Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 122:




Bọn họ vừa đi, Thẩm Tiêu trầm tư đi đến cửa phòng, hỏi Chử Đình: “Anh nói xem, vì sao đồ cổ ở thế giới này lại quý như vậy?”
“Suy đoán của tôi, có thể cô không quá muốn nghe.” Chử Đình nói.
Thẩm Tiêu cười khổ một lát: “Tận thế, tai họa bao trùm, nền văn minh bị gột rửa. Nếu toàn bộ loài người tiêu vong, chắc chắn những năm sau, những món đồ cổ này đối với văn minh mới mà nói chính là ‘di tích’. Đến lúc đó, những món đồ cổ này quả thật có thể có giá trị.”
“Không cần bi quan như vậy.” Chử Đình nói: “Nếu đơn giản chỉ là không mưa, lấy khoa học kỹ thuật hiện có của thế giới này, loài người còn chưa đến mức diệt vong, nhưng tận thế làm cho số lượng loài người giảm mạnh đây là tất nhiên. Sau khi tận thế loài người nghỉ ngơi lấy lại sức cũng cần thời gian dài, đợi khi trạng thái của loài người khôi phục đã là chuyện rất lâu sau đó. Những di tích của tai họa trước đó có thể bán được giá cao cũng không phải không thể.”
Nghe Chử Đình nói như vậy, Thẩm Tiêu hơi dễ chịu một chút.
Tuy rằng những suy đoán này của Chử Đình đều thành lập ở dưới điều kiện tiên quyết chỉ có tai nạn tự nhiên này. Nhưng vẫn là câu nói đó, năng lực của cô có hạn, lúc này chỉ có thể học cách không tìm phiền não cho mình.
“Được rồi, bây giờ đã gặp được người rồi, chúng ta xử lý vật tư còn lại xong rồi rời đi.” Thẩm Tiêu nói.
Những vật tư còn lại thừa ba căn phòng thêm một phòng khách. Trong đó một phòng tất cả đều là nước, hai phòng tất cả đều là thức ăn, trong phòng khách đều là vật dụng hàng ngày.
Khi Thẩm Tiêu đang định dán thông báo tiếp tục dùng đồ cổ đổi vật tư, lúc này Chử Đình đột nhiên nói: “Tôi cảm thấy chúng ta có thể không cần phải gấp gáp rời đi.”
Thẩm Tiêu khó hiểu: “Sao thế?”
“Tôi mới vừa mua tin tức của bản đồ sau.”
“… Cho nên?” Thẩm Tiêu có một dự cảm xấu.
“Là bản đồ chiến tranh.”
Thẩm Tiêu: “…”
Lý do muốn rời bản đồ hiện tại, hoàn toàn là vì bản đồ này quá mức nguy hiểm. Mà nếu bản đồ sau là bản đồ chiến tranh, vậy cô tình nguyện tạm thời ở lại bản đồ này trước.
Dừng tay viết thông báo được một nửa, Thẩm Tiêu xé nát vứt vào thùng rác.
Nếu còn muốn tiếp tục, vậy những vật tư này đương nhiên sẽ thành đồ cứu mạng.

Buổi tối, khi Thẩm Tiêu đang mơ màng sắp đi vào giấc ngủ, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng trầm đục, lúc này cô lập tức tỉnh táo, cô nhanh chóng lay Chử Đình tỉnh, nín thở tập trung suy nghĩ chú ý tiếng động bên ngoài: “Anh nghe đi.”
Chử Đình cũng không ngủ, lúc này anh đang nhìn ngoài cửa sổ.
“Ầm ầm ầm”, lại một tiếng sấm rền vang lên, không phải nghe lầm.
Lúc này Thẩm Tiêu đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bên ngoài tối đen một mảnh, chỉ có phía trên trời cao thỉnh thoảng có một luồng ánh sáng bạc cắt qua phía chân trời, tiếp theo cùng với tiếng sấm vang từ không trung ầm ầm nổ xuống.
“Sắp mưa rồi.” Chử Đình nhích lại gần, nhìn ngoài cửa sổ.
“Đúng vậy.” Thẩm Tiêu vừa vui vẻ lại lo lắng. Sau khi mưa, tình hình hạn hán chắc chắn sẽ giảm bớt, nhưng sau khi trời mưa sẽ xảy ra chuyện gì, vậy lại là chuyện khác.
Tiếng sấm bên ngoài lúc này đã làm không ít người bừng tỉnh, loáng thoáng nơi xa có mấy ngọn đèn sáng lên, trong bóng đêm truyền đến tiếng la hét vui vẻ của mọi người, có thể tưởng tượng được, ở dưới màn đêm đen tối, lúc này có bao nhiêu người giống cô ngóng trông bầu trời, chờ mong cảnh trời hạn gặp mưa.
Rất nhanh, một tiếng “lộp bộp” vang lên, Thẩm Tiêu nghe thấy có thứ gì đó đập vào cửa sổ.
Là mưa.
Trời mưa.
Một trận mưa “lộp bộp” đột nhiên xối xuống, Thẩm Tiêu vội bật đèn nhìn, bọt nước đã đập khắp cửa sổ, hình thành màn nước rải xuống. Cô mở một khe cửa nhỏ, mưa rất nhanh đã bắn tung tóe vào phòng.
Chử Đình dùng khăn lau thấm ít mưa cầm đi ngửi: “Không có mùi lạ gay mũi.” Tiếp theo anh lại duỗi tay đi chạm mưa, mưa vào tay mát rượi, chất nước sạch sẽ, hẳn là không bị ô nhiễm. Lúc này Thẩm Tiêu mới mở cửa sổ ra hơn phân nửa.
Trời mưa mang đến dòng khí biến thành gió, trong gió xen lẫn mùi bùn đất khi mưa mới vừa rơi xuống, còn có cảm giác mù mịt khi khí nóng chợt gặp nước đập vào mặt mà đến.
“Cuối cùng cũng mưa!” Thẩm Tiêu ngẩng mặt nghênh đón trận mưa này, nhưng rất nhanh cô cảm thấy như vậy còn chưa đủ, dứt khoát lôi kéo cánh tay Chử Đình dẫn anh đến ban công.
Ban công ở phòng bọn họ ở là ban công khép kín, khi thủy tinh trên đỉnh đầu hai người bọn họ kéo ra, nước mưa dội xuống đầu, giội xuống bọn họ một cách triệt để.
“Sảng khoái!” Hai người ở trong mưa trăm miệng một lời cảm thán, nhìn thấy đối phương đều cười.
“Trời mưa rồi!” Lúc này dưới lầu cũng chấn động, đèn cửa khách sạn không biết khi nào đột nhiên sáng lên, Thẩm Tiêu vươn đầu nhìn xuống dưới lầu, chỉ thấy lúc này ở mảnh sân rộng trước cửa khách sạn đã có không ít người chạy ra, một đám đầu người di chuyển.
Đúng vậy, cuối cùng trời cũng mưa rồi.
Mọi người có đường sống rồi.
….
Trận mưa này rất lớn, liên tiếp hơn mười phút vẫn còn đang rơi.
Thẩm Tiêu và Chử Đình dùng dụng cụ hứng ba bốn bồn nước lớn, hai người thay phiên tắm hoàn toàn sạch sẽ từ đầu tới chân, lại giặt sạch quần áo xong khi thần thanh khí sảng trở lại trước cửa sổ sát đất ở phòng khách, bên ngoài mưa vẫn không ngừng, hơn nữa nghe thanh thế bên ngoài, hình như mưa cũng không nhỏ đi chút nào.
“Trận mưa này sẽ bao lâu đây?” Thẩm Tiêu không biết, nhưng cô có dự cảm sẽ không ngừng quá nhanh.
Một lần nữa đóng cửa ban công, Thẩm Tiêu lại nằm về trên giường. Cùng với trận mưa này, tối nay cô ngủ rất ngon.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Tiêu thức dậy trong tiếng mưa rơi.
Mở mắt ra nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài còn đang mưa. Thế mưa còn rất lớn, mưa chảy xuống dán lên cửa sổ, ngay cả bên ngoài là dáng vẻ gì cũng hết sức mơ hồ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ
2. Yêu Em Một Kiếp, Nghiện Em Một Đời
3. Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát
4. Bĩ Cực
=====================================
“Dậy rồi?” Chử Đình đẩy cửa tiến vào thấy cô mở mắt, đưa cốc trong tay cho cô: “Uống ít nước gừng đi. Uống xong chúng ta xuống lầu, trưa hôm nay tầng một có liên hoan.”
“Liên hoan?” Thẩm Tiêu mở miệng mới phát hiện giọng mình có hơi khàn khàn, cái mũi cũng có hơi nghẹt, xem ra là ngày hôm qua gặp mưa bị cảm. Cô nhận lấy cốc nước: “Anh nấu hả?”
“Ừ.”
Thẩm Tiêu uống một ngụm nhỏ, có chút mùi vị mang theo vị ngọt: “Còn thêm đường à? Rất cẩn thận.”
Chử Đình được khen một câu có hơi không được tự nhiên quay mặt sang chỗ khác: “Không phải do sợ cô ngại vị không ngon khó uống, không chịu uống sao.”“Anh đừng gạt tôi, tôi chính là học trò có thể chịu khổ nhất trong tay sư phụ tôi đó.” Thẩm Tiêu cười nhân lúc còn nóng uống hết một ngụm nước gừng còn lại, sau đó trả cốc cho Chử Đình: “Cảm ơn.”
Chử Đình cắn đầu lưỡi: “Mau rời giường đi, tầng một có liên hoan, chúng ta cùng đi nhìn xem.”
“Biết rồi biết rồi.”
Bởi vì phải xuống lầu, Thẩm Tiêu thay một bộ quần áo mùa hè phù hợp, chờ ra khỏi cửa phòng phòng, cô phát hiện nhiệt độ bên ngoài hình như có hơi thấp, bèn mặc thêm một chiếc áo khoác.
Chờ cô chỉnh lý thỏa đáng, sau khi hai người ra ngoài, Chử Đình rút hai sợi tóc từ trên đầu Thẩm Tiêu cột trên nắm tay cửa của hai căn phòng, sau đó thắt nút chết.
Làm xong những việc này, bọn họ mới đi thang máy xuống tầng một.
Đến nhà ăn tầng một, vừa đến đây, Thẩm Tiêu đã ngửi thấy mùi thức ăn. Lúc này bên trong bên ngoài nhà ăn tất cả đều là người, rất náo nhiệt, cũng rất có sức sống. Người phụ trách khách sạn tinh mắt nhìn thấy bọn họ, tiến lên mời hai người bọn họ đi đến một bàn ngay trong góc.
Thẩm Tiêu nhìn về phía góc đó, người ngồi trên bàn ăn mặc sang quý, hình thành đối lập rõ nét với nhóm người xung quanh. Biết người ngồi bàn đó đều là người nào, Thẩm Tiêu không muốn qua đó giả tạo với nhau, vừa khéo đi nửa đường gặp được cô bé và ông nội của cô bé ngày hôm qua, cô bèn tìm cớ đi đến bên cạnh hai ông cháu nhà đó.
Ông cụ ngày hôm qua nhìn thấy Thẩm Tiêu, trên mặt lộ vẻ tươi cười: “Cô cũng xuống à?” Tiếp theo thấy bên cạnh cô không có ai, khó hiểu nói: “Chồng cô không tới sao?”
Khi Thẩm Tiêu nghe thấy từ ‘chồng’ thì biết ông cụ hiểu lầm rồi, nhưng loại chuyện này không cần thiết phải giải thích quá nhiều với người không quen biết. “Lát nữa anh ấy sẽ đến.”
“Thì ra là thế. Không biết xưng hô với cô như thế nào? Tôi họ Lâm.” Ông cụ nói xong, lại giới thiệu cháu gái đứng bên cạnh: “Đây là cháu gái của tôi, Lâm Đồng.”
“Tôi họ Thẩm.” Thẩm Tiêu nói xong, nghĩ một lát, vẫn nói thêm một câu: “Chồng tôi họ Chử.”
“Sau này đã biết xưng hô như thế nào.” Ông Lâm nói.
Trong quá trình trò chuyện với ông Lâm, Thẩm Tiêu dần biết bọn họ vốn là người Chu Sơn, vì nghe được một ít tin tức, vì để đề phòng, cho nên người một nhà đều ở lại đây trước. Phía dưới ông cụ còn có hai đứa con trai con dâu, nhưng đứa cháu trước mắt cũng chỉ có một mình Tiểu Lâm Đồng.
“Bây giờ mọi người xuống dưới đều là vì thám thính tin tức.” Ông cụ nói xong, tầm mắt nhìn về phía cơn mưa ngoài nhà ăn: “Trận mưa này cũng không biết sẽ rơi bao lâu, nếu kéo dài quá lâu giống như cực nóng lúc trước, chỉ sợ cuộc sống sau này cũng khó chịu được nổi, nghe nói một vài thành phố phía nam vùng duyên hải đã bị nhấn chìm, không ít người đã chết. Hiện tại trận mưa to này vẫn không ngừng, chỉ sợ là họa vô đơn chí. Những người may mắn chúng ta đến đây đầu tiên, nếu không còn không biết có thể sống đến bây giờ hay không.”
“Trong một chốc e rằng trận mưa này sẽ không dừng được.” Thẩm Tiêu uống một ngụm đồ uống nói: “Ông vẫn nên nắm chắc tích trữ một ít vật tư thì tốt hơn.”
Ngày hôm qua Thẩm Tiêu ám chỉ nói sắp mưa, kết quả vào ban đêm mưa đã rơi xuống, ông Lâm cảm thấy Thẩm Tiêu chắc chắn có con đường tin tức của mình. Hiện tại cô nói phải tích trữ vật tư, vậy kế tiếp chỉ sợ tình thế sẽ càng gian nan.
“Được.” Ông cụ đè thấp giọng nói. “Cảm ơn.”
Bên này bọn họ trò chuyện chưa đến 10 phút, Thẩm Tiêu ăn gần hai cái bánh ngọt, Chử Đình ở bên kia cũng tới đây.
Chử Đình và những người ở bên đó trò chuyện những gì, hiện tại chắc chắn không quá tiện nói, Thẩm Tiêu thấy môi anh có hơi khô, vừa khéo mình cũng muốn đi bưng đồ để uống, bèn hỏi anh: “Anh muốn uống chút gì không?”
“Nước khoáng là được.” Chử Đình nói.
“Được.” Thẩm Tiêu xoay người đến khu đồ uống.
Ông cụ thấy thế gật đầu với Chử Đình, cười nói: “Tình cảm của hai vợ chồng thật tốt.”
Vợ chồng?
Từ này vẫn là lần đầu tiên trong cuộc đời Chử Đình nghe người ta nói với mình, anh đương nhiên biết từ này có nghĩa gì, cũng đoán được người ông cụ trước mắt chỉ chính là anh với ai.
Nhưng mà…
Anh khụ một tiếng: “Sao ông cụ nhìn ra tôi và cô ấy là một cặp… vợ chồng vậy?”
“Đây là cô Thẩm nói cho tôi biết.” Tuy trước kia ông ta cũng có đoán, nhưng cuối cùng là do Thẩm Tiêu gật đầu xác định.
“À.” Tầm mắt Chử Đình không khỏi nhìn về phía Thẩm Tiêu đang rót nước ở cách đó không xa, lòng nói cô gái này thật đúng là không coi mình là người ngoài, lập tức khiến cho anh từ chưa kết hôn thành đã kết hôn: “Đúng vậy, tình cảm của chúng tôi rất tốt.”
“Chú ơi sao hai người ở bên nhau vậy?” Lâm Đồng mới 12 tuổi đã biết rất nhiều chuyện, cô bé có cảm giác rất tốt với cặp đôi yêu nhau này, vì thế nhịn không được hỏi: “Trước kia hai người là ai theo đuổi ai?”
Vấn đề này có hơi vượt mức.
Nhưng Chử Đình sao có thể bị làm khó: “Ồ.” Sắc mặt anh vô cùng bình tĩnh nói: “Cô ấy theo đuổi chú.”
‘À…” Lâm Đồng dựng lên lỗ tai nhỏ nhiều chuyện.
“Đúng vậy. Cô ấy thèm nhỏ dãi sắc đẹp của chú, thường xuyên tỏ ý tốt với chú. Trời lạnh sưởi ấm cho chú, bị cảm lạnh nấu nước gừng cho chú, còn luôn làm đủ loại món ăn ngon, nuôi miệng của chú đến mức kén chọn. Sau đó, thế mà chú cảm thấy hình như cô ấy còn có chút đáng yêu, đành chấp nhận sự theo đuổi của cô ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.