Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 133:




Bên cạnh, Thẩm Tiêu sửa sang lại quần áo cho Lâm Đồng một chút: “Dọc theo đường đi phải nghe lời người lớn. Bọn họ sẽ chăm sóc em.”“Dạ!” Mặc dù Lâm Đồng có chút thất vọng vì Thẩm Tiêu không đi cùng mình, nhưng nghĩ đến khi cô bé có thể mang đồ ăn trở về, khuôn mặt nhỏ nhắn không nhịn được hưng phấn: “Bọn họ nói bên kia có một nhà xưởng sản xuất bánh bích quy, anh chị ở nhà chờ em mang bánh quy về nhé.”
Thẩm Tiêu lộ ra vẻ tươi cười: “Được.”
Đội ngũ rất nhanh xuất phát, Thẩm Tiêu nhìn theo bóng dáng Lâm Đồng hòa lẫn vào trong đội ngũ, sau đó nhìn thấy bọn họ biến mất ở trong tuyết.
Người vừa đi, sườn núi bỗng trở nên an tĩnh lại.
Dưới lòng đất có người già đang dạy trẻ con đọc sách, tiếng đọc sách lanh lảnh truyền đến từ dưới đất, Thẩm Tiêu và Chử Đình lẳng lặng chờ đợi ở khu nhà bếp.
“Đêm nay những người đó sẽ đến sao?” Thẩm Tiêu hỏi.
Hiện tại sườn núi gần như không ai, ngay cả bốn quân nhân trông coi vật tư đều bị điều đi khuân vác vật tư, hiện tại chính là lúc phòng ngự yếu ớt nhất.
“Đó là một cơ hội rất tốt.” Chử Đình trả lời.
Sau này có người mới tới, không chỉ tranh giành lương thực, mà cả quyền khống chế sườn núi.
Con người chỉ cần có dã tâm, loại chuyện này sẽ không tránh được.
“Bọn họ cũng có vũ khí.” Chử Đình lại ném một tin tức hạng nặng: “Ông cụ chính là luôn kiêng kị điều này, không muốn người chết nữa, cho nên vẫn chịu đựng. Buổi tối ngày đó chỉ là thử, người chân chính muốn ra tay còn ở phía sau. Ông cụ biết chỉ phòng thủ thôi không được, dứt khoát mượn cơ hội lần này chỉ để lại người già trẻ em dưới mặt đất, điều đi tất cả thanh niên trai tráng, cho những kẻ chuẩn bị ra tay một cú lừa.”
Thẩm Tiêu giật mình: “Vậy thì rõ rồi.” Vì sao muốn tất cả mọi người đi vận chuyển vật tư, không ai trông coi nơi này: “Nhưng những kẻ lén lút đó sẽ không nhìn ra manh mối sao?”
“Cho dù nhìn ra, cũng phải kiên trì giành lấy không phải sao.” Chử Đình nói: “Điều chúng ta phải làm, chính là trước khi mấy người ông cụ trở về, mau chóng giải quyết bọn họ.”
Đương nhiên, nếu dựa vào hai người bọn họ đánh tay không, dù bọn họ có lợi hại đi nữa cũng không thể địch nổi vũ khí nóng. Cho nên Chử Đình trực tiếp vận dụng đạo cụ của trung tâm mua sắm an toàn nhất, không đau, mau lẹ.

Thời gian từng chút trôi qua, khi sắc trời chập tối. Ở bên sườn núi khác, ước chừng hơn hai mươi bóng người chui ra từ sau mặt băng, bọn họ vô cùng ăn ý nhanh chóng xuất phát vào lòng đất.
Mà ở nơi ngoài 2 dặm phía sau bọn họ, ông cụ và nhân viên quản lý lão Vương vốn nên hộ tống đám người đi khuân vác vật tư đang thu hồi ống nhòm.
“Tôi đã nói rồi, bọn họ vừa lại đây thì có ăn có ở, vì sao còn muốn cướp lương thực, thì ra là muốn chiếm đỉnh núi làm bá vương.” Ông cụ cười lạnh một tiếng, thả cánh tay treo ở trên cổ xuống, cầm vũ khí, mang theo cấp dưới ở đằng sau lặng lẽ tiến lên.
Nơi này cách sườn núi khoảng bốn năm dặm, không xa, quan trọng là cố gắng đừng phát ra tiếng động, dùng tốc độ nhanh nhất một lưới bắt hết đám giặc này.
Ngay khi ông cụ dẫn người chậm rãi tiếp cận, đột nhiên phía trước “thình thịch” một tiếng, một trận đất rung núi chuyển, làm cho băng xung quanh bọn họ đều rớt xuống.
“Đám giặc đó còn có bom?” Lòng ông cụ lạnh đi một nửa, nhưng nghĩ lại, không đúng, bom là dùng lúc gặp kẻ địch mạnh. Chỉ những người già yếu bệnh tật ở sườn núi, có ai đáng để đám tạp chủng đó dùng.
Vậy nếu không phải những kẻ tạp chủng đó dùng thì sao?
“Đi, mau qua đó nhìn xem!” Lúc này ông cụ cũng bất chấp che dấu, dẫn lão Vương chạy tới bên sườn núi
Chờ bọn họ đến, trời đã tối rồi. Vùng đất đọng cứng trên mặt đất bị nổ ra một cái hố thật lớn, một mùi hương gây mũi lan tràn trên hố, trong đó còn kèm theo một mùi máu tươi.
Ông cụ mở ra đèn pin nhỏ yếu, chỉ thấy trước mặt có không ít phần thân đã bị cụt tay, trong đó còn kèm theo một chút thịt nát.
Những thi thể này không cần phải nói cũng biết là của người nào.
Ông cụ duỗi chân đá những người này qua đến một bên, cầm súng muốn đi kiểm tra còn có người sống hay không.
Cuối cùng dạo qua một vòng, một người sống cũng không phát hiện. Lại đi vào sườn núi chuẩn bị xuống lòng đất nhìn xem, lại phát hiện cửa vào đều bị nổ sụp, bọn họ không thể đi xuống, người phía dưới cũng không đi lên được.
Ông cụ đành phải dẫn người đào đất suốt đêm, khi đào được một nửa, ông cụ nhớ tới kiếm cổ của Thẩm Tiêu: “Chử Đình?” Ông ta gọi to xung quanh, không hề có tiếng động. Đột nhiên, ông cụ nghĩ tới đống thịt nát vừa nãy nhìn thấy.
Bình thường sẽ không dễ dàng sử dụng bom, dưới loại tình huống này, chỉ có gặp phải kẻ địch mạnh mới có thể… Đám giặc đó đấu với người già trẻ em ở sườn núi chắc chắn không cảm thấy đấu với kẻ địch mạnh, nhưng ngược lại thì sao?
“Đào nhanh lên!” Ông cụ bình tĩnh bảo người ta tăng tốc đào cửa vào.
Cũng may phía dưới cửa vào đám người kỹ sư Lý cũng đang đào đất, khoảng hơn nửa tiếng trôi qua, hai nhóm người trên dưới rốt cuộc gặp nhau. Ông cụ ở trên mặt đất nhìn xuống một vòng, cũng không nhìn thấy Chử Đình.
“Chử Đình đâu?” Ông ta hỏi.
“Nói là đang trông coi ở trong nhà tuyết trên mặt đất.”
“Vợ cậu ta đâu?”
“Không phải ở cùng cậu ta sao?”
Ông cụ không nói.
Kỹ sư Lý nghĩ đến tiếng nổ mạnh vừa rồi, thăm dò nói: “Mới nãy trên mặt đất xảy ra chuyện gì vậy?”
Ông cụ lắc đầu, nhân viên quản lý lão Vương cũng thở dài: “Các ông đi lên nhìn xem sẽ biết.”
Mấy người kỹ sư Lý đi ra, nhìn thấy thi thể bên ngoài lập tức im lặng.
Tai họa đã đến, thật ra bọn họ từng thấy không ít thi thể của đồng loại. Khi đi tìm vật tư, tình huống đào phải thi thể của những người khác cũng không hiếm thấy. Nhưng hiện tại nhìn thấy thi thể bị nổ thành khối vụn, vẫn làm cho bọn họ có chút khổ sở, huống chi, trong những thi thể nát bấy này rất có thể còn có thi thể của Chử Đình và Thẩm Tiêu.
“Trước tiên dọn dẹp rồi đem chôn đi.” Nơi này còn có trẻ con, ông cụ không muốn để bọn nhỏ nhìn thấy những thứ máu me đó.
Nhân viên quản lý lão Vương đương nhiên là dẫn theo những người khác làm việc này.
Kỹ sư Lý và ông cụ ngồi ở trong nhà tuyết bên cạnh cửa vào. Kỹ sư Lý đã rất lâu không hút thuốc tìm cọng cỏ cầm ở trong tay, nói: “Tôi nhớ bên cạnh hai người Chử Đình còn có một đứa nhỏ nhỉ? Sau khi đứa nhỏ đó trở về, làm sao ăn nói với người ta đây.” Cuối cùng, ông ta lại nói: “Sao tôi cảm thấy tất cả việc xảy ra giống như một tuồng kịch, hai người đang yên đang lành nói biến mất là biến mất?”
Ánh mắt ông cụ nhìn bên ngoài, từ đầu đến cuối cũng không nói chuyện.
Mãi cho đến khi lão Vương trở về, ông ta mới nhìn về phía lão Vương nói: “Thế nào?”
Lão Vương ngồi xuống đối diện bọn họ: “Đều chôn rồi. Tứ chi đầy đủ một chút, có thể nhìn ra đều là nam. Nát một chút, trông không lớn.”
“Hiện trường còn nhặt được món đồ khác hay không?”
“Có, súng ống có tổng cộng hai mươi mốt khẩu.”
“Ngoại trừ những thứ này, cũng không thứ khác?” Ông cụ tiếp tục hỏi.
Lão Vương lắc đầu: “Không có.”
Nghe thế, ông cụ nở nụ cười, mắng một câu: “Giả thần giả quỷ. Được rồi, đợi lúc đi xuống, nói cho những người khác, nói hai người bọn họ vì bảo vệ mọi người mà hy sinh. Đứa nhỏ mà bọn họ để lại, về sau cứ ghi ở trên danh nghĩa của tôi làm cháu gái tôi. Dù sao, nguy cơ lần này quả thật là nhờ bọn họ giải quyết.”
Khi Lâm Đồng trở lại sườn núi, nhận được tin chính là Thẩm Tiêu, Chử Đình vì bảo vệ mọi người đã bỏ mình mà mình được ông Mạc nhận làm cháu gái.
Cô gái nhỏ có chút không tin, cô bé quấn quít lấy nhân viên quản lý lão Vương hỏi tất cả chi tiết, cuối cùng sau khi xác định hai người Thẩm Tiêu không còn, bản thân ngồi ở trong nhà tuyết lén lấy bánh quy giấu ở trong quần áo nhét từng miếng vào miệng.
Lão Vương thấy thế, an ủi nói: “Về sau bọn ông sẽ chăm sóc cháu thật tốt.”
Lâm Đồng nhìn mọi người xung quanh, phần lớn mọi người đang dùng ánh mắt thương hại, lo lắng nhìn cô bé.
Giống như, bởi vì sự ‘hy sinh’ của hai người Thẩm Tiêu, sau này cô bé sẽ nhận được sự chăm sóc của mọi người, ít nhất không cần lo lắng bị người ta bắt nạt, thậm chí cô bé còn có thể ăn no mặc ấm, không cần làm chuyện vất vả nhất, có thể nhận được thù lao không tệ, có thể sống sót thật tốt.
Cô bé rất cảm kích, cũng rất khổ sở.
Đến sau cùng vẫn chỉ còn lại một mình cô bé.

Khi Thẩm Tiêu lần nữa mở mắt ra, cô ghé vào trên bàn một quán ăn. Hẳn là cô ngủ rất lâu, cánh tay đã có hơi tê rần. Ngẩng đầu ngồi thẳng người, cô lắc lắc cánh tay, ánh mắt thì đang quan sát bốn phía.
Xung quanh không ít người, có nhà sư có đạo sĩ, còn có thầy tướng số cầm tấm biển đang muốn vào cửa.
Xem ra bọn họ hẳn là đã tới bản đồ thần quái nơi ở của hồn phách Tân Nguyên Nương.
Quay đầu nhìn bên cạnh, Chử Đình đang ngồi ở bên cạnh cô, mắt to nhìn mắt to với cô.
Xem ra đều được đưa lại đây.
Thẩm Tiêu ngửi thấy mì sợi rất thơm ở xung quanh: “Hay là ăn trước một ít đi?”
Ở thế giới trước quá kham khổ, trong đầu hiện lên mì sợi chỉ khiến Thẩm Tiêu cảm thấy nước miếng đang chảy nhanh hơn.
“Được, cô muốn ăn gì?”
“Mì!”
Chử Đình gọi tiểu nhị ở bên cạnh lại đây: “Cho hai tô mì.”
Tiểu nhị lập tức đến: “Hai vị muốn mì sợi hay là mì thịt?”
“Mì thịt.”
“Còn cần món khác không.”
“Trước lên mì rồi nói sau.”
“Được, hai vị đợi một lát.”
Lúc này người ăn cơm không nhiều lắm, rất nhanh hai tô mì thịt nóng hôi hổi đã được đưa tới. Trên nước súp mì màu trắng cho vào một lớp thịt vụn, chỉ ngửi mùi thơm, Thẩm Tiêu đã gấp gáp cầm lấy chiếc đũa.
Mì sợi dai phối hợp với mùi thịt tươi thơm, ăn đến cuối, sau cùng lại uống một ngụm súp tươi, thỏa mãn!
Ăn một miếng mì, Thẩm Tiêu cảm thấy cả người sống lại.
Đây mới là sống.
Khi cô tiếp tục ăn mì, lại nghe bên cạnh có người nói: “Quỷ trong căn nhà quỷ ở thành tây đó không tính quá lợi hại, tôi chỉ cần một người giúp đỡ là được. Các người ai muốn đi theo tôi, đến lúc đó chia cho các người hai phần tiền thưởng.”
“Nếu không lợi hại, vậy sao ông còn muốn người ta giúp đỡ?” Có người cười nhạo nói: “Nói trắng ra chính là bản thân ông đạo hạnh thấp, một mình thì không làm được nhiệm vụ này. Cho hai phần, ông xua đuổi ăn mày à. Ông phải chia cho tôi một nửa, đêm nay tôi sẽ đi theo ông một chuyến.”
“Được, một nửa thì một nửa.”
Bên này khá gần, Thẩm Tiêu có thể nghe thấy một ít âm thanh. Bên cạnh xa một chút, Thẩm Tiêu chỉ có thể nghe đại khái bọn họ nói “giết quỷ” “tiền thưởng gì đó.
Xem ra thế giới thần quái này vô cùng bình thường đối với mấy thứ quỷ quái…
Thẩm Tiêu nghĩ thầm, nhưng không tính trộn lẫn vào việc này. Cô và Chử Đình đều là người thường, đi vào thế giới này là vì kiếm tích phân, giết quỷ trừ yêu gì đó, không liên quan tới bọn họ.
Ăn mì xong, hai người đã lửng dạ. Khi trả tiền, trong lúc vô ý Thẩm Tiêu nhìn thấy bên cạnh quầy có một tờ cáo thị, bên trên tờ cáo thị thế nhưng tất cả đều là nhiệm vụ bắt quỷ, nhìn mà mí mắt Thẩm Tiêu run rẩy.
“Chúng tôi ở lại đây.” Chử Đình bảo chưởng quầy xếp phòng cho bọn họ. Nơi này có một đống đạo tăng, thấy thế nào cũng rất có cảm giác an toàn.
“Hai vị ở mấy phòng?” Chưởng quầy hỏi.
“Một phòng là được.” Thẩm Tiêu nói. Ở bản đồ thần quái này, cô cần phải có một đồng bọn ở cùng.
Nhận lấy chìa khóa phòng từ chỗ chưởng quầy, hai người tiến tới phòng nhìn một lát, sau đó rời khỏi nơi tên là “quán trọ Vân Lai” này.
Sau khi ra ngoài, bên ngoài hết sức náo nhiệt. Lui tới cửa hàng, đi qua không ngừng. Hai bên đường tất cả đều là đủ loại cửa hàng, ở trong góc còn có không ít quán nhỏ bày hàng. Cảm giác hơi thở cuộc sống sung túc đập vào mặt, làm cho Thẩm Tiêu không khỏi nhớ tới bản đồ trước.
“Anh nói xem liệu ông Mạc có phát hiện không?” Thẩm Tiêu cảm thấy với sự khôn khéo của ông Mạc, chỉ sợ sẽ phát giác không ít manh mối.
“Sẽ phát hiện.” Chử Đình không có ý khinh thường ai, bản đồ trước người có thể sống đến cuối cùng, ngoại trừ nhân tài kỹ thuật như kỹ sư Lý, ai mà không có chút tài năng: “Vốn dĩ kế hoạch của chúng ta cũng không quá kỹ càng.” Chỉ là muốn phó thác Lâm Đồng với bên ngoài mà thôi: “Cho dù bọn họ đoán được, vậy cũng không liên quan tới chúng ta.”
Điều này cũng đúng.
“Không nghĩ nữa.” Việc cấp bách bây giờ của hai người là mau chóng quen thuộc hoàn cảnh bản đồ mới, sau đó, kiếm tích phân.
Sau khi đi dạo xung quanh khoảng nửa vòng, Thẩm Tiêu đã hiểu sơ nơi mà bọn họ ở là một thị trấn tên là huyện Vân Hòa. Thời không này có hơi giống với thế giới Liêu Trai, quỷ quái và yêu tinh trong đó đều có, phần lớn người chưa từng thấy qua mấy thứ này, nhưng không ảnh hưởng những câu chuyện về quỷ thường xuyên lưu truyền ở trên phố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.