Tổng Tài Mật Sủng Kiều Thê Có Chút Ngọt

Chương 18: Bị Buộc Về Nhà






“Mày!”Cảnh Khiếu Đức bị cô làm cho tức giận không nhẹ: “Tao hỏi mày, mày có trở về nhà hay không?”“Không trở về!”“Được! Đây chính là mày nói! Quay đầu thấy bà nội mày tìm mày gây phiền phức, đừng nói là tao không thông báo với mày!”Cảnh Khiếu Đức cảm thấy bản thân không có cách nào nói chuyện với tính cách lạnh như băng của cô, đơn giản cúp điện thoại.Cảnh Ninh lạnh lùng trào phúng cười, cũng không để ý, thu lại di động, tiếp tục ăn hộp cơm cô vừa mới đặt.Bên kia, Vương Tuyết Mai ngồi ở nhà ăn, nhìn thấy Cảnh Khiếu Đức thở phì phì đi vào, nhíu mày lại.“Thế nào? Thông báo nó chưa? Đêm nay nó có trở về hay không?”Cảnh Khiếu Đức tức giận nói: “Con làm sao kêu được nó chứ? Bây giờ con thấy nó càng ngày càng cứng rắn, không dùng kiệu tám người nâng mời nó, nó sẽ không trở về.”Sắc mặt Vương Tuyết Mai thay đổi.“Rầm” một tiếng đập đũa lên trên bàn.“Làm càn!”Tất cả mọi người ở nhà ăn bị hoảng sợ.
Từ ngày ông cụ Cảnh mất, Vương Tuyết Mai vẫn luôn quản lý nhà họ Cảnh.

Nhiều năm ảnh hưởng xây dựng, khi bà ta tức giận vẫn có tác dụng vài phần sợ hãi.Dư Tú Liên đưa mắt ra hiệu với Cảnh Tiểu Nhã ở đối diện.Cảnh Tiểu Nhã vội vàng cầm canh trước mặt, đi đến trước mặt bà cụ, dịu dàng nói: “Bà nội, bà đừng nóng giận, thân mình quan trọng.”Dư Tú Liên cũng xen mồm: “Đúng thế.
Cảnh Ninh không muốn trở về cũng đừng miễn cưỡng nó.
Việc này chúng ta suy nghĩ cách khác mới tốt, mẹ đừng tức giận làm ảnh hương thân mình.”Vương Tuyết Mai cười lạnh: “Nực cười! Nó không muốn trở về là có thể không trở về? Hôm nay mẹ càng muốn nó trở về! Mẹ muốn nhìn xem, cánh nó cứng, cứng đến nỗi nào được!”Nói xong, bà ta giơ tay với quản gia Vương Phúc.“Vương Phúc.
Bây giờ cậu đi điều tra xem nó ở đâu, sau đó tìm người nói với nó, nếu buổi tối hôm nay nó không trở lại! Mấy thứ mà mẹ nó còn giữ lại tôi lập tức hỏa thiêu toàn bộ.

Một thứ nó cũng đừng nghĩ có được.”Sắc mặt Vương Phúc thay đổi, vội vàng đáp: “Vâng ạ.”***Buổi chiều, Cảnh Ninh vội vàng xong một đơn cuối cùng, đóng cửa chuẩn bị tan tầm.Không ngờ vừa mới đi đóng cửa hàng, đã nhìn thấy Vương Phúc đứng ở nơi đó.Là ông quản gia ngây người mười mấy năm ở nhà họ Cảnh, tất nhiên Cảnh Ninh quen biết ông ta.Khi Dư Tú Liên và Cảnh Tiểu Nhã còn chưa nghênh ngang vào nhà, quan hệ giữa cô và vị quản gia Vương này cũng không tệ.
Tuy rằng không đến mức quá thân quen nhưng cũng tính tôn trọng nhau như khách.Bây giờ gặp lại ông ta, bỗng nhiên nhớ đến điện thoại Cảnh Khiếu Đức gọi đến buổi trưa, sắc mặt lạnh hơn vài phần.“Cô chủ, cô đã tan tầm.”Vương Phúc đi lên phía trước, Cảnh Ninh cầm chìa khóa, nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông ta một cái.“Quản gia Vương, đã lâu không thấy.”“Đã lâu không gặp.
Cô chủ trổ mã càng thêm xinh đẹp.

Nếu bà chủ còn sống, nhìn thấy nhất định sẽ rất vui mừng.”Cảnh Ninh cong cong môi: “Nếu mẹ tôi còn sống, quản gia Vương sẽ theo bên mẹ tôi hay theo bên Dư Tú Liên?”Vương Phúc không nghĩ cô đột nhiên hỏi như thế, hơi nghẹn lời.Cảnh Ninh cũng không có ý khiến ông ta khó xử, chỉ cười khẽ một tiếng: “Chỉ đùa một chút, ông đừng khẩn trương.”Vương Phúc suýt chút nữa rơi ra mồ hôi lạnh, cười gượng hai tiếng.“Quản gia Vương tìm tôi có việc gì sao?”Vương Phúc vội vàng nói: “Bà cụ điều tôi đến đây để đón cô về nhà.”Ánh mắt Cảnh Ninh lạnh lẽo, khóe miệng xẹt qua tia cười nhạo: “Cảnh Khiếu Đức không nói với mấy người à, rằng tôi không chịu về sao?”“Có nói nhưng bà cụ nói… Nói rằng nếu cô không chịu trở về, những di vật mà mẹ cô để lại sẽ xử lý hết.”Vương Phúc nói rất hàm súc, nháy mắt Cảnh Ninh nghe đã hiểu rõ ý của ông ta.Sắc mặt cô sầm xuống: “Bà ta muốn làm cái gì?”Vương Phúc lộ ra vẻ khó xử.Dừng một chút, mới tận tình khuyên bảo khuyên nhủ: “Cô chủ, mấy năm nay cô tức giận với người trong nhà, ăn mệt còn không thiếu sao? Trái phải chỉ là một bữa cơm thôi, bà chủ chỉ để lại một ít đồ vật, không cần chờ chân chính mất đi mới hối hận.”Cảnh Ninh căng chặt mặt, sắc mặt xanh mét.Thật lâu sau, mới chậm rãi buông lỏng bàn tay đang siết chặt: “Tôi biết rồi.”Vương Phúc thấy cô đồng ý, nhẹ nhàng thở ra.Khom người thay cô mở cửa xe: “Cô chủ, mời cô lên xe!”Cảnh Ninh không nói cái gì nữa, chui vào trong xe.Hai mươi phút sau, xe đi vào biệt thự nhà họ Cảnh.Biệt thự tọa lạc ở khi nổi tiếng nhà giàu ở Tấn Thành, dựa núi gần sông, phong cảnh tú lệ.Cô xuống xe, mặt vô biểu cảm đi vào bên trong.Trong phòng khách, Dư Tú Liên và Cảnh Tiểu Nhã đang lựa chọn quần áo cho bữa tiệc sinh nhật vào ngày kia.Đối với Cảnh Tiểu Nhã sắp công bố tình yêu mà nói thì tất nhiên đây là một ngày sinh nhật quan trọng.
Không chỉ có sinh nhật, cũng là ngày cô đính hôn với Mộ Ngạn Trạch..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.