Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?

Chương 158:




Dung Dung chưa cần ra khỏi bệnh viện tìm người đã nghe được vài thông tin "thú vị" xoay quanh cuộc gặp gỡ cuối cùng của anh trai cô và kẻ thù không đội trời chung - Trịnh Văn Minh!
Mấy cô y tá trong viện bàn tán, lúc đó, chuyện phong tỏa hành lang và vài phòng bệnh là do hai thiếu gia của nhà họ Trịnh đối đầu, cùng nhau nói chuyện riêng. Nhắc đến thời gian và địa điểm thì hoàn toàn trùng khớp với cuộc gặp gỡ địnhmệnhđưa Văn Hóa đến với vụ tai nạn xe.
Văn Minh kia là đồ con hoang, còn vì giành giật gái với anh trai cô không được mà luôn ôm hận trong lòng. Đảm bảo khi gặp anh ấy trong tình trạng này, thằng ngốc đó sẽ tìm cách bỏ đá xuống giếng. Nó chỉ là một tên khốn không có đầu óc, thế nên nhất định sẽ tìm cách công kích, hạ nhục anh trai cô, khiến cho Văn Hóa vì nhẫn nhục giữ hình tượng của gia tộc chịu uất ức. Sau đó, khi không thể chọc tức anh cô, Văn Minh kia sẽ điên lên, tìm cách trút giận lên đầu anh ấy, táy máy vào xe cộ của anh ấy, khiến anh ấy chịu khổ..
Cắn nát móng tay, Dung Dung nghẹn đến mức tưởng như sắp điên lên đến nơi. Cô cầm áo khoác, dứt khoát lao ra khỏi bệnh viện tìm một chiếc xe. Nói một địa chỉ, lái xe nhanh chóng lao đi dưới sự thúc giục của cô gái đáng sợ phía sau. Mặc kệ thái độ hoảng hốt của tài xế, Dung Dung gọi điện cho luật sư, yêu cầu dừng mọi khoản đầu tư lại, thu tiền của cô về. Dùng một phần trả lại cho anh ta, Dung Dung lại bỏ thêm một phần mua thông tin thuê người, hàng nóng.. để thực hiện mục đích trả thù cho Văn Hóa. Chỉ cần MR.H bên kia tra ra hung thủ, cô nhất định sẽ khiến nó và cả gia đình nhà nó sống không bằng chết ngay lập tức!
Mạng đền bằng mạng!
Và nếu pháp luật không giúp cô, tự cô sẽ ra tay chẳng cần ai hết!
"Vừa khớp!" Giọng nói bị bóp méo của người tự xưng là MR.H vang lên kéo Dung Dung khỏi dòng suy tư. Cô nhìn qua vách ngăn, chỉ thấy độc một màu đen đúa.
Người này không hổ danh thầnbí, muốn gặp anh ta phải được xác nhận thân phận, sau đó kí cam kết giữ bí mật tuyệt đối. Vào được đến nơi tưởng là xong, nhưng cuối cùng vẫn bị một màn che dày đặc và máy bóp giọng ngăn cản "Vụ tai nạn đó của nhị thiếu Trịnh gia tôi cũng thấy kì lạ nên có kiểm tra qua một lần!"
"Thông tin khi nào sẽ có?" Dung Dung vừa nói sơ qua họ tên của mình người này đã biết cô tới với mục đích gì..
Đúng là quá nguy hiểm! Sao giới thượng lưu có thể để con cáo này tồn tại được vậy? Anh ta sống, đồng nghĩa với bao nhiêu chuyện xấu xa có nguy cơ bại lộ.. Bọn họ không thể loại trừ MR.H là do anh ta thông minh, giỏi giấu giếm hay.. phía sau anh ta còn có thế lực gì đó to lớn bảo hộ?
Thôi!
Dù sao cũng không phải việc của cô!
Dung Dung cần lấy thứ mình cần càng nhanh càng tốt, sau đó giải quyết chuyện của mình mới đúng!
"Tôi sẽ trả anh đủ tiền!"
"Cô muốn ngay bây giờ có cũng được!" Hiếm khi MR.H hào hứng, thông qua lỗ hổng dưới bàn, anh ta đưa qua một tập hồ sơ đóng kín "Tiền phải trả đủ là lẽ dĩ nhiên, nếu không.. một bước cô cũng đừng nghĩ có thể ra khỏi nơi này!"
Dung Dung xé mở phong bì hồ sơ, khẽ lướt qua một lượt thông tin trên mặt giấy một lần. Càng đọc, nỗi lòng của cô càng lớn, lớn đến mức khiến cô uất hận, muốn gào thét cho thỏa. Thế nhưng tiếng gõ lạch cạch bên kia bức tường lại ngăn cản không cho phép cô làm ra hành động vô duyên đó, thế nên Dung Dung chỉ còn cách nghiến răng, vặn hỏi: "Làm sao chứng thực được những tin tức này chính xác?"
"Tôi kiếm ăn nhờ uy tín đó tiểu thư!" MR.H cười lạnh, trước nay thông tin anh thu thập luôn đúng 100%, danh tiếng đồn xa đến mức lâu lắm rồi không có ai hỏi lại anh câu này. Ai da, đúng là trẻ con, nhiều thắc mắc quá mức! "Nếu cô cảm thấy chưa đủ độ xác thực có thể nhờ pháp y kiểm chứng, bên giám định xe cũng đủ khả năng công nhận thông tin là đúng hay sai.. Có điều hơi bị mất thời gian đấy!"
"Anh mà dám lừa gạt tôi.." Dung Dung kí séc, ném lên bàn "..Thì chuẩn bị chôn cùng cái văn phòng rách nát này đi!"
Ôm hồ sơ trở về, Dung Dung không quay lại bệnh viện mà tự thuê một căn phòng nhỏ bên cạnh biệt thự Trịnh gia. Thông qua điều tra của MR.H, cô biết được sau vụ cãi vã kia Văn Minh đã đưa người đến phá hỏng phanh xe của Văn Hóa. Hơn nữa thằng khốn đó còn gài bẫy kéo Văn Hóa lên xe, lái thẳng ra ngoài. Cũng vì cuộc gặp gỡ với mấy tên khốn trong giới chính trị Văn Minh sắp xếp mà anh trai cô mới say bí tỉ, lái xe trong tình trạng vô thức dẫn đến mất kiểm soát gây tai nạn!
Khốn kiếp!
Thằng ngốc đó dám lợi dụng anh trai cô lo lắng cho mẹ, muốn móc nối nhờ vả với mấy kẻ trong giới chính trị mà bày ra trò này. Vì sao chứ? Vì sao Trịnh gia tốt như vậy, nuôi cho nó ăn, cho nó ở, cho nó điều kiện sống tốt nhất.. mà nó còn không biết trân trọng. Quay lại cắn ngược cô và gia đình cô một phát đau đớn, đúng là nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà!
Có trách, cũng chỉ nên trách mẹ cô trước đây quá nhân từ. Không ít lần cô nêu ý kiến đá quách thằng ngốc đó ra khỏi nhà, vậy mà lần nào Đào Nương cũng không đồng ý.
Không đồng ý!
Không đồng ý!
Giờ thì hay rồi!
Nó chiếm gia tài, còn hại chết luôn anh trai của cô!
Trịnh Văn Minh, bà nhất định không để mày cười nữa đâu!
Hơn nữa còn Hạ Lam kia.. Vì mày sống cùng nó, vì mày phản bội lại anh em tao.. thế nên cũng chuẩn bị chờ chết đi!
*
Không khí trong phòng ăn cứng đờ, hai người không động, cũng không nhìn nhau. Câu hỏi ấy không có lời đáp, đơn giản vì chẳng ai dám đưa ra một câu trả lời hoàn chỉnh hết.
Cuối cùng, Văn Minh vẫn là người phá tan sự im lặng nặng nề này. Cậu đứng dậy, dọn sạch bàn, cũng kéo Hạ Lam ra bồn, cùng nhau rửa bát. Động tác của hai người lưu loát vô cùng, mỗi một cái đặt bát, đưa đũa.. đều ăn ý một cách kì lạ, tựa như công việc nhỏ nhặt này hai người đã cùng nhau làm thật nhiều lần, thật lâu năm vậy đó.
Xong xuôi, Văn Minh rửa sạch tay, cũng đưa cho Hạ Lam chiếc khăn bông sạch bên cạnh đó để cô lau đi bàn tay đang ướt sũng nước của mình. Chậm rãi chớp mắt, cậu nhỏ giọng: "Nếu đây không phải tình yêu, anh thật sự không biết gọi tên nó thế nào nữa!"
"..."
"Hạ Lam, chúng ta đi dạo đi!"
Mới ăn xong đã đi bộ thật sự không khoa học!
Nhưng nói thật, đứng trước mặt nam thần đẹp trai tiêu sái, còn dùng vẻ mặt chờ mong mời gọi mà từ chối thì thật không phải phép chút nào. Hạ Lam nhìn xoáy vào hai hõm má vẫn còn gầy gò vì thức đêm của Văn Minh, cuối cùng cùng không kiềm chế được bản thân mềm lòng gật đầu. Cậu dĩ nhiên không để người bệnh nặng như cô vận động mạnh, thế nên việc đặt một chiếc xe lăn bên cạnh cửa là điều không thể thiếu.
"Tôi có thể tự đi được!" Hạ Lam kháng nghị, dù sao cô cũng chỉ bị thương ở ngực, hơn nữa qua mấy ngày này cũng đã đỡ đỡ, chuyện đi bộ bình thường vẫn có khả năng làm tốt được không? Bày ra xe lăn, giường đẩy.. làm cô tự có cảm giác bản thân vô dụng cực kì! "Cái này lấy ra làm gì cho phiền phức?"
"Em đảm bảo bản thân có thể chống lại sức mạnh của anh à?" Văn Minh đẩy xe xuống mấy bậc cầu thang, để cho cô tự mình đi bộ một đoạn ngắn sau đó quay người hỏi "Nếu em không ngoan ngoãn ngồi lên nó, anh sẽ bế em đi suốt đoạn đường còn lại đấy!"
"Tôi đổi ý rồi! Tôi không muốn đi dạo nữa!"
"Hối hận muộn màng rồi cưng ạ!"
Đèn điện ngoài vườn lớn của Trịnh gia được bật sáng trưng. Vệ sĩ vòng ngoài đồng loạt rút vào trong biệt thự hoặc lui ra tận cửa đảm bảo vừa giữ được an toàn, vừa tạo lập không gian riêng tư cho đôi vợ chồng trẻ. Hạ Lam không ít lần được hưởng thụ qua sức mạnh thật sự của nam nữ chính, thế nên cô không nghi ngờ gì về câu đe dọa của nam chính, ngoan ngoãn ngồi lên xe, mặc cho người ta đẩy đi. Tưởng tượng cảnh được cậu ta ôm đi dạo trong vườn đêm thế này cũng lãng mạn ra phết. Nhưng mà lúc này Văn Minh đã ăn hành đủ rồi, người còn chưa hết gầy kia kìa, cô thật sự không nỡ để câu ta chịu khổ thêm nữa..
"Đây là nơi chúng ta gặp nhau lần đầu.." Văn Minh đẩy cô đến địa điểm vô cùng quen thuộc, vừa cúi đầu vừa nhỏ giọng nói sát bên tai cô. Luồng hơi ấm nhè nhẹ thổi đến cùng âm điệu dịu dàng đánh thẳng vài tim, khiến Hạ Lam vô thức nhớ lại ngày hôm đó "..Em còn nhớ không?"
"Dĩ nhiên!" Cô bật cười. Hôm mới xuyên qua hình tượng "Nguyễn Hạ Lam" cho cô cũng thật nát bét. Gương mặt vốn xinh đẹp lại bị người ta vẽ hươu vẽ vượn cho thật xấu xí, đã thế danh tiếng cũng bị bôi đen đến mức không ai dám nhìn thẳng.. "Cậu lúc đó kiêu lắm nhé, người ta gọi còn không thèm đáp lời!"
"Anh không nghĩ em đang gọi anh đâu!" Văn Minh gật đầu không rõ là đồng tình hay phản bác "Em không biết, những cô gái bình thường thấy vẻ ngoài của anh liền cuống lên, nhưng HạLam này không hề, cô nàng chỉ xoắn xuýt với Văn Hóa. Nếu như gặp chồnghờgương mặt cô nàng rất khó chịu, nhìn cũng không muốn chứ đừng nói là bắt chuyện làm quen!"
"Đến thế sao?" Trong tiểu thuyết không miêu tả kĩ điều này, mối quan hệ giữa nữ phụ mờ nhạt và nam chính cũng không quá nổi bật nên ít được đề cập là lẽ tất yếu còn gì. Cơ mà nói thật, Hạ Lam không nghĩ người đàn ông đủ sức hấp dẫn nữ chính, khiến nữ chính chết điếng lại trở nên kém ngon miệng trong mắt nữ phụ thế đâu.
Chắc.. mắt thẩm mỹ của HạLamcó vấn đề. Đúng đấy! Nếu không cô nàng cũng sẽ không trang điểm kiểu gớm ghiếc kia!
"Chẳng lẽ ông Trịnh không bao giờ nêu ý kiến về vấn đề này? Cháu dâu là do ông ấy chọn lựa cơ mà?"
"Không có!" Văn Minh lắc đầu, chầm chậm ngồi xuống ghế gỗ ngay cạnh đó. Đôi mắt cậu hướng ra ra, một khoảng không đầy hoa đang nở rực rỡ dưới ánh đèn ấm áp. Mặc dù đang giao mùa, và nơi này rập rạp nhưng Văn Minh vẫn không quên diệt muỗi thường xuyên. Sau lần ở biệt thự phía Nam khi đó, Văn Minh đã rút kinh nghiệm sâu sắc về mối quan hệ của việc thoáng khí và muỗi đốt rồi! "Từ khi anh còn rất nhỏ đã như vậy, có nhiều chuyện ông biết, ông thấy nhưng không hề nói gì, cũng không lên tiếng phản đối nửa câu.."
"..." Hạ Lam không cắt ngang câu chuyện của Văn Minh, chỉ thấy trong trí nhớ của cô lúc này dọc ngang những hình ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ. Đó là bóng dáng của một cậu nhóc gầy yếu, gương mặt bị bôi mờ dần dần rõ lên trong từng thước phim quay chậm..
Đó chẳng phải những gì cô thấy khi hôn mê sao?
Đó chẳng phải chính là Văn Minh khi còn bé đấy ư?
"Gia đình anh tan nát ông không can thiệp, bố anh đưa Đào Nương về ông cũng chẳng nêu ý kiến.." Văn Minh lắc đầu, sâu thẳm trong lòng là một sự tranh đấu mãnh liệt. Sự tranh đấu của hai thái cực: ghét bỏ và thương xót "Thậm chí cả khi Đào Nương nhúng tay kéo sập nhà ngoại - nhà họ Ngô ông cũng nhắm mắt làm ngơ.."
"Văn Minh.."
"Đôi lúc anh bị Văn Hóa và Dung Dung làm phiền, ông cũng chỉ đứng bên ngoài nhìn đến, không cản lại, cũng không mắng mỏ.." Cậu còn nhớ rất rõ những ngày ấy, khi Văn Minh còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình. Cậu ù lì, cậu im lặng.. thế nhưng những đứa emkia vẫn lấn tới. Đứa kéo tai cậu, đánh vào thân thể non nớt của cậu, đứa lôi sạch những kỉ vật mẹ để lại cho cậu ra ngoài, đốt sạch bách..
Rồi còn sau này, sau này nữa.. rất nhiều chuyện, rất nhiều lần, khiến cho Văn Minh vốn chỉ muốn im lặng cho qua chuyện triệt để trốn vào vỏ ốc, từ một kẻ giả ngơ với thế giới muốn thật sự ngu ngốc luôn cho rồi!
Trong cái rủi cũng có cái may, đó là nhờ cậu ngây ngô như vậy nên Đào Nương mới không thèm ra tay với cậu khi cậu còn non nớt. Nếu không có lẽ chỉ cần một liều thuốc, một vụ bắt cóc giả.. Văn Minh cũng đã biến mất rồi!
"Làm anh có cảm giác mình như chẳng phải người nhà họ Trịnh mà chỉ là một nhành Tầm Gửi đáng thương!"
Mặc dù cậu ta không nói tường tận, nhưng hình ảnh đứa nhỏ yếu ớt bị bắt nạt lại không ngừng được vẽ ra trước mặt Hạ Lam cực kì sống động. Cô vươn tay nắm lấy bàn tay đang run lên từng hồi của Văn Minh. Cậu đang xúc động, cô cũng xúc động, nhưng cô không lên tiếng. Vì sao ư? Vì một kẻ mạnh mẽ và kiêu ngạo như cậu ta không cần kẻ khác thương hại! Mặc kệ kẻ khác đó có là ai đi chẳng nữa!
Văn Minh kể chuyện quá khứ của cậu ta vào lúc này không phải vì muốn dùng sự thương hại níu chân cô. Chỉ đơn giản là do cậu ta thấy hai người chưa đủ hiểu nhau nên muốn đem vài chuyện cũ ra, nhằm thông qua đó nói cho cô rõ tính cách thật sự của mình là thế nào.
"Hạ Lam, đi thôi!" Văn Minh đột ngột đứng dậy, cậu xoay xe lăn, đẩy cô đến một ngôi nhà cách đó không xa "Anh cho em xem một địa điểm bí mật!"
"Là cái gì vậy?" Hạ Lam có chút háo hức nhìn cậu ta lạch cạch mở ra cánh cửa gỗ cũ kĩ. Nơi này bị một dàn dây leo lớn cuốn lấy, bao bọc dày đặc khiến người ta không thể nhận ra nó còn có một căn phòng ở ngay đó.
Ít ra là đến lúc này Hạ Lam mới nhận ra, mặc dù đúng thật cô ít ra vườn Trịnh gia, nhưng quả thực nó cũng kín quá mức rồi đó!
"Mới đợt trước tôi có xem qua trailer 50 sắcthú.. Văn Minh! Cậu không có sở thích quái dị gì đấy chứ?"
"Ngoài việc thích em ra tôi nghĩ không còn gì quái hết!" Cậu ta nháy mắt cười, đáng ghét, dám đem cô ra làm điều quái dị, Văn Minh này chán sống đúng không?
Cánh cửa nhỏ nhanh chóng được mở ra, không khí bên trong không hề có mùi ẩm mốc như Hạ Lam nghĩa, mọi thứ thanh sạch và dịu nhẹ vô cùng. Văn Minh gật đầu, hàm ý để cô tự mình xuống xe đi lai. Cậu vươn tay nắm lấy tay cô, giúp cô giữ thăng bằng thật tốt.
Bật mở công tắc phía trong, pháo đài hoa rực rỡ được bày trí đơn giản mà đẹp mắt vô cùng. Nơi này có những bức tượng tinh xảo, lại có vài chiếc bình gốm với hoa văn đẹp đẽ, tranh sơn dầu hoàn mỹ và ảnh chụp của một người phụ nữ..
"Đây là toàn bộ những gì còn lại của mẹ anh!"
"Mẹ cậu.." Hạ Lam nhìn bức ảnh lớn trên tường, nụ cười dịu dàng xinh đẹp của người thiếu phụ đeo bám tầm nhìn của cô, khiến cô không thể rời mắt "..Văn Minh có đôi mắt thật giống mẹ. Đặc biệt vô cùng.."
"Hạ Lam đang khen anh?" Văn Minh cười tự hào, khẽ đưa tay lên vuốt nhẹ đôi má của cô "Em cũng vậy, với anh, em chính là người đặc biệt nhất!"
"Nói bậy gì đó.."
"Không cần biết những cách trở còn tồn tại giữa hai chúng ta lúc này là gì.." Văn Minh niết nhẹ hai gò má phúng phính, ôn hòa quyến rũ. Giọng nói mềm mại êm tai như muốn cuốn lấy Hạ Lam, khiến cô không còn sức chống cự "..Anh sẽ vượt qua hết! Đập nát hết! Phá bỏ hết!"
"..."
"Thế nên, Hạ Lam.." Bàn tay lớn ấm áp nhẹ chuyển, từ một vòng nhỏ đến một vòng lớn, cho đến khi biến thành một cái ôm ấm áp vô cùng "Cho anh một cơ hội mở lòng, từ nay về sau tuyệt đối sẽ không còn chuyện gì là bí mật giữa hai chúng ta nữa.."
"..."
"Em thấy được không?"
* tình yêu nào nhớgiànàykhông??

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.