Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 108:




Bên kia con chó vàng lớn cũng thấy bọn họ, đi lên lập tức nước mắt lưng tròng kêu không ngừng, tài xế sợ tới mức thiếu chút nữa nghĩ rằng con chó này muốn cắn người, vội vàng đóng cửa kính xe lại.
“Thẩm Tiêu? Trời đất thật sự là cô! Hai người bạn qua mạng chúng ta cũng xem như thấy mặt nhau. Cô không biết đâu, tối hôm qua làm tôi sợ muốn chết, trộm chó thật đúng là không ít. Có con chó đen của gia đình người ta ở đầu thôn đông vốn đang chơi vui vẻ ở cửa nhà mình, nửa đêm đột nhiên có người độc chết nó tha đi. Khi bọn chúng đi còn thấy tôi, vốn muốn bắt tôi, may là tôi chạy tới nghĩa trang mới tránh được một kiếp.” Con chó vàng bô bô nói.
Được rồi, lúc này Thẩm Tiêu không nhìn tin nhắn cũng biết đây là kẻ nhiều chuyện Thiệu Triệt không thể nghi ngờ.
Xác định thân phận xong, một người một chó hai mèo một lần nữa lên xe.
Tài xế không nghĩ tới thế mà bà cụ này tới bắt chó, trong lòng ông ta có hơi hoảng sợ: “Con chó này có cắn người không, nếu cắn người tôi e rằng không có cách nào mang theo đâu.”
Bà Phạm nói: “Ông yên tâm, sẽ thêm tiền.”
Tài xế cũng không lên tiếng nữa.
Cuối cùng, vừa đi vừa về, lộ trình hơn hai trăm dặm, chi phí cộng vào tốn hơn tám trăm.
Buổi tối.
Từ Phàm kéo thân thể mỏi mệt về đến nhà. Anh ta lấy ra chìa khóa đang muốn mở cửa, đột nhiên cảm thấy được có thứ gì đó đang nhìn mình.
Anh ta nghiêng đầu nhìn cầu thang, sau đó anh ta chỉ thấy một màn cực kỳ quen thuộc – Con trai anh ta lại ở bên ngoài!
“Các con đi ra bằng cách nào thế?” Từ Phàm hết chỗ nói rồi, anh ta lo lắng mèo chạy ra, còn đặc biệt đổi khóa.
Chẳng lẽ mèo còn có thể mở khóa sao?
Lát nữa anh ta phải đặt máy dõi nhìn xem chuyện gì mới được.
Anh ta bế Thẩm Tiêu lên, nhìn thấy Thẩm Tiêu cũng ôm Thẩm Tiêu vào trong tay: “Đại Hoàng sao con cũng đi ra giúp vui vậy.”
Đúng vậy, anh ta lấy tên Đại Hoàng cho Thẩm Tiêu…
Mới vừa ôm hai con mèo vào trong tay, anh ta đã thấy một con chó cỏ trung hoa lông màu vàng ló đầu ra từ trong bóng tối, hai con mắt tròn trơn bóng đang tội nghiệp nhìn anh ta.
Từ Phàm: “…”
Sau đó, anh ta nhanh chóng lấy điện thoại ra: “Hoàn Lạc, con tôi lại tha chó không biết từ nơi nào đến cho tôi này.”
Không nuôi được không?
Bộ dáng con chó đó vô cùng đáng thương, anh ta nhìn mà lòng không đành. Đuổi nó đi, anh ta hoàn toàn không làm được.
“Ô ô.” Thiệu Triệt thấy con người trước mặt này còn đang rối rắm, vì thế anh ta dựa theo lời Thẩm Tiêu nói với anh ta, ư ử ư ử nhõng nhẽo.
Từ Phàm bị tiếng ư ử này của anh ta khiến lòng cũng hóa mềm: “Được rồi được rồi, vào cửa trước lại nói sau.”
Anh ta ôm mèo dẫn chó mở cửa, khi anh ta kéo cửa, cửa đối diện cũng nhẹ nhàng khép lại.
Quả thật, không phải Thẩm Tiêu bọn họ muốn bắt một con dê phải dùng sức, mà bà Phạm không nuôi chó nổi.
Thức ăn của chó mỗi tháng còn phải tắm rửa sấy lông tiêm vắc-xin phòng bệnh cho nó, đều cần tiền. Chính bà ấy vừa phải kiếm tiền vừa phải chăm sóc con gái, thật sự không có tinh lực dư thừa. Ba người Thẩm Tiêu bọn họ thương lượng một chút, quyết định trước tiên xem có thể nhét Thiệu Triệt vào chỗ của Từ Phàm hay không, nếu không được, lại bảo Thiệu Triệt đi theo bà Phạm.
Cũng may, Từ Phàm là người tốt. Anh ta không nhìn được thú cưng lưu lạc, khẽ cắn môi vẫn thu nhận Thiệu Triệt.
Thiệu Triệt đói bụng đã lâu.
Trong nhà Từ Phàm không chuẩn bị thức ăn cho chó, chỉ có thể dùng thức ăn mèo gom lại trước. Thiệu Triệt vừa ngửi thấy thức ăn, hầu như là hút vào như gió bão, còn khoa trương hơn Thẩm Tiêu lúc trước, một chậu thức ăn mèo như thế, Từ Phàm chỉ đi rót nước thôi, trở về đã thấy chậu trống trơn.
“…” Từ Phàm rơi nước mắt, túi tiền của anh ta lại xẹp rồi…
Nhưng nhìn thấy Thiệu Triệt ăn dữ như vậy, anh ta lại có hơi đau lòng: “Đây là đói bụng bao lâu rồi.” Anh ta sờ đầu Thiệu Triệt: “Yên tâm đi, về sau sẽ không để con chịu đói nữa.”
Những lời này làm cho ba con vật bên trong không khỏi đều nhìn về phía anh ta.
Nói thế nào đây, nếu nói trước kia Thẩm Tiêu bọn họ còn không có cảm xúc quá lớn với Từ Phàm, vậy hiện tại không hiểu sao cũng có một chút cảm giác thuộc về nơi này.
“Người này tôi thích.” Thiệu Triệt kêu một tiếng về phía Từ Phàm: “Lần trước kẻ dám khoác lác với tôi, đã bị tôi ăn tới phá sản.”
Thẩm Tiêu Chử Đình: “?”
Người anh em anh này có vẻ không ổn rồi.
Từ Phàm theo thường lệ tắm rửa cho Thiệu Triệt, hẹn trước ngày hôm sau kiểm tra, vì thế anh ta còn xin nửa ngày nghỉ.
Chạng vạng hôm sau, anh ta ôm chó về nhà, ở thang máy gặp bà cụ ở cửa đối diện.
Anh ta tiếp xúc với bà cụ không nhiều lắm, chỉ biết là bà ấy ở cửa tiểu khu bán đồ chua, còn lại hoàn toàn không biết gì cả. Hôm nay gặp, anh ta cũng cứ như bình thường gật đầu mỉm cười chào hỏi, nào biết bà cụ lại nhìn con chó trong tay anh ta nói: “Con chó này trông thật đáng yêu.”
“Cảm ơn khen ngợi.” Từ Phàm cũng chỉ cười đùa với người quen, trước mặt người ngoài, vẫn luôn duy trì lễ phép xa cách.
Bà cụ cũng không để ý thái độ của anh ta, bà ấy chọc con chó trước mặt anh ta một lát, khi ra thang máy, tặng một lọ rau ngâm cho Từ Phàm: “Đây là bán còn thừa, nếu cậu không chê, xin hãy nhận lấy cái này.”
Bà cụ có ý tốt Từ Phàm từ chối lại bất kính.
Anh ta không nghĩ tới chính là, bắt đầu từ hôm nay, số lần anh ta gặp bà cụ dần tăng lên. Đương nhiên, anh ta càng không nghĩ tới chính là, mỗi ngày sau khi anh ta ra ngoài đi làm, các thú cưng của anh ta cơ bản đều vui vẻ ở cửa nhà đối diện.
Mục đích Thẩm Tiêu đến nhà bà Phạm rất đơn giản, giúp bà ấy kiếm tiền.
Cô biết, sau khi bà Phạm đi vào thế giới này, cơ bản chính là dựa vào bán đồ chua sống qua ngày. Nhà bọn họ thuê là nhà thô không có trang trí gì, cho nên tiền thuê rất rẻ. Thu nhập bán đồ chua dùng giao tiền thuê nhà, lại cho hai mẹ con bà ấy ăn cơm, cứ dùng khoảng ngần ấy. Thậm chí ngay cả ngày đó xúc xích đưa cho Thẩm Tiêu, cũng là món ăn mặn cho ngày hôm sau của hai người họ.
Bà Phạm không phải không cố gắng, là bà ấy quá già rồi.
Tuổi như vậy đi ra ngoài làm việc hầu như không ai cần, không ai muốn thuê một người già bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra vấn đề. Có thu nhập bán đồ chua vẫn là người trong tiểu khu biết bà ấy mang theo đứa con gái nhược trí cũng không dễ dàng, nhìn ở phần bà ấy đáng thương, thường xuyên đến chiếu cố việc làm ăn của bà ấy, mới miễn cưỡng để bà ấy chống đỡ đến bây giờ.
“Thật ra tôi tốt lắm.” Bà Phạm nói: “Nếu tôi không ổn, tôi muốn dẫn con gái của tôi cùng đi. Trước kia tôi lấy cớ giấc ngủ của mình không tốt, bảo bác sĩ kê đơn thuốc, tích góp từng tí một thuốc ngủ.”
Bà ấy đã chuẩn bị tốt bất cứ lúc nào, thế nhưng gặp được Thẩm Tiêu là chuyện ngoài kế hoạch của bà ấy. Hiện giờ Thẩm Tiêu biến thành một con mèo, không có cách nào thu hoạch tích phân, bà ấy cũng tình nguyện giúp bọn họ một phen.
“Tích phân qua bản đồ này là 100, một ngàn nhân dân tệ mới 1 điểm tích phân.”
Bà Phạm nói: “Nói cách khác mỗi người muốn qua bản đồ này, mỗi người phải có mười vạn mới được.”
Thẩm Tiêu tính toán con số này trong lòng.
Sau khi giúp đỡ muối đồ chua thêm ngon, chờ làm xong những việc này, Thẩm Tiêu và Thiệu Triệt trở về đối diện. Chử Đình ở đối diện ở lại nhà mở cửa, bọn họ không cần đợi Từ Phàm lát nữa trở về.
Bà Phạm đặt bình đồ chua ở góc sau, chuẩn bị thu điện thoại di động về, lại ấn phải điện thoại, nhìn thấy trên màn hình có một hàng chữ to.
“Kiếm tiền thật tốt, trung tâm mua sắm có thể khôi phục cho con gái bà bình thường.”
Trung tâm mua sắm có thể sao?
Bà Phạm tin.
Nhưng bà ấy thật sự không kiếm được tiền, hầu như bà ấy cũng chưa từng mở trung tâm mua sắm.
Vốn bà ấy đã lựa chọn một cuộc sống đen tối đi đến cùng, ai biết cuộc sống lại đột nhiên có ánh sáng. Trước kia Thẩm Tiêu đã từng dẫn dắt bà ấy kiếm không ít tích phân, có lẽ đi theo mấy người trẻ tuổi này thật sự có thể thì sao?
Nhìn đứa con gái trước mặt còn đang chảy nước miếng, bà Phạm ôm di động, bà ấy vừa nói mình không cần ôm kỳ vọng quá lớn, nhưng trong lòng lại sinh ra một sự chờ mong.
Nếu có thể để con gái biến thành một người bình thường, dù cho chỉ mười phút, bà ấy chết cũng không tiếc.
Nếu cần kiếm tiền, chỉ bán đồ chua chắc chắn không được. Nhưng Thẩm Tiêu bọn họ thân là động vật, một thân kỹ năng nấu ăn để không, vẫn không cách nào phát huy.
Bọn họ cũng có lòng học Ratatouille, mượn tay bà Phạm nấu ăn kiếm tiền, nhưng vẫn là câu nói đó, bà Phạm quá lớn tuổi. Bán đồ chua bà ấy còn có thể ngồi một ngày, nhưng làm đồ ăn phải từ sớm bận đến muộn không nói, còn phải chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn rửa sạch nguyên liệu nấu ăn, những việc này cũng không phải là việc một bà cụ hơn mươi tuổi có thể làm.
Khi Thẩm Tiêu hết đường xoay xở, sự việc nghênh đón đường xoay chuyển.
Trước kia Từ Phàm nuôi mèo, không cần dắt đi dạo. Mèo có tính sạch sẽ, lớn nhỏ đều có thể tự mình giải quyết ở trong chậu cát, nhưng chó sớm muộn gì cũng cần xuống lầu đi dạo đi ỉa. Từ Phàm không biết Thiệu Triệt không giống những con chó khác, vì thế giống với những chủ nhân thú cưng khác sớm muộn gì cũng sẽ dẫn anh ta xuống lầu.
Dắt một là dắt, dắt ba cũng là dắt, Thẩm Tiêu và Chử Đình cũng dính ánh sáng của Thiệu Triệt, mỗi ngày có thể xuống lầu thông khí.
Khi xuống lầu dắt chó đi dạo, có đôi khi Từ Phàm cũng sẽ gặp được người quen.
Hôm nay một nhà bọn họ gặp một người trẻ tuổi sắc mặt rất không rất tốt.
“Anh ta sắp chết rồi.” Khi Thẩm Tiêu đang quan sát người trẻ tuổi này, cô nghe thấy con mèo hoang bên cạnh đang nói chuyện.
“Anh ta là người tốt, trước kia anh ta còn đút cho tôi ăn.” Một con mèo hoang khác tiếc hận nói.
“Thật sự là đáng tiếc, anh ta còn trẻ như vậy.”
Cuộc trò chuyện của mèo con người không nghe được, người trẻ tuổi ấy vươn tay sờ Thẩm Tiêu bọn họ, cười nói với Từ Phàm: “Anh lại nuôi một con mèo?”
“Đúng vậy.” Từ Phàm hiển nhiên quen anh ta: “Con tôi mang một người vợ về nhà, không nuôi không được. Đúng rồi, hiện tại anh cảm thấy thế nào, thuốc lần trước có hiệu quả không?”
“Tốt hơn trước kia uống thuốc tây.” Giọng điệu của người trẻ tuổi thoải mái nói: “Buổi tối không đau lắm, chỉ là tiểu nhiều. Thuốc lấy lần trước sắp uống hết rồi, định hai ngày này lại đi bệnh viện. Không biết đến lúc đó anh có ở nhà hay không, nếu anh ở nhà, tôi lại làm phiền anh vậy.”
“Cái này có gì phiền phức đâu, đến lúc đó anh đến tìm tôi là được, tôi dẫn anh đi gặp bác sĩ Trần.”
“Được.”
Hai người trò chuyện vài câu, một người tiếp tục dắt thú cưng đi dạo, một người thì tiếp tục chậm rãi tự mình tản bộ.
Sau khi đi một lúc xa, Thẩm Tiêu tinh tường nghe thấy Từ Phàm thở dài.
Người một nhà hóng gió xong, khi trở lại trên lầu, Thẩm Tiêu nghe thấy Từ Phàm đang gọi điện thoại cho bạn nói về chuyện này, cô chú ý nhiều hơn một chút: “… Thật sự rất đáng tiếc, trông còn trẻ như vậy… Nghe bác sĩ Trần nói, sợ anh ta chỉ còn một hai năm...”
Mãi cho đến khi Từ Phàm cúp điện thoại, Thẩm Tiêu mới có hơi đăm chiêu ấn mở không gian cửa hàng.
Ở trong thế giới tu tiên, lúc đó cô dùng Tầm Trân Bàn tìm được rất nhiều thảo dược, sau đó bởi vì phần lớn những thảo dược này đều không bán ra được giá, cho nên trước hết cô để lại ở không gian cửa hàng, định sau này có cơ hội ra lại tiêu thụ. Điều này cũng làm cho không gian cửa hàng 4 mét vuông của cô có hơn phân nửa đều chồng chất thảo dược trân quý.
Như nhân sâm mấy trăm năm thậm chí ngàn năm gì đó, cả một cây linh chi, ăn cỏ cửu diệp có thể làm cho máu thịt tái sinh...
“Chử Đình, hình như tôi tìm được cách kiếm tiền rồi.” Thẩm tiêu nói.
“Phương pháp gì?” Thiệu Triệt sáp lại đây.
“Có lẽ tôi biết cô muốn làm gì rồi.” Mấy ngày nay Chử Đình cũng luôn lo lắng chuyện kiếm tiền, nhưng thân thể động vật khiến cho tài nguyên anh có thể lợi dụng không nhiều lắm. Hiện tại Thẩm Tiêu vừa nói như vậy, anh đã đoán được sơ ý tưởng của Thẩm Tiêu.
“Không phải các người đang làm ám hiệu gì đấy chứ, sao tôi nghe không hiểu vậy?” Thiệu Triệt bất mãn nói. Anh ta kẹt ở giữa hai con mèo: “Tôi cũng muốn nghe.”
“Nói cho anh cũng được.” Thẩm Tiêu nói khoảng trữ hàng của mình cho Thiệu Triệt một lần, lúc trước Thiệu Triệt giúp đỡ không ít cho cô, hiện giờ tích phân qua cửa đó của anh ta cô ra giúp anh ta hoàn toàn là cam tâm tình nguyện: “Hiện tại chính là chúng tôi có một đống thuốc, tôi nghĩ làm sao mới có thể lợi dụng mấy thứ này kiếm tiền. Cũng không biết tiền kiếm được từ mấy thứ này, có tính tích phân của bản đồ mới hay không.”
Bởi vì mang thứ từ bản đồ trước đến, dùng ở bản đồ này không được liệt tích phân ở bản đồ mới. Nếu không bọn họ trực tiếp mua mấy cây nhân sâm cũng đủ tích phân qua cửa.
“Thử xem.” Thiệu Triệt nói: “Hai người định từ chỗ của người đàn ông hôm nay?”
Loại thuốc trân quý đến từ dị giới này, anh ta hoài nghi người của thế giới này dùng một chút thôi cũng đều có thể khỏi hẳn.
“Nghĩ thì nghĩ như vậy, cụ thể còn phải suy xét mới được.”
Lại là một ngày đi làm, Từ Phàm cứ đi làm như bình thường, bà Phàm ở đối diện cầm đồ chua của bà ấy xuống lầu bày quán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.