Trăng Khuyết Cong Cong

Chương 1:




Cái lạnh của mùa đông ở Du Hạp lạnh đến thấu xương.
Ngủ một mạch đến tầm giữa trưa, đồng hồ sinh học của Lâm Ý Chiêu bắt đầu hoạt động.
Cô mơ màng từ trên giường ngồi dậy, cơ thể vừa rời khỏi chăn thì đã run lên vài cái.
Cái lạnh của buổi sớm mai này đã làm cô tỉnh hẳn cơn ngái ngủ.
Lâm Ý Chiêu không ở trên giường quá lâu, cô bước xuống giường xỏ dép đi vào gian bếp chuẩn bị một ít bánh mì nướng để làm bữa trưa cho hôm nay.
Hôm nay là ngày cô được nghỉ, có thể ở nhà lười biếng cả một ngày dài.
“Thật sự, em chưa tận mắt nhìn thấy vị khách hàng này, anh ta tuyệt đối là người khó tính nhất mà em gặp phải vào năm 2019.”
Loa từ chiếc điện thoại di động phát ra truyền tới tiếng phàn nàn của đồng nghiệp Tiểu Lâm.
Lâm Ý Chiêu nở nụ cười, ấn điện thoại trả lời: “Vậy em cố lên.”
Ánh mắt cô vừa nói vừa nhìn sữa đang được hâm trên bếp, sữa trong nồi đã nóng.
Cô vội vàng tắt lửa, sau khi múc sữa ra cốc, thì bưng lên bàn ăn để kèm với bánh mì ăn bữa sáng và bữa trưa hôm nay.
Ăn cơm cũng không nhàn rỗi, cô vừa ăn vừa xem điện thoại di động.
Mẹ cô là Trương Nguyệt Hồng, cách đây không lâu bà đã gửi cho cô vài bức ảnh, tất cả đều là những chàng trai bằng tuổi cô.
Bà Trương lại muốn sắp đặt cho cô vài buổi xem mắt đây mà.
Lâm Ý Chiêu trượt tay ấn qua khung giao diện trò chuyện, hiển nhiên làm bộ dáng “Bạn không vội, tôi cũng không vội.”
Cô thật sự cảm thấy đau đầu, rõ ràng cô mới hai mươi lăm tuổi thôi, làm sao phải vội vàng kết hôn đến như vậy.
Ding dong.
Lâm Ý Chiêu cúi đầu nhìn xuống dòng thông báo tin nhắn.
– Tạ Ngọc Song: Tiểu Chiêu có phải em đang được nghỉ ngơi phải không? Em bây giờ có rảnh không? Chồng chị tạm thời có việc bận, em có thể đi cùng chị đến bệnh viện khám thai được không?
Tạ Ngọc Song là chị tổ trưởng của phòng cô, lúc trước Lâm Ý Chiêu vừa đến công ty thường xuyên được chị ấy chiếu cố, quan hệ giữa hai người cũng không tệ. Hiện tại cô ấy đang sinh đứa con thứ hai mà nghỉ làm tạm thời ở công ty, Lâm Ý Chiêu cũng đã lâu không gặp lại chỉ.
Cô trả lời “OK” đồng ý cuộc hẹn này.
– Tạ Ngọc Song: Thật sự là quá tốt, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra xong rồi lại đi tìm món tráng miệng gì đó ngon chút rồi ăn, à cái cửa hàng tráng miệng mà chị bảo lần trước đã lỡ hẹn không đến được vì có công việc, vừa đúng lúc thừa dịp hôm nay chúng ta cùng nhau đi nhé.
Lâm Ý Chiêu đọc tin nhắn nở nụ cười, buông di động xuống bàn, ăn nốt mẩu bánh mì còn lại, sau đó đi vào toilet bắt đầu chuẩn bị cho cuộc hẹn.

“Ở đây!”
Tạ Ngọc Song đứng ở cửa bệnh viện vẫy tay lớn tiếng gọi cô.
Lâm Ý Chiêu chạy tới: “Chị đợi lâu chưa?”
“Không, chị vừa mới đến thôi.”
“Vậy được, hai chúng ta cùng vào đi.”
“Ừm.”
Tạ Ngọc Song tuy bụng đã lớn tháng nhưng đi lại vẫn còn khá nhanh nhẹn.
Lâm Ý Chiêu thấy thế không khỏi mím môi nở nụ cười: “Em thấy chị như vậy một mình cũng tốt.”
Tạ Ngọc Song: “Chị gọi em ra đi chơi mà em nỡ nói như thế à?”
Lâm Ý Chiêu nghe vậy nở nụ cười.
Tạ Ngọc Song trong cuộc sống vui vẻ yêu đời hơn trong công việc.

Rất nhanh y tá đã gọi đến số thứ tự của Tạ Ngọc Song, cô bảo Lâm Ý Chiêu đợi ở cửa rồi tự mình đi vào trong.
Lâm Ý Chiêu cũng gật đầu, dù sao ở ngoài cửa đợi và ở bên bên trong đều giống nhau.
Cô chọn một chiếc ghế cạnh cửa ngồi xuống chơi với điện thoại di động của mình.
Đột nhiên cô cảm giác được người bên cạnh, ngẩng đầu lên, nhìn một phụ nữ đang mang thai bụng đã lớn đang đứng bên cạnh cô.
Lâm Ý Chiêu thấy vậy xách túi đứng lên: “Cô ngồi ở đây đi.”
Người phụ nữ mang thai thấy vậy vui vẻ nở nụ cười: “Cảm ơn cô nhiều.”
Tuổi cô ấy nhìn cũng không già lắm, cười rộ lên khóe miệng có hai lúm đồng tiền, ánh mắt cong cong rất đáng yêu.
Lâm Ý Chiêu mỉm cười gật đầu với cô, điện thoại di động trong tay đột nhiên vang lên, cô đi đến góc thang cuốn bắt máy.
Người gọi tới là mẹ cô, bà Trương thân yêu.
Lâm Ý Chiêu sau một lúc chần chừ cô không biết có nên nghe máy hay không, vì cô biết mẹ gọi điện thoại tới là vì chuyện gì.
Nhưng cô thật sự phục sự kiên trì của mẹ cô rồi, quả nhiên vừa bắt điện thoại lên nghe, bà Trương lập tức chửi bới ầm lên bên đầu dây kia điện thoại “Tại sao bây giờ con mới trả lời điện thoại hả? Mẹ gửi tin nhắn cho con, đọc xong cũng không chịu về nhà, có phải lại ngủ nướng đến khi mặt trời lên đỉnh mới chịu rời giường đúng không? Bây giờ sống một mình nên cả người đều tự do đúng không? Mẹ đã nói với con mấy lần con mới nghe theo đây? Còn nữa làm việc xong thì phải nghỉ ngơi, là vì bảo vệ sức khỏe của con đấy…”
Lại tiếp tục rồi đây, lớp học dưỡng sinh của mẹ Trương đã bắt đầu.
Lâm Ý Chiêu nhìn chằm chằm thang cuốn chậm rãi đi lên mà thất thần, lời nói của mẹ trong điện thoại truyền tới đều vào tai trái ra hết bằng tai phải.
– Lâm Ý Chiêu!
Một tiếng gầm giận dữ trong điện thoại gọi hồn của cô đang trôi theo thang cuốn trở lại, và cô giật mình vội vàng trả lời lại mẹ.
“Nói với con nửa ngày, ngay cả mẹ nói gì cũng không chịu nghe, đúng là y như cha con, đều có tính cách giống nhau.”
Lâm Ý Chiêu bất đắc dĩ nở nụ cười: “Con không phải rất nghiêm túc nghe mẹ nói chuyện sao? Mẹ vừa nói gì ấy nhỉ?”
Bà Trương: “…”
Cô nghe thấy một tiếng thở dài từ đầu dây bên kia “Mẹ hỏi con có thấy nhìn tin nhắn mẹ gửi cho con vào buổi sáng không?” 
Lâm Ý Chiêu giật giật mi tâm, lại tiếp tục rồi.
“Con nhỏ chết tiệt này, đừng có mà giở trò gì nữa, mẹ lần này đã giới thiệu cho con đều là những thanh niên hàng ngon chất lượng cao đấy. Tất cả bọn họ đều đã được mẹ và dì con kiểm tra, điều kiện gì cũng có, đều rất ưu tú. Tìm ở chợ xem mắt họ rất được ưa chuộng, dì con lo cho con nên mới tìm cho đấy! Đừng phụ lòng tốt của các dì.”
Lâm Ý Chiêu: ‘’…’’
Cô vén tóc lên, vừa chuẩn bị nói từ chối với mẹ, vừa đảo mắt qua đã nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác màu đen từ dưới thang cuốn đi lên.
Cô hít thở sâu.
Người đàn ông đi rất nhanh, giống như anh ấy đang vội gặp ai đó.
Ánh mắt của Lâm Ý Chiêu dõi theo bóng dáng anh.
Thấy anh đi về phía mình, rồi lướt qua cô đi tới bên cạnh người phụ nữ mang thai vừa rồi, khom lưng sờ sờ đầu cô ấy nhẹ nhàng nói: “Em chờ lâu chưa?”
Thanh âm quen thuộc truyền vào thính giác của cô, giọng nói của anh không ngừng vang lại trong đầu, quanh quẩn, như muốn đánh thức khoảng ký ức đã bị chôn sâu vào tận cùng của nỗi nhớ.
Lâm Ý Chiêu lặng lẽ trốn thân mình sau chậu cây.
Nơi này là góc khuất, nhưng khoảng cách khá gần, người bình thường sẽ không chú ý tới bên này.
Cô nghe thấy người phụ nữ mang thai vừa rồi ngửa đầu lên làm nũng, rồi cô lại thấy nụ cười, ý cười vui vẻ trên môi của anh ta.
Người đàn ông trong đáy mắt toàn sự cưng chiều, đối với bộ dáng làm nũng này của người phụ nữ cũng vui vẻ mà hùa theo.
Anh cất giọng hỏi: “Em có thấy khó chịu không?”
“Con trai anh vừa đá em đấy.”
Người đàn ông mỉm cười: “Thằng nhóc thối này, chờ đến khi nó ra đời, anh sẽ dạy bảo lại nó, được không.” 
“Em vừa xem video đến Venice, em phải làm sao đây? Em rất muốn đi đến đó.”
‘’Vậy thì cứ đi thôi’’ Anh ta lơ đễnh đáp lời “Chờ con trai sinh ra chúng ta cùng đi.”
Phụ nữ mang thai nói “Vậy mới sinh ra, nó còn nhỏ như vậy, có thể đi máy bay đường dài không?”
Người đàn ông lại mở miệng nói tiếp: “Khi nào con sinh ra, anh ném nó cho ông bà, chúng ta đi mánh lẻ được không?”
Anh nói: “Anh còn muốn đi Thụy Sĩ, nếu không nữa thì chúng ta đi du lịch thêm đến Úc?” 
…Anh ấy vẫn như mọi khi, không điều gì có thể theo kịp suy nghĩ của anh.
Phụ nữ mang thai lườm anh ta một cái: “Em không nỡ bỏ con trai của mình đâu.”
Anh vâng lời nhẹ nhàng gật đầu: “Được rồi, việc đó là do em quyết định.”
À không đúng, hiện tại người đàn ông này đã có người có thể chi phối suy nghĩ của anh ta rồi.

Lộ Dương từ khi còn học trung học cơ sở đã là “Bad boy” Trong mắt của tất cả các thầy cô giáo.
Anh thích chơi và chơi đi chơi lại nhiều lần.  Anh đã làm mọi thứ mà mọi người đồng trang lứa không thể làm ở cái độ tuổi đó.
Yêu sớm, trốn học, hút thuốc và uống rượu, anh không sợ sự răn dạy của giáo viên, gia đình bố mẹ cũng không thể chịu được sự nổi loạn của anh. Ở tuổi đó chính là cái tính kiêu ngạo tùy ý không sợ bất cứ điều gì.
Lâm Ý Chiêu trái ngược với anh, tính cách cô thuộc dạng hướng nội thích yên tĩnh, ít nói làm nhiều, thành tích xung quanh coi như là loại xuất sắc. Cô là con cưng của hầu hết các giáo viên trong trường.
Trường trung học cơ sở của cô và Lộ Dương đều là ở trường trung học Nam Châu, sau đó thi lên trung học thì cô phát huy thất thường, vừa vặn mới vượt qua cơ hội tuyển sinh của trường trung học cơ sở số 1.
Đúng lúc này ở trường trung học cơ sở số 2 hơi kém hơn đã ném cho cô một cành ô liu.
Tỷ lệ lên lớp của lớp chuyên sâu ở Trường trung học cơ sở số 2 cao hơn so với lớp học bình thường ở trường trung học cơ sở số 1.
Lâm Ý Chiêu sau khi cùng người nhà thảo luận một phen vẫn lựa chọn học lớp chuyên sâu của trường trung học cơ sở số 2.
Cũng là nơi đó, cô gặp lại Lộ Dương.
Lộ Dương có gia cảnh ưu tú cô vẫn biết, chẳng qua cô không nghĩ tới quan hệ nhà anh lại to lớn như vậy, có thể xem nhẹ thành tích thối nát kia của Lộ Dương nhét anh ấy vào trường số 2.
Nhưng vào năm lớp 11, cô đang học ở lớp chuyên sâu, Lộ Dương lại ở lớp bình thường.
Hai người gần như giống khi còn học cấp hai, không có giao tiếp.
Chỉ là thỉnh thoảng khi hai người sánh vai nhau trên khuôn viên trường, cô sẽ lặng lẽ đưa mắt ngó nhìn Lộ Dương một cái.
Đây thực ra là một bí mật của cô, từ khi học cấp 2, cô đã yêu thầm một cậu học sinh hư mà không nói cho mọi người biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.