Trêu Chọc Trái Tim Em

Chương 22:




Lương Văn và Dương Thư ngồi trong phòng khách trò chuyện. Dương Thư nhớ đến hai ngày nay Lương Văn đều bôn ba ở bên ngoài có lẽ cũng đã mệt nên kêu bà mau vào phòng nghỉ ngơi.
Lương Văn thấy Khương Bái cũng ngồi bên cạnh, ánh mắt chuyển động: “Đúng là dì có hơi mệt, vậy Thư Thư cứ ngồi đây chơi đi nhé, đừng khách khí cứ xem như nhà mình.”
Sau đó bà lại dùng khuỷu tay đụng con trai: “Ngâm Ngâm không ở nhà, con làm anh trai thì ngồi trò chuyện với em đi, đừng có ngồi yên như chày gỗ.”
Khuơng Bái tùy ý nghịch remote tivi, nhìn sang Dương Thư ở bên cạnh, từ chối cho ý kiến.
Lương Văn rời khỏi phòng khách, mở cửa thư phòng ra.
Khương Bẩm Hoài đang đọc sách trước bàn làm việc, nghe tiếng động, ông nâng mắt lên nhìn vợ. Nghĩ đến cục diện xấu hổ vừa nãy, ông khẽ hừ một tiếng: “Bà vẫn còn hi vọng thằng nhóc kia dẫn bạn gái từ bên ngoài về à? Bây giờ có phải uổng công vui mừng một phen rồi không. Bà cũng thật là, còn chưa rõ tình hình đã nói bậy, con gái nhà người ta xấu hổ chết đi được.”
“Lúc hai đứa đứng cạnh nhau trong bếp nhìn hài hòa biết bao, trai tài gái sắc. Là ai thì cũng sẽ nghĩ thành phương diện đó thôi. Ông dám nói lúc đó ông không hiểu lầm xem?”
Khương Bẩm Hoài: “…..”
Lương Văn đi qua: “Bây giờ không phải là con dâu của tôi thì cũng hơi tiếc một chút, nhưng ngày tháng vẫn còn dài mà. Giáo sư Khương, về việc học cách lạc quan nhìn nhận mọi chuyện thì ông vẫn còn kém tôi lắm.”
Bà vỗ vai Khương Bẩm Hoài: “Đứa nhỏ Thư Thư này không tệ, tôi càng nhìn càng thích. Thực ra cô bé đứng chung với Khương Bái của chúng ta cũng khá xứng đôi mà phải không?”
Khương Bẩm Hoài đóng cuốn sách trên tay lại: “Bà lại nghĩ ra chủ ý gì thế? Con bé Thư Thư lần đầu đến nhà, có lẽ còn chưa hiểu rõ Khương Bái đâu, bà đừng làm ẩu.”
“Tôi nghĩ ra chủ ý gì chứ? Cùng lắm chỉ là tạo không gian cho hai đứa nó thôi.”
Bà ghé vào bên tai Khương Bẩm Hoài nhỏ giọng nói: “Bây giờ hai đứa đều ở phòng khách nói chuyện phiếm với nhau. Ông nói xem chúng nó có nói đến mức xẹt ra chút tia lửa tình yêu luôn không?”
Khương Bẩm Hoài ha ha hai tiếng: “Bà có bao giờ thấy con trai bà ngồi yên một chỗ nói chuyện với cô gái nào không?”
Câu hỏi này khiến ngọn lửa trong mắt Lương Văn dập tắt.
Vì hôn sự của thằng con, thường ngày Lương Văn rầu rĩ không ít.
Có lúc bà sẽ đặc biệt mời con gái của đồng nghiệp, bạn bè đến nhà làm khách chỉ để tạo cơ hội cho Khương Bái.
Nhưng lần nào Khương Bái cũng phớt lờ người ta, trưng ra khuôn mặt khó ở.
Đúng là tức chết bà!!!
“Con gái của giáo sư Vạn cùng tiểu khu rất ngoan ngoãn khéo léo, tuổi tác cũng xấp xỉ Khương Bái, rõ ràng là có ý với nó, cũng thường sang nhà ngồi chơi nhưng tôi chưa bao giờ thấy Khương Bái cho người ta sắc mặt tốt cả.”
Lương Văn than thở, trong lòng cũng không rõ ràng: “Giáo sư Khương, ông nói xem con trai ông có chịu ngồi trong phòng khách trò chuyện với Thư Thư không?”
“Muốn tôi nói à? Nó cũng đã già đầu rồi, nhất định đã có chủ kiến riêng của mình, nếu nó không có ý tứ gì thì bà ép cũng vô dụng, còn không bằng buông tay mặc kệ nó.”
Lương Văn vẫn rầu rĩ: “Sao có thể nói buông tay là buông tay được. Con trai giáo sư Trương, giáo sư Vương còn nhỏ hơn nó, một người thì năm nay kết hôn, một người thì làm ba luôn rồi. Còn nó bây giờ đến bạn gái còn chưa dắt về được một người nữa.”
“Chuyện cưới hỏi đúng là chậm hơn tí, nhưng sự nghiệp thì Khương Bái nhà chúng ta có thể xem như là người tài giỏi. Dù sao tinh thần của một người có hạn, cũng không thể hứng tay dưới với tay trên, phải từ từ.”
Giáo sư Khương nói xong thì đổi chủ đề: “Phải rồi, lúc ở trên máy bay trở về chúng ta vẫn còn đang thảo luận về vấn đề học thuật, bay giờ tôi chứng minh cho bà xem.”
Nhắc đến chuyện này, Lương Văn tạm thời để việc của Khương Bái sang một bên, chuẩn bị tranh luận một trận với giáo sư Khương của bà: “Ông không cần chứng minh, quan điểm kia của ông có vấn đề, vẫn là để tôi nói cho ông nghe.”
________
Trong thư phòng, cuộc tranh luận dần dần khí thế ngút trời.
Trên sô pha trong phòng khách, Dương Thư ngồi hai phút thì thấy hơi nhàm chán bèn quyết định đứng dậy về phòng.
Cô vừa đứng dậy, Khương Bái ngồi chỗ khác đã nhìn qua: “Mẹ tôi kêu tôi tiếp em, em đi rồi tôi tiếp kiểu gì?”
Dương Thư cảm thấy cạn lời. Bình thường Khương Bái ở nhà đều nghe lời mẹ thế à?
Nhưng anh ngồi đây với cô như thế này thì cũng có khác gì đâu?
Giáo sư Khương và giáo sư Lương về rồi nên Dương Thư không tiện đấu võ mồm với anh, cô nhẹ nhàng nói: “Anh Bái nếu có việc bận thì cứ đi đi ạ, không cần quan tâm em.”
Vừa dứt lời thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Thấy Khương Bái ngồi yên không nhúc nhích, Dương Thư nhắc anh: “Có người gõ cửa nhà anh kìa.”
Lúc này Khương Bái mới lười biếng đứng dậy, đi ra mở cửa.
Dương Thư nghĩ là khách của nhà họ Khương nên định quay về phòng trước, lại nghe thấy ngoài cửa vang lên một giọng nữ vừa vui mừng vừa ngượng ngùng: “Anh Khương, em nhìn thấy xe của anh dưới lầu nên nghĩ là anh đang ở nhà.”
Vẻ mặt Khương Bái thản nhiên, đứng dựa vào cửa, cũng không chào hỏi người mới đến: “Có việc gì à?”
Cô gái rất tự nhiên đi vào: “Em ở nhà làm ít bánh, đem qua cho anh với chú dì ăn thử.”
Cô vừa đến phòng khách đã nhìn thấy Dương Thư đang ngồi trên sô pha, ánh mắt hai người đụng nhau, sự thân thiện trên mặt cô ta nhạt bớt.
Cô ta quay đầu nhìn Khương Bái: “Anh Khương, đây là ai vậy?”
Dương Thư nhìn người mới vào, mái đóc đen dài xõa trên vai, nước da trắng nõn, trông rất ngoan ngoãn khéo léo.
Cô cười cười: “Xin chào, tôi là bạn của Khương Ngâm.”
Cô gái rốt cuộc cũng khôi phục lại thiện ý: “Tôi là Vạn Thanh Dao, ba tôi và chú Khương dì Lương là đồng nghiệp, quan hệ rất tốt.”
Cô ta ngượng ngùng nhìn Khương Bái: “Tôi và anh Khương quen biết nhau từ nhỏ.”
Hóa ra là thanh mai trúc mã à.
Dương Thư cười cười gật đầu: “Vậy hai người trò chuyện đi, tôi về phòng đây.”
Dương Thư về phòng ngủ đóng cửa lại, vô cùng buồn chán nằm trên giường chơi điện thoại, lơ đễnh muốn nghe động tĩnh bên ngoài, nhưng hình như không có âm thanh gì phát ra cả.
Cô cũng không quá để ý, tiếp tục xem video.
Chưa qua bao lâu thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, hình như là gõ phòng của cô.
Dương Thư ngờ vực đi ra mở cửa thì nhìn thấy Khương Bái đang cầm áo khoác đứng bên ngoài.
Nhìn thấy cô, anh nói: “Nếu chán thì tôi dẫn em đi tham quan Đại học C.”
Đúng là hơi chán thật, nhưng Khương Bái chủ động như vậy khiến Dương Thư vô cùng kinh ngạc.
Cô nhìn về phía phòng khách, Vạn Thanh Dao kia hình như đã đi rồi: “Anh không phải ở bên cạnh tiểu thanh mai của anh à? Cô ấy đâu rồi?”
Anh cúi đầu, dán lên tai cô nói: “Ở trước mặt bạn gái tương lai mà lại bên cạnh cô gái khác hình như không thích hợp lắm nhỉ?”
Dương Thư vì câu nói “bạn gái tương lai” của anh mà con ngươi dãn ra.
Cô vừa mở miệng, chưa kịp đáp trả thì anh đã cười khẽ nói: “Tôi biết em vẫn chưa đồng ý, nhưng rồi em sẽ đồng ý thôi.”
Anh vô lại nghiêng đầu: “Bên ngoài lạnh lắm, đi lấy áo khoác đi.”
Dương Thư do dự nhưng cuối cùng vẫn đi lấy áo khoác màu xanh mực rồi cùng anh ra khỏi nhà.
Bên ngoài rất lạnh, bọn họ vừa ra khỏi tòa nhà gió đã trực tiếp quất vào mặt.
Bước chân Dương Thư khựng lại, nhớ tới điều gì đó: “Tôi quên trang điểm rồi.”
Khương Bái dừng lại, cúi đầu nhìn cô.
Bình thường cô trang điểm rất kinh diễm, càng làm tôn lên vẻ đẹp lộng lẫy và tươi sáng.
Hôm nay cô để mặt mộc, lông mày đen nhánh cùng đôi môi hồng nhẹ nhàng, duyên dáng như một đóa hoa vừa mọc sau cơn mưa ở vùng sông nước Giang Nam. Thanh lệ thoát tục, không dính bụi trần, là một vẻ đẹp thanh nhã, điềm tĩnh.
Khương Bái không hiểu tại sao cô lại không vừa lòng với khuôn mặt này. Lúc trước thì che che giấu giấu không dám ngẩng đầu, sau này không che giấu thì lại dùng phấn trang điểm cho mình.
Cô như thế nào cũng đẹp, nhưng Khương Bái lại thích bộ dạng hiện tại của cô hơn, giữ nguyên dáng vẻ ban đầu.
Dương Thư lấy gương từ trong túi áo ra soi, cô đang rối rắm không biết có nên quay về trang điểm rồi lại ra ngoài không.
“Em còn có thói quen không trang điểm thì không ra ngoài à?” Khương Bái nhìn kỹ cô hai giây, tấm tắc nói: “Tôi hiểu mà, dù sao nhan sắc của em cũng kém hơn tôi,không trang điểm một tí mà đi cạnh tôi thì cũng trái ngược nhau thật.”
Đúng là bình thường Dương Thư nếu không trang điểm sẽ không ra khỏi nhà, nhưng bị anh nói như vậy thì cô cảm thấy không phục.
Cô quấn chặt áo khoác, kiêu ngạo vênh cằm sải bước lớn đi về trước: “Chị Thư đây đi một vòng sân trường không biết có bao nhiêu nam sinh muốn xin phương thức liên lạc đó.”
Khương Bái nhìn bóng dáng thướt tha của cô rồi cũng sải bước đi theo.
Đang là ngày nghỉ Quốc khánh nên trong sân trường không có nhiều người, con đường vắng vẻ hiu quạnh.
Những chiếc lá bạch quả vàng úa lượn vòng theo gió rồi rơi xuống, lọt vào mắt là ánh vàng óng ánh, tựa như đã bước vào một Vương quốc cổ tích lãng mạn.
Dương Thư nhặt một chiếc lá bạch quả lên, đặt trong tay chơi đùa, vô thức bước đi cạnh Khương Bái.
Cô đột nhiên nhìn sang: “Tôi thấy tiểu thanh mai kia của anh có ý tứ với anh đó, anh muốn chơi trò gì thì cô ấy chắc chắn sẽ phối hợp với anh. Anh muốn tìm người yêu một năm thì thử với cô ấy khá ok.”
Khương Bái nhàn nhạt dò xét cô: “Vậy không phải em không chơi được à? Một game thủ như em để tìm được một người có cùng sở thích và đồng ý cùng em chơi như tôi thì không nhiều đâu.”
Nét mặt Dương Thư cứng ngắc trong chớp mắt.
Lời này của Khương Bái đúng là trực tiếp đâm thẳng vào tim cô.
Người đàn ông này là anh trai của Khương Ngâm. Nếu để lý trí quyết định đề nghị anh đưa ra, Dương Thư cảm thấy mình nên quả quyết từ chối.
Làm sao có thể cùng với anh trai của bạn thân chơi loại trò này được? Không thể!!
Thế nhưng đến bây giờ cô vẫn do dự chưa nói ra được lời từ chối.
Cô không dám đánh cược chuyện tình cảm, để toàn tâm toàn ý giao đời mình cho một người nào đó. Cô nhất định chỉ có thể sống cô đơn thế này mà thôi.
Hiện giờtrước mắt cô là một giải pháp có thể giúp cô tìm kiếm sự an ủi, lại cònvẹn cả đôi đường.
Khương Bái nói rất đúng.
Có thể có được một người phù hợp mọi mặt với yêu cầu của cô chịu bên cạnh cô một năm, cả hai không cần phải hứa hẹn tương lai, gánh vác sau này.
Cái này một khi bỏ lỡ thì có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa.
Trongkhoảng khắc ấy, Dương Thư cảm thấy Khương Bái đã nhìn thấu trái tim mà cô đã cố gắng che giấu.
Tất cả mọi tâm tư của cô dường như đều nằm trong lòng bàn tay anh.
Nghĩ tới chuyện này, cô lại cảm thấy chắc anh không lợi hại như vậy. Có lẽ anh chỉ thật sự muốn chơi thôi.
Dương Thư nhớ đến giấc mơ liên quan đến băng và lửa đêm qua. Đến giờ cô vẫn không biết đằng sau cách cửa đó là như thế nào.
“Đề nghị của anh không tồi. Tôi chỉ là sợ một khi đồng ý với anh thì tiểu thanh mai kia không phải sẽ cảm thấy rất mất mát hay sao.” 
Cô ngẩng đầu, chớp mắt: “Anh nói xem đúng không, anh Khương?.”*
*đây là cách Vạn Thanh Dao gọi Khương Bái
Sau khi gọi anh như vậy, cô lại hỏi: “Gọi anh là anh Khương có phải là so với lúc gọi anh Bái thì thục nữ hơn nhiều không? Khương đại ca? Anh Khương? Anh Bái? Anh nói xem tôi gọi cái nào hay hơn.”*
*ở đây Dương Thư lần lượt gọi 姜大哥,姜哥哥, 沛哥. Từ đầu tiên có nghĩa là “Khương đại ca”, kiểu anh lớn. Từ thứ hai là kiểu thân mật “Khương ca ca”. Từ cuối cùng là “Bái ca”. Vì bên trung xưng hô khá phức tạp mấy từ này nên tụi mình tạm dịch thế nàynhé!
Khương Bái bị cô chọc cười: “Cái miệng này của em không dính dáng xíu nào đến hai chữ thục nữ.”
Anh dừng một lát lại nói: “Tôi và Vạn Thanh Dao không phải thanh mai trúc mã, không thân thiết. Em đừng bôi nhọ danh dự tôi.”
Dương Thư: “Anh còn có danh dự à?”
“Chẳng lẽ không có  à?” Anh uể oải nhấc mi lên: “Đều thiệt trong tay em rồi.”
Dương Thư: “…..”
Hai người bất giác đi đến khu sinh hoạt, Khương Bái nhìn thấy quán trà sữa đột nhiên nói: “Đợi tôi một lát.”
Anh nhấc bước đi qua.
Dương Thư đứng dưới tán cây đợi anh.
Hôm nay Khương Bái mặc một chiếc áo len màu đen, dáng người anh cao gầy, tóc được cắt ngắn gọn gàng, trông rất có phong thái thiếu niên trẻ tuổi.
Các nữ sinh  xếp hàng mua trà sữa bên cạnh đã có vài người len lén nhìn anh, còn ngượng ngùng thì thầm cùng với bạn bè điều gì đó.
Dương Thư cảm thán trong lòng, người đàn ông này cái khác không nói, dáng vẻ lại cực kỳ đẹp mắt, còn rất phù hợp với nửa kia trong tưởng tượng của các nữ sinh.
Cô tham lam nghĩ: một người ưu tú như vậy nếu tạm thời có được thì cũng rất tốt.
Khương Bái cầm ly trà sữa đi tới, thấy cô đang rũ mắt xuống, không biết đang tập trung suy nghĩ điều gì, tâm tư xa xôi mờ mịt.
Gió thổi tung bay mái tóc cô, mang theo hương thơm ngọt ngào.
Anh nắm tay cô, đưa ly trà sữa qua: “Lúc trước nợ em, bây giờ trả cho em.”
Trà sữa ấm nóng, lòng bàn tay Dương Thư cũng theo đó ấm dần lên.
Cô hoàn hồn, ngậm ống hút uống một ngụm, là trà sữa trân châu cốt dừa cô thích.
“Sao anh biết tôi thích vị này?”
Tay Khương Bái đút vào túi áo: “Tôi nhớ ly lúc trước uống hình như là vị này.”
Chuyện năm đó đã quá lâu rồi, Dương Thư sắp quên luôn rồi: “Trí nhớ của anh tốt thật, chi tiết nhỏ vậy cũng nhớ được!”
Anh rũ mắt nhìn cô, nhếch môi: “Quá khen rồi, đây là thiên phú.”
“…..”
Phía trước họ là hồ nhân tạo, ánh nắng chiếu xuống mặt hồ, những cành liễu đung đưa theo gió tạo nên bóng hình xinh đẹp trên mặt hồ.
Dương Thư cầm trà sữa ngồi xuống ghế đá bên cạnh, bĩu môi: “Vay ngân hàng còn phải trả lãi, 6 năm trước anh uống trà sữa của tôi, bây giờ nhẹ nhàng mua trả lại một ly, cũng biết tính toán quá nhỉ.”
Khuỷu tay Khương Bái tùy ý đặt trên lưng băng ghế, thái độ bất cần nhìn cô: “Vật giá leo thang. Ly trà sữa tôi uống 6 năm trước không phải giá này, em chịu thiệt chỗ nào?”
Dương Thư khinh bỉ cầm trà sữa, mặc kệ anh.
Hai người ngồi một lúc thì điện thoại trong túi rung lên hai tiếng, Dương Thư lấy ra xem.
Lúc trước cô hỏi chủ nhà tầng dưới khi nào thì sửa xong, khi đó đối phương đã để lại phương thức liên hệ. Bây giờ chủ nhà đó gửi wechat cho cô nói đã sửa sắp xong rồi, sắp tới sẽ không gây ra tiếng ồn làm phiền người dân nữa.
Nhìn thấy tin nhắn, Dương Thư thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra hôm nay cô có thể về nhà nghỉ ngơi rồi.
Hai người dạo một vòng Đại học C, đến chạng vạng thì Dương Thư và Khương Bái về lại nhà.
Lương Văn bận rộn trong phòng bếp làm cơm tối, nghe thấy động tĩnh thì từ phòng bếp đi ra. Nhìn thấy hai người, bà khá ngạc nhiên hỏi: “Hai đứa… cùng nhau ra ngoài à?”
“Cháu lần đầu đến Đại học C nên anh Bái dẫn cháu đi vòng quanh khuôn viên trường một chút ạ.” Dương Thư đáp lời, rồi nói về việc hôm nay dọn đồ để quay về nhà.
Nghe nói cô chuẩn bị đi, Lương Văn lên tiếng muốn giữ lại, nhưng thấy thái độ Dương Thư kiên quyết bèn nói ăn tối xong rồi hẵng về.
Dương Thư gật đầu đồng ý, về phòng dọn dẹp đồ của mình, thuận tiện gọi điện nói cho Khương Ngâm chuyện này.
Bên ngoài, Lương Văn đang kéo Khương Bái lại nhỏ giọng dạy dỗ: “Sao Thư Thư mới từ bên ngoài về đã nói muốn đi rồi? Có phải con lại trưng ra gương mặt thối đó chọc người ta không vui hay không?”
Chiều nay bà gặp Vạn Thanh Dao dưới lầu, hốc mắt con bé hồng hồng, nhìn thấy bà thì chuẩn bị bỏ chạy.
Lương Văn hỏi ra thì mới biết, hôm nay người ta tới nhà đưa bánh, Khương Bái đen mặt đem bánh trả lại, còn nói người ta đừng đến nhà nữa.
Ai mà ngờ bây giờ đến Dương Thư cũng nói không ở lại nữa.
Thằng con không biết hăng hái này!!
Trong suy nghĩ của Lương Văn, nhất định là hôm nay Dương Thư nói muốn đi xem khuôn viên trường nhưng Khương Bái không cam tâm tình nguyện đi chung, kết quả suốt cả đường không cho cô sắc mặt tốt nên đã dẹp luôn hứng thú của người ta.
Nói không chừng còn cố ý mở miệng đuổi người, giống như đuổi Vạn Thanh Dao.
“Khương Bái, mẹ phải nói với con chuyện này, làm người thì không được thiếu lễ độ như vậy!” Sắc mặt Lương Văn bình tĩnh dạy dỗ anh: “Thư Thư là bạn thân của em con. Con thân là một thành viên trong gia đình, hành vi đuổi người ta đi như vậy là vô cùng quá đáng!”
Bị vu tội vô căn cứ, Khương Bái cạn lời: “Mẹ, mẹ không thể nghĩ cho con tốt một xíu sao?”
“Chiều nay chuyện con đuổi Vạn Thanh Dao là thật đúng không?”
Nói đến việc này Khương Bái liền cau mày: “Mẹ biết cô ta có tâm tư gì mà còn kêu cô ta thường xuyên đến nhà. Bây giờ mỗi lần cô ta đến lần nào cũng coi đây như là nhà mình thật, mẹ cảm thấy thích hợp sao? Con không thích cô ta mà còn không từ chối thì mới là quá đáng đúng không?”
Thấy thái độ con trai cương quyết, Lương Văn gật đầu: “Được thôi, chuyện con từ chối Vạn Thanh Dao thì coi như bỏ đi, nhưng Thư Thư là khách lần đầu đến nhà ta, sao con có thể làm như vậy?”
Khương Bái ngẩn ra: “Cô ấy muốn về nhà không liên quan đến con. Không tin thì con kéo cô ấy đến đây cho mẹ kiểm chứng nhé?.”
Lương Văn bán tín bán nghi hỏi lại: “Thực sự không có ức hiếp người ta chứ?”
Khương Bái lười đáp lời bà, đi tới máy lọc nước rót một cốc.
Nếu thật sự nói về ức hiếp thì chắc chắn đã ức hiếp rồi.
Khương Bái nhớ tới đêm đó mắt cô hồng hồng, khàn giọng kêu anh nhẹ lại, vừa đáng thương lại vừa động lòng người.
Anh cầm cốc nước xoay người, tình cờ là lúc Dương Thư từ trong phòng ngủ đi ra. Đôi mắt xinh đẹp nhìn qua, bên trong sạch sẽ trong vắt như nước.
Khương Bái cùng cô bốn mắt nhìn nhau, con ngươi thâm trầm đen nhánh, dưới bụng nổi lên một cảm giác khô nóng khó chịu.
Anh quả thực đã mê muội cô rồi.
Lúc trước anh chưa từng cho rằng bản thân muốn những loại chuyện này, nhưng kể từ đêm đó nó đã mất kiểm soát rồi, vẫn không ngừng nhớ thương cảm giác ấy
Bây giờ nhìn thấy cô, ham muốn và ý niệm lại càng mãnh liệt hơn, so với nghiện thuốc phiện còn khó chịu hơn.
Anh ngửa đầu uống hết cốc nước trong tay, căng mặt sải bước lớn về phòng mình.
Đóng cửa.
Dương Thư không hiểu gì đứng nguyên tại chỗ.
Nhớ lại ánh mắt vừa nhìn mình, cô cảm thấy cứ như là hổ hay sói. Dáng vẻ anh hệt như mãnh thú đang ẩn núp nhìn con mồi sắp bỏ mạng dâng đến bên miệng.
Đáng sợ quá điiii.
Sống lưng cô lạnh ngắt, chà xát hai lòng bàn tay với nhau, nhất thời quên mất mình ra ngoài làm gì, cuối cùng quay trở lại phòng.
Khương Ngâm phải chụp đến tối muộn mới về, cô ấy đã gọi điện nói không về nhà ăn tối được. Lương Văn đành gọi mọi người trong nhà ra ăn cơm.
Trên bàn cơm, Lương Văn nhiệt tình gắp thức ăn cho Dương Thư.
Đãi ngộ này trước giờ Dương Thư chưa từng có, khiến cô có hơi thụ sủng nhược kinh*, không được tự nhiên cho lắm.
*thụ sủng nhược kinh: được yêu thương khiến vừa mừng vừa lo.
Thấy bát Dương Thư xếp thành một núi đồ ăn, Khương Bái nhíu mày: “Mẹ, mẹ gắp thế này thì cô ấy ăn kiểu gì?”
Bà thấy Dương Thư ốm như vậy nên muốn con bé ăn nhiều một chút thôi mà, sao lại sai rồi?
Lương Văn đang muốn phản bác thì Khương Bẩm Hoài bên cạnh lại kéo tay áo bà.
Lương Văn không hiểu gì nhìn qua thì thấy Khương Bẩm Hoài ném cho bà một ánh mắt.
Sau khi vợ chồng hai người nhìn nhau, ánh mắt Lương Văn nhìn sang Dương Thư rồi lại nhìn Khương Bái, đôi mắt từ từ nheo lại.
Con trai bà hôm nay có vẻ khác lạ nha.
Trưa thì cùng Dương Thư rửa chén trong bếp, chiều thì đi dạo với người ta, tối còn ghét bỏ bà gắp nhiều thức ăn cho cô khiến người ta ăn không nổi.
Đây không phải là phong cách khó ở thường ngày của Khương Bái.
Trong lòng Lương Văn càng nghĩ càng mừng, lại nhìn thức ăn trong bát của Dương Thư, nói: “Dì không cẩn thận gắp nên hơi nhiều, Thư Thư cứ ăn được bao nhiêu thì ăn, ăn không hết thì thôi. Hay là dì xới thêm cho cháu bát nữa nhé?”
“Không cần đâu ạ.” Dương Thư tiếp lời: “Món nào dì làm cũng là món cháu thích, có thể ăn hết ạ.”
Dương Thư ăn cơm tối khá no, ngồi một lúc ở nhà họ Khương thì thấy sắc trời bên ngoài đã tối nên nói chuẩn bị về.
Lương Văn hỏi cô về thế nào, Dương Thư đáp: “Cháu ra cổng trường bắt taxi là được ạ. Chốc lát là về đến nhà.”
“Trễ thế này một cô gái như cháu bắt xe sao an toàn được, để Khương Bái đưa cháu về.” Lương Văn nhìn thằng con đang ngồi trên sô pha: “Ngâm Ngâm không có nhà, con đứng dậy lấy xe đưa Thư Thư về nhà đi.”
Dương Thư đang định nói không cần thì Khương Bái đã đứng dậy, cầm áo khoác mặc vào, xách luôn hành lí Dương Thư đang cầm.
Lương Văn và Khương Bẩm Hoài nhiệt tình tiễn Dương Thư xuống dưới lầu, nhìn cho đến khi Khương Bái lái xe rời khỏi. Dương Thư nhìn qua gương chiếu hậu thấy hai người đã quay về.
Dương Thư thu mắt lại, thành thật cảm thán một câu: “Bầu không khí trong nhà anh tốt thật.”
“Này mà tốt gì, không phải nhà nào cũng như vậy à?” Khương Bái thờ ơ nói. Trong lòng anh có lẽ mơ hồ đoán được gì đó, liếc nhìn Dương Thư bên cạnh.
Cô im lặng không trả lời.
Khương Bái xoay vô lăng, thuận miệng hỏi cô: “Lúc trước không phải quấn lấy tôi đòi chụp hình sao? Lần này gặp lại sao không thấy em nói gì?”
Nhắc đến chuyện này Dương Thư bất đắc dĩ nói: “Thời gian đăng ký cuộc thi nhiếp ảnh đã kết thúc rồi. Tôi cũng không thiếu gì giải thưởng này nên không đăng ký.”
“Lúc đó tôi không biết thân phận thật của anh, nếu không làm sao dám tìm anh. Anh là anh trai của Khương Khương, có làm người mẫu thì cũng là làm cho cô ấy.”
Cô quay đầu nhìn sang: “Khương Khương không tìm anh à?”
Khương Bái rõ ràng là rất phù hợp với chủ đề của cuộc thi chụp ảnh lần này.
“Tìm rồi, nhưng gương mặt này của tôi không phải ai cũng chụp được, sao có thể tùy tiện đồng ý.”
“……” Hèn gì lần này Khương Ngâm cũng không báo danh.
Về mặt này cô và Khương Ngâm rất giống nhau. Không chụp được thứ muốn chụp thì cũng sẽ không tìm vật thay thế.
Nhìn con đường trước mặt, Dương Thư dần cảm thấy không đúng: “Đây hình như không phải đường về nhà tôi nhỉ?”
Môi của người đàn ông mím lại, đường nét khuôn mặt anh sắc nét. Dưới màn đêm, khi ánh sáng bên ngoài chiếu vào thì gương mặt anh càng thêm sâu sắc.
Anh nói: “Vẫn còn sớm, đưa em đến một chỗ này.”
Xe anh phóng nhanh trên đường quốc lộ mênh mông, đèn sau của xe cắt hai vòng cung trên bầu trời đêm.
Cuối cùng hai người dừng xe trước khu vui chơi.
Đậu xe trước cổng, Khương Bái hỏi cô: “Buổi tối từng đến đây chơi chưa?”
Dương Thư lắc đầu: “Mấy trò kích thích như tàu lượn siêu tốc thường không mở vào đêm nên không có hứng thú đi.”
Khương Bái tiếp lời: “Khi ở một mình mới muốn tìm trò kích thích, bây giờ chúng ta có hai người ngoài những trò kích thích ra thì vẫn còn rất nhiều trò có thể chơi.”
Anh mở điện thoại, tìm vé vào cửa đã mua lúc trước rồi đi đến chỗ nhân viên để đổi lấy vé.
Hai người kiểm vé xong thì đi vào.
Dưới bầu trời tối đen, những ánh đèn nhiều màu đang chiếu sáng trong khu vui chơi. Hàng cây hai bên đường treo đầy đèn lồng hoạt hình.
Vòng quay ngựa gỗ phát ra những ca khúc tươi vui, nhẹ nhàng chuyển động.
Có những đôi tình nhân, những cặp cha mẹ dẫn theo con nhỏ ngồi lên ngựa gỗ. Trên mặt tràn đầy sự ấm áp và thoải mái.
Dương Thư đứng cách đó không xa lẳng lặng nhìn.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một khu vui chơi như vậy.
Không có sự kích thích của tốc độ và độ cao, tuy chầm chậm nhưng lại khiến lòng người xem cảm thấy ấm áp.
Khương Bái ghé mắt sang: “Đi xếp hàng chứ?”
Dương Thư nhìn sang bên đó, hơi kháng cự: “Hình như trò này hơi trẻ con?”
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng thấy khi Khương Bái đi xếp hàng, cô cũng cau mày đi theo: “Xem như cho anh mặt mũi, tôi đành chơi một lần vậy.”
Đến lượt hai người, Dương Thư chọn con ngựa màu đỏ leo lên ngồi. Khương Bái chọn con màu trắng bên trái đằng sau cô.
Trong lòng Dương Thư đối với trò chơi cho con nít này tràn đầy sự ghét bỏ.
Khương Bái vậy mà lại chơi trò này, rõ ràng là vẫn còn là đồ con nít!.
Cô quay đầu nói: “Cách gọi anh Bái và anh Khương đều không hợp với tính cách của anh đâu. Sau này tôi gọi anh là bạn nhỏ Khương vậy.”
Khi tiếng chuông vang lên, thân ngựa rung lên vài cái rồi từ từ ngẩng đầu dậy.
Theo tiếng nhạc “tinh tang” ngân vang, những con ngựa xếp thành hàng chầm chậm di chuyển xung quanh.
Tốc độ di chuyển không nhanh, ngựa lúc lên lúc xuống. Xung quanh đèn sáng như sao, lấp lánh lộng lẫy.
Phía trước có đôi tình nhân tay trong tay nhìn nhau, trên mặt đầy hạnh phúc.
Không hiểu vì sao, khóe miệng Dương Thư dần dần cong lên, tâm tình cũng cảm thấy thư giãn.
Loại thư giãn này so với lúc nhảy bungee và đi tàu lượn không giống nhau. Đó là kiểu thư giãn nhẹ nhàng thoải mái, trầm tĩnh phát ra từ tận đáy lòng.
Cô quay người lại nhìn người đàn ông đang ngồi trên lưng ngựa ở phía sau. Khuôn mặt đẹp trai của anh dưới ánh đèn khá là mềm mại, đang nhìn cô với thái độ vui vẻ, thảnh thơi: “Thế nào, không phải chỉ có những trò kích thích mới giúp người khác giải tỏa áp lực đúng không?”
Dương Thư “ừm” một tiếng, quay đầu đi.
Khóe môi cô nhếch lên sâu hơn một chút.
Từ vòng quay ngựa gỗ xuống, tâm tình Dương Thư rất tốt. Cô hỏi anh: “Chơi trò gì tiếp theo vậy?”
Cô thò cổ về phía trước, dường như đang tìm kiếm trò nào chơi vui.
“Gấp gì chứ?” Khương Bái nắm lấy cổ tay cô kéo cô sát lại gần người, tay còn lại thuận thế vòng qua eo cô.
Anh cúi đầu, đường nét quai hàm mềm mại dễ nhìn, nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt dưới ánh đèn càng thêm quyến rũ mê người: “Em suy nghĩ xong chưa, có muốn đồng ý đề nghị lúc trước của tôi không.”
Dương Thư ngây nguời hai giây, nâng mắt chăm chú nhìn người đàn ông tuấn tú, phong lưu trước mặt.
Chỉ là một trò chơi thôi mà, cũng không phải yêu đương kết hôn gì. Hình như cũng không có gì phải băn khoăn cho lắm.
Chỉ một năm thôi…
Chắc là… không dễ gì lún sâu đâu nhỉ?
“Được thôi.” Cô nhướng mi, hai tay vòng qua cổ anh, môi đỏ khẽ mở: “Tôi đồng ý làm bạn gái anh một năm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.