Trăng Đêm

Chương 6: Câu đố đêm – cương thi thúc thúc




Tiểu ly luôn muốn nói gì thì nói, chẳng cần quan tâm đến hoàn cảnh xung quanh, cậu ấy hỏi Đỗ An Trác có biết bên trong cơ thể mình có phong ấn không, đương nhiên câu nói còn chưa hỏi xong, đã bị âm lượng siêu cao của Dĩ Tiên phủ lấp: “An Trác, tối đó xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cậu lại ngã ở trong con ngõ hẻo lánh như vậy?”.
“Nha đầu, tôi cảnh cáo cô, đừngó quá đáng quá”, Tiểu Ly hung dữ uy hiếp. “Tôi không phải gọi là nha đầu, tôi có tên, Lương Dĩ Tiên”, Dĩ Tiên hết lần này đến lần khác mạo phạm kẻ cương bạo.
“Hừ, Lương Dĩ Tiên, cô sẽ phải trả giá vì thái độ đối với tôi ngày hôm nay.” “Tiểu Ly, yên tĩnh một chút”, mặt ta nở nụ cười mỉm, trong lời cất trữ đao, nhắc nhở cậu ấy tự giác một chút.
“Hừ”, cậu em quay đầu đi, phớt lờ.
“Tôi đã ngủ hai ngày rồi? Nhưng… vì sao? Chuyện trước đó… không nhớ rõ lắm”, Đỗ An Trác tự nói tự nghe, giọng nói có chút nôn nóng, rời rạc đứt quãng, “Tiểu Ngưng… bị bắt đi rồi, chỗ đó… rất tối, căn phòng lớn màu đen, cung điện… đầu lâu… quỷ hỏa… Tiểu Ngưng đang kêu cứu, yêu quái… muốn giết cô ấy!”, đột nhiên kinh hãi, “Nghiêm Tuấn, Dĩ Tiên, mau đi cứu Tiểu Ngưng”, nói rồi anh ta hất tung chăn ra muốn xuống giường, nhưng một cơn choáng váng ập đến, tay phải anh ta ấn lên trán, không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào đổ vật xuống giường.
Chân tay luống cuống đỡ cậu ta nằm lại xong, Dĩ Tiên truy vấn: “An Trác, cậu nói cái gì màu đen… cung điện, đầu lâu…?”.
Những lời nói không có thứ từ đó… nhìn thấy ảo giác gì sao? Có lẽ có liên quan đến phong ấn trên linh hồn cậu ta.
“Tôi không biết… không biết”, Đỗ An Trác không ngừng lắc đầu, lời vẫn không rõ ràng, “Rất lạnh… rất tối, không nên như vậy, không… không nên… là giọng nói của Tiểu Ngưng, cô ấy đang khóc, tìm không thấy đường… bị một đám yêu ma vây lấy rồi, định ăn cô ấy, không… không thể được… không được, cứu cô ấy, cứu cô ấy…”, giọng nói dần dần trầm xuống, lại lần nữa chìm vào trong hôn mê.
Ra khỏi phòng bệnh, ta định đi thăm mẹ của Tiểu Trinh một chút, cửa phòng khép hờ, cách tấm kính trên cánh cửa, ta thấy Tiểu Trinh đang nằm gục bên giường, giống như một con vật nhỏ mệt mỏi phủ phục ở bên dòng suối nghỉ ngơi, quá mệt sao?
Có lẽ ta cần phải làm chút gì đó, cho dù không thể vãn hồi được tính mạng của người mẹ đó.
Quyết định của ta, ảnh hưởng đến rất nhiều người.
Dạ trạch về đêm, đêm tối màu trăng âm u, trăng đêm mờ mờ đục đục, khiến người ta không hiểu được, luôn cảm thấy sẽ đột nhiên có thứ gì đó lao ra.
“Hễ ở nhà là huynh đều phải ở trong phòng vẽ đến cả mấy giờ đồng hồ”, Tiểu Ly từ sau lưng ta thò đầu đến, sán lạn gần giá vẽ, “Sao chép kiệt tác gì vậy?”.
“Không phải kiệt tác, mà là tranh”, ta dừng chiếc bút vẽ trong tay lại, nhàn tản trả lời.
“Lần trước hình như huynh vẽ cuốn truyện tranh gì đó, vẽ bản chính mình vào đó thì cũng thôi đi, cuối cùng còn đem cả đệ và U Minh sứ giả của huynh vào làm tư liệu”, Tiểu Ly đứng thẳng người lên khinh miệt, “Xì, huynh định viết một bộ tự khoe khoang sao?”.
“Đệ nhìn thấy rồi?” cậu ấy vào phòng ta lật ngăn kéo?
“Xí, đặt ở chỗ dễ thấy như vậy, bị mèo lật ra cũng chẳng có gì là lạ không chỉ đệ, mấy người bọn họ đều đã đọc rồi”, cậu ấy nói bóng nói gió thanh minh, “Ồ, lần này lại vẽ cái gì?”.
Trên giá vẽ, màn đêm u ám mờ mịt, ánh trăng mông lung mờ ảo, bao bọc lên một tầng nhung đen dầy đặc cho căn nhà cũ kỹ trong núi, yên tĩnh ngủ say.
Tiểu Ly ngắm nghía hồi lâu, kinh ngạc hỏi: “Nhà chúng ta?”.
Ta cười nhạt không lên tiếng, cầm bút lên viết xuống hai chữ ở chỗ trống , “Trăng Đêm”.
“Trăng đêm? Ảo Nguyệt của Dạ Lạc1?”, cậu em ngây thơ buột miệng nói ra.
Trái tim của ta bỗng co rút, tại sao cậu ấy lại không nói Ảo Nguyệt của Dạ Ly chứ? Trong sáu người thì anh ta và Tiểu Ly có quan hệ bền chặt nhất.
“Nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài rồi sao?”, ngoài cửa sổ một mảng đêm yên tĩnh âm u, ta chầm chậm nói, “Đêm tràn đầy thần bí và những điều chưa biết, có người sợ hãi, có người si mê, mảnh trăng tàn mờ ảo như cách một lớp sương mù, hoang vắng, u ám, nhìn không thấu được diện mạo vốn có của nó. Đêm bám dính lấy mỗi một góc khuất, trăng cất giấu đi sương hoa, khiến cho đêm càng thêm sâu, càng thêm tĩnh, hoang vu mà mê ảo, giống như vây quấn lên bánh răng của vận mệnh, tương lai không thể nói rõ được, trăng đêm trở thành một câu đố”.
“Một câu đố?”, Tiểu Ly hồ đồ rồi, “Đáp án là gì?”.
“Hy vọng có một ngày, đệ có thể thay ta tìm ra được”, “Trăng đêm” của ta có thể không cách nào vẽ đến kết cục, khi đó, ta muốn đệ thay ta tiếp tục vẽ.
“Nói đi nói lại, bản thân huynh cũng không biết? Còn nói uyên thâm như vậy, thật không chịu nổi, đệ còn tưởng rằng là huynh và Ảo Nguyệt.”
“Có cách nghĩ đơn thuần thế này cũng không phải là không tốt”, ta cười tự đáy lòng, “Tiểu Ly, đi giúp Ảo Nguyệt tìm Âu Ngưng đi! Thuận tiện bảo A Mục nghênh tiếp một vị khách”.
“Có khách đến?”, cậu ấy nhắm mắt cảm ứng một hồi, “Kẻ đó là ai”.
“Một người quen, đệ không cần lo, chuyện của Âu Ngưng cấp bách hơn, mau đi.”
“Huynh lo lắng phong ấn của Đỗ An Trác sẽ bị giải? Năng lượng phong ấn trong linh hồn cậu ta vô cùng hung ác.”
“Có một vài chuyện, một khi đã đến, muốn ngăn cũng chẳng ngăn nổi.”
“Hiểu rồi”, cậu ấy có lĩnh ngộ, chớp mắt cái đã biến mất, mà không còn giận dỗi cự tuyệt nữa, bởi vì hiểu rõ, Âu Ngưng là liều thuốc trấn định của Đỗ An Trác.
Ta giơ tay lên búng một cái, một cương thi cùng A Mục xuyên vào kết giới. Ta đi ra khỏi phòng vẽ, thuật tay kéo cửa lại, quay đầu nhìn bức “Trăng đêm” kia, khóe miệng hơi nhếch lên ấn xuống công tắc bên cửa, tắt đèn đi, phòng vẽ chìm vào giấc ngủ trong đêm đen.
Dưới lầu, khách đã được đưa đến. A Mục dùng khẩu khí phỏng theo kiểu của quản gia nói: “Xin đợi một chút, tôi đi thông báo cho chủ nhân”, ngẩng đầu vừa khéo nhìn thấy ta đứng ở đầu cầu thang, ông ấy cung kính bẩm báo, có chút xíu bài xích với ông chú mắt híp nụ cười chất đầy trên mặt này.
“Ai da, cô nhóc điên, bây giờ cháu thật sự là khỏe mạnh hăng hái, thay đổi mới mẻ, khí chất không còn giống năm đó nữa!”, cương thi đại thúc nhiệt tình thân thiết đi lên phía trước trò chuyện, “Thường nói ba ngày không gặp nhìn nhau đã rất khác, đã hai năm chưa gặp cháu rồi, cháu như hoàn toàn biến thành một người khác vậy”, hai bộ móng vuốt ớn lạnh duỗi đến, vỗ vỗ vai, xoa xoa mặt, cốc cốc đầu ta…, một loạt hành động để xác định, xong xuôi rồi, ông chú ấy liền đần ra, “Ý? Thật sự thay đổi rồi?!”.
“Hử, tôi bây giờ không phải là cương thi”, bị thi trảo của ông ta giày vò xong, ta xa xăm đáp.
“NO!”, ông ta ôm đầu thảm thiết kêu một tiếng thê lương, “Tác phẩm hoàn mỹ nhất của ta! Trời ơi, cháu đang đùa gì với ta vậy?” hai móng vuốt ông ta bịt mặt đau đớn khóc lóc, “Cô nhóc điên của ta, tàn nhẫn quá đi mất… sự việc xác suất bằng không, không có khả năng, cháu làm thế nào làm được? Cô nhóc điên, cháu là Thần sao?”, ông ta nắm chặt lấy hai vai ta, nước mắt rơi rào rào.
“Hỗn xược, cương thi đần độn, dám bất kính với đại nhân nhà ta như vậy”, A Mục bản tính bạo phát, bàn tay túm lấy sau gáy của cương thi, thuận tay quăng ra.
“Rầm”, “Bụp”, hai tiếng lảnh lót như đệm âm vang lên, đại thúc sau khi bay ra một hình vòng cung đẹp mắt trong không trung, đầu đập lên bức tường rắn chắc, tiếp đó ngã như con chó lăn trong bùn, mềm nhũn dính lên sàn nhà, cả nửa ngày không dậy nổi, đáng thương, xương đầu cũng bay hết rồi.
Hai người bạn nhỏ bị kinh động, cùng nhau chạy ra quay lại xem.
“Hoài Nặc, ông không ở bên cạnh hoa hồng nhỏ của ông, tại sao lại rảnh rỗi đến tìm tôi?”, ta ngồi trên sofa, bưng cốc trà hoa lên nhấm nháp.
“Đang muốn nói với cháu đây”, cương thi ngồi vắt chân ở đối diện, thỏa mãn uống một ngụm rượu mạnh, cánh tay lười nhác uể oải gác lên lưng ghế sofa, “Ta và Lệ Dung hai năm trước đi Mỹ hưởng tuần trăng mật, quyết định định cư ở đó rồi, giờ quay về thăm họ hàng sau. Dì Dung của cháu vừa quay lại liền hỏa tốc chạy thẳng về nhà mẹ đẻ, vấn an công chúa điện hạ và mấy vị công tử, thăm nom con gái đã lâu không gặp. Cô ấy đã hạ một tử lệnh cho ta, nhất định phải tìm cháu quay về Yến Đê cốc chúc mừng sinh nhật cô ấy”.
Ta cầm cốc trà nóng hôi hổi, hỏi: “Hai năm trước không thấy như vậy, dì Dung bây giờ còn tổ chức sinh nhật, gả cho ông liền thay đổi rồi?”
“Điều đó thì không phải…”, ông ta vừa định miêu tả phóng đại thế nọ thế kia, bỗng cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường, lông mày nhướn lên, “Tiểu Phong à! Tại sao ta phát hiện cháu chẳng giống với cô nhóc điên trước đây chút nào vậy? Lúc đầu cháu không tình không nguyện để ta biến thành cương thi, lập lời thề máu muốn tìm ta báo thù, thậm chí đuổi giết đến tận Yến Đê cốc, muốn điên cuồng bao nhiêu thì có bấy nhiêu… ừm, hừ, tuy nhiên, kết quả làm tiểu nha đầu hơn một tháng rồi, bây giờ cháu thật sự là siêu thoát rồi đó”.
“Nhờ ông ban cho, tôi vừa mới qua tuổi mười tám thì đã kết thúc sinh mệnh loài người quý báu rồi, lúc bắt đầu không thích ứng đến cực độ, dục vọng uống máu càng ngày càng mạnh, đã giày vò tôi đến chết đi sống lại, nửa đêm canh ba hàng ngày phải chạy ra khỏi trường học tìm động vật giải quyết, cuộc sống tăm tối ăn tươi nuốt sống thật sự chẳng cách nào sống được.”
“Ta thật sự rất bội phục cháu, trong trường học nhiều người như vậy, cháu lại chưa từng làm bị thương một ai cả, sức khắc chế mạnh mẽ vượt quá tưởng tượng của ta, đối với ánh nắng mặt trời cũng không quá mẫn cảm, cháu khác biệt rất lớn so với cương thi bình thường.”
“Đại nhân lại từng có trải nghiệm như vậy”, Diệu Âm ở bên cạnh ta nửa đau lòng nửa căm hận.
Chú thích: 1 Nguyệt là trăng, Dạ là đêm, nên Dạ Ly suy ra “Trăng đêm” là Ảo Nguyệt của Dạ Lạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.