Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 134:




Đã có quỷ quái, vậy sẽ có người trừ quỷ. Bởi vậy quan phủ đặc biệt thành lập một nha môn trừ quỷ, bên trong chỉ nhận việc cõi âm quỷ quái. Bình thường chính là nếu có người phát hiện ở đâu có quỷ hại người, nha môn trừ quỷ sẽ phái người chuyên đi trừ quỷ.Lại bởi vì có đôi khi nha môn trừ quỷ không phân thân được, hoặc là có vài con quỷ thật sự lợi hại, người trong nha môn không làm gì được. Vậy quan phủ sẽ dán những cáo thị trừ quỷ, mời đại năng dân gian tới giúp đỡ, tiền thưởng chính là thù lao mà quan phủ đưa cho bọn họ.
Giống như cáo thị trong quán trọ Vân Lai, chính là quan phủ dán. Mà quán trọ Vân Lai cũng vì có nhiều người trừ quỷ, dần dần biến thành nơi mà những người trừ quỷ tụ tập.
Lại nói tiếp, thân phận ở thế giới này của hai người Thẩm Tiêu và Chử chính là người trừ quỷ, nếu không bọn họ cũng sẽ không xuất hiện ở quán trọ Vân Lai.
Nhưng Thẩm Tiêu và Chử Đình biết rõ, trừ quỷ gì đó, bọn họ hiển nhiên không lành nghề chút nào. Ai cũng có chuyên môn riêng của mình, quỷ quái cứ giao cho các đại lão làm, bọn họ làm nghề cũ của bản thân đi kiếm tích phân là được.
Vì thế mấy ngày kế tiếp, hai người tách ra hành động. Chử Đình đi mua bán hàng hóa của mình, Thẩm Tiêu thì định dựa vào tay nghề làm giàu.
Kế hoạch của hai người rất tốt, tiến hành cũng rất thuận lợi, nửa tháng sau, tiền trong tay Chử Đình đã có hơn trăm lượng. Quầy hàng mỹ thực của Thẩm Tiêu còn ở giai đoạn khởi đầu, chỉ bán lời mấy lượng bạc, nhưng nhân khí ở quầy hàng không tệ, mỗi ngày thực khách cũng không ít, cô dự tính khuếch trương một chút, đến lúc đó sẽ kiếm được không ít.
Tất cả đều vô cùng thuận lợi, nhưng vào buổi tối, hai người ngồi ở quán trọ, khi nhìn thấy bạc trắng trong tay đều không nhận được thông báo thu về của trung tâm mua sắm thì lúng túng.
“Đây là mấy trăm bạc trắng rồi, không thể nào mà 0. 1 tích phân cũng không có.” Tuy rằng ở thế giới ôn dịch lúc trước đã đổi không ít, nhưng hẳn là không đến mức nhiều như vậy mà ngay cả 0. 1 cũng không đổi được. Nếu bạc trắng không đổi được tích phân, vậy bọn họ chỉ có thể đánh mất ý niệm này trong đầu.
Chử Đình ước lượng bạc trắng một chút, cuối cùng rời quán trọ đổi thành vàng.
“Trung tâm mua sắm thu về dựa theo phân loại vật phẩm, trước đó chúng ta đổi rất nhiều bạc trắng, có thể thử vàng xem sao.”
Chỉ tiếc, một thỏi vàng lớn như vậy cũng không có động tĩnh.
Hai người nhìn vàng thật lâu sau, chưa từ bỏ ý định lại lấy vàng đi mua ngọc thạch, vẫn không được.
Một đường xoay tới lui một vòng, thế nhưng một cái cũng không đổi được thành tích phân.
“Chẳng lẽ bản đồ thần quái chỉ có thể dùng thứ liên quan tới thần quái để đổi tích phân?” Giống như ở bản đồ tu tiên, dùng thiên tài địa bảo đổi tích phân, cùng với ở bản đồ trước, đồ cổ có thể đổi tích phân. Nhưng hai bản đồ này vẫn có thể sử dụng món đồ khác đổi tích phân, chỉ là giá cả rất thấp rất thấp.
Bản đồ này không có khả năng tất cả món đồ đều không thể đổi tích phân, hoặc chính là bọn họ không tìm được thứ chính xác, hoặc chính là bọn họ còn chưa gom đến lượng nhất định.
Nhìn bạc trắng trong tay, cho dù bạc có thể đổi thành tích phân, có lẽ cũng đổi được rất ít. Thẩm Tiêu đã định từ bỏ kiếm tiền.
“Chúng ta quay về quán trọ nhìn xem.” Chử Đình nói.
“Được.”
Hai người trở lại quán trọ Vân Lai, lúc này đang là buổi chiều. Chưởng quầy đang ngủ gà ngủ gật, trong quán chỉ có vài người đang gom lại một bàn nhỏ giọng nói chuyện, bên trong vô cùng im lặng, nhưng khi hai người Thẩm Tiêu Chử Đình tiến vào, bọn họ đều đầu quay qua nhìn một cái.
Thẩm Tiêu và Chử Đình ngồi xuống ở một bàn bên cạnh, yêu cầu một đĩa trà bánh và một ấm trà với tiểu nhị, hai người cứ như vậy một ngụm trà một miếng bánh, lẳng lặng chờ người trừ quỷ khác trở về.
Nói như vậy, những người trừ quỷ này trừ quỷ xong, hẳn là sẽ mang theo chiến lợi phẩm trở về. Đến lúc đó hai người bọn họ đành phải mượn cơ hội đi sờ một cái, có thể biết nguồn tích phân của bản đồ này có phải có liên quan tới thần quái hay không.
Thời gian dần tối đi, nhưng mà, vừa đến buổi tối, chẳng những không ai trở về, ngược lại những người trừ quỷ ở quán trọ thu dọn đồ đạc trật tự cùng đi ra ngoài.
Ước chừng là vì hai người Thẩm Tiêu ngồi ở sảnh lớn hơn nửa buổi chiều, ở quán trọ cũng có người chú ý tới hai người bọn họ: “Hai người cũng muốn dựa vào trừ quỷ để kiếm tiền nhỉ, tôi có nhận một nhiệm vụ này, mấy người chúng tôi định làm, hai người muốn đi theo cùng qua đó nhìn thử không. Nếu chuyện thành, tôi chia một phần tiền thưởng cho các người.”
Khi người nọ nói chuyện, Thẩm Tiêu chú ý tới anh ta nhìn sau lưng của cô.
Đúng vậy, kiếm cổ của cô vẫn đeo ở trên người.
Khi mới vừa bị đưa tới, chính là đeo kiếm cổ như vậy. Cô đoán trong bản đồ này mười thì có tám, chín phần mười phải sử dụng kiếm cổ, vì thế không thu hồi, mà là đeo bên người, đỡ phải gặp tình huống khẩn cấp lấy ra không thuận tiện.
Đề nghị của người này nên đi không?
Thẩm Tiêu nhìn về phía Chử Đình.
“Tôi cảm thấy có thể đi.” Chử Đình nói. Chờ đợi cũng không phải là phong cách của bọn họ. Nếu như nguồn tích phân thật sự có liên quan tới thần quái, cho dù bọn họ không tình nguyện, cũng chỉ có thể kiên trì.
Tuy rằng bản đồ này nguy hiểm, bọn họ không phải không có chuẩn bị. Không nói cái khác, ít nhất chạy trốn thì bọn họ hoàn toàn không thành vấn đề.
“Được, chúng ta đi cùng đi.” Thẩm Tiêu nói với người nọ: “Nhưng trình độ của hai người chúng tôi có hạn, chỉ sợ không giúp được gì.”
“Dùng hết toàn lực là được.”
Một hàng năm người, cứ như vậy rời quán trọ Vân Lai.
Trên đường, người đàn ông mời bọn họ tự giới thiệu một chút: “Tôi họ Triệu, tên Triệu Đông.” Tiếp theo lại chỉ hai người khác: “Bọn họ cũng là người tôi tìm tới để giúp đỡ. Trương Đại Viễn, Tiền Viên.”
Người ta đã tự giới thiệu, hai người Thẩm Tiêu đương nhiên đều báo tên họ của mình.
“Thẩm Tiêu.”
“Chử Đình.”
“Hiện tại tất cả mọi người làm quen rồi, trước tiên tôi nói về nhiệm vụ mà tôi nhận một chút. Đây không phải quan phủ phát xuống, là người nọ tự mình tìm đến tôi.” Triệu Đông nói sơ qua nguyên do câu chuyện một lần.
Lần này đương sự ủy thác bọn họ ở thành tây, là gia đình bình thường. Đương sự có người mẹ già hơn bảy mươi tuổi, ba ngày trước đã qua đời. Vốn người đã chết, an táng bình thường là được. Nhưng ngày đó nâng quan hạ táng, không biết vì sao, tám người đàn ông khỏe mạnh nâng quan tài lại đều không nâng lên được.
Hiện giờ đã qua ba ngày, quan tài đó vẫn không ai nâng di chuyển được. Đương sự không có cách nào, vừa nãy gặp Triệu Đông, bèn ủy thác việc này cho anh ta, bảo anh ta giúp đỡ.
Vừa nhận được ủy thác, Triệu Đông tới cửa xem xét một chút, phát hiện bà lão nằm trong quan tài oán khí tận trời, chỉ một mình anh ta e rằng không giải quyết được, lúc này mới trở về quán trọ hẹn vài người tới.
Trong thời gian mấy người nói chuyện đã ngồi xe ngựa đi tới trong nhà của đương sự.
Lúc này trời đã tối, lồng đèn trắng trước cửa căn nhà khiến Thẩm Tiêu có hơi sợ. Cũng may rất nhanh bên trong đã có người tới, đón bọn họ vào.
Sau khi vào cửa, Trương Đại Viễn lập tức nhíu mày: “Oán khí rất nặng.”
“Đúng vậy, nếu không tôi đâu nhờ mọi người đến giúp đỡ.” Triệu Đông bình tĩnh đáp.
Có oán khí hay không, Thẩm Tiêu thân là người thường, cô không phát hiện được một chút gì, chỉ cảm thấy xung quanh không hiểu sao lại âm u lạnh lẽo, hơi động một chút, đều làm cho cô sởn tóc gáy.
Lúc này trong nhà còn rất nhiều người, ước chừng mười mấy người. Có người trẻ tuổi cũng có trẻ con, sắc mặt không tốt, xem ra là bị giày vò không nhẹ.
“Sao bà cụ có thể có oán khí nặng như vậy?” Trương Đại Viễn tiến vào nhà nhìn thấy quan tài lại hỏi: “Lẽ nào con cháu các người không hiếu thảo, khiến bà cụ ra đi không an yên.”
“Oan uổng mà.” Đương sự vừa nghe lập tức kêu oan nói: “Vị đại nhân này, nói chuyện chúng ta phải nói bằng lương tâm. Mẹ tôi bại liệt ở trên giường nhiều năm như vậy, mỗi một ngày tôi đều tự mình bón cơm cho bà ấy ăn, cho dù mình bị đói cũng phải cho bà ấy ăn no. Trời lạnh, sợ bà ấy ngủ không ấm, bông mới trong ruộng đều làm thành chăn mới cho bà cụ trước, còn lại bao nhiêu, chúng tôi mới làm cho mình.”
Trong phòng có hàng xóm lắm miệng khác, vừa nghe vội ra làm chứng nói: “Điều này thì Phùng lão đại không hề nói dối, chúng tôi đều nhìn thấy. Vợ chồng bọn họ chăm sóc bà cụ cực kỳ tốt, sợ bà cụ nằm ở trên giường buồn chán, còn thường xuyên đưa bà cụ đến bên đường trò chuyện với người ta, xem xiếc. Sau này con tôi đối tốt với tôi như thế, tôi cũng có thể nhắm mắt rồi.”
“Hai mươi năm trước bà Phùng đã tê liệt ở trên giường, khi đó một nhà bọn họ đều còn ở nông thôn. Vì có thể để bà cụ thuận tiện tiện chữa bệnh, hai vợ chồng Phùng lão đại đi sớm về khuya kiếm tiền, vừa có tiền lập tức chuyển vào trong huyện, còn đưa phòng tốt nhất trong nhà cho bà Phùng ở. Cậu nói cậu ta bất hiếu, vậy trên thế giới sẽ không có người hiếu thuận.”
Không ngỗ nghịch, không bất hiếu, theo lý mà nói, không nên có oán khí lớn như vậy mới đúng.
Trương Đại Viễn thấy chuyện không phải như mình tưởng, biểu cảm cũng dịu đi không ít: “Bà cụ mất như thế nào?”
“Aizz, nói tới việc này, đều là lỗi sai của tôi.” Đôi mắt Phùng lão đại ửng đỏ: “Mùa hè năm nay cực kỳ nóng, trong nhà rất buồn, tôi bèn cõng mẹ tôi đến đầu con hẻm ngoài cửa hóng mát. Tôi nghĩ ở cửa nhà thôi, có việc cứ gọi một tiếng là được, bèn để người ở đó, bản thân đi làm công việc thợ mộc. Trước kia đều yên lành như vậy, không có gì xảy ra cả, lần này bên ngoài đột nhiên có một chiếc xe ngựa đến, không biết làm sao đụng phải mẹ tôi…” Nói đến đây, vẻ mặt hối hận của Phùng lão đại, cảm xúc tới đây, không cách nào tiếp tục nói nữa.
Kiểu chết như vậy, quả thật ngoài dự đoán, nhưng không thể trách tới trên người Phùng lão đại. Nghĩ tới một người con hiếu thảo như anh ta, bình thường chăm sóc mẹ tỉ mỉ như vậy, cuối cùng lại không cách nào khiến mẹ hai tay buông xuôi, e rằng đau khổ nhất vẫn là anh ta.
Bình tĩnh một chút, Phùng lão đại nhìn quan tài đặt trong phòng, tiếp tục nói: “Lúc nhỏ cha tôi đã không còn, là mẹ tôi nuôi tôi khôn lớn. Vì tôi, bà ấy cãi nhau với bác cả của tôi, cầm cây dao chặt thịt tới cửa đòi đất về, thành người đàn bà chanh chua nhất trong thôn. Nhưng anh biết đó, trước kia bà ấy nói chuyện đều nhỏ nhẹ cũng không hung dữ với người ta. Từ lúc đó tôi đã thề, nhất định sẽ hiếu kính bà ấy thật tốt, nhưng tôi không làm được. Tôi không làm được!” Nói xong lời cuối cùng, Phùng lão đại quỳ trên mặt đất vừa đi vừa dập đầu với quan tài. Anh ta dập vô cùng dùng sức, bịch bịch rung động, nghe mà Thẩm Tiêu cảm thấy cái trán có hơi đau.
“Đây không phải lỗi sai của anh, là lỗi của nhà họ Lý bọn họ! Số mệnh con người đều ở đây, anh đối xử với mẹ với đã tốt lắm rồi.” Người bên cạnh đều kéo anh ta, giọng diệu bao hàm sự đồng tình.
Nhìn thấy cảnh này, Trương Đại Viễn nhịn không được thở dài: “Chẳng lẽ lòng mang oán khí với người đâm chết bà ấy. Mấy ngày nay, người nhà ngồi xe ngựa kia có đến phúng viếng xin lỗi hay không?”
“Không có. Chỉ cho một khoản bạc, người cũng không tới. Việc này bẩm báo lên nha môn, cuối cùng là gã sai vặt đó bị bắt. Phùng lão đại cũng không có cách nào, hiện tại trời nóng như vậy, quan tài này lại để như thế, thi thể đã sắp thối rữa, cho nên mới muốn để bà cụ nhập thổ vi an trước, chuyện khác lại từ từ xử lý.” Bên cạnh có người nói.
Hiện tại nguyên do gần như rõ ràng, Triệu Đông bảo Phùng lão đại đứng lên: “Hiện tại nơi này không thích hợp có nhiều người, anh mời tất cả những người khác đi ra ngoài, còn lại giao cho chúng tôi làm.”
Phùng lão Đại biết chính sự quan trọng hơn, anh ta cố nén bi thống, nói với mọi người xung quanh: “Pháp sư Triệu phải làm phép, nếu mọi người ở lại đây, chỉ sợ sẽ làm bị thương người vô tội. Mấy ngày nay cảm ơn mọi người quan tâm gia đình chúng tôi, thời gian còn sớm, tôi mời mọi người đến quầy nước đường của lão Đổng ở bên ngoài uống chút nước đường.”
Mọi người đều biết nặng nhẹ, tuy rằng rất hiếu kỳ phép trừ quỷ của pháp sư như thế nào, nhưng đều kiềm chế ở lại, đều ra sân.
Tiễn vợ con gia đình những người khác rời đi, Phùng lão đại lại vòng về: “Tôi có gì có thể hỗ trợ không?”
“Anh?” Triệu Đông nhìn anh ta một cái, nghĩ một lúc: “Anh ở ngoài cửa đợi đi.”
Phùng lão đại nhìn nhà chính, trầm mặc gật đầu lui ra ngoài.
Nhìn thấy người đàn ông ba mươi bốn tuổi mang vẻ mặt tiều tụy, Thẩm Tiêu có chút cảm thán.
Bên trong vừa yên ắng, Thẩm Tiêu và Chử Đình cùng lùi qua một bên, xem Triệu Đông làm như thế nào.
Nghiệp vụ của Triệu Đông rất thuần thục, lúc này bùa chú gì đó, tất cả đều lấy ra, tiếp theo anh ta lại lấy ra một đồng tiền đặt ở trên nắp quan tài. Sau khi đặt đồng tiền đúng vị trí, anh ta bắt đầu dán bùa lên bốn bức tường ở đại đường, đồng thời đem dán lên cửa phòng.
Cửa lớn vừa đóng, cả không gian trở nên nhỏ hẹp hơn rất nhiều. Năm người một quan tài, còn có ánh nến rõ ràng không có gió nhưng vẫn lung lay không ngừng, không khí bỗng trở nên quỷ dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.