Trăng Khuyết Cong Cong

Chương 2:




“Chiêu Chiêu, buổi tối cùng nhau đi tiệm net chơi đi.”
Vừa tan học, bạn tốt Lâm Nam lập tức mang theo cặp sách đi tới gần.
Hôm nay trường học bị mất điện, không cần phải tham gia buổi tự học vào ban đêm. Với lại, bọn họ vừa hoàn thành xong kỳ thi giữa kì, một nhóm học sinh đã lập tức tổ chức một bữa tiệc buổi tối trên tinh thần giải tỏa ngay sau khi họ mới thi xong.
“Chúng ta lại đi ăn khuya đi.”
Lâm Ý Chiêu không từ chối, cô cũng chưa bao giờ chối yêu cầu của người khác.
Bọn họ hẹn buổi tối gặp nhau rồi tách ra ở ngã ba.
Vừa đi chưa được hai bước Lâm Ý Chiêu nhìn thấy một đám người tụ tập đang ngồi trước cửa hàng tiện lợi.
Nhóm thanh niên côn đồ tóc nhuộm đủ màu, mấy hình xăm trên cánh tay rất rõ.
Bọn họ đang đùa giỡn, cười nói với nhau không quan tâm ánh mắt của người khác chút nào.
Trong đám người đấy có mấy người mặc đồng phục học sinh trung học số 2 trộn lẫn giữa một đám côn đồ đặc biệt rõ ràng.
Lâm Ý Chiêu trong nháy mắt một cái lập tức nhận ra bóng lưng của Lộ Dương.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hầu hết mọi học sinh đi bộ xung quanh, đều tránh xa hết mức có thể.
Nhưng Lâm Ý Chiêu thì không, cô không ngừng bước tới gần bọn họ, bóng lưng của Lộ Dương cũng ngày càng gần.
– Lâm Ý Chiêu!
Cô nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên.
Nam Khải cười vẫy tay chào cô: “Cậu về nhà được chưa? ”
Nam Khải là bạn học trung học cơ sở của cô, một người ngồi trước một người ngồi sau, mặc dù không thân thiết, nhưng cũng coi như là bạn bè.
Lâm Ý Chiêu cười gật gật đầu, ánh mắt lại rơi vào trên người Lộ Dương đang đứng ở một bên.
Góc độ này vừa vặn đối diện với anh.
Thiếu niên mặc đồng phục học sinh không quy củ ngồi trên cột đá ven đường, khuỷu tay chống lên đầu gối, giữa ngón trỏ và ngón giữa kẹp còn một điếu thuốc vẫn còn cháy dở.
Mặt mày anh ấy khó chịu, ánh mắt cũng không rơi người trên người cô.
Mặc dù không có nhiều quy định, anh hay ăn chơi là thế, nhưng một bộ dạng đồng phục học sinh của anh ngồi trong một đám du côn vẫn có vẻ đặc biệt khiến người khác bất ngờ.
“Ồ Nam Khải, đây là bạn gái à?” Người thanh niên ở một bên trêu chọc lên tiếng nói.
Nam Khải nghe vậy cười mắng một câu: “Cút, đây là bạn tao”
“Nhìn giống như một học sinh giỏi, làm sao có thể là bạn bè với mày được?’’
Nam Khải cười nói: “Tôi nhìn không giống học sinh giỏi sao?”
– Soi gương nhiều hơn đi!
Xung quanh bỗng rộn ràng tiếng cười.
Lâm Ý Chiêu đối với bầu không khí này rất bài xích, nhưng không muốn rời đi.
Cô muốn ở lại với Lộ Dương thêm một chút.
“Này Lâm Ý Chiêu” Nam Khải gọi cô “Sắp đến giờ cơm rồi sao? Sao không về nhà mà đi dạo lung tung làm gì? ”
Lâm Ý Chiêu phục hồi tinh thần lại, thấy thế cũng không có lý do để ở lại: “Tớ về đây”
– Vậy thì được, trên đường về nhớ cẩn thận nhá!
Cô đáp lại, kéo quai cặp xách và tiếp tục đi về phía trước.
Tiếng đùa giỡn của nhóm thanh niên phía sau lại vang lên, lời nói tục tĩu xung quanh phát ra ngày càng nhiều.
Thừa dịp không ai để ý, cô lặng lẽ nghiêng mắt nhìn thoáng qua vị trí của Lộ Dương đang đứng.
Điếu thuốc trên tay thiếu niên hồi nãy, giờ đã ở trên khóe môi của anh.
Chỉ liếc mắt một cái, cô lập tức thu hồi ánh mắt của bản thân.
Dù chỉ là giây phút ngắn ngủi Lâm Ý Chiêu cũng đã thỏa mãn rồi, có thể ngó nhìn trộm anh là điều rất tuyệt vời.

‘’Chiêu Chiêu!’’ Lâm Nam đứng ở ngã ba phất tay với cô.
Lâm Ý Chiêu chạy tới, chào hỏi mấy bạn học rồi cùng nhau đi tới tiệm net.
Mấy nam sinh đi ở phía trước, cô cùng Lâm Nam ở phía sau vừa đi vừa nghe họ nói chuyện.
“Sao lại đột nhiên nghĩ đến việc đi tiệm net chứ?”
Lâm Nam: “Bọn họ muốn chơi trò chơi, tớ cũng có chút muốn chơi nên đồng ý.”
Lâm Ý Chiêu gật đầu.
Theo lý thuyết với độ tuổi này bọn họ không thể đến tiệm net, bất quá hôm nay bọn họ muốn đi tiệm net là cậu của bạn học trong lớp mở ra, đối với bọn họ cũng chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt di theo chơi cho vui thôi.
Lâm Ý Chiêu nhìn kỹ năng phức tạp trước mắt mà nhăn mày, ngón tay thao tác trên bàn phím khó khăn.
Cuối cùng, cô đặt chuột xuống và đứng lên.
Lâm Nam hỏi: “Không chơi nữa sao?”
Cô nói: “Tớ thực sự không biết chơi.”
Lâm Nam thấy thế cũng không ép buộc cô, nam sinh ngồi bên cạnh thấy cô không chơi nữa thì trêu chọc vài câu rồi tự mình vô thế slot của cô.
Lâm Ý Chiêu nhàm chán ngồi ở một bên ghế ngẩn người.
Đột nhiên Lâm Nam vỗ vai cô: “Này! Bên đó có phải là Lộ Dương không?”
Lâm Ý Chiêu sửng sốt, nghe tiếng cậu nói lập tức quay qua nhìn.
Cách đó không xa, một chiếc máy phía trước, đúng là Lộ Dương, anh ngồi cạnh một nữ sinh, giống như đang chơi game.
Khóe miệng anh vẫn còn ngậm điếu thuốc, một tay thao tác phím,  tay kia cũng không quên ôm eo nữ sinh bên cạnh.
Lâm Nam líu lưỡi: “Anh ta và Trần Y Na chia nhau mới bao lâu rồi, giờ lại có thêm một người mới nữa?”
Trần Y Na là bạn học lớp bên cạnh của bọn họ, cũng là một trong những bạn gái cũ của Lộ Dương.
Lộ Dương chơi đùa, quen bạn gái cũng nhiều, nhưng đều không quá để ý một ai.
Cô gái bên cạnh anh là từ trường trung học cơ sở, sợ khi chia tay cô ta chắc còn còn có người kế tiếp.
Mỗi một đoạn tình cảm đều không dài, đại khái chơi một chút tìm cảm giác mới mẻ, nếu hết sẽ không chơi nữa.
Bên tai Lâm Nam còn đang không ngừng lẩm bẩm chuyện này, đại khái là đang nói Lộ Dương bạc tình
Nhưng Lộ Dương không phải lúc nào cũng là một người như vậy sao?
Lâm Ý Chiêu chớp chớp mắt, sắc mặt không đổi mà thu hồi tầm mắt của bản thân lại.
Thật ra cô đã quen rồi, quen với việc Lộ Dương nói từ bạn gái này tới bạn gái khác. Lúc đầu cô còn khổ sở trong lòng, nhưng chờ sau nguôi ngoai, cô vẫn sẽ tiếp tục thích anh.
Ai bảo thời điểm mà cô thích Lộ Dương thì anh ấy chỉ là một chàng thiếu niên như vậy chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.