Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 107:




Từ Phàm -- cũng chính là chủ nhân thú cưng -- vẻ mặt khóc lóc ngồi chồm xổm xuống: “Ông trời biết tôi có một thằng bất hiếu, cho nên đưa áo bông nhỏ tới cho tôi.”Chử Đình: vẻ mặt lạnh lùng.jpg
Thẩm Tiêu bị ôm lấy trừng mắt nhìn về phía Chử Đình.
Thành công vào ở!
Ăn cơm xong, hai người bị mang đi WC tắm rửa. Sau khi sấy khô lông, Từ Phàm ở bên cạnh hẹn trước phòng bệnh tiêm vắc-xin ngày mai, hai con mèo trong ổ chen chúc thành, đều đã buồn ngủ.
Nửa tháng ở bản đồ trước, từ đầu đến cuối bọn họ chưa từng ngủ một giấc ngon. Hiện tại trở lại thời đại hòa bình, gặp được một con người mặc dù có hơi khờ khạo nhưng rất có tình yêu, tâm thần của bọn họ bất giác được thả lỏng.
Tinh thần buông lỏng, cơn buồn ngủ cũng lập tức thổi quét đến.
Thỉnh thoảng, Từ Phàm ngẩng đầu nhìn tình huống trong ổ, trên mặt không khỏi lộ ra một ý cười.
Anh ta thấy hai con mèo không có đồ che gì, tiến lên muốn đắp chăn cho hai chúng nó, lại phát hiện vừa tới gần Ragdoll nhà mình đột nhiên mở mắt. Trong mắt mèo màu xanh lam chợt lóe qua ánh hung dữ khiến anh ta hoảng sợ, chờ khi muốn nhìn kỹ, đồng tử mèo lại rút về khôi phục bình thường. Chỉ thấy nó ôm mèo vàng trong lòng ngủ say, sau đó nhìn anh ta, biểu cảm tỏ vẻ anh ta muốn làm gì.
“Không có việc gì.” Từ Phàm lui về sô pha của mình, trong lòng có một chút mờ mịt.
Trong nháy mắt vừa nãy, anh ta thật sự tưởng con trai nhà mình có trí tuệ...
Lúc nửa đêm.
Thẩm Tiêu mở mắt.
Ngủ một giấc rất ngon, hiện tại trạng thái của cô cực kỳ tốt. Đứng ở bên ổ duỗi eo, cô trở lại thấy Chử Đình còn ngủ, cúi đầu khẽ cắn lỗ tai anh: “Tỉnh tỉnh, có thể hành động rồi.”
Hai người bọn họ đi vào xã hội khá giả, bên ngoài vẫn còń Thiệu Triệt ở trong gió thảm mưa sầu.
Chử Đình đã sớm tỉnh, anh mở mắt, chậm rì rì nhảy ra khỏi ổ, sau đó lần mò đến phòng ngủ của chủ nhân.
Chúng nó đầu tiên là ở ngoài cửa phòng nghiêng tai lắng nghe, ổn rồi, không có tiếng chơi game xem phim. Chử Đình nhảy dựng lên kéo nắm tay cửa phòng: “Lạch cạch” một tiếng vang nhỏ, cửa mở, hai người chen chúc vào trong phòng.
Nhảy lên giường, di động đặt ngay đầu giường.
Chử Đình ngẩng đầu nhìn máy theo dõi ngay góc, chui vào ổ chăn, sau đó móng vuốt vươn từ trong ổ chăn, lấy điện thoại lao vào trong ổ chăn. Tiếp theo Thẩm Tiêu cũng chui vào, Chử Đình đã ấn điện thoại di động sáng lên, cô nhận lấy di động tỏa ánh sáng lấy tới tay tay Từ Phàm, dùng vân tay của anh ta mở khóa.
Kế tiếp chính là xem bản đồ.
Ban ngày bọn họ đã liên hệ vị trí với Thiệu Triệt, bọn họ ở trong thành thị, trước mắt nơi Thiệu Triệt ở tên là Liên Hoa. Cụ thể có phải bọn họ ở cùng thế giới hay không, vẫn phải dùng bản đồ tra mới được.
“Liên Hoa.” Hai con mèo ghé đầu vào trước màn hình di động tỏa sáng cẩn thận tìm tòi mục tiêu, đồng thời Thẩm Tiêu còn đang trao đổi với Thiệu Triệt.
“Tìm được rồi, cách chỗ chúng ta 53 km.” Thẩm Tiêu nói, nhưng cô không xác định có phải nơi này hay không, lại hỏi bên cạnh Thiệu Triệt có dấu hiệu gì khác không.
Triệu Triệt sợ bị trộm chó chộp làm thịt chỉ có thể lắc đầu: “Hiện tại tôi ở trong núi, chờ ngày mai lại đi nhìn xem.”
“Được. Ngày mai anh nhìn xem xung quanh có phải có nơi tên là thôn Cao Lĩnh và thôn Tam Thụ hay không. Nếu có, vậy hẳn là anh cách chúng tôi 53 km. Thuận tiện anh nhìn lại thời gian xem, hôm nay là ngày 1 tháng 6 năm 2021, ngày quốc tế thiếu nhi.” Bởi vì bản đồ tu tiên, Thẩm Tiêu không khỏi lưu tâm thời gian một chút.
“Vậy ngày mai lại liên hệ.”
Hai con mèo làm xong chính sự lén lút vào trong ổ chăn, Thẩm Tiêu vốn đang muốn ngồi một lát ở trong ổ chăn ấm áp. Lúc này cô nghe thấy một tiếng đánh rắm, mùi rắm nồng đậm xông đến mức cô lập tức nhảy lên từ trong ổ chăn.
Cô vẫn nên quay về ổ ngủ đi.
Buổi sáng hôm sau, Thẩm Tiêu nhận được hồi âm của Thiệu Triệt, anh ta quả thật ở Liên Hoa mà bọn họ nhìn thấy, mà thời gian cũng giống với bọn họ, là cùng một ngày.
Nói cách khác, ba người bọn họ ở cùng một bản đồ.
Thẩm Tiêu có ý nhanh chóng gặp anh ta, nhưng cô bị ôm đến bệnh viện thú cưng. Một ít kiểm tra và hẹn phòng bệnh tiêm vắc-xin, thời gian đã qua hơn phân nửa. Hơn nữa hiện giờ cô chính là một con mèo, nếu muốn đến nơi ngoài trăm dặm, quả thật vô cùng khó khăn.
Càng nghĩ, Thẩm Tiêu nhắm mục tiêu là bà Phạm ở cửa đối diện.
Thêm vào có thể bàn bạc với bà cụ, kế tiếp bọn họ sẽ sống dễ chịu hơn rất nhiều.
Nhưng đối với tình huống của bà Phạm, Thẩm Tiêu vẫn có hơi không rõ ràng lắm.
Cô làm đồng đội với bà Phạm ở trong rừng mưa, lúc đó bà Phạm đã chết. Hiện tại bà Phạm ở đối diện rốt cuộc bị đưa đến thế này giống bọn họ, hay là người thật ra luôn sống ở đây cũng không rõ lắm.
Hơn nữa bà Phạm từng nói với cô, bà ấy có một đứa con gái ngốc… Ngày hôm qua cô nhìn thấy người phụ nữ trung niên đó, e rằng rất có thể là của con gái bà ấy. Nếu đây là thời không bà Phạm sinh sống vậy rất tốt, nếu hai người giống nhau là người bị đưa đến thế giới này… Vậy có thể sẽ có vài thứ khiến người ta không dễ chịu.
Trong phòng khách chủ nhân ngu ngốc đang vui vẻ ăn gà,Thẩm Tiêu ngồi xổm ở cửa, nghiêng tai lắng nghe tiếng động bên ngoài.
Cả buổi chiều trôi qua, mãi cho đến chạng vạng bên ngoài mới có tiếng động.
Thẩm Tiêu bảo Chử Đình đi hấp dẫn Từ Phàm, mình thì nhân cơ hội mở một khe hở.
Thông qua khe cửa, cô thấy bà Phạm một mình trở về. Bà ấy vào cửa sau, cửa đóng lại, ước chừng nửa tiếng lại đi ra, một mình đi xuống lầu.
Chờ khi bà Phạm lại trở về, đã tới hơn chín giờ tối. Lúc này bà Phạm mang theo hai cái thùng giữ ấm to trở về. Bà ấy xách lỉnh khỉnh đồ về nhà, sau đó lại đỡ con gái đi xuống lầu. Buổi tối khoảng mười giờ, hai người lại về nhà.
Thật không nghĩ tới một bà cụ già nua như vậy phải làm nhiều chuyện như thế.
Quay đầu lại nhìn thấy chủ nhân đã đi nhà vệ sinh WC rửa mặt, Thẩm Tiêu kêu một tiếng về phía Chử Đình, bảo anh ta chú ý động tĩnh, còn cô thì ra cửa.
Động tác mèo gõ cửa cũng không khó, bởi vì móng vuốt rất nhẹ, Thẩm Tiêu đành phải dùng đầu đẩy cửa. Tiếng động ấy người ở bên trong quả nhiên nghe được, theo tiếng cửa mở, đầu bà Phạm ló ra ngoài thăm dò.
Thấy bà ấy tìm người, Thẩm Tiêu kêu một tiếng: “meo.” với bà ấy.
Lúc này bà Phạm mới phát hiện ở cửa có một con mèo vàng.
“Mèo? Đi lạc sao?” Bà ấy nói xong, thì thấy mèo vàng đã chui vào chỗ ở của bà ấy. Bà ấy quay đầu nhìn, thấy con mèo lại còn kêu meo meo với bà ấy.
“Đây là đói bụng đòi ăn hử?” Nhưng chỗ của bà ấy không có thức ăn cho mèo, vì thế bà ấy đến phòng bếp cầm cây xúc xích ra.
Nhưng bà ấy tháo xúc xích ra, mèo cũng không cắn ăn, ngược lại con gái ở bên cạnh chảy nước miếng nói muốn ăn xúc xích.
Bà Phạm nhìn con gái, đưa xúc xích cho bà ta: “Cho con cho con.”
“Cảm ơn mẹ.” Người phụ nữ trung niên trên xe lăn nhận lấy xúc xích trước hết cắn một miếng to, có lẽ là ăn rất vui vẻ, tiếp theo bà ấy lại giống như một đứa trẻ khoa chân múa tay vui sướng đứng lên.
Sau khi ăn được, bà ấy nhìn thấy Thẩm Tiêu, bẻ một miếng xoay người đặt tới trước mặt Thẩm Tiêu: “Cho con, ăn đi.”
Miếng xúc xích này Thẩm Tiêu đương nhiên sẽ không ăn, cô lùi một bước nhìn người phụ nữ trưởng thành về thân thể tâm trí lại là trẻ con trước mắt, lại nhìn bà Phạm, nhịn không được thở dài.
Cô cần sự giúp đỡ của bà Phạm trợ, nhất định phải xác định bà Phạm rốt cuộc có phải cùng bị đưa đến một thời không giống cô. Đương nhiên, ổn thỏa nhất chính là tốt nhất cô lựa chọn chậm rãi quan sát hướng đi của bà Phạm, nhưng thời gian không đợi người, Thiệu Triệt vẫn còn chờ bọn họ, cô cũng chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ một chút.
Ở trong phòng khách nhìn một hồi, Thẩm Tiêu tìm được di động của bà Phạm.
“Meo.” Cô đứng ở bên di động kêu meo meo với bà Phạm, sao bà Phạm có thể nghĩ tới một con mèo đã vậy còn có linh tính như thế, biết thứ như di động này.
Bà ấy chần chờ đi đến trước sô pha: “Mi muốn bà mở di động ra?”
“Meo.”
Trong mắt bà Phạm lóe lên ngạc nhiên, bà ấy nghĩ tới rất nhiều chuyện, nhưng cuối cùng vẫn dựa theo ý nguyện của con mèo mở khóa di động.
Điện thoại của bà ấy là một cái máy rất cũ, Thẩm Tiêu vươn móng vuốt, ấn mở tin nhắn, sau đó chuyển đổi phương thức nhập, nhập vào tên của mình. Bởi vì tay mèo rất lớn, sẽ rất dễ ấn vào thứ khác, hoàn thành một loạt thao tác không có cách nào linh hoạt giống như con người, hơn nữa Thẩm Tiêu cố ý kéo dài, cho nên tốn một chút thời gian.
Trong lúc đó Thẩm Tiêu chú ý tới trong mắt bà Phạm có sự kinh ngạc, lại không lộ ra vẻ sợ hãi khi người thường đột nhiên nhìn thấy chuyện thần quái, trong lòng thật ra đã mơ hồ có đáp án.
Khi cô nhập tên của mình vào trong khung tin nhắn, bà Phạm nhìn thấy cái tên đó, lại nhìn nó, vẻ mặt thay đổi lại thay đổi, cuối cùng khó có thể tin nhìn con mèo nói: “Mi là Thẩm Tiêu?”
“Meo.” Thẩm Tiêu đáp lại.
Bà cụ vẫn có một chút chưa tiêu hóa được, bà ấy nhìn chằm chằm con mèo một hồi lâu, nghĩ đến mèo bình thường cũng không làm ra được loại chuyện chơi di động này cũng bèn chấp nhận là thật: “Đã lâu không gặp.”
Bọn họ quả thật đã lâu không gặp.
Sau khi thế giới rừng mưa kết thúc, Thẩm Tiêu từng đi qua vài bản đồ, lại nói tiếp, hiện tại đã qua khoảng mười năm. Đương nhiên, thời không cô trải qua không có nghĩa là bà Phạm cũng qua lâu như vậy.
Sau khi tiếp nhận chuyện con mèo chính là Thậm Tiêu, bà Phạm nói nhiều hơn một chút, trên mặt cũng nhiều hơn vẻ tươi cười: “Tôi cũng gặp lại Vượng Vượng trước kia gặp ở trong rừng mưa, cô gái nhỏ rất không tệ, ở trong thế giới đó chính là cô ấy giúp tôi tôi mới thuận lợi lấy được tích phân qua ải. Nếu không phải có cô ấy, nói không chừng tôi cũng không thể đoàn tụ với con gái tôi.”
“Meo?” Thẩm Tiêu hiểu rõ, người phụ nữ trung niên trên xe lăn kia quả nhiên là con gái của bà Phạm.
Nói cách khác, con gái của bà Phạm cũng đã…
Có lẽ đoán được Thẩm Tiêu muốn nói gì, bà Phạm sờ tóc con gái: “Đúng vậy, khi tôi đi vào bản đồ này, thì phát hiện con bé ở bên cạnh. Giây phút tôi nhìn thấy con bé, tôi vừa vui sướng lại phẫn nộ. Vui sướng vì tôi rốt cuộc không cần nghĩ con bé có tốt hay không, có thể bị ngược đãi hay không nữa, phẫn nộ chính là, con bé đã chết như vậy rồi, có thể ngay cả người giành công lý vì con bé cũng không có, mỗi lần nghĩ vậy, tôi đều hận không thể tự mình biến thành quỷ, khiến cho gã đàn ông đó gặp báo ứng. Nhưng ở trong thời không này ngây ngốc quá lâu, lòng báo thù của tôi đã phai nhạt đi dần, hiện tại, có thể đi hết quãng đời còn lại với con gái tôi là được rồi.”
Đây là một đoạn lời nói mạnh mẽ vắt ra vị ngọt ra từ trong nước mắt khốn khổ.
Một người mẹ lớn tuổi, một đứa con gái ngốc, tương lai của hai người họ có thể thấy trước được là sự chua xót.
Thẩm Tiêu cọ cọ ở trên ống quần của bà cụ, hy vọng có thể an ủi bà ấy. Không nghĩ tới người phụ nữ trung niên lại vớt cô lên, ôm ở trong lòng, dùng mặt cọ không ngừng.
Thẩm Tiêu bị cọ tới nước miếng đầy mặt chui ra từ trong lòng người phụ nữ, sau đó nhìn thấy di động của bà Phạm.
Hiện tại đã xác định bà Phạm tương tự mình, rất nhiều chuyện muốn làm cũng trở nên thuận tiện.
Thẩm Tiêu lấy điện thoại nói với bà Phạm chuyện mình muốn đến nơi ngoài trăm dặm đón bạn, bà Phạm không từ chối: “Vậy ngày mai tôi sẽ đi mua vé. Nhưng tôi không biết người bạn đó của cô, chỉ sợ cậu ta sẽ không tin tưởng tôi.”
“Tôi cùng đi với bà.” Thẩm Tiêu cầm điện thoại nói. Khoảng cách một trăm dặm, ở giữa có tàu cao tốc, tốc độ rất nhanh. Nếu hết thảy thuận lợi, một ngày có thể qua lại.
“Tốt lắm.”
Hai người thương lượng xong việc này, bên ngoài Chử Đình đã phát ra tiếng động, Thẩm Tiêu biết mình cần phải trở về.
Cô mở cửa nhà bà Phạm, chui trở về đối diện.
Lại một ngày trôi qua, Thẩm Tiêu thấy chủ nhân sáng sớm đã vội vàng cầm túi chạy ra khỏi cửa. Cô và Chử Đình thì mở cửa đến đối diện.
Bởi vì tàu cao tốc không cho phép thú cưng lên xe, bà cụ đành phải gọi xe.
Khi tài xế taxi nghe thấy điểm đến của bà ấy còn tưởng rằng mình nghe lầm, sau khi xác định hai lần, lúc này mới vui vẻ nhận lấy đơn lớn của mình.
Lộ trình một trăm dặm, giá cả không thấp.
Thẩm Tiêu nhìn thấy ống tay áo của bà cụ đã mài rách, biết bà ấy sống cũng không giàu có. Nghĩ đến bà ấy vì lời nhờ vả của mình mà nguyện tiêu một khoản lớn như vậy, trong lòng cô vừa băn khoăn, lại tràn ngập cảm động.
Taxi chạy một đường như bay, nhìn theo trên bản đồ, bọn họ cách Liên Hoa càng ngày càng gần.
Cũng may hiện giờ ở nông thôn phát triển cũng rất nhanh chóng, ít nhất đường xi măng đã có, hơn nữa hiện tại cũng không phải ngày lễ ngày tết, trên đường không kẹt xe, bọn họ tới rất nhanh.
Sau khi Thẩm Tiêu bọn họ sắp tiến vào Liên Hoa, bảo Thiệu Triệt đứng ở ngã ba đường tiến vào cổng thôn Liên Hoa chờ. Đối với việc này, Thẩm Tiêu cũng ôm lòng thử xem. Cô đã chuẩn bị tốt rồi, nếu tới ngã ba đường đã hẹn không thấy anh ta, mấy người bọn họ đi xuống xe vào trong thôn tìm xem.
Kết quả xe chạy qua con đường xi măng của thôn, xa xa cô đã thấy có một con chó vàng đang xoay chuyển không ngừng ở chỗ ngã ba đường.
“Meo.” Ghé vào trên người bà Phạm kêu một tiếng, bà Phạm vội bảo tài xế dừng xe.
Xe dừng ổn định, Thẩm Tiêu nhảy xuống từ trên xe, vừa gửi tin nhắn cho Thiệu Triệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.