Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 121:




Nhạc đệm này cứ như vậy “Hòa bình” giải quyết, nhưng người phụ trách đi rồi, hai người Thẩm Tiêu không có cảm giác vui vẻ vì sự thoái nhượng của người phụ trách.
Ngay cả khách sạn cũng bắt đầu tìm cách vơ vét nước, chứng tỏ rằng tình thế bên ngoài đã trở nên cực kỳ ác liệt.
Cũng không biết khi nào mới có mưa rơi xuống.

Ban đêm.
Cửa phòng Thẩm Tiêu bị gõ vang.
Cô thông qua mắt mèo trên cửa nhìn, là một bé gái, xung quanh không có những người khác. Hơi mở khe cửa một chút, đối với trẻ con Thẩm Tiêu vẫn duy trì cảnh giác.
“Có chuyện gì sao?” Cô hỏi.
Trên người rất bẩn, tóc cô bé cũng vì nhiều ngày không gội mà phủ một lớp dầu. Dường như cô bé đã lâu không uống nước, môi đã nổi lên một lớp da chết trắng, làn da non nớt vì thiếu nước mà có chút khô cứng.
“Chị gái, có thể cho em một chút nước không?” Bé gái đè giọng nói: “Chỉ cần một chút là được.”
Nên đưa cho không?
Thẩm Tiêu biết, có lẽ hiện tại trong sáng trong tối còn có không ít người đang nhìn chằm chằm cô. Nếu cô đưa số nước này ra ngoài, vậy kế tiếp loại chuyện tới cửa xin nước này chỉ sợ sẽ diễn ra thường xuyên.
“Rất xin lỗi.” Thẩm Tiêu nói: “Chỉ sợ chị không cách nào giúp em.”
Nói xong, cô đóng cửa lại.
Lại xuyên qua mắt mèo, cô thấy cô bé đứng ở ngoài cửa một lúc lâu, xoay người đi gõ cửa đối diện.
Người ở phòng đối diện cũng không mở cửa.
Thẩm Tiêu đi qua đi lại trong phòng vài lần, sau đó cầm khăn tay mở cửa phòng ra.
Khi cô ra ngoài, cô gái nhỏ đó đã gõ tới căn phòng cuối hành lang. Xem bộ dáng của cô bé, chắc là không xin được một giọt nước nào.
Khi Thẩm Tiêu đi đến bên cạnh cô gái nhỏ, cố ý đụng vào cô bé một cái.
Mắt thấy cô gái nhỏ sắp ngã sấp, cô nhanh chóng tóm lấy eo cô bé, quát lớn cô bé: “Em không mắt hả? Cứ lắc lư ở bên ngoài cái gì, còn không mau trở về, cẩn thận bị người ta bán cũng không biết.”
Cô gái nhỏ có hơi tủi thân, cô bé nhát gan thấp giọng nói, chờ giữ vững thân thể sau đó phát hiện có chút không đúng.
Túi vải bên phải của cô bé nặng trịch.
Cô bé hít mũi đi đến chỗ cầu thang không người, bàn tay thò vào túi lấy ra nhìn, đó là một chai nước khoáng 250 ml.
Tặng nước rồi, Thẩm Tiêu xem như trút được gánh nặng. Năng lực của cô có hạn, chỉ có thể làm nhiều như vậy.
Nhạc đệm này qua đi, Thẩm Tiêu lại tiếp tục trở về trong phòng.
Không nghĩ tới ngày hôm sau, cửa phòng cô lại bị gõ. Tiếng vang chỉ kéo dài ba cái, sau đó không còn nữa. Cô đi qua nhìn mắt mèo, ngoài cửa không có một bóng người. Cô có chút nghi hoặc mở cửa ra nhìn, bên ngoài quả thật không có ai, nhưng trên mặt đất lại đặt một đồng tiền.
Thẩm Tiêu khom người nhặt đồng tiền lên, khi đang chuẩn bị nhìn xem là đồng tiền gì, chợt nghe thấy trong đầu truyền đến nhắc nhở thu về của trung tâm mua sắm: một đồng xu Thuận Trị được bảo tồn hoàn hảo, tích phân thu về là 10 tích phân, có thu về hay không?
Đồng xu Thuận Trị?
Thẩm Tiêu nhìn đồng xu trong tay, có chút ngạc nhiên. Một khoảng thời gian dài như vậy, từ đầu đến cuối cô và Chử Đình chưa thu được tích phân, không nghĩ tới đồng xu này lại hào phóng như vậy cho bọn họ 10 tích phân.
“Chẳng lẽ nguồn gốc chủ yếu của tích phân ở thế giới này là những món đồ cổ?” Thẩm Tiêu cầm đồng tiền nhìn ngoài cửa, cô không thấy người, nhưng rốt cuộc là ai nhét vào trong khe cửa, trong lòng cô đã có suy đoán sơ qua. Hơn nữa cô nhớ rõ đồng xu Thuận Trị rất đáng giá, thứ có giá trị bình thường đều sẽ được cất giấu thích đáng, cô gái nhỏ có thể đưa tới, có thể cũng là ý của trưởng bối nhà cô bé.
Đóng cửa lại, cô xoay người đi vào bên trong.
Hiện tại chỉ có trong phòng ngủ nhỏ nhất có điều hòa, Chử Đình ở bên trong.
Thẩm Tiêu không nói thêm gì, chỉ đưa đồng tiền trong tay cho anh: “Nhận này.”
Chử Đình vươn tay bắt lấy, vẻ mặt ngơ ngác, hiển nhiên anh ta cũng nhận được nhắc nhở của trung tâm mua sắm.
“Không nghĩ tới thứ đáng giá nhất của bản đồ lại là đồ cổ.” Anh nói. Vàng bạc đều không đáng giá, cầm ở trong tay một nắm cũng không đạt được nhắc nhở 0.1 tích phân, một đồng xu Thuận Trị đã có 10 tích phân. Loạn thế hoàng kim, thịnh thế đồ cổ, với thuộc tính keo kiệt của trung tâm mua sắm trị số này đã cao hơn định giá bình thường.
“Mặc kệ nguyên do phía sau là gì, dù sao hiện tại cũng đã biết nguồn gốc tích phân.” Thẩm Tiêu nhìn nước khoáng chất một gian phòng bên phòng bên cạnh, nói: “Tích phân rời khỏi bản đồ này là 1000, chúng ta muốn đi, hẳn là không khó.”
Trừ nước ở bên này, bọn họ còn có phòng khách khác cũng chất một nửa không gian. Hiện tại bên ngoài thiếu nguồn nước, nếu muốn đổi số nước này, tuyệt đối có thể “Bán” giá tốt.
“Ừ.” Đã biết khởi nguồn tích phân, Chử Đình cũng biết không nên chậm trễ việc này. Chỉ có tích phân tới tay mới coi như hoàn toàn an toàn: “Tôi đi tìm người phụ trách khách sạn.”
Loại chuyện thu đồ cổ, phía khách sạn nhân cơ hội này chắc chắn cũng vơ vét không ít. Hai người bọn họ đột nhiên nhảy ra thu đồ cổ, thứ nhất có thể chắn đường tiền tài của khách sạn, thứ hai quá mức gây chú ý. Nếu định buôn bán ở trên địa bàn của người ta, vậy đương nhiên phải thông báo với người ta.
Sau khi Chử Đình đi ra ngoài một chuyến, ước chừng nửa tiếng đã trở lại.
“Số nước này, khách sạn nguyện mua 10 thùng.” Chử Đình nói, anh tỏ vẻ với khách sạn muốn bán ra 100 thùng nước khoáng, vốn là muốn cho khách sạn thu mua, không nghĩ tới khách sạn lại tỏ vẻ chỉ muốn thu mua 10 thùng.
Thương nhân không có lợi không dậy sớm, hiện tại dưới tình huống này, bọn họ chỉ cần 10 thùng nước, hoặc là lượng nước tồn trữ của bọn họ đã đủ, hoặc chính là bọn họ đã thông qua cách nào đó biết được rất nhanh sẽ không cần nước nữa.
Rốt cuộc là loại khả năng nào, Chử Đình không hỏi thăm thêm, hiện tại anh chỉ muốn bán nước đi.
Khoảng chừng nửa tiếng sau khách sạn đến lấy nước đi. 10 thùng nước khoáng ở trong cái nhìn của người bên ngoài trông thấy mà thèm, Thẩm Tiêu biết, hiện tại bọn họ đã bại lộ, nếu không bán ra ắt sẽ bị người ta âm thầm nhìn chòng chọc.
Vì thế khi người phụ trách ở khách sạn chuyển nước của bọn họ xong, đối với người phía sau tới xin nước, bọn họ trực tiếp tỏ vẻ, chỉ nhận đồ cổ để đổi, hơn nữa một người chỉ có thể đổi một món đồ cổ. Sở dĩ hạn chế số lượng không phải bọn họ muốn làm tiếp thị “khan hiếm”, mà lỡ như qua vài ngày nữa mưa sẽ rơi xuống, một hai chai nước cũng đủ mọi người vượt qua ải này, có nhiều với bọn họ mà nói không có ý nghĩa.
Sau khi đưa ra điều kiện trao đổi, cửa phòng Thẩm Tiêu bọn họ rất nhanh đã xếp thành hàng dài.
Có thể ở lại khách sạn này, ai mà không có ít của cải chứ. Có vài người không có đồ cổ trong tay, không sao cả, đồ cổ cũng chia giá trị cao thấp, giống loại đồ cổ có thể đổi 10 tích phân, giá trị một chai nước, mà cái loại có thể đổi 50, 100 tích phân, đương nhiên là ba chai bốn chai nước, bọn họ có thể lấy tiền đi tìm người có đồ cổ san sẻ.
Rất nhanh, 90 thùng trong phòng khách, tổng cộng 2160 bình nước khoáng không đến một tiếng, tất cả đều bị đổi không còn. Thẩm Tiêu và Chử Đình thu vào tổng cộng 46120 tích phân, dư mức rời thế giới này.
“Muốn đi sao?” Chử Đình biết Thẩm Tiêu rất muốn rời nơi này, hiện tại không có áp lực cầu sinh, đối với rời đi hoặc ở lại, anh tỏ vẻ tùy ý, chủ yếu xem Thẩm Tiêu.
“Chờ một chút đi.” Thẩm Tiêu nói: “Cô gái nhỏ đó vẫn chưa đến.”
Mới nãy khi cô đang đổi đồ đặc biệt lưu ý một chút, cô gái nhỏ đó không ở trong đó.
Đương nhiên, có lẽ vừa rồi trong đám người sẽ có trưởng bối của cô bé, nhưng nếu cô là trưởng bối nhà cô bé, ở dưới hình thức trao đổi này, cô sẽ lựa chọn để cô bé tương đối quen mặt lại đây đổi nước, bởi vì như vậy sẽ có xác suất đổi được nhiều nước hơn một chút.
Cô bé không tới, hoặc là trong nhà không có đồ cổ, hoặc chính là muốn tối nay lại đến.
Cô quyết định đợi thử xem.
Khoảng hơn mười phút qua đi, mọi người ở cửa phòng cô đã tản đi. Chuông cửa lại vang lên, Chử Đình đi mở cửa nhìn, ngoài cửa có một già một trẻ đứng đó. Người nhỏ chính là cô bé, người già còn lại là một ông cụ mặc áo trung sơn.
Hai ông cháu chắc là từng sửa soạn gọn gàng, tuy rằng trên người còn tràn ngập mùi, trên quần áo cũng có vết ố, nhưng mặc chỉnh tề, tóc cũng chải chuốt gọn gàng, bóng loáng sáng lạn.
“Là hai người à.” Thấy đợi được bọn họ rồi, Thẩm Tiêu cười, mời bọn họ vào phòng: “Bên ngoài nóng, vào phòng điều hòa đi.” Cả phòng, chỉ có phòng của cô và Chử Đình ngủ có điều hòa.
Bốn người vào phòng, Thẩm Tiêu thấy cô bé bị đông lạnh đến mức co rúm lại, cô thuận tay đưa hai chiếc chăn cho hai người, sau đó lại rót một cốc nước lớn đưa đến trong tay bọn họ: “Mời uống nước.”
“Không cần không cần.” Hiện tại nước rất quý giá, ông cụ vội vàng nhún nhường không chịu nhận: “Lần trước nước mà cô tặng cho chúng tôi đã cứu một nhà chúng tôi, chúng tôi còn chưa nói lời cảm ơn thật tốt, l sao có thể lại uống nước của các cô cậu.”
“Chẳng phải nhà ông đã nộp phí rồi sao.” Thẩm Tiêu cương quyết nhét nước vào trong tay hai ông cháu: “Một ly nước mà thôi, chắc hẳn trời rất nhanh có mưa, đến lúc đó khắp nơi đều có nước, không quý giá như vậy đâu.”
“Thật sao?” Biểu cảm trên gương mặt gầy gò của ông cụ rất phức tạp, ông ta hy vọng đây là sự thật, lại lo lắng đây không phải sự thật.
“Chắc là phải. Nếu không nước hôm nay chúng tôi bán ra, lấy tài lực của khách sạn, sao có thể không bao trọn chứ, còn có thể để chúng tôi bán ra cho mọi người.”
Lý do hơi thuyết phục ông cụ một chút, ông ta rốt cuộc nhận nước, nhấp một ngụm nho nhỏ, sau đó nói với cháu gái: “Uống đi.”
Lúc này cô bé mới chắp hai tay uống nước trong ly một hơi sạch sẽ, thấy cô bé uống xong, ông cụ lại rót toàn bộ nước trong ly mình cho cô bé, cô bé muốn cho ông nội uống, ông cụ nói: “Chúng ta tới mua nước, cháu uống trước đi.”
Cô bé nghe xong, lúc này mới lại uống sạch nước trong ly. Hai ly nước lót bụng, Thẩm Tiêu thấy bụng cô bé phình ra, người cũng giống như bông hoa hút no nước rồi, lại tỏa sáng tràn đầy sức sống.
Lúc này ông cụ lấy ra một chiếc khăn tay hình vuông từ trong túi đặt trong áo trung sơn, tiếp theo ông ấy mở từng lớp từng lớp khăn tay, lộ ra một chồng tiền cổ bên trong.
“Đây là một ít đồ sưu tầm trước kia của tôi.” Ông ta đặt tiền tới trên cái tủ trước mặt: “Không biết cô còn thu cái này hay không.”
Thẩm Tiêu vừa thu vào số tiền này, trung tâm mua sắm lập tức đưa ra nhắc nhở thu về liên tiếp, tổng cộng giá trị 80 tích phân.
“Đương nhiên thu.” Thẩm Tiêu nói: “Số tiền này có thể đổi tám bình nước. Nhưng đề nghị của tôi là ông cụ đổi hai bình trước rồi nói sau, nói không chừng ngày mai trời mưa, dù sao cũng phải chừa cho mình một đường lui khác.” Cô nói xong, chỉ chừa lại hai đồng tiền cổ có giá trị thấp nhất, còn lại một lần nữa trả lại cho ông cụ.
Ông cụ không nghĩ tới Thẩm Tiêu ra giá cao như vậy, ông ta có chút ngoài ý muốn, ánh mắt càng thêm cảm kích nhìn Thẩm Tiêu… ông ta không nghĩ đến số tiền cổ đó trong tay ông ta lại có giá trị cao như vậy, chỉ cho rằng Thẩm Tiêu muốn giúp bọn họ một phen, cũng giống như chai nước ban đầu vậy.
“Cảm ơn.” Ông ta nói lời cảm ơn, nhìn Thẩm Tiêu, nói: “Bọn họ đều nói, tận thế sẽ đến. Trước mặt sinh tồn, trong khoảng thời gian này tôi đã nhìn thấy rất nhiều mặt xấu của con người, nhưng tôi gặp được hai vị, lại cảm thấy loài người vẫn còn hy vọng.”
Ông cụ nói xong, mang nước, cùng cháu gái nói lời cảm ơn rồi từ biệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.