Tổng Tài Mật Sủng Kiều Thê Có Chút Ngọt

Chương 17: Rốt Cuộc Ông Có Chuyện Gì






Dư Tú Liên và Cảnh Khiếu Đức cũng lập tức hưng phấn.
Chỉ có Cảnh Tiểu Nhã, đôi mắt yếu đuối lộ ra tia lo lắng.“Chính là bên ngoài mọi người đều biết trên người anh có hôn ước, bọn họ sẽ tin tưởng chúng ta sao?”Mộ Ngạn Trạch nắm lấy tay cô ta, giải thích: “Tuy rằng tất cả mọi người biết anh có hôn ước nhưng không mấy người biết vị hôn thê của anh là ai.

Cho nên chỉ cần nói với bọn họ, hôn ước vốn dĩ là với em, em chính là vị hôn thê của anh.
Cứ như vậy, sẽ không có ai nói điều gì.”Lúc này Cảnh Tiểu Nhã mới lộ ra tia vui sướng.Chỉ là giây tiếp theo, lại nhíu nhíu mày.“Nhưng bên kia chị…”“Cái này em yên tâm! Bên chị em anh sẽ nói.”Vương Tuyết Mai mở miệng, giọng điệu mang theo sự uy nghiêm được bồi dưỡng từ nhiều năm đến nay.“Cậu Mộ cũng không cần công bố trên mạng, miễn cho sinh ra điều phiền phức không cần thiết.
Ngày kia không phải là sinh nhật của Tiểu Nhã sao? Đến lúc đó làm yến hội, mời mấy nhà phóng viên, công bố ngay vào sinh nhật là được.”Mộ Ngạn Trạch gật gật đầu: “Được, tất cả nghe theo lời bà.”“Việc này cậu cũng trở về bàn bạc qua với cha mẹ mình.
Dù sao liên quan đến việc hôn nhân, không thể tự mình làm chủ được.”“Bà yên tâm, việc này bọn họ sẽ đồng ý.

Bố mẹ cháu cũng rất thích Tiểu Nhã.”“Vậy thì tốt rồi.” Cuối cùng trên mặt Vương Tuyết Mai lộ ra tia vui mừng: “Giữa trưa ở lại đây cùng nhau ăn bữa cơm đạm bạc đi!”Mộ Ngạn Trạch đứng dậy: “Không cần đâu bà, trên công ty cháu còn có việc cần xử lý, lần sau sẽ đến quấy rầy.”“Cậu Mộ còn trẻ và đầy triển vọng, một khi đã như vậy, tôi đây sẽ không giữ lại.”Vương Tuyết Mai nhìn về phía Cảnh Tiểu Nhã ngồi ở bên cạnh: “Tiểu Nhã, cháu tiễn cậu Mộ đi.”Cảnh Tiểu Nhã ngoan ngoãn đứng dậy: “Vâng ạ.”Vẫn luôn nhìn theo Cảnh Tiểu Nhã và Mộ Ngạn Trạch ra ngoài, sắc mặt Vương Tuyết Mai mới hơi sầm xuống.Thu lại nụ cười vừa rồi, ánh mắt bà ta uy nghiêm nhìn về phía Cảnh Khiếu Đức ngồi ở bên trái, trầm giọng nói: “Gọi điện thoại cho đứa con gái có tâm địa lạnh lẽo của con đi, nói nó đêm nay trở về nhà một chuyến.”Cảnh Khiếu Đức vội vàng đồng ý: “Vâng ạ.”***Sau khi Cảnh Ninh sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa với người ở trong điện thoại xong, lập tức cúp máy.Không ngờ mới vừa cúp máy, di động đã vang lên lần nữa.Cô hơi hơi sửng sốt, nhìn hai chữ biểu hiện trên màn hình di động, cô hơi nhíu mày lại.Nháy mắt ăn cơm ăn uống thiếu rất nhiều.Cô nghe máy, giọng điệu lạnh lùng: “Bố.”“Mày còn biết tao là bố mày à!”Giọng điệu rít gào của Cảnh Khiếu Đức truyền đến xuyên qua di động.
Cảnh Ninh nhịn không được đưa di động cách lỗ tai xa một chút.Cuối cùng, đơn giản trực tiếp đặt ở trên bàn, ấn loa.“Có việc gì sao?”“Mày về nước từ khi nào?”Cô buông thấp mí mắt, nhàn nhạt đáp: “Ông hỏi cái này làm cái gì?”“Mày còn dám nói! Về nước cũng không báo một tiếng.
Rốt cuộc trong mắt mày còn có người bố này không? Còn có cái nhà này không?”Cảnh Ninh mỉa mai cong khóe môi: “Ngài Cảnh, nếu tôi nhớ rõ không sai, trước khi về nước, hình như tôi đã gọi cho ông một cuộc điện thoại nhỉ.”Cảnh Khiếu Đức cứng người.Một lát sau, không xác định hỏi: “Gọi khi nào? Tại sao tao không nhớ rõ?”Cảnh Ninh nhẹ nhàng câu khóe môi.Từ khi Cảnh Tiểu Nhã trở về nhà này, Cảnh Khiếu Đức vẫn luôn không để cô vào trong lòng, cô không phải không biết.Nhưng không nghĩ đến, thế nhưng coi thường đến mức này.

Ngay khi cô trở về đã từng gọi điện thoại cho ông ta mà ông đã quên.Càng buồn cười chính là bây giờ ông ta còn chạy đến chất vấn tại sao cô trở về mà không thông báo ông ta một tiếng?Hiển nhiên Cảnh Khiếu Đức cũng ý thức được bản thân sai lầm, hơi xấu hổ.“Được rồi, mấy năm nay công ty mở rộng thị trường, cả ngày tao vội đến sức đầu mẻ trán, có thể đã quên.
Mày làm con gái, không thể thông cảm cho bố mày sao? Trở về lâu như vậy, cũng không trở về nhà nhìn xem, giống gì chứ!”Cảnh Ninh lười cãi nhau với ông ta, lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc ông có chuyện gì?”“Tao…” Cảnh Khiếu Đức bị giọng điệu lạnh như băng của cô khiến cho tức giận, nhưng nghĩ đến tính cách kia của cô, chung quy vẫn đè ép sự tức giận xuống.Thẳng băng băng nói một câu: “Bà nội mày nói đêm nay mày trở về ăn cơm!”“Không đi.”“Mày nói cái gì? Tốt xấu mày cũng là người nhà họ Cảnh, nói mày trở về ăn một bữa cơm thì làm sao? Chẳng lẽ mày còn muốn tao tự mình đến mời mày mới được?”Cảnh Ninh lạnh lùng cong môi: “Ngày lễ, ngày tết không nhớ rõ kêu tôi về nhà, đột nhiên gọi tôi về nhà ăn cơm, tôi sợ cơm thả thuốc diệt chuột, bị độc chết.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.