là “Thẩm Tiêu”, thì từ đầu đến cuối vẫn không có tung tích gì.
Mãi cho rất rất lâu về sau, một người tự xưng là nhân viên đã từ chức ở “Thần Ma Lục” xuất hiện trên diễn đàn, mở bài đăng bảo người chơi có gì muốn hỏi thì cứ hỏi ở đó, những gì anh ta có thể trả lời được thì sẽ trả lời.
Sau khi Thu Nhĩ Trư Mao nhìn thấy bài đăng, anh ta hỏi nhân viên đó có quen biết với nhân viên trò chơi đóng NPC nhân công “Thẩm Tiêu” này không.
Qua nhiều ngày sau, người nhân viên đó mới trả lời: “Vốn dĩ tôi không muốn trả lời câu hỏi này, nhưng quả thực tôi không nhịn nổi. Những cái khác tôi không nói, tôi chỉ có thể nói cho cậu biết, phía chính phủ không hề sắp xếp NPC nhân công “Thẩm Tiêu” này, thậm chí ngay cả NPC này cũng không có thiết lập.”
Thu Nhĩ Trư Mao nhìn thấy câu trả lời thì lập tức đáp lại: “Thế là ý gì?”
Nhưng tiếc là người nhân viên này không trả lời anh ta, nhưng có dân mạng đi qua thấy thì đáp lại: “Nếu như tôi không hiểu sai thì có nghĩa là, trò chơi này hoàn toàn không có NPC đó.”
“Người anh em, có phải cậu nhớ nhầm rồi không.” Một người khác nói.
“Không thể nào.” Người thứ ba đáp: “NPC này sao có thể không tồn tại được. Lúc đầu người chơi của thôn tuyến 1000 xếp hàng mua món ăn của cô ấy đấy. Mùi vị của món bánh thịt thỏ đó đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ. Còn cả cơm thịt ướp rượu có thuộc tính phẩm chất màu vàng kim vĩnh cửu đó, ban đầu vì để mua thứ này, tôi đã đi làm người đàn ông thoát y nửa tháng. Sau đó tài khoản của tôi chính vì thêm 20 điểm sức mạnh, mà giá trị cao hơn những người khác một chút.”
Bị anh ta nói như vậy, một đám người chơi hiện lên bày tỏ quả thật là họ đã gặp qua NPC như vậy rồi.
Thu Nhĩ Trư Mao từ từ xem hết tất cả câu trả lời, nhưng thấp thoáng có chút tin lời của người nhân viên đó nói.
Nếu Thẩm Tiêu không phải NPC, thế cô ấy là ai?
Là……quỷ sao?

Không gian trung tâm mua sắm ảo.
Thẩm Tiêu lấy lại tinh thần, dựa vào quy trình trước kia, trước tiên mua thông tin của thế giới tiếp theo. Lần này thông tin mà trung tâm mua sắm ảo đưa cho có chút rõ ràng: Thần và Ma.
Nhìn gợi ý này là biết không phải thế giới bình thường, rất có khả năng là thế giới giống như Tây Du Ký, tu tiên có lai lịch thần tiên và yêu ma. Thế giới như thế này, đương nhiên sẽ có rất nhiều kẻ mạnh, lấy đại một kẻ mạnh ra cũng có thể g.iết chết người bình thường trong giây lát, một người bình thường như cô, đương nhiên phải chuẩn bị tốt công tác phòng hộ.
Thẩm Tiêu đã có hơn một triệu tích phân, cô không nói gì mà lập tức bố trí đầy đủ các phương tiện bảo vệ cho bản thân - một lớp bảo vệ có thể chịu được đòn đánh của Tôn Ngộ Không, có thể sử dụng ba lần, hai lá bùa thoát hiểm cố định, kết hợp lại có thể chạy mười lần.
Ngoài ba thứ này ra, Thẩm Tiêu còn bỏ ra mười nghìn tích phân mua không gian mang theo người.
Không gian mang theo người này khác với không gian cửa hàng nhỏ, không gian cửa hàng nhỏ tương đương với một vật lưu trữ, còn không gian mang theo người thì mười nghìn tích phân một ngăn, trong một ngăn này chỉ có thể đặt một thứ đồ, bạn bỏ một hạt gạo cũng được, bỏ một cuộn giấy cói cũng được.
Sau khi Thẩm Tiêu mua không gian mang theo người này, cô còn bỏ ra số tiền lớn mua lông tơ của Đại Thánh. Cái gọi là tiến công đôi khi là cách tự vệ tốt nhất, cô có nhiều cách để chạy, nhưng đôi khi cô không thể chỉ chạy. Lông tơ của Đại Thánh có thể khiến Đại Thánh hiện thân một lần, lần sau đến lúc bất đắc dĩ, có thể để Đại Thánh lộ diện.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, Thẩm Tiêu ấn vào nút đến thế giới tiếp theo.
Cơn chóng mặt quen thuộc qua đi, Thẩm Tiêu vừa mở mắt ra đã thấy mình đang đứng dưới chân một cổng thành.
Hơn nữa có chút trùng hợp là trên cổng thành cổ trước mắt lại ghi là thành Lâm Giang.
Thành Lâm Giang, giống với tên trong thế giới trò chơi cô vừa mới thoát ra rồi.
Thẩm Tiêu cười một cái, thấy dòng người đi lại xung quanh, chỉ có một mình cô đứng ở cổng thành. Bởi vì thế giới trước mọi người đều phân tán khắp nơi, Thẩm Tiêu có chút không xác định bản đồ này chỉ có một mình cô.
Vì thế, cô mở trung tâm mua sắm ảo ra và nhắn cho Chử Đình: “Tôi đang ở thành Lâm Giang.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.