Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?

Chương 159:




Dù được hay không thì chuyện ngày mai vẫn phải tiếp tục như bình thường. Hạ Lam sau một đêm dây dưa khó ngủ, cuối cùng cũng bị đánh thức bởi mùi hương thơm ngát của thức ăn dinh dưỡng. Cô mở mắt, chỉ thấy khoảng trống bên cạnh đã lạnh từ khi nào, ngoài cửa đã xuất hiện một bóng người cao lớn, nhẹ nhàng sải chân đi đến đầu giường: "Em tỉnh rồi à? Xin lỗi, cũng tại anh tối qua hăng hái quá.."
"Không sao!" Đừng nói mấy lời dễ gây hiểu lầm thế có được không? Cái gì gọi là hăngháiquáchứ hả? Cũng chỉ cùng nhau nói mấy câu chuyện, nói tới gần sáng mà thôi! "Cậu tỉnh sớm thế, sao không ngủ thêm lúc nữa?"
"Sáng nay em muốn đến HL còn gì?" Văn Minh kéo rèm ra, để mặc ánh sáng bên ngoài tràn vào. Sau đó đi vòng qua vách ngăn, chậm rãi thắp một nén hương đặt lên ban thờ ông Trịnh. Mùi hương trầm thơm dìu dịu kết hợp với ban mai đầu ngày nhanh chóng đánh thức Hạ Lam, khiến cô tỉnh táo hẳn "Anh cũng có chút việc phải qua Trịnh gia, không khéo tất bật lại đến gần tối mới về được nhà!"
"Lâu không ghé qua cũng nên đến một chút!" Dù sao cũng là tài sản của mình, mình không quản người khác sẽ giúp mình quản mãi sao? Hạ Lam mặc dù có lòng tin ở nhân viên, nhưng nói thật, cô không bao giờ tin đủ 100% cả "Cậu cứ làm việc của mình, lịch trình của tôi hôm nay cũng không hề nhẹ!"
"Ừm, em cứ rẽ qua đó, trưa anh sẽ đem đồ ăn tới tận nơi!" Xong xuôi mọi việc, Văn Minh tiến đến giúp cô dọn lại chăn màn một chút. Thật ra mấy việc nho nhỏ này Hạ Lam có thể tự mình làm tốt, nhưng mà cậu ta thích chu đáo vậy cô biết làm sao?
Chẳng làm gì hết! Hưởng thụ thôi!
"Bên Hê Hê anh đã xin bảo lưu kết quả cho em rồi, cứ tạm thời nghỉ một kì, kì sau lại tính tiếp!"
"Cảm ơn cậu.." Hạ Lam nhìn giường chiếu đã được dọn sạch sẽ, cô gật đầu kéo Văn Minh lại nịnh nọt vào má cậu một cái sau đó chạy đến nhà vệ sinh. Các bạn gái phải nhớ kĩ, không cần biết hai người yêu nhau nhiều đến đâu, trước khi làm vệ sinh răng, tuyệt đối không được thơm miệng đối phương!
Văn Minh cảm nhận chuồn chuồn lướtquamá mình một chút, nụ cười ngọt ngào vô thức nhảy ra. Cậu xoa xoa má, vui vẻ rời khỏi phòng đi tới bên bàn ăn trước, chờ đợi Hạ Lam xong xuôi.
"Cậu Minh! Cậu Minh!" Trợ lý từ cửa đi vào, vừa tầm bắt gặp Văn Minh trong phòng tiến ra. Anh nhìn quanh, không thấy Hạ Lam đâu mới yên tâm, bí mật nói "Tôi chuẩn bị xong cả rồi, cậu có muốn lai sờ chim xem trước không?"
"Không nghĩ tiếng anh của anh lại kém đến thế đấy!" Văn Minh vẫn còn nguyên niềm vui khi nãy nên thấy trợ lý đến cắt ngang bữa sáng vui vẻ của mình cũng không hề tức giận "Có cần tôi cho anh nghỉ vài ngày đi học lại không?"
"Người ta chỉ đùa thôi mà!" Trợ lý cười cầu tài, gì chứ? Nghỉ mấy ngày để đám đàn em nhảy lên tiếm quyền à? Anh đâu có dại! "Nói chung là bên kia đã xong cả rồi, đúng theo kế hoạch của cậu luôn!"
"Vậy là được, không cần sửa lại thứ gì hết!" Văn Minh hài lòng gật đầu, hiệu suất làm việc nhanh quá mức, cậu mới nghĩ ra ý tưởng này có hai tiếng đồng hồ mà họ đã chuẩn bị ok cả rồi. Thế mới nói.. sức mạnh đồng tiền không thể đoán định trước được đâu!
"Nếu chưa ăn sáng thì lại đây cùng ăn với vợ chồng tôi, còn không anh có thể ra ngoài chờ một chút!"
"Tôi ăn rồi! Ăn no lắm rồi!" Trợ lý ha ha cười, đi ra ngoài. Đùa chứ, nhìn ánh mắt đáng sợ của cậu đi, đảm bảo nếu anh dám đồng ý, Văn Minh sẽ nghĩ đủ cách đì anh trên bàn ăn! Khi đó đồ ngon chẳng đến miệng, có khi còn nghẹn chết ấy chứ! Ai bảo dám cả gan làm kì đà cản mũi làm chi?.. "Hai người cứ tự nhiên, tôi ra ngoài chờ!"
"Không tiễn!"
Bàn ăn nghi ngút khói với đầy đủ các loại mỹ vị thập phương, vừa đảm bảo cung cấp dinh dưỡng, lại vừa đúng tiêu chuẩn không mang quá nhiều chất kích ứng cho người bị thương. Hạ Lam bước ra khỏi phòng tắm sau khi đã thay xong xuôi quần áo, cô vừa mở cửa, hương vị thơm ngon kia đã khiến dạ dày bị hành hạ cả đêm réo vang.
Mỹ vị xứng cùng mỹ nam, người này còn đặc biệt ngồi cạnh bàn ăn, luôn chuẩn bị sẵn sàng làm nhân viên phục vụ tận tình cho bạn.. Ai da, tâm trạng quá tốt! Cuộc sống quá sung sướng rồi!
"Khi nãy có người đến à?" Hạ Lam ngồi xuống chiếc ghế đã được kéo sẵn, thắc mắc "Chuyện gấp cậu cứ đi, tôi tự mình tới HL là được!"
"Đúng là bây giờ bên cạnh chúng ta không có quá nhiều mối nguy hiểm.." Văn Minh ậm ừ gật đầu, chuẩn bị bát đũa và đồ ăn yêu thích ra trước mặt cô "..Nhưng em cũng không nên chủ quan như thế!"
"Người bảo vệ cậu nên giải tán bớt bớt đi!" Hạ Lam nhìn tậpđoànphía ngoài không nhịn được than ngắn thở dài. Đông đảo đến thế làm gì chứ? Tốn kém cả một mớ tiền đó có biết không? "Chúng ta chỉ là người làm kinh doanh, cũng không phải trùm xã hội đen gì gì đó.."
"Ai nói.." Văn Minh đưa sữa đến bên cạnh cô, giọng nói đột ngột trầm xuống, đôi mắt đen láy ánh lên tia nhìn tinh nghịch quỷ dị "..Tôi không phải?"
"Cậu phải?" Hạ Lam bĩu môi, định diễn với chụy đây à? Đừng mơ! "Nếu thế thật thì Văn Minh đã chẳng mất công suốt ngày lo đối phó với gia đình nhà họ Trịnh, cũng chẳng cần ngoài sáng đấu đá giành lại tập đoàn, lại càng không dám công khai đi lại cùng mấy vị chính khách.."
"Được! Được! Em thông minh!" Văn Minh phì cười, nhìn cô gái của mình hoạt bát dùng sạch bữa sáng tềnhyêucậu kì công chuẩn bị "Em không thích đám người này nhưng nói thật chúng ta không thể không có vài bảo an bên cạnh!"
"Cậu có chứng ám ảnh an toàn à?" Hạ Lam nheo mắt, cầm cốc sữa lên giải quyết nốt. Nói ra câu này xong mới nhận ra dường như cô đã chạm phải nơi nào đó rất yếu ớt trong lòng Văn Minh rồi.
Cậu ta từ nhỏ đã sống như vậy, thiếu cảm giác an toàn là lẽ dĩ nhiên. Ấy vậy mà cô còn cố ý tỏ ra vô tâm, chọc vào nỗi đau của cậu ta như thế. Hạ Lam! Mày thật hết thuốc chữa!
"Tôi đùa đấy, cậu thích cứ để nguyên như vậy cũng không vấn đề. Dù sao lâu dần tôi cũng quen rồi!"
"Anh sẽ để họ nghỉ bớt!" Văn Minh lắc đầu, mặc dù cô ấy không dám khẳng định nhưng cậu biết Hạ Lam không ưa kiểu có người kè kè bên cạnh thế này. Hơn nữa quá nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến khoảng thời gian hưởng thụ riêng tư của cả hai, bỏ bớt hai phần ba số người cũng không ảnh hưởng lắm! "Chỗ em cần bao nhiêu người?"
"Tùy cậu thôi!" Hạ Lam hòa hoãn, cô đã xử lý xong đồ của mình, đang chờ đợi Văn Minh hạ vũ khí sẽ lập tức dọn dẹp. Cậu cũng nhận thấy điều này nên rất nhanh nhẹn, rất tao nhã.. một đường giải quyết sạch đồ ăn trước mặt mình! "Thôi, không cần bàn vấn đề này nữa, chúng ta chuẩn bị đi kẻo muộn!"
"Hạ Lam có vẻ háo hức nhỉ?" Cậu cười nhẹ, đứng dậy cùng cô dọn sạch bàn. Đồ ăn thừa cất vào tủ lạnh, bát đĩa bẩn dồn ra bồn cùng rửa "Cũng lâu lắm rồi em không được ra ngoài.."
"Cũng có một chút!" Chẳng lẽ cô thể hiện thái độ rõ ràng đến thế? Đáng chết! Thế này có khác gì trẻ con đâu cơ chứ? "Cậu cứ đến công ti đi, tôi tự bắt xe đi sau cũng được!"
"Anh không vội đến thế đâu.."
Dù muốn hay không thì cuộc sống vẫn cứ diễn ra bình thường. Văn Minh thả Hạ Lam xuống trước cửa HL shop của cô, đợi cô đi khuất vào phía trong mới lưu luyến rời khỏi. Không sao, tối nay còn nhiều chuyện "thú vị" chờ đợi hai người, thôi thì cứ để cô ấy bay nhảy cũng chẳng vấn đề!
Hạ Lam hoàn toàn không hay biết những kế hoạch phía sau của Văn Minh, thế nên lúc này tâm trí cô chỉ tràn ngập chuyện công việc.
Vừa thấy Hạ Lam xuất hiện, mấy nhân viên trong shop đều ùa cả ra, vui vẻ vây quanh cô hỏi chuyện. Chỉ có quản lý luôn luôn làm đúng chức trách và quyền hạn, sau khi gửi gắm đến cô nụ cười chào đón liền xoay người bỏ đi đâu đó.
"Chị Lam, nghe nói chị chuẩn bị bán shop về làm bà chủ?" Một cô gái nhiều lời nhanh chóng hỏi "Anh hay đến đây chính là chủ mới đúng không ạ?"
"Anh hay đến đây?.." Tin đồn này ở chỗ nào bay ra vậy? Hạ Lam nhíu mi, lập tức liên tưởng đến gươngmặtthân quen thường xuyên xuất hiện bên cạnh Văn Minh: trợ lý cao cấp của cậu ta!
Hẳn là trong lúc cô hôn mê, Văn Minh không muốn chuyện kinh doanh của cô xáo trộn, lại không muốn rời khỏi phòng bệnh nên đã nhờ người này đến đây giúp cô một tay. Ai da, bình thường không phải chủ nào tớ nấy sao? Anh chàng này cũng cợt nhả quá nhỉ, còn đùa dai làm chủ quán mới nữa chứ!
"Cũng có thể, chút nữa anh ta tới tôi sẽ hỏi xem anh ta trả giá thế nào, ok sẽ chuyển nhượng ngay!"
"Êu, ai lại làm thế?" Nhân viên hơi lo lắng, lắc đầu "Anh ấy toàn tới tán gái, cản trở công việc lắm chị!"
"Tán gái?" Trời đất, đùa gì vậy? Người bên cạnh được Văn Minh tin tưởng lại sở hữu cung cách làm việc không chuyên nghiệp thế này á? "Thật á? Cũng tại nhân viên trong shop mình đều là mỹ nhân đấy!"
"Mỹ nhân anh ấy cũng đâu có để ý!" Tiếng oán than cùng những cái thở dài thườn thượt nhanh chóng buông đầy không gian. Ê này, vừa ở phía trên các cô tỏ ra khó chịu vì anh ta tán gái, phía dưới đã buồn bã vì anh ta không để ý tới mình là sao? Làm ơn nhất quán chút đi được không? "Toàn quan tâm đến quản lý mặt sắt, bọn em một chút cơ hội cũng không có!"
"Khách đến kìa!" Vừa lúc quản lý cũng từ phía trong đi ra, thuận tiện giảicứuHạ Lam khỏi đám oanh yến "Chị Lam, sổ sách tôi đã chuẩn bị xong rồi, chị vào xem qua đi!"
"Được, được.." Ầy, quản lý nhà mình ok thế này, anh chàng trợ lý kia đổ ầm ầm cũng đúng thôi. Haha, mắt nhìn người của Hạ Lam cô đâu phải kém cỏi!
Sau khi xem xong một lượt sổ sách, quản lý giúp Hạ Lam liên hệ với đám người bên cuộc thi kia. Tất cả cùng hẹn nhau đến một quán ăn trưa, vừa ăn uống vừa bàn thảo chút công việc. Dường như chuyện Hạ Lam là chủ tương lai của công ti bọn họ sắp làm việc là điều đã được họ biết trước. Bởi vì lúc gặp mặt hót gơsaitráilà cô, không một ai trong số họ tỏ vẻ khinh ghét hay ngạc nhiên cả. Vậy cũng tốt, không đánh giá nhân phẩm của sếp, lúc làm việc mới có thể thoải mái giao lưu!
Cô bỏ qua lời mời của Văn Minh, vui vẻ đón nhận thật nhiều người quen mới. Số vệ sĩ bên cạnh Hạ Lam tự dưng giảm đi rõ rệt, nhưng giảm thôi chứ không phải biến mất hết cả. Bỏi vì khi cô cùng mấy người này nói chuyện, ăn uống, ngoài cửa vẫn còn hai vị đang đứng canh chừng với vẻ mặt nghiêm túc vô cùng.
Ừm, chồng mình đúng là tâm lý, bảo không muốn nhiều người theo lập tức cắt đi ngay! Hai người này và một tài xế lái xe phía dưới là quá đủ để bảo vệ an toàn cho cô rồi. Bình thường trước đây - khi Hạ Lam vẫn còn là con cái thế gia - lúc nguy cấp nhất bên cạnh cô cũng chỉ có đến hai người bảo vệ. Văn Minh thế này đã là quá mức cẩn thận rồi!
Cẩn thận không hề thừa, nhất là khi bên cạnh vẫn còn quá nhiều mối nguy hiểm như vậy. Nhưng mối nguy hiểm đó là gì, Hạ Lam không biết, Văn Minh lại càng không thể lường trước được..
*
Dung Dung thuê được người rồi liền tìm cách lên kế hoạch. Cô không thể cứ thế đối đầu với đám súc sinh đó được, dù cô còn trẻ nhưng hơn ai hết cô hiểu rõ đạo lý: phục kích trong tối tuyệt đối chiếm ưu thế. Làm một cú bất ngờ, khiến cho bọn chúng không kịp trở tay, hoặc giả có kịp đi chăng nữa thì cũng đã quá muộn rồi!
Quan sát qua lại một vài ngày, số lượng vệ sĩ bên cạnh Hạ Lam và Văn Minh vô cùng đông đảo, đông đến mức khiến cô phải hoa mắt. Khốn nạn.. Chẳng lẽ chúng nó biết cô định làm gì nên chủ động thuê người bảo vệ? Chắc chắn là thế, bởi vì bình thường chẳng đứa điên nào đi thuê cả một đám vệ sĩ kiểu kia. Tiền núi đó chẳng đùa được đâu!
Im hơi lặng tiếng, không để người khác phát hiện bản thân đang thuê người theo dõi bọn chúng. Quả nhiên chỉ vài ngày sau, khi Hạ Lam đó lò dò ra ngoài làm việc số lượng vệ sĩ theo người đã giảm hẳn đi. Bên cạnh Văn Minh kia vẫn còn kha khá, nhưng kha khá đó cũng chẳng đáng tính tiền khi so với số người cô huy động được bên này.
Cái gì dễ làm trước, ở đâu dễ thành công hơn liền tiến đến chiếm đóng bên đó!
Dung Dung bàn kế hoạch tác chiến với đám người cô thuê, cùng nhau vạch ra chiến lược tốt nhất, bất ngờ nhất. Cô sẽ tóm gọn Hạ Lam kia trước, sau đó dùng cô ta làm cái bẫy đem Văn Minh tới. Đợi đến khi bắt được thằng ngốc kia rồi, nhất định Dung Dung sẽ băm vằm nó, lột da nó, khiến nó từ một tên giả ngu biến thành ngu ngốc thật sự!
Dám ra tay với cả anh trai cô?
Kết quả như vậy vẫn còn quá nhẹ nhàng với nó!
Đợi bên ngoài quán ăn một lúc lâu, vì lúc này là giữa trưa nên nơi này khá đông đúc. Dung Dung chán nản nhìn qua cửa kính mờ đục, đám người của cô bên kia đã dùng vài biện pháp nghiệp vụ chuyên nghiệp tiến tới gần xe của Hạ Lam. Mặc dù bên trong còn có tài xế ngồi nhưng cũng chẳng sao, lợi thế đông người khiến tên canh xe đó nhanh chóng bị hạ gục. Tiếp đến là màn giả trang kinh điển, họ lột xuống quần áo của tài xế, mặc vào người một vị có vóc dáng tương tự. Sau đó lại ratayvới chiếc xe, đợi đến thời cơ thích hợp sẽ khiến nó tự động chết máy, làm cách nào cũng không thể khởi động lại được.
Mọi việc vừa xong xuôi, Hạ Lam cùng đám người bên trong cũng vừa lúc đi ra. Hai vệ sĩ theo kè kè phía sau cô ta, ánh mắt tên nào tên nấy sắc lẻm, nhìn xung quanh dò xét vô cùng. Hạ Lam ngược lại, không hề cảm nhận được nguy hiểm, cứ như vậy nói tạm biệt với mấy người này sau đó lên chiếc xe đã được dàndựngxong, phóng thẳng đi chẳng chút nghi ngờ.
"Khu vực phía Tây hiện tại rất vắng vẻ, camera giao thông không hoạt động, xung quanh cũng không có máy ghi hình của nhà dân!" Người của cô nhanh chóng báo cáo, vừa thao tác máy tính nhanh như chớp, vừa nghiêm giọng "Nơi ấy cách đây có 7 phút lái xe thôi!"
"Hiểu! Chúng ta lập tức tới đó!" Người lái xe bên này không cần hỏi qua ý kiến của Dung Dung, lập tức gật đầu khởi động máy. Đồng thời cũng cầm bộ đàm lên gọi viện trợ "Khu vực xx, đến tập hợp đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn!"
Tốt lắm!
Mọi thứ đều hoàn hảo!
Nguyễn Hạ Lam.. Để xem lần này mày thoát bằng cách nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.