Trạm Lam Huy Chương

Chương 290: Hắc Long Vương




Aini đối với tác phong rống to của nguyên tổ pháp sư này thì không cho là đúng, Ma pháp sư thì ngoài việc niệm tụng chú ngữ, hẳn là nên im lặng mới tốt. Hô to tên ma pháp, lại không thể gia tăng ma pháp uy lực, thuần túy là do đầu óc có vấn đề mà thôi.
Cũng may ma pháp của nguyên tố pháp sư này có uy lực cũng không tệ lắm, hơn một trăm cây thạch thương thật lớn chui tò dưới đất lên. Đâm thẳng lên trên trời, những thạch thương này đan chéo dọc ngang trong phạm vi nhỏ, đâm cho 100 trọng giáp bộ binh này ngã trái ngã phải.
Thạch thương này dài hơn 6 thước, vô cùng sắc bén. Bộ binh trọng giáp cũng bị đâm thủng, ít nhất có một nửa bộ binh bị thạch thương chọc thủng thân thể, móc giữa không trung, giãy giụa kêu gào thảm thiết.
- Hỏa diễm đồ đằng!
Thanh âm của tên nguyên tổ pháp sư kia bỗng trở nên bén nhọn, một loạt hỏa diễm quái thú cao hơn 3 thước xông ra, lao về phía các trọng giáp bộ binh còn sót lại.
Aini thầm nghĩ, nếu trong thương đội chỉ có một pháp sư như vậy, không được vài cái, Ma huyền của pháp sư này liền tiêu hao hết, mọi người liền nguy hiểm. Ma pháp sư cấp năm này có tốc độ thi pháp và lực sát thương đều rất cường đại. Hỏa diễm đồ đằng nhanh như tuấn mã, đảo mắt đã vọt tới trước mặt đám trọng giáp bộ binh còn sót này, những nơi đi qua, áo giáp đều bị đốt tới mức biến dạng, quái thú do hỏa nguyên tố ngưng kết thành cũng tản đi.
Một trăm trọng giáp bộ binh dưới hai ma pháp của nguyên tổ pháp sư cấp năm, đã không còn sót lại là mấy nữa.
Tuy nhiên đây đều là ma pháp cấp năm, nguyên tố pháp sư này bình thường chỉ có thể liên tục phóng thích 12 cái, phóng thích xong, đại khái cần 6 giờ để im lặng minh tưởng, mới có thể hoàn toàn khôi phục Ma huyền. Nếu điều kiện không cho phép minh tưởng, hắn ít nhất muốn dùng thời gian một ngày để khôi phục lại.
Mặc dù Aini chướng mắt với pháp sư của Sharman. nhưng ma pháp của pháp sư này vẫn rất có lực sát thương hiệu quả. Hai ma pháp tổ hợp của hắn cũng khá là tinh diệu, đầu tiên là dùng bạo lực thạch thương ngăn cản tiết tấu xung phong của bộ binh. Sau đó dùng một hỏa diễm đồ đằng có diện tích sát thương lớn làm một kích cuối cùng. Cái đầu tiên thì có tốc độ phóng thích chậm, cần phán đoán trước thời hạn, cái sau thì có tốc độ phóng thích nhanh, làm cho địch nhân trở tay không kịp. Hai ma pháp cấp năm này đã hoàn toàn đánh tan 100 trọng giáp bộ binh, sống sót không vượt qua 10 tên. Dùng ma pháp mạnh nhất, tiêu diệt tinh nhuệ của địch nhân, cho dù tiêu hao Ma huyền quá lớn thì cũng rất giá trị. Nguyên tổ pháp sư không thể so với Vong linh pháp sư, Vong linh pháp sư có năng lực triệu hoán cường đại, có thể cho triệu hoán vong linh sinh vật để hi sinh, đua tiêu hao với địch nhân. Nguyên tổ pháp sư thì lại cần dùng công kích mạnh nhất để trực tiếp đánh trúng chỗ yếu hại của địch nhân.
Điều khiến Aini tức giận chính là, đạo tặc bị hỏa diễm đồ đằng đốt chết thì đều biến thành than, không thể dùng để chế tạo thi binh được. Nếu những đạo tặc này bị ma pháp loại Độc Vụ kia giết chết, Aini sẽ có thêm hơn 100 thi binh trên người khoác áo giáp. Áo giáp thi binh có sức chiến đấu cường hãn hơn nhiều.
Bên trong doanh trại, Sarin nghe được tiếng nổ mạnh của hỏa diễm đồ đằng, vẫn vững như thái sơn. Naniya hỏi:
- Pháp sư của Sharman đã sử dụng ma pháp cấp năm, chúng ta không cần đi hỗ trợ sao?
Naniya đề nghị rất đúng, nếu bọn họ đi ra hỗ trợ, pháp sư là cấp năm kia sẽ có cơ hội nghỉ ngơi một chút, khôi phục một ít Ma huyền, vài pháp sư thay nhau tiến công, thì thời gian chiến đấu vô hình trung đã bị kéo dài ra.
- Naniya, ngươi phải tin tưởng năng lực của Aini, nếu ta chưa tiến giai, cũng không chắc đã là đối thủ của hắn đâu.
Naniya thở dài, nói:
- Sarin, trong hơn một năm này, ngươi thay đổi thật là nhiều.
- Vậy sao?
Sarin không rò vì sao Naniya lại bỗng nhiên chuyển đề tài như vậy.
- Lúc trước ngươi là một tiểu pháp sư, làm chuyện gì đều rất cẩn thận, hiện tại ngươi rất tự tin, giống như là... như là Lex quận chúa vậy.
Sarin mỉm cười nói:
- Có cái vẫn không thay đổi.
- Cái gì không thay đổi?
- Chúng ta vẫn là bằng hữu, đúng không!
Naniya cúi đầu xuống, hồi lâu mới ngẩng lên, nói:
- Đương nhiên, chúng ta vẫn là hảo bằng hữu.
Pháp sư cũng không dễ đổi ý, nếu hai pháp sư cố cấp bậc không sai biệt lắm trở thành bằng hữu, ý nghĩa là rất trọng đại. Ma pháp sư lực lượng chồng vào một chỗ. Hiệu quả cũng không phải đơn giản như một cộng một. Sarin nói mình là bằng hữu của hắn, như vậy về sau Sarin thành lập ma pháp tháp, thì chính mình sẽ có thể tiến vào tu luyện được.
Với xuất thân của Naniya, trừ khi là Lex trợ giúp, nếu không nàng căn bản không có tiền để thành lập ma pháp tháp. Các pháp sư khác cũng không có khả năng cho phép nàng tiến vào trong ma pháp tháp để tu luyện. Hôm nay Sarin nói như vậy, làm cho tâm tình của Naniya tốt hơn rất nhiều.
- Chúng ta tiếp tục đi.
Trong tay Sarin có thêm mười tấm Thủy Văn Thuẫn lớn bằng viên trân châu đang nổi lơ lửng, không ngừng xoay tròn, biến hóa. Mặt ngoài những Thủy Văn Thuẫn nhỏ bé kia, đều có ma văn màu xanh nhạt, cũng đang không ngừng biến
- Thủy Văn Thuẫn nếu thu nhỏ thể tích lại, lực phòng ngự còn có thể tăng mạnh, chỉ cần ngươi có thể tính toán ra lộ tuyến công kích của địch nhân, thì đây cũng là một loại thủ đoạn bảo mệnh.
Sarin vừa biểu thị, vừa giảng giải cho Naniya làm thế nào để thu nhỏ Thủy Văn Thuẫn lại. Bên trong phòng tràn ngập mây mù do Sarin phóng xuất ra, không thể nhận ra người nữa. Su đã sớm chạy tới cửa, nhảm chán nhìn chiến đấu phía xa.
Địch nhân rất nhiều, Su lại không để ở trong lòng, thực lực của hắn có lè không thể dựa vào lực lượng một người để quyết định thắng bại, nhưng nếu hắn muốn đi, những đạo tặc này căn bản không ngăn được hắn. Beatrice giấu ở một nơi bí mật gần đó, vẫn không ra tay. Hắn phát hiện ra Sharman khẩn trương, hoàn toàn là lo lắng tổn thất tài sản, trên thực tế hộ vệ của nàng rất mạnh, nếu những đạo tặc này không có thủ đoạn gì mới, thì căn bản không thể thủ thắng được.
Lời dặn của Sarin thì Beatrice ghi nhớ trong lòng, không cần vỉ người khác mà liều mạng.
Doanh địa này có vị trí rất tốt, một mặt dựa vào núi, một mặt là đường, đạo tặc muốn từ trên đường lao qua, không có gì để che giấu cả. Thân binh của Aini đều tránh sau đại thuẫn, gác lên luyện kim nỗ, căn bản không có ý định lao ra chém giết cùng địch nhản.
Vài thủ lĩnh đạo tặc ngoài doanh địa thì vô cùng nôn nóng, tấn công doanh địa này quá gian nan, vượt qua tưởng tượng của bọn họ. Một trăm trọng giáp bộ binh cũng không phải là ít, nhưng lại bị địch nhân dùng hai cái ma pháp, đã làm cho tinh nhuệ của bọn họ tổn thất hầu như không còn nữa.
- Hắc Long Vương đến đây!
Xa xa truyền đến tiếng đạo tặc rối loạn, mặt đất chấn động, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa như tiếng sấm vang lên, lao về phía doanh địa.
Hắc Long Vương là một đạo tặc đoàn hành tẩu tại biên giới Rhine công quốc, Scotzia đã nhiều lần bao vây tiễu trừ, nhưng vẫn không thành công, ai cũng không rò ràng lắm đạo tặc đoàn này có bao nhiêu người, chỉ là nghe nói, thủ lĩnh đạo tặc đoàn là một long kỵ sĩ.
Long kỵ sĩ chỉ thấy trong truyền thuyết, chân chính Long tộc thì sẽ không làm tọa kỵ cho người ta cưỡi. Tuy nhiên ma thú loại á long vẫn có khả năng bị nhân loại hàng phục.
Nếu có một đầu Kinh Cức Long hoặc là Đồng Giáp Long làm tọa kỵ, thì quả thực rất đáng sợ.
Tiếng vó ngựa này lập tức khiến cho Su chú ý, hắn trở lại trong doanh trại, đi tới bên cạnh Sarin, thấp giọng nói vài câu, Sarin lấy ra luyện kim kính viễn vọng giao cho Su.
Su xoay người đi ra doanh trại, đi lên nóc phòng, dùng luyện kim kính viễn vọng quan sát, nhìn thấy phía xa có một đội kỵ binh đang hùng hổ lao tới bên, phía trước đội kỵ binh là ba trọng giáp kỵ sĩ thân hình cao lớn, dưới chân ba kỵ sĩ này là ba con Thiết Giáp Long.
Thiết Giáp Long bất kể là tốc độ hay là phòng ngự, cũng không như Đồng Giáp Long, nhưng đây dù sao cũng là á long cấp năm, lực trùng kích cực kỳ cường đại, nếu doanh trại này bị ba đầu Thiết Giáp Long đánh lên, sẽ bị dập nát toàn bộ.
Trên lưng Thiết Giáp Long là ba trọng giáp kỵ sĩ, áo giáp trên người như là một thể với Thiết Giáp Long, loại trang bị này thì Su chỉ nhìn thấy trên bản vẽ, tiểu lục địa vị diện cũng không có long kỵ sĩ, tất cả tư liệu về long thì đều là thứ trong truyền thuyết.
Ba thủ lĩnh này, ít nhất là Kiếm Sư cao cấp. Rất có thể là chuẩn Kiếm Thánh. Hơn nữa Thiết Giáp Long và một thân ma pháp áo giáp kia, khiến cho hắn có thực lực gần bằng Hắc Thiết Kiếm Thánh. Phía sau ba tên này là 100 trọng kỵ binh, tọa kỵ đều là Thiết Giáp Tích Dịch. Cũng chỉ có loại ma thú cấp bốn này, thì mới có thể chịu đựng được trọng giáp kỵ binh, chiến mã bình thường thì không có khả năng chở được trọng giáp kỵ sĩ đi đường xa thế này.
Phía sau 100 trọng giáp kỵ binh là hơn 400 khinh kỵ binh, những người này được gọi là khinh kỵ binh là khi so với những ma thú kỵ binh phía trước mà thôi, hơn 400 người này, toàn bộ mặc áo giáp, dù chỉ là áo giáp loại nhẹ, lực phòng ngự không bằng trọng khải, nhưng lại có thể phòng ngự lại các mùi tên bình thường.
Một đội kỵ binh như vậy, hoàn toàn có thể cướp bóc đại hình thương đội.
Su từ trong luyện kim kính viễn vọng thấy một màn như vậy, buồn bực trong lòng, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ đạo tặc tại chủ đại lục vị diện lại hung mành như thế sao, những người này ở tiểu lục địa vị diện, tuyệt đổi có sức chiến đấu vượt qua quân chính quy rồi!
Su đương nhiên không biết, trong bốn đại đế quốc trên Myers đại lục, quân chính quy cũng không chắc đã có ma thú kỵ sĩ như vậy. 100 kỵ sĩ cười Thiết Giáp Tích Dịch này hoàn toàn có thể so được với một đội tư binh mà một Bá tước có thể cung cấp nuôi dường.
Hơn 500 kỵ binh đang chậm rãi chạy đến, phía sau còn có càng nhiều đạo tặc đi theo, những đạo tặc kia cười ngựa rất tệ, căn bản không phải là kỵ binh. Chỉ có quân chính quy mới có thể như vậy, để cho bộ binh cười ngựa, tăng tốc độ hành quân. Đạo tặc lúc đầu tập kích thương đội của Aini chính là đạo tặc đoàn loại nhỏ điển hình. Cho dù tụ tập cùng một chỗ, cũng rất khó kiếm ra kỵ binh ra dáng.
Mọi người đều có tọa kỵ, những đạo tặc này đuổi tới đây đã tiêu hao rất lớn, những thằn lằn kia là loài ăn thịt, so với chiến mã còn muốn tốn tiền hơn.
Bọn đạo tặc vốn đang sa sút tinh thần, thấy có đội quân đầy đủ sức lực đến đây, còn là Hắc Long Vương đạo tặc đoàn nổi tiếng xa gần, lập tức tinh thần tỉnh táo lên. Người thuê bọn họ đã ưng thuận chỗ tốt rất lớn, chỉ cần có thể lưu lại thương đội này, trong vòng một năm đạo tặc nơi này cũng không cần làm sinh ý nữa.
Hắc Long Vương đạo tặc đoàn dần dần tới gần, pháp sư của Sharman âm thầm kêu khổ. Hắn ngoài hỏa nguyên tổ ma pháp, miễn cường có thể sử dụng một cái bạo lực thạch thương, nếu muốn đối phó ba Kiếm Thánh này là không thể được. Đừng nói tới phía sau ba Kiếm Thánh, còn có 100 đạo tặc cười Thiết Giáp Tích Dịch, trên người mỗi tên đều có áo giáp ma pháp. Trong đạo tặc đoàn này còn có Đại ma pháp sư. Bởi vỉ một đạo tặc đoàn dù có cường đại đến mấy đi nữa, cũng không có khả năng cố hóa ma pháp trên người 100 kỵ binh, chỉ có thể là Đại ma pháp sư vừa mới thêm vào.
- Aini đại nhân!
Pháp sư kia lập tức cúi người, từ trong đám đông đi ra, hướng về Aini thi lễ.
Aini nhíu mày, gật gật đầu với pháp sư này, nói:
- Đừng nóng vội, ta đi tìm Sarin hỗ trợ.
Nguyên tố pháp sư kia có chút kinh ngạc, địch nhân đã đến trước mắt rồi. Aini tại sao lại đi tìm pháp sư áo bào trắng kia hỗ trợ? Ồ, đúng rồi, truy tùy giả của pháp sư áo bào trắng kia là một Bạch Ngân Kiếm Thánh, để Bạch Ngân Kiếm Thánh ra tay, tuyệt đổi có thể chống lại được ba long kỵ sĩ này công kích.
Nguyên tố pháp sư cũng biết ba tên đạo tặc kia là ngụy long kỵ sĩ, Bạch Ngân Kiếm Thánh tuyệt đối có thể chống lại được, có Bạch Ngân Kiếm Thánh đờ phía trước, hắn có thể ung dung phóng thích ma pháp. Cùng lắm thì sử dụng quyển trục mà gia tộc Roland chia cho hắn, chỉ cần bảo vệ tốt tiểu thư là được.
Pháp sư này đã hạ quyết tâm, sẽ sử dụng quyển trục mà ngày thường tiếc không nỡ dùng này. Nếu hắn biết lúc trước Sarin và Lex vỉ thu phục Kim khí Titans, đã điên cuồng ném ra trên vạn quyển trục, thì nhất định sẽ đau lòng tới mức hộc máu.
Một pháp sư phụ thuộc vào quý tộc như hắn, thật sự là rất nghèo. Một ma pháp quyển trục trung cấp cũng không thấp hơn một ngàn kim tệ, đúng rồi, đó vẫn chỉ là giá của quyển trục trống mà thôi. Nếu quyển trục này do hắn chế tạo, bổ sung ma pháp, nếu thành công, thì vốn chế tạo đã là một ngàn kim tệ rồi, nếu thất bại một lần, phí tổn lại tăng lên thêm một ngàn kim tệ nữa.
Đừng nhìn toàn thân hắn là trang bị mười mấy vạn, đó là Roland gia tộc cho hắn mà thôi, dựa vào bản thân hắn, chỉ sợ bây giờ còn đang xoắn xuýt tại giai đoạn pháp sư cấp hai.
Aini để cho hơn hai trăm thi binh gác ở tường gồ, hắn xoay người đi vào doanh trại của Sarin. Su tò trên đỉnh nhảy xuống, ngăn Aini lại.
- Aini pháp sư, người tới là ma thú kỵ sĩ, nguyên tổ pháp sư đối phó thì có chút khó, không bằng để ta lên đi.
- Vũ khí của ngươi...
Aini nhìn Su, ngụ ý là tốt nhất Su nên tìm Sarin lấy một kiện binh khí thích hợp, nếu không với vũ khí trên tay hắn, đổi phó với kỵ binh thì có chút không thích hợp.
Su mặc ma pháp áo giáp, mặt nạ bảo hộ chưa được kéo xuống. Sau lưng hắn đeo một thanh trường kiếm, bên hông còn móc một thanh đoản kiếm. Trong khi đó kỵ sĩ của Hắc Long Vương đạo tặc đoàn đều dùng binh khí dài.
- Không có việc gì, ta tự có biện pháp.
Su khoát tay, kéo Aini một lần nữa đi vào đại môn của doanh địa. Hai bên tường gỗ là các thi binh.
Trong doanh trại, Naniya bất an hỏi Sarin:
- Chúng ta thật sự không ra hỗ trợ ư?
- Địch nhân vẫn chưa cho chủ lực đến, không phải vội.
- vẫn chưa ư?
- ừ, những tên vừa rồi bị pháp sư kia giải quyết, khẳng định là trọng bộ binh. Ngươi ở với Lex lâu rồi, biết một bộ áo giáp của trọng bộ binh có giá bao nhiêu tiền không?
- Rẻ nhất cũng cần bảy, tám trăm kim tệ, nếu là ma pháp áo giáp, thì còn hơn mấy vạn.
Naniya tuy là cuộc sổng pháp sư, nhưng cũng rất hiểu biết về vũ khí.
- Hai đợt ma pháp cấp năm mới hoàn toàn giải quyết được. Một bộ áo giáp kia chắc có giá khoảng hai ngàn kim tệ? Một trăm binh sĩ, chính là hai mươi vạn kim tệ. Những trọng bộ binh này, mỗi người ít nhất phải có hai con ngựa, hai tôi tớ hầu hạ. Mười người sẽ có một chiếc xe. Tính tổng lại, một trăm người này có giá ba mươi vạn kim tệ. Bọn họ thật sự là đạo tặc sao? Nếu thật sự là đạo tặc, ngươi nói chúng phải cướp bao nhiêu thương đội mới có thể có được số này?
- Chẳng lè là quân chính quy!
Naniya thanh âm có chút dồn dập, pháp luật của đế quốc quy định, các loại vũ khí tiêu thụ đều phải chịu thuế rất cao. Nếu là đế quốc quân chính quy đặt hàng mua, giá cả trên thực tế không cao như vậy. Nếu không thì Hoàng đế cũng không nuôi nổi binh lính của mình.
- Cũng không phải là quân chính quy gì cả, bên phía Rhine công quốc, còn có Scotzia, quý tộc tự mình chế tạo vũ khí cũng không hiếm thấy. Những người có quan hệ thì có thể mua được với giá rẻ. Một bộ áo giáp cơ bản nhất của bộ binh, không tính nhân công, thì phí tổn chỉ có mười mấy kim tệ.
- Rẻ như vậy ư!
Naniya lần đầu tiên nghe nói tới chuyện này.
- Đương nhiên, tuy nhiên các mỏ quặng đều nằm trong tay hoàng thất, các quý tộc có thể khai thác trong phạm vi rất nhỏ, bằng không vì cái gì mà thương nhân cả nước đều chạy đến Mesterlin mà mua khoáng thạch, bởi vì lợi nhuận cao, cho dù tổn thất tám phần, bọn họ vẫn có lãi mà.
- Vậy ngươi đã tính ra gì chưa?
- Có thể tụ tập lực lượng để tập kích quy mô lớn như thế trên con đường này,
thì người giấu mặt đằng sau có năng lực không nhỏ, nếu vẫn để cho hắn ẩn núp
trong này, sớm muộn gì cũng sẽ tạo thành uy hiếp tới thành Mesterlin của chúng ta. Chờ thoát khỏi đợt công kích này, chúng ta sẽ lập tức rời đi, ta sẽ báo tin cho ì Lex, để cho nàng tìm cớ bắt lấy Deluxe trấn, xây dựng ba tòa thành trên con đường này, dựa vào nhau, tạm thời khống chế thương lộ.
- Ba tòa thành không đủ dùng a!
Naniya thật sự rất bác học. Nàng biết rằng các tòa thành bình thường nếu không có dân chúng, thì nhiều nhất chỉ duy trì được quân đội một ngàn người. Ba tòa thành mới có ba ngàn quân, rất khó làm cho con đường này trở nên yên ổn được.
- Ta chính là muốn quy mô nhỏ một ít, nếu không những người này sợ hãi, sẽ không dễ dàng động thủ.
Sarin nở nụ cười, tu kiến tòa thành ở vị trí này. Địch nhân nhất định muốn đánh bật ra. Sarin sợ nhất chính là những người này về sau mai danh ẩn tích, hắn lại không có khả năng phái đại lượng nhân thủ đi tìm.
So với việc để cho những người này ẩn giấu, còn không bằng dẫn xà xuất động.
Su đi tới trước cửa doanh địa, rút từ sau lưng ra một thanh trường kiếm. Thanh trường kiếm này là Sarin căn cứ vào đặc điểm của hắn mà luyện chế, mùi kiếm không dài đến một thước. Thân kiếm có màu đen, ẩn dấu rất nhiều ma pháp hoa văn. Nếu không có những hoa văn này, thì thanh kiếm này cũng chỉ là một thanh Tần Nhân bát mặt kiếm đúng tiêu chuẩn mà thôi.
Thanh trường kiếm này có ba điểm đặc thù, đầu tiên là nhẹ, thứ hai là sắc bén, thứ ba là cứng rắn.
Thanh Tần Nhân bát mặt kiếm đúng tiêu chuẩn này có trọng lượng chỉ bằng một thanh chủy thủ, về phần trình độ sắc bén, ngoài mùi kiếm được tinh thể hóa ra, những ma văn kia đã gia tăng thuộc tính cắt, làm cho thanh trường kiếm này có chứa sắc thái ma pháp. Trường kiếm là do Sarin dùng thủy diễm luyện chế, không bị nhiệt độ cao làm giâm độ cứng như các vũ khí bình thường khác, nó có năng lực chịu đựng rất tốt.
Su từng xử dụng kiếm khí mạnh mẽ uốn cong thanh kiếm này, cuốn tận năm vòng, sau khi bung ra, thì vẫn thẳng tắp như cũ, không có chút gấp khúc nào.
Tay trái của Su cầm theo trường kiếm, tay phải từ thắt lưng rút ra đoản kiếm. Thanh đoản kiếm này dài gấp đôi một thanh chủy thủ. Toàn thân nó có màu trắng bạc, tại giữa thân kiếm có một hoa văn chạm rỗng, hoa văn này cũng là một ma pháp ký hiệu.
Văn lộ trên đoản kiếm này thập phần đơn giản, nhưng mùi kiếm lại có chút chói mắt. Su chỉ có một yêu cầu đối với thanh vũ khí này, đó là có thể làm cho kiếm khí kéo dài ra ngoài lười kiếm, còn không được gia tăng trọng tải lên người mình.
Nếu là người khác, rất khó có thể chế tạo cho Su một kiện vũ khí như vậy, Sarin lại có chút hiểu biết đổi với quy tắc vận hành kiếm khí, nên thật sự đã luyện chế ra được một thanh cho Su. Tuy nhiên hắn cũng cho thêm vào một nhánh khô của Sinh mệnh thụ, nếu không có chất liệu này, cho dù Sarin có cảnh giới cao đi nữa, cũng không cách nào luyện chế ra thanh vũ khí kỳ diệu như vậy được.
Su tiện tay vẽ ra một kiếm hoa, trường kiếm màu đen kia còn không thấy có gì khác, chỉ nhẹ nhàng vung lên thôi, nhưng hai lười của thanh đoản kiếm màu trắng bạc bỗng phát ra kiếm khí sắc bén, không ngừng phun ra nuốt vào, tại mùi kiếm thì còn bắn ra xa mấy thước.
Aini giật nảy mình, nếu kiếm khí này công kích hắn, chỉ cần chạm vào người, chỉ sợ sẽ bị thương nặng ngay. Tuy nhiên hắn không lui về phía sau, vẫn như cũ đứng trước mặt Su.
- Phái một ít khô lâu binh đi theo phía sau ta, nếu ta bị thương, thì chắn cho ta một chút, nếu ta thắng, sẽ cướp ba thi thể đó về cho ngươi.
Su nói xong, nhắm mắt lại, bắt đầu điều chỉnh hô hấp, đồng thời lắng nghe thanh âm bên ngoài.
Người của Hắc Long Vương đạo tặc đoàn vì đường xa mà đến, nên sẽ không trực tiếp công kích doanh địa, khẳng định sẽ hội hợp với các đạo tặc khác, sau khi nghỉ ngơi mới phát động tiến công. Su cũng không muốn cho bọn hắn cơ hội này, người của Hắc Long Vương đạo tặc đoàn diễu võ dương oai, khi đi qua cửa trước, Su nhảy dựng lên, lao từ trên cửa ra ngoài. Bên ngoài cửa, mười mấy khô lâu đã đi ra, đi theo phía sau Su.
Khô lâu căn bản không theo kịp Su, dưới chân Su dường như có gắn hỏa tiễn, nhảy vài cái đã vượt qua con đường, tới bên cạnh nhắm về phía ba tên đạo tặc cưỡi Thiết Giáp Long kia.
Hắn đang dùng chiến trận kiếm kỹ của tiểu lục địa vị diện, hai thanh kiếm một dài một ngắn, đoản kiếm có thể phun ra kiếm khí, giết người trong vòng mười thước. Trường kiếm thì nhẹ nhàng, có thể phá giáp, cũng có thể dùng để đón đờ mũi tên. Song kiếm kỹ xảo như vậy, chỉ Bạch Ngân Kiếm Thánh mới có thể sử dụng. Kiếm khí của Hắc Thiết Kiếm Thánh không thể rời khỏi thân thể xa như vậy được, cho dù dựa vào vũ khí trợ giúp mà làm được, thì cũng không cách nào duy trì được lâu.
Đây là chiến trận kiếm kỳ, không phải là đơn đả độc đấu. Phải khống chế trong thời gian dài thì mới được.
Khi Su là tới phía trước, thân thể dùng phương thức bật nhảy xông tới, kiếm khí trên đoản kiếm trong tay phải hắn đã hoàn toàn thu liễm lại, giống như một con ma báo, vồ tới con mồi.
Ba tên đạo tặc kia cũng không phải kẻ yếu, thấy một thiếu niên toàn thân áo giáp xông lên, cầm trong tay hai thanh kiếm một dài một ngắn, Thiết Giáp Long dưới chân ba tên đạo tặc này toàn bộ dừng lại, chuyển hướng, con Thiết Giáp Long ở giữa thì há mồm phun ra một ngụm toan dịch về phía Su.
Luồng toan dịch này được phun ra rất nhanh, dưới chân Su dùng sức, đột nhiên nhảy cao lên hơn hai thước, làm cho toan dịch vụt qua dưới chân, hắn đã đi vào trước mặt tên đạo tặc ở giữa kia, trường kiếm trong tay trái được đâm ra, mục tiêu là cằm của Thiết Giáp Long ở giữa.
Màu đen trường kiếm không một tiếng động đâm vào khe hở lân giáp của Thiết Giáp Long, cũng chỉ có vị trí cằm là chỗ hở lớn nhất giữa các miếng lân giáp của Thiết Giáp Long, hơn nữa trường kiếm của Su vô cùng sắc bén, một kiếm đã đánh bị thương nặng con ma thú cấp năm này.
Su tao nhã rút trường kiếm ra, mượn lực xoay người nửa vòng tròn. Ba tên ngụy long kỵ sĩ này đồng thời ra tay, kỵ thương trong tay đâm về phía Su. Thân thể Su lại làm ra động tác uốn nửa vòng trọng, tọa kỵ của tên đạo tặc chính giữa bị trọng thương, đổ xuống mặt đất, trường thương của hắn đâm lệch, lại vừa vặn đụng vào trường thương của tên đạo tặc bên phải, đoản kiếm trong tay phải Su quét ngang, kiếm khí dài mười thước, bắn về phía một tên đạo tặc.
Tên đạo tặc này cảm giác cổ chợt lạnh, kiếm khí của Su trực tiếp cắt vỡ nhuyễn giáp tại phần cổ của hắn, ba lớp da ma thú cũng không ngăn cản được kiếm khí của Su. Su bất ngờ giết chết một tên đạo tặc thủ lĩnh, thân thể vẫn đang xoay tròn, trường kiếm trên tay trái bổ mạnh xuống phía dưới. Tên đạo tặc ở giữa do Thiết Giáp Long quỵ xuống, nên đã để lộ ra phần lưng, một kiếm này đã trực tiếp bổ vào lưng của tên đạo tặc kia.
Su vô cùng nhạy cảm, lưỡi kiếm vừa mới chạm vào, thì đã biết rằng một kiếm này không thể bổ ra trọng giáp của đối phương được, cổ tay hắn run lên, trường kiếm màu đen đột nhiên phát ra một tiếng “ong”, trên mũi kiếm xuất hiện sóng gợn rất nhỏ. Trường kiếm chém lên phần lưng của đạo tặc, dùng sức kéo một cái, bộ trọng giáp kia đã bị Su cắt một đường, tạo thành vết rách dài nửa thước.
Su vừa thu trường kiếm lại, mũi kiếm đã đâm xuống một chút, tò vết rách của áo giáp này mà đâm vào. Mũi kiếm cắm sâu vào trong thi thể của đạo tặc thủ lĩnh
Tên đạo tặc thủ lĩnh cuối cùng thấy hai đồng bạn trong nháy mắt mất mạng, sợ tới mức hồn phi phách tán, hắn và tọa kỵ tâm ý tương thông, con Thiết Giáp Long kia đột nhiên lao về phía trước, chạy ra phạm vi công kích của Su, một trăm trọng giáp kỵ binh phía sau cũng lao lên, Su nhìn thoáng qua, biết mình muốn giết sạch một trăm kỵ binh kia thì rất khó khăn, thi thể của hai tên đạo tặc vừa chết kia đã được cố định trên lưng của Thiết Giáp Long, không thể mang đi được.
Su thở dài một tiếng, đuổi theo tên đạo tặc chạy trốn kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.