Trăng Đêm

Chương 7: Kẻ địch vô hình (thượng)




Nhìn thấy gậy huỳnh quang im lìm không phản ứng, ta khiêm tốn hỏi: “Điều này biểu thị cái gì?”.
“Hỏng rồi”, Nghiêm Tuấn thử mấy lần, căng thẳng nhìn Đại Mỹ như nhìn ma quỷ, “Trên người cô ta có… có thứ gì đó”.
“Ưm… ha ha…”, cô gái trên giường chằm chằm nhìn ta, cười u ám. “Bị chiếm thân rồi?”, Doãn Kiếm đoán hỏi.
“Không…”, Nghiêm Tuấn nuốt nước bọt, “Nếu bị chiếm thân, thì phải xuất hiện màu đỏ, nhưng mà…”.
“Cô ta là người, nhưng ánh sáng xanh mạnh mẽ như vậy, giống như bị một luồng năng lượng cực lớn cưỡng ép xâm nhập, quấy nhiễu từ trường ổn định vốn có của cô ấy, khiến tinh thần hỗn loạn, thần chí bất minh…”, Đỗ An Trác tiếp lời.
“Ồ”, ta ngộ ra, “Cho nên Tiểu Tuấn nói trên người cô ta có thứ gì đó, vậy để tôi giúp cô ta kiểm tra một chút”, ta khua tay ra hiệu bảo ba người tránh đi, đây chính là mục đích đến đây của ta.
“Không được”, Doãn Kiếm và Đỗ An Trác đồng thanh phủ quyết.
Qua một hồi thương lượng, chị Ôn bị kinh sợ đến mất hồn, lại vừa khéo phải đi chăm sóc bà Trình đang đau lòng, trong nhà không có người giúp việc nào khác, ba người con trai lại không tiện nhìn thân thể của thiên kim tiểu thư nhà người ta nên chỉ đành để ta làm.
“Bọn anh trông giữ ở ngoài cửa”, Doãn Kiếm liên tục dặn dò, “Có chuyện gì lập tức gọi anh”.
“Vâng, vâng, biết rồi”, ta gật đầu như gà mổ thóc.
Sau khi biến thành Phong Linh, thân thể con gái ta đã nhìn thấy không ít, khi khôi phục lại thành Dạ Lạc, ta vẫn luôn tự giác tránh đi, ngoại hình tuy là cô gái Phong Linh bình thường, nhưng sẽ không tùy tiện đi nhìn con gái thay quần áo nữa. Cho dù sống chung phòng với Tiểu Trinh và Hy Nhi, ta cũng đều cố ý không nhìn họ. Ta tự thấy bản thân mình… quá giả tạo!
Chiếc dây thừng dài trói chặt Đại Mỹ dần nới lỏng trong ánh sáng bạc, cô ta nhe nanh há miệng nhảy lên, ta duỗi một ngón tay phải điểm lên mi tâm của cô ta, dòng ánh sáng nhỏ bé thâm nhập vào, cô gái dần yên tĩnh lại.
Đau đớn tê liệt trong nháy mắt, trái tim giống như bị đâm trúng, khiến ta không thể không nhanh chóng thu tay về giữ chặt nơi trái tim. Đại Mỹ mềm nhũn đổ lên trên giường. Ta chịu đựng đau đớn lật người của cô ta lại, sờ lên cổ áo ngủ, mở rộng ra rồi kéo xuống phía dưới.
Trên tấm lưng trắng như tuyết lộ ra biểu tượng màu đen cực kỳ bắt mắt. Đó là hình xương sọ nhỏ dầy quây thành hình vẽ phức tạp có hình dáng giống tam giác, ở giữa có in hai chữ “YL”, như viết tắt của một tên gọi nào đó.
Nỗi bất an kỳ lạ vụt qua, biểu tượng này, năng lượng loại này…
“Dạ Lạc, trước khi bọn chúng bắt được ngươi, ngươi nhất định phải sống sót cho ta…”, câu nói này muốn dự báo điều gì?
Phong Linh đã sống mười tám năm trên thế giới này, Dạ Lạc lại không hề thông thuộc. Lần này quay lại, cảm giác của ta khác rất nhiều so với trước đây, trong hai năm ký ức trống rỗng ấy đã xảy ra biến cố gì đó phải không?
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp, ta bình tĩnh xòe bàn tay hướng xuống, che đi biểu tượng…
“Tiểu Phong.”
“Linh Linh?”
Mở cửa phòng ra, thấy hai khuôn mặt anh tuấn đang lo lắng, ta cười xua tay, uể oải nói: “Cô ấy không sao rồi”.
“Mặt của em sao lại xanh như vậy?”, Đỗ An Trác định dìu ta lại bị Doãn Kiếm ra tay trước.
“Tôi muốn về nhà nghỉ ngơi, Tiểu Trác, nói với bà Trình, Đại Mỹ đã ngủ rồi, sau khi tỉnh lại sẽ không sao nữa, các anh cũng quay về đi! Sự việc này…”, ta gắng hết sức nói thật ngắn gọn.
“Tình hình bên trong như thế nào?”, Nghiêm Tuấn cắt ngang lời ta.
“Nghiêm Tuấn, cứ làm như cô ấy nói, tôi đưa cô ấy quay về trước, các cậu sau khi nói rõ cho bà Trình xong thì rời đi”, Doãn Kiếm tin tưởng ta ngoài sức tưởng tượng, không chút nghi ngờ.
“Tôi có thể tự quay về”, ta lặng lẽ đẩy Doãn Kiếm ra, cúi đầu chầm chậm nói, “A Kiếm, Tiểu Trác, Tiểu Tuấn, sự việc này tạm ổn rồi, mọi người không cần lo nữa, yên tâm quay về trường lên lớp đi!”, nói xong, ta đi xuống cầu thang.
Tiểu Ly đang dựa vào lan can ở tầng dưới đợi ta, sắc mặt rất khó coi…
“Tiểu Phong, rốt cuộc em là ai?”, Doãn Kiếm ở trong phòng khách phía sau lưng hỏi.
“Câu hỏi này, chính tôi cũng muốn làm rõ”, ta thấp giọng chậm chạp trả lời. Ra khỏi cửa, Tiểu Ly nhìn ta như nhìn một kẻ đần độn: “Câu trả lời của huynh thật sự ấu trĩ, không biết rõ bản thân mình là ai?”
“Sứ giả của chính nghĩa, hóa thân của tà ác, đệ cho rằng ta là ai?”
“Đệ không nghĩ sâu sắc được như huynh, đệ chỉ biết Dạ Lạc là đại ca của đệ”, cậu ấy nói rất tự nhiên, trái lại khiến ta hơi hơi kinh ngạc, đứa trẻ này, đáng yêu hơn nhiều so với trước đây rồi.
Về đến nhà, Ảo Nguyệt vẫn không rơi vào tình trạng như ta đã dự liệu, xem ra anh ta và mèo con chung sống không tồi, theo tin tức A Mục và Diệu Âm cung cấp…
Mèo con tên là Ti Ti, chạy trốn đến Cốc Giang, lúc lạc hồn lại đụng phải ta và Ảo Nguyệt đang đi tuần đêm, không biết là bị diện mạo hoa mỹ của Ảo Nguyệt hấp dẫn hay là mê tưởng tìm kiếm sự an toàn đối với sức mạnh của anh ta, liền bám theo bọn ta suốt cả quãng đường. Đâu ngờ Ảo Nguyệt chẳng biết thương hoa tiếc ngọc, nếu như không phải là niệm tình cô ta không có ý đồ đánh ta, thì đã chết ngay tại chỗ rồi.
Sau khi đến Dạ trạch, mèo con đặc biệt đeo bám Ảo Nguyệt, cả ngày từ sáng đến tối dính chặt trên người anh ta như con bạch tuộc. Mỗi khi Ảo Nguyệt muốn nổi khùng, Tinh Hà đều bình tĩnh nhắc nhở: “Chăm sóc cô ta là mệnh lệnh của chủ nhân, dù có không chịu đựng được hơn đi chăng nữa cũng phải nhịn”
Sau đó tất cả mọi người đều chuyển ánh mắt đồng tình đến chàng trai có khuôn mặt anh tuấn đã tái xanh, may mà Toàn Cơ không ở đây, nếu không chắc chắn sẽ bị đem ra làm vũ khí.
Ban ngày như vậy, buổi tối cũng không ngoại lệ, mèo con vô cùng tích cực lẻn vào phòng của Ảo Nguyệt, liếm móng vuốt nhỏ lông lồm xồm, thoải mái chui vào trong lòng anh ta ngủ ngon lành, hai tư giờ đồng hồ như hình với bóng không rời.
Trong lòng ta có một con tiểu ác ma đắc ý giơ thế tay biểu thị thắng lợi cười đến nội thương…
Nhưng bắt đầu từ hôm qua, tính tình con mèo thay đổi rất lớn, cứ trốn trong phòng Ảo Nguyệt run rẩy, cũng không bám theo anh ta nữa, thế nào cũng không chịu ra ngoài, đánh chết cũng không chịu ra, ngoan cố đến cùng. Cuối cùng Ảo Nguyệt được giải thoát rồi, nhưng dường như lại thấy không quen lắm, khuôn mặt lạnh băng kia nhìn kiểu gì cũng thấy rất mất tự nhiên.
“Dạ Lạc, gần đây bọn tạp chủng không an phận bên ngoài khá nhiều, ngài phải chú ý hơn”, A Mục đại thúc đẹp trai uy mãnh nói với ta khi đó đang đi tìm mèo con, “Nếu cần thiết, ta cũng đi đến trường học”.
Ta suýt chút nữa ngã từ trên cầu thang xuống, một Tiểu Ly thuốc nổ đã đủ đau đầu rồi, lại thêm vào A Mục nhiệt huyết nữa, mối nguy hiểm của trường học sẽ tăng vọt thêm mấy lần.
“A Mục, ngươi ở nhà, không được phép đi đâu hết”, ta quay lưng lại, lạnh giọng nói.
“Á, đã lâu chưa vận động gân cốt rồi, phải tìm thời gian ra ngoài luyện mấy trận”, A Mục vươn eo, vặn cổ, tự nói tự nghe chẳng buồn nhìn ta.
“Không được, sau này sẽ có việc cho ngươi”, Tiểu Ly ở bên cạnh thêm dầu vào lửa.
Bị thuộc hạ của mình lấn nước! Ta có lẽ là chủ nhân không giống chủ nhất nhất trên thế giới này.
“Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, Diệu Âm thề chết bảo vệ đại nhân” đôi mắt trong sáng của tiểu cô nương lóe lên quyết tâm không gì lay chuyển được.
“Đến lúc đó tính sau”, ác ma khoác áo thiên sứ Tinh Hà cứng nhắc ném ra một câu.
Ảo Nguyệt không nói gì, cùng ta đi vào phòng, chú mèo con trốn trong chăn run lên cầm cập, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ “Meo meo”, Ảo Nguyệt kéo chăn ra: “Ti Ti, ra ngoài đi”.
Mèo con không hề để ý, ngược lại còn cuộn chăn chặt hơn.
“Ti Ti, Dạ Lạc về rồi, mau ra ngoài…”, Ảo Nguyệt có chút mất kiên nhẫn, đang định lôi chăn ra thì bị ta ngăn cản lại. Ta lắc đầu, ra hiệu bảo anh ta lùi ra.
Chiếc đầu nhỏ lén lút thò ra từ trong chăn, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, đôi mắt lục bảo thạch rưng rưng nước, một vẻ đẹp trời sinh, đôi tai mèo nhọn trên đỉnh đầu, chẳng cần nói cũng biết đáng yêu đến nhường nào.
Đôi mắt lục bảo thạch hồ nghi nhìn ta rồi lại nhìn Ảo Nguyệt đang đứng tựa vào tường sau đó ánh nhìn lại quay lại chỗ ta.
Hiểu được sự nghi hoặc trong mắt cô ta, ta dịu giọng khẽ cười: “Có lẽ, như thế này người sẽ nhận ra được”.
Ta đổi thành thân phận của Dạ Lạc xuất hiện trước mặt cô ta, chú mèo nhỏ đột nhiên hưng phấn đứng thẳng lên: “Meo, meo…”.
Ta đưa tay về phía cô ta, thân thiết hỏi han: “Mấy ngày này sống có tốt không?”.
Cô ta ôm lấy tay của ta, nhõng nhẽo vừa liếm vừa dụi, chui hẳn ra khỏi chăn. Nụ cười của ta bất giác đông cứng, cô ta không mặc y phục! Cô ta toàn thân trần truồng quỳ trước mặt của ta, sau mông còn có một chiếc đuôi mèo đang vẫy vẫy vui mừng. Thân thể nhỏ bé, làn da trắng nõn mịn màng, muôn vàn xuân sắc.
Trong một ngày, ta liên tiếp nhìn thấy thân thể của hai thiếu nữ!
Liếc mắt thấy Ảo Nguyệt lạnh lùng nhìn mà như không thấy, anh ta và con mèo con cứ thế này qua đêm với nhau? Một tảng băng không cảm xúc với phụ nữ chắc không thể làm ra được chuyện hoang đường gì.
Ta ngồi xuống cạnh mèo con, nâng khuôn mặt linh lung ấy lên, dịu đàng cười nói: “Nghe nói ngươi vẫn luôn trốn ở trong này không chịu ra ngoài, sợ hãi điều gì phải không?”.
Cô ta ngước đôi mắt nước mắt rưng rưng lên, cắn chặt bờ môi nhỏ nhắn, như thể có ngàn điều ấm ức, vùi đầu vào lòng ta không ngừng thút thít.
Tay vỗ về tấm lưng mịn màng của cô ta, ta nhẹ nhàng an ủi thiếu nữ đang khóc lóc: “Đừng sợ”. Cho dù trong lòng ta đang ôm cơ thể thiếu nữ đuyên dáng yếu mềm, nhưng gian phòng không hề có chút không khí ám muội nào.
Bất luận với tư cách là Phong Linh đối với con trai, hay là Dạ Lạc đối với con gái, ta đều không có cảm giác, ngoại trừ một chút đau lòng, không có được cảm xúc khó nói thành lời như lúc mất đi Anh Hàm Nhi.
“Dạ Lạc”, mèo con ôm lấy cổ ta, nhìn chăm chú, nghiêm túc nói ra từng chữ, “Dạ Lạc, Dạ Lạc…”. Cô ta sán lại gần, hơi thở nhẹ nhàng của cô ta phả lên mặt ta, thiếu nữ đột nhiên tươi cười rạng rỡ, vui mừng cất tiếng gọi, “Dạ Lạc, Dạ Lạc…”.
Tiểu nha đầu này, ngoại trừ gọi tên của ta ra, có thể nói được cái gì khác không? Bộ dạng kích động của cô ta giống như tìm thấy được kho báu Soiomon trong truyền thuyết vậy.
“Dạ Lạc, ngài là Dạ Lạc, ngài là Dạ Lạc…”, cô ta vui mừng sung sướng nhảy nhót ôm chặt lấy ta, cơ thể khỏa thân của cô ta loạn lên dưới cánh tay ta.
Ta là Dạ Lạc, có vấn đề gì sao?
“Dạ Lạc, ta rất thích ngài, thích ngài nhất…”, mèo con chẳng chút kiêng dè lớn tiếng thổ lộ.
“Ta chưa từng thấy cô gái nào nhìn thấy Dạ Lạc mà lại không thích, cô muốn thích ngài ấy, từ từ xếp hàng đi!”, Ảo Nguyệt lạnh lùng châm biếm, nghiêm mặt lại rồi đi ra khỏi phòng, “Dạ Lạc, mèo con giao cho ngài đó, đừng để cô ta đến làm phiền tôi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.