Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1612: Dựa vào cái gì? (2)




Lan Quân Hi ngẩng đầu nói. Hiện tại nàng không có thời gian để suy nghĩ hiều. Ánh mắt nàng lấp lánh, nhìn chằm chằm vào Ngụy Linh. Nếu như hắn không đáp ứng, vậy chuyện này sẽ không xong.
- Ta hiểu. Chờ sau khi chuyện này kết thúc, chúng ta sẽ tới thăm Lan Quân gia các ngươi.
Vu Nhai gật đầu. Hắn cũng không có nói sẽ trả lại tàn hồn. Hắn thật sự không có cách nào trả lại. Trả lại, hoàng hậu tiền bối chỉ có một con đường chết, linh hồn sẽ tan mất. Hoàng hậu tiền bối cũng không chắc muốn quay về Lan Quân gia bây giờ. Bởi vì hiện tại Lan Quân gia đối với nàng đã rất xa lạ. Mấy nghìn năm trôi qua. Nàng chỉ muốn đi tới, hoài niệm cố hương một chút, bái tế phụ thân một chút mà thôi.
- Từ giờ trở đi, bốn đội ngũ Thanh Môn hoàn toàn nghe lệnh của tiên sinh Ngụy Linh.
Lan Quân Hi quyết định thật nhanh. Sau khi nghe được lời hứa hẹn của Vu Nhai nàng không còn do dự gì nữa. Thời gian cũng không cho phép nàng do dự. Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó lại bổ sung một câu:
- Nói cách khác, Linh hiện tiên sinh Ngụy bảo các ngươi phải đi tìm chết, các ngươi cũng phải lập tức đi tìm chết. Đây là vì để sống sót cho tốt.
Mọi người đang chuẩn bị chiến đấu nghe nói như thế đều không nhịn được ngẩn người.
Đặc Lai Nhĩ lộ ra ánh mắt khó có thể tin được, lập tức kêu lên chói tai:
- Hi tiểu thư, nàng đang nói gì vậy? Dựa vào cái gì...
- Hiện tại không muốn nghe theo mệnh lệnh của tiên sinh Ngụy Linh, có thể rời khỏi đây. Chúng ta không bắt buộc. Nhưng nếu như ở lại làm liên lụy tới đội ngũ, đừng trách ta hạ thủ vô tình.
Lan Quân Hi cũng thể hiện mặt bá đạo. khí tức pháp sư hắc ám hiện ra rõ ràng, trực tiếp cắt ngang lời Đặc Lai Nhĩ.
Ách, hiện tại rời khỏi đội ngũ đi bên ngoài sao? Làm vậy có khác gì đi chết?
- Khôi thiếu...
Đặc Lai Nhĩ lại sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía Lan Quân Khôi.
- Lan Quân Khôi nghe lệnh.
Rất đáng tiếc, lời Đặc Lai Nhĩ nói lại bị cắt ngang. Lần này là Vu Nhai.
- Có mặt!
Lan Quân Khôi chỉ thoáng liếc mắt nhìn Đặc Lai Nhĩ, sau đó trực tiếp đứng nghiêm lên tiếng trả lời. Lời Vu Nhai và Lan Quân Khôi đối thoại giống như tiếng tát tuyệt vời, đánh vào trên mặt Đặc Lai Nhĩ. Mặt Đặc Lai Nhĩ thoáng cái đỏ lên.
- Phân phát những đan dược này cho những người nguyện ý nghe theo lệnh ta.
Vu Nhai cũng không để ý tới Đặc Lai Nhĩ, nói:
- Hiện tại ta đi trước, xử lý đám ma pháp sư phát điên xung quanh. Hi vọng lúc ta trở lại các ngươi đã quyết định xong. Vong linh huynh, chúng ta đi.
- Được!
Vừa nãy, hiển nhiên vong linh huynh đã dùng qua đan dược do Vu Nhai đưa tới, tinh thần gần như đã khôi phục.
...
Căn bản không cần phải thương lượng, hai người liền chia làm hai phía, bay ra ngoài. Vong linh huynh trực tiếp triệu hoán đại quân vong linh. Hắc hắc, ở chỗ này người chết gần như nằm khắp nơi trên mặt đất. Rất nhiều người đều mới vừa chết. Triệu hồi ra vong linh đặc biệt hoàn mỹ. Điều tương đối đáng tiếc chính là, bởi vì ma pháp trận tự nhiên này, ý thức của các vong linh cũng chịu sự chịu ảnh hưởng, tạo áp lực không nhỏ cho vong linh huynh.
Phải biết rằng, khống chế vong linh cũng cần tinh thần lực. Vong linh huynh cần thay các vong linh đối đầu với sự mê hoặc đến từ chính ma pháp trận.
- Hi tiểu thư, những thứ này có khả năng là độc dược khống chế chúng ta, không thể dùng.
Đặc Lai Nhĩ vẫn tiếp tục khuyên bảo. Nếu như nói, trước đây chỉ sợ Ngụy Linh cướp đi địa vị của hắn, hiện tại hắn chính là sợ Ngụy Linh trả thù của hắn. Nếu như hoàn toàn theo lệnh hắn, vậy Ngụy Linh muốn hắn đi chết thì phải làm sao? Hắn lòng dạ hẹp hòi bao giờ cũng cho rằng người khác cũng như hắn, suy bụng ta ra bụng người.
- Chấp nhận liều mạng nuốt vào đi.
Lan Quân Hi không liếc hắn một cái, trực tiếp nhìn mọi người nói.
Sau đó, đội ngũ của Lan Quân Hi trước đó, dùng đầu tiên. Tô Lôi dĩ nhiên chính là người đầu tiên. Nàng không có lý do gì không tin gia hỏa Ngụy Linh này. Cho dù là độc dược thì thế nào. Nếu như hắn thật muốn làm gì đó đối với mình thì thế nào? Mình có thể trốn được sao?
Sư phụ còn đang Binh Linh của hắn trong tiểu thế giới.
Nhìn hai người kia ở hai phía hẻm núi chiến đấu, không ít người cũng quyết định ăn vào. Sau đó, mỗi người chỉ cảm thấy tinh thần dường như được tăng lên, có cảm giác tinh thần sảng khoái, đây là loại thuốc an thần, còn là loại vô cùng cao cấp.
- Hi tiểu thư, vì sao nàng lại tình nguyện tin tưởng một tiểu tử không rõ lai lịch mà không muốn tin tưởng ta? Phải biết rằng, ta chính là thánh tử của Thần Điện hệ thổ. Hi tiểu thư, ba vị thiếu gia Quân Lan gia, các ngươi đừng quên thân phận của ta. Ta là một thánh tử của Thần Điện hệ thổ bây giờ đang ở đây nói, không nên tin vào người kia.
Đặc Lai Nhĩ nhìn chằm chằm vào Lan Quân Hi nói, ánh mắt hắn dần dần đỏ lên.
Ánh mắt bốn người gia tộc Lan Quân thần bí đều thoáng ngưng trọng. Đặc Lai Nhĩ nói vậy, chính là uy hiếp trắng trợn. Thần Điện hệ thổ nói thế nào cũng đã từng là một thành viên của Pháp Thần Điện, có lực lượng đặc biệt hùng hậu. Nếu như mất đi sự ủng hộ của Thần Điện hệ thổ, Quân Lan gia giống như tự chặt đi một tay.
Đặc Lai Nhĩ theo Lan Quân Hi, lại đặc biệt nghe lời. Nhưng không có nghĩa là sau lưng của hắn không có lực lượng. Chỉ là không bằng Quân Lan gia mà thôi.
Đúng lúc này, không biết từ đâu có một mũi tên ánh sáng bay tới. Dưới tình huống tất cả mọi người không kịp phản ứng, mũi tên ánh sáng trực tiếp xé rách ngực Đặc Lai Nhĩ. Mắt Đặc Lai Nhĩ chợt động, khó có thể tin nổi, quay đầu lại. Sau đó, hắn liền thấy một người đang cầm một cây cung màu đỏ như lửa nhìn hắn. Người này đúng là Ngụy Linh, kẻ hắn ghen ghét vô cùng.
Không ngờ hắn lại giết mình. Hắn dựa vào cái gì dám giết mình? Mình lại là thánh tử của Thần Điện hệ thổ.
Suy nghĩ như thế vừa lóe lên lập tức biến mất. Sau đó thánh tử Thần Điện hệ thổ vĩ đại ngã xuống, lỗ thủng trên ngực bị hỏa diễm thiêu đốt mãnh liệt. Cây cung màu lửa đỏ bắn ra mũi tên tràn ngập hỏa diễm. Đó chính là của thần cung Nghệ Hỏa.
Chính là cung thần Vu Nhai nhận được từ một trong những nghĩa địa của thế giới Lữ Giả. Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng nó để giết người.
- Đặc Lai Nhĩ...
Lan Quân Hi mở to hai mắt nhìn, đồng thời khó có thể tin được, nhìn thi thể trước mắt. Không chỉ là nàng, tất cả mọi người sợ ngây người trước cảnh tượng như vậy. Tất cả nhìn về phía Ngụy Linh. Sao hắn dám giết người ở đây.
- Ta cho phép có người tự do rời khỏi, không nghe theo mệnh lệnh của ta. Nhưng không cho phép có người ở trong đội ngũ của ta gây ly gián.
Vu Nhai chỉ lạnh lùng nói:
- Huống gì là một thánh ma đạo sư bị ma pháp trận tự nhiên ép mất đi phương hướng tâm chí.
- A...
Câu phía sau kia trên cơ bản không ai nghe được. Tất cả mọi người chỉ nghe được vị tiên sinh Ngụy Linh này bá đạo. Sau đó mọi người im lặng không nói gì, chỉ nhìn nam nhân bá đạo kia từ trên núi chậm rãi đi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.