Trêu Chọc Trái Tim Em

Chương 23:




Hai người ở khu vui chơi chơi đến tận mười giờ tối.
Khu vui chơi vào buổi tối mặc dù không có mấy trò chơi cảm giác mạnh thú vị như trước đó nhưng cô cảm thấy trải nghiệm cũng không tệ lắm.
Dương Thư phát hiện những trò chơi cảm giác mạnh kia, vui vẻ tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, mỗi lần kết thúc dường như vẫn để lại cảm giác mất mát, dù chỉ một chút thôi nhưng vẫn nuốt chửng đi cảm giác vui vẻ trước đó.
Có điều đêm nay lại khác hẳn, từ đầu đến cuối tuy rất nhẹ nhàng nhưng lại khiễn người ta thoải mái, hài lòng. Cho dù đã ra khỏi khu vui chơi nhưng cảm xúc vui vẻ kia vẫn còn duy trì rất lâu.
Đây là một loại trải nghiệm cô trước giờ chưa từng có, niềm vui chậm rãi thấm vào tận xương tủy.
Lúc quay về xe, Dương Thư chủ động thắt dây an toàn và nói với Khương Bái về hẹn ước một năm kia của hai người.
“Mặc dù tôi đã đồng ý làm bạn gái của anh, nhưng đây cũng không tính là yêu đương thật sự, vậy nên chúng ta vẫn cần có một bản hiệp ước viết ra những yêu cầu mà hai bên đều nhất trí, có nó thì chúng ta mới chính thức ở cùng một chỗ.”
(*) Nguyên bản của từ “hiệp ước” là “ước pháp tam chương” (约法三章) hiểu nôm na là một bản hẹn ước gồm ba điều mỗi bên đưa ra và hai bên sẽ đồng ý thỏa thoạn với nhau. Mình dùng từ “hiệp ước” cho dễ hiểu và câu văn mượt hơn.
“Nói cách khác, trước khi trò chơi bắt đầu, chúng ta cần phải tạo ra quy tắc của trò chơi này.”
Khương Bái ngồi ở ghế lái thoải mái tựa lưng ra sau, nhìn chằm chằm cô: “Tôi đang rửa tai lắng nghe đây.”
Dương Thư đã suy nghĩ cả một ngày những quy tắc này, bây giờ mới bẻ tay liệt kê từng cái từng cái cho anh nghe.
“Thứ nhất, lấy mốc thời gian nửa tháng trước chúng ta bắt đầu lần giả vờ hẹn hò kia để bắt đầu, hôm đó là 21 tháng 9, tức là thời gian một năm sau chúng ta chia tay sẽ là 21 tháng 9 năm sau.
Cô nhìn về phía Khương Bái “Anh có ý kiến gì không?”
Khương Bái gật đầu: “Được.”
Dương Thư tiếp tục nói tiếp: “Thứ hai, trong một năm này chuyện của chúng ta không thể để cho Khương Khương và người nhà của anh biết, mất công tương lai lúc chúng ta chia tay sẽ gặp phiền phức. Vả lại, chúng ta phải tôn trọng cuộc sống riêng tư của đối phương, chỉ cần là chuyện đối phương không muốn thì nhất định không được truy hỏi, phải duy trì tốt ranh giới, không thể vượt qua.”
“Thứ ba, cũng là một điều rất quan trọng.”
Dương Thư liếm môi một cái, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn quả quyết nhắm mắt nói “Chúng ta có thể thỏa mãn phương diện nhu cầu sinh lý của đối phương, nhưng hai người nhất định không được qua đêm cùng một chỗ.”
Điều này là sau khi Dương Thư suy tính kỹ càng đã quyết định.
Thời hạn một năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, có điều vẫn rất dễ biến hóa thành một kiểu ỷ lại, cho nên tốt nhất là duy trì khoảng cách với nhau, có như vậy tương lai chia tay mới có thể quyết đoán được.
Huống chi cô cũng không có thói quen ngủ chung người khác phái buổi tối.
Buổi tối lần trước chỉ là ngoài ý muốn.
“Yêu cầu này có thể đồng ý không?”
Khương Bái lẳng lặng nhìn cô.
Trong xe ánh sáng rất ảm đạm, bóng đen nhàn nhạt che xuống nửa bên bên mặt của cô, ánh mắt cô rất trong trẻo, nhưng sự trong trẻo đó lúc thảo luận những chuyện này với anh lại rất kiên định.
Hai người bọn họ không giống như đang nói chuyện yêu đương mà giống như dang thảo luận một loại hiệp định không dính dáng gì đến tình cảm hơn.”
“Điều kiện này của em khiến chúng ta không giống như quan hệ yêu đương chút nào.” Khương Bái chậm rãi giương mắt. “Mà giống như đang tìm một bạn tình cố định để thỏa mãn nhu cầu hơn.”
Anh tùy ý vuốt vuốt chìa khóa xe, giọng cười đầy ẩn ý “Xem ra biểu hiện lần trước của tôi khiến em rất hài lòng nhỉ?”
Dương Thư: “...”
“Còn gì nữa không?” Anh thu lại nụ cười, quai hàm mỏng và con người đen nhánh đông thời hững hờ quay ra ngoài cửa sổ.
Dương Thư vén phần tóc mai rối bời phía trước ra kẹp ở sau tai: “Còn có  chuyện cá cược, trong một năm này, chúng ta chỉ nói tình không nói yêu, nếu như ai động lòng trước thì coi như thua.”
Khương Bái mỉm cười: “Thua thì làm sao bây giờ?”
Cô nhíu mày lại, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt rồi nhanh chóng biến mất: “Ai động lòng trước là chó, người thua phải đứng trước mặt đối phương học tiếng chó sủa.”
“Học tiếng chó sủa?” Khương Bái hơi nheo mắt lại, đầu ngón tay nhấc chiếc cằm nhỏ xíu của cô, giọng nói trong vắt trêu người “Vậy không phải nhất định là em phải học rồi sao?”
Dương Thư đập anh ra, ngồi thẳng dậy: “Ai phải kêu còn chưa nhất định đâu.”
“Đúng rồi. ” Cô nhìn về phía Khương Bái, “Bổ sung thêm một câu, nếu như ai thua cuộc giữa chừng sẽ phải chịu phạt học tiếng chó sửa, sau đó ước hẹn một năm xem như tự động mất hiệu lực, chúng ta sẽ ngay lập tức chia tay, không liên quan gì đến nhau nữa.”
“Vậy nếu là cả hai người đều động lòng thì sao?”
Dương Thư quả quyết lắc đầu: “Sẽ không có chuyện đó đâu.”
Khương Bái: “Vì sao?”
Dương Thư: “Tôi làm gì có trái tim đâu mà đòi động lòng được?”
Khương Bái: “...”
Dương Thư ngẫm lại mấy chuyện vừa mới một lần nữa trong đầu, hỏi Khương Bái: “Yêu cầu của tôi đã xong rồi, anh có muốn bổ sung thêm gì không?”
Đầu ngón tay thon dài đẹp mắt của Khương Bái  gõ tay lái, trầm ngâm một lát: “Tôi chỉ có một yêu cầu.”
Anh nhìn về phía Dương Thư. “Trong thời hạn hiệp ước phải luôn nhớ rõ thân phận của mình, cần duy trì khoảng cách với người khác phái.”
“Cái này thì đơn giản thôi.” Dương Thư thẳng thắn gật đầu đáp ứng.
Trước kia cô cũng chưa từng cùng người khác phải nào tiếp xúc quá gần.
“Vậy anh cũng phải vậy.” Dương Thư bổ sung yêu cầu của mình, đối với loại chuyện này cô nhất định cũng không được để bản thân thiệt thòi.
“Đương nhiên.” Khương Bái nhàn nhạt cong môi.
Tối nay nói lung tung quá nhiều, cuối cùng cũng có một điều khiến anh cảm thấy vui vẻ.
“Đi thôi, tôi đưa em về nhà.” Anh bắt đầu khởi động xe.
——
Xe chạy đến ngay cửa chính của tiểu khu, Dương Thư cởi dây an toàn ra, nói với Khương Bái: “Anh dừng lại ở bên đường là được rồi.”
Tầm mắt Khương Bái liếc nhìn cô một cái: “Không dẫn bạn trai em đến nhận gia môn à?”
(*) “nhận gia môn” nghĩa gốc là giới thiệu và làm quen với người trong nhà, có điều Dương Thư sống một mình nên ý Khương Bái nói là đến để làm quen và biết cô ấy sống cụ thể ở đâu, chỗ cô ấy ở thế nào.
Dương Thư nghĩ nghĩ, cảm thấy yêu cầu này của anh cũng không quá đáng, vả lại lần sau nhất định là anh muốn đến nữa. 
An ninh của tiểu khu được quản lý rất tốt, xe lạ từ bên ngoài không thể tùy tiện chạy vào, Dương Thư xuống dưới chào hỏi với người giữ cổng, hoàn thành việc đăng ký xong xuôi thì Khương Bái mới lái xe đi vào.
Xe tiến đi vào trong, cô chỉ chỉ phía trước: “Tôi sống ở khu thứ hai tính từ phía sau ngược lên, anh chỉ cần đi thẳng lên trước sau đó rẽ trái là tới.”
Mặc dù trong tay Dương Thư không có quá nhiều tiền tiết kiệm, nhưng bằng với thu nhập hiện tại của cô thì sẽ không để cho bản thân mình thiệt thòi tẹo nào.
Chỗ cô thuê là một tiểu khu có khuôn viên không tệ, hoàn cảnh thoải mái dễ chịu, nhà ở diện tích cũng lớn.
Chủ thuê nhà vẫn luôn sống ở nước ngoài, từ khi phòng cho thuê đến bây giờ cô cũng chỉ gặp đúng một lần vào lúc ký hợp đồng.
Sau khi vào bên trong tòa nhà, Dương Thư dẫn anh đi thang máy lên lầy bảy.
Lúc nhập mật khẩu vào nhà, cô vô ý thức muốn dùng một tay khác che lại, nhưng sau đó nghĩ nghĩ thì lại bỏ tay ra: 0523
Cửa mở ra, cô quay đầu nhìn về phía Khương Bái: “Đã dẫn anh đến để biết chỗ rồi, tôi không tiễn anh nữa đâu, chúc ngủ ngon — “
Lời còn chưa dứt cả người cô đã bị đẩy vào trong.
Dương Thư bị anh chống ở góc tường, cửa chính theo đó mà đóng lại, ánh đến dưới hiên bên ngoài cũng bị cản trở, trong phòng là một mảnh đen kịt.
Hai người kề cạnh nhau, thân thể áp sát vào nhau, hơi thở ấm áp của anh phả đến khiến nhịp tim Dương Thư không ngừng tăng lên.
Sau khi đã thích ứng với bóng tối, mượn ánh sáng yếu ớt, sau ót cô đã bị bàn tay to lớn của anh giữ chặt.
Cảm giác được môi của anh dường như đang muốn hướng về phía mình, Dương Thư đưa tay ngăn trở: “Đêm nay không được.”
Lòng bàn tay rơi vào cánh môi mềm mại của anh, người đàn ông nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay của cô: “Vì sao?”
Giọng nói của anh trầm thấp, lại còn hơi khàn.
Dương Thư đỏ mặt rút tay lại, ngửi được một mùi hương nhàn nhạt và lành lạnh, dường như là mùi toát ra từ cơ thể anh, mát lạnh lại dễ ngửi.
Cô hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Tôi vẫn còn chưa thu dọn, trong nhà hoời bừa bộn, đêm nay anh không tiện ở lại đây được, vẫn là hôm khác đi.”
Khương Bái cũng không ép buộc cô, lòng bàn tay xuyên qua tóc cô, nhẹ nhàng đặt trên đầu: “Ngày mai tôi phải đi công tác, chưa đoán trước được ngày về, có việc thì cứ gọi điện thoại cho tôi, hoặc là liên hệ Wechat cũng được.”
Anh lấy điện thoại di động ra, gửi số di động của mình qua Wechat cho cô.
Ánh sáng của màn hình điện thoái chiếu đến gương mặt anh tuấn của anh, khóe mắt lẫn đuôi lông mày đều có dáng vẻ rất lưu manh, nhưng lại khó nén được vẻ đẹp trai.
Dương Thư gật gật đầu: “A, được.”
Cô cảm thấy bản thân có vẻ không có chuyện gì cần phải liên lạc cho anh.
Anh kéo cửa ra, ánh đèn phía ngoài thuận thế chiếu vào.
Khương Bái bước chân ra khỏi cửa, bỗng dưng nhớ tới mật khẩu vào nhà cô vừa cho mình xem, anh ngừng chân hướng mắt ra phía sau nhìn: “0523 là sinh nhật của em à?”
Dương Thư khẽ giật mình, gật đầu.
Khương Bái: “Của tôi là ngày 17 tháng 2.”
Ngón trỏ anh hơi cong, nhẹ nhàng cọ xát một chút trên chóp của cô “Đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”
Không đợi cô trả lời, anh ấn mở thang máy, trực tiếp rời đi.
Mãi đến khi cửa thang máy đóng lại, Dương Thư vẫn còn ngơ ngác đứng ở cửa, bàn tay vô thức sờ lên chóp mũi của mình.
Sao cô giống như vừa bị anh đùa giỡn vậy nhỉ?
Vả lại, da mặt tên Khương Bái này so với chó còn đúng là dày hơn, làm gì có chuyện tự mình lại nói sinh nhật bản thân cho người hác chứ?
Cô cầm điện thoại nhắn Wechat cho anh: 【Tôi không nhớ được.】
Cô xoay người trở về phòng đóng cửa lại, bên kia đã nhanh chóng trả lời lại tin nhắn: 【Trước ngày sinh nhật yooi sẽ nhắc em.】
“…”
Cô trước giờ chưa từng thấy qua loại trình độ mặt dày vô sỉ cỡ này!
Dương Thư nghĩ nghĩ, đổi ghi chú Wechat cho anh thành: Một con chó
——
Ngày mai phải đi công tác, Khương Bái vẫn còn vài tư liệu vụ án cần đọc, sau khi từ trong tiểu khu ra anh lái xe thẳng đến văn phòng luật.
Văn phòng luật sư Mặc Hằng ban đầu do thầy của Khương Bái là Mạc Thanh Huyền một tay sáng lập.
Về sau thân thể Mạc Thanh Huyền xảy ra chút vấn đề, ba người gồm Khương Bái cùng Tiền Nhất Minh, Phó Văn Sâm hùn vốn mua lại văn phòng luật này, mấy năm nay họ làm việc trong giới vô cùng khởi sắc, tiếng vang của văn phòng càng ngày càng lớn.
Mặc dù đang là ngày nghỉ quốc khánh nhưng bên trong văn phòng vẫn có người đang tăng ca.
Trong văn phòng, ở góc phía Tây Nam có ánh đèn sáng rực, Phó Văn Sâm cùng vài luật sư và trợ lý vây cùng một chỗ trò chuyện công việc.
Gần đây Phó Văn Sâm cùng đoàn đội đang gặp một vụ án lớn rất khó giải quyết, ngày nghỉ cũng không được rảnh rỗi.
(*) đoàn đội tức là một nhóm làm việc cùng nhau, mình thấy đoàn đội hay hơn nên vẫn dùng.
Nhìn thấy Khương Bái tiến đến, có người lên chào hỏi: “Luật sư Khương, sao muộn như vậy rồi mà cậu còn tới?”
(*) Tác giả sử dụng từ tiếng anh là “par”, mình thấy trên mạng định nghĩa là một người có vai vế ngang tầm mình, nhưng không biết để thế nào cho hợp lý nên quyết định chỉnh thành “luật sư” luôn vì cũng mang cùng tầng nghĩa. Bạn nào biết dịch chính xác thì comment góp ý nhé! 
“Đến xem lại tư liệu vụ án.” Khương Bái mắt nhìn khuôn mặt mệt mỏi của đám người, nói với Phó Văn Sâm “Vẫn còn chưa nghỉ sao?”
Phó Văn Sâm nhìn đồng hồ mới nhận ra đã trễ đến vậy, anh ta đặt bút trong tay xuống: “Mọi người dọn dẹp một chút tan làm thôi, gần đây đã vất vả rồi, hai ngày tới cứ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.”
Lúc Khương Bái tiến phòng làm việc của mình, Phó Văn Sâm đi theo vào: “Không phải cậu nói ngày hôm nay sẽ sang đây xem tư liệu vụ án à, sao tận giờ này mới tới?”
Khương Bái mở két sắt ra, lôi ra túi hồ sơ mà bản thân mình cân từ trong một đống tập hồ sơ khác nhau “Ban ngày tôi bận chút việc.”
Phó Văn Sâm dựa vào bàn, tay đút túi quần, nghe thấy nguyên nhân của anh thì hài hước cười: “Một người cô đơn như cậu, bình thường chỉ hận không thể ngủ ở đây, bây giờ lại có chuyện gì quan trọng có thể trì hoãn cậu đến xem tài liệu như vậy, đêm hôm khuya khoắt còn phải trở về tăng ca?”
Khương Bái còn chưa trả lời, cửa phòng làm việc đã bị ai đó gõ hai lần, hai luật sư trẻ ló đầu vào.
“Luật sư Khương, luật sư Phó, cho tụi em hỏi chòm sao của hai anh một tí được không?
Phó Văn Sâm nghiêng đầu: “Hỏi cái này làm gì?”
Một anh chàng luật sư nói: “Để xem thử xem hai anh sẽ hợp với nữ giới thuộc chòm sao nào, lỡ sau này tụi em gặp người nào thích hợp sẽ giới thiệu cho hai người. Bình thường chỉ thấy hai người các anh toàn tăng ca, có lẽ nguyên nhân là vì thiếu đối tượng rồi. Các anh nhìn xem, kể từ khi luật sư Tiền đính hôn, suốt kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh này một lần cùng chưa từng tới văn phòng, chỉ mải mê yêu đương.”
Luật sư trẻ đó đi lại gần: “Phần mềm Wechat này kiểm tra chòm sao phối hợp khá chuẩn, hai anh cũng thử một chút xem sao.”
Khương Bái nhàn nhạt liếc qua: “Cái này cũng có người tin?”
Anh mở quyển tài liệu ra, bận bịu làm việc của bản thân.
Thỉnh thoảng Khương Bái cũng thường cùng mọi người nói đùa, nhưng lúc anh bận rộn thì tương đối khó tới gần, anh chàng luật sư kia nghe xong lời này thì không dám lắm miệng, chỉ nhìn qua Phó Văn Sâm.
Phó Văn Sâm đưa mắt liếc cậu ra hiệu một cái, ngón tay chỉ chỉ ra ngoài, sau đó dẫn đầu quay người rời khỏi.
Đám người vừa rời đi, Khương Bái vốn đang vùi đầu lật xem quyển tư liệu, không biết sao lại nghĩ đến chuyện chòm sao.
Anh vừa mới biết sinh nhật Dương Thư, chòm sao đã có.
Nhưng mấy thứ chòm sao kiểu này thì làm sao mà đúng được?
Anh nhớ đến phần mềm Wechat mà chàng luật sư kia vừa nói, cầm điện thoại tìm thử một chút, rất nhanh đã tìm ra được.
Anh là ngày 17 tháng 2 thuộc chòm sao Bảo Bình, Dương Thư ngày 23 tháng 5 thuộc chòm sao Song Tử.
Khương Bái vẫn theo tâm thế tùy tiện chơi, nhập hai chòm sao này vào.
Giao diện thay đổi, Khương Bái nhìn thấy dòng chữ hiện lên: [ Bảo Bình và Song Tử đụng nhau rất dễ dàng bị đối phương “kích điện”, tình yêu nảy lửa nhanh chóng, dễ yêu nhau. Tuy nhiên, về mặt tinh thần thì họ quan tâm đến giao tiếp lẫn nhau nhiều hơn, đối với phương diện tình dục thì không quá chú trọng ...]
Khương Bái đọc được mấy dòng phía trước còn cảm thấy nói khá chuẩn, cho đến đến nhìn thấy dòng chữ phía sau thì trong lòng không khỏi cười nhạt.
Thứ đồ chơi này quả nhiên là không đúng gì cả!
Đằng sau vẫn còn một đoạn nội dung phân tích rất dài, Khương Bái không có kiên nhẫn đọc, trực tiếp kéo xuống phía dưới cùng.
[ Nói tóm lại, hai chòm sao này vẫn rất xứng đôi, chỉ số hòa hợp là 100%, là cặp đôi do ông trời tác hợp, một cặp trời sinh! ]
Ông trời tác hợp, một cặp trời sinh.
Khương Bái nhìn màn hình điện thoại di động, đôi mắt nhắm lại, khóe môi khẽ nhếch lên nhẹ.
Phó Văn Sâm đẩy cửa bước vào: “Bọn tôi đang đặt đồ ăn khuya, cậu có muốn ăn chút gì không?”
Khương Bái ngẩng đầu, thốt ra: Ông trời tác hợp, một cặp trời sinh.”
Phó Văn Sâm: “?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.