Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 171:




Mỗi người đều có một trái tim nồi loạn, và những người đàn ông như Hình Liệt Hàn đương nhiên cũng có chúng, người phụ nữ này đã cảnh báo anh như vậy, thế mà anh vẫn cứ khăng khăng làm ngược lại.

 

“Em thông minh? Xinh đẹp? Quyến rữ/ Tôi không mù, cũng không nhìn ra luôn.

 

Hình Liệt Hàn mở to mắt nói dối.

 

Đồng ý! Người phụ nữ này chỉ mặc mội bộ đồ ngủ màu xám mùa thu, xõa mái tóc dài và khuôn mặt mộc cũng đã đẹp và quyền rũ chết người rồi.

 

Mặc dù Đường Tư Vũ có chút khó chịu vị anh đánh giá thấp bản thân mình, nhưng cô đã bắt được lòng tự trọng cao ngất của người đàn ông này và kích thích cho anh ghét bản thân mình, để cô được an toàn hơn.

 

“Vậy thì tốt! Anh ăn xong chưa? Tôi phả dọn bát!” Đường Tư Vũ nói xong đứng dậy, cầm chiếc bát còn một nửa của anh dọn đi mắt.

 

“Này! Tôi còn chưa ăn xong. Em vội gì chứ? Em buồn ngủ thì cứ ngủ trước đi!

 

Tôi sẽ dọn dẹp.” Hình Liệt Hàn rất buồn bực, một lúc sau anh mới nhận ra, người phụ nữ này có tình kích động anh, mà anh thì cứ thế mắc bẫy.

 

“Được! Vậy anh cứ từ từ mà dọn dẹp. Tôi mệt lắm rồi, đi ngủ đây.” Sau đó, Đường Tư Vũ trở về phòng đánh răng đi ngủ.

 

Hình Liệt Hàn mười phút sau mới vào, anh trở về phòng đánh răng rồi mới quay lại, nhìn theo bóng lưng mảnh mai của cô gái đang nằm nghiêng ngủ, bụng anh đã no nhưng cơ thể lại đói, anh nuốt nước bọt, đành phải nằm gối đầu tay bên cạnh vậy.

 

“Tắt đèn.” Đường Tư Vũ rầu rĩ yêu cầu.

 

Hình Liệt Hàn duỗi tay ấn công tắc bên cạnh, đột nhiên cả căn phòng chìm trong bóng tối, xung quanh trở nên yên tĩnh, tiếng hít thở của hai người cũng trở nên đặc biệt rõ ràng.

 

Đường Tư Vũ hoàn toàn không ngủ, làm sao có thể ngủ được? Có Hình Liệt Hàn đang ngủ bên cạnh cô, và thần kinh của cô rất căng thẳng.

 

Hình Liệt Hàn nằm yên lặng một lúc, không nhịn được mà nghiêng người sang một bên, đôi chân dài bắt chéo chăn, trực tiếp đá vào đôi chân mảnh khảnh của Đường Tư Vũ, Đường Tư Vũ lập tức né tránh như bị điện giật.

 

Đôi mắt của Hình Liệt Hàn sâu thẳm, giống như chim ưng, tầm nhìn của anh rất tuyệt vời, anh nhìn cô né tránh một cách dễ thương, anh không kìm được cố ý duỗi chân ra và chạm vào chân cô một lần nưa.

 

Đường Tư Vũ tiếp tục trốn về hướng mép giường, trong bóng tối, khóe miệng gợi cảm của Hình Liệt Hàn nhếch lên, anh muốn xem cô có thể trốn ở đâu, lại tiếp tục vươn ra một cách đáng ghét.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn đọng chút ánh trăng của Đường Tư Vũ lúc này mới nhíu mày, cô đương nhiên biết người đàn ông này này cố ý.

 

Hơn nữa hết lần này đến lần khác khiêu khích cô, trêu cô.

 

Cuối cùng, khi người đàn ông này duỗi chân ra và chạm vào bàn chân nhỏ nhắn của cô một lần nữa, cô tức giận quay lại và cảnh cáo anh: “Anh đùa đủ chưa hả?”

 

Khuôn mặt tuần tú của Hình Liệt Hàn một nửa vùi trong chăn bông, một nửa lộ ra trong ánh sáng yếu ớt, đường nét sâu thẳm giống như một bức tranh ba chiều, một đôi mắt sâu, đặc biệt sáng ngòi và quyến rũ, anh trầm giọng cười: “Chưa đủ.”

 

“Nếu như anh lại thế nữa, tôi sẽ sang hàng xóm ngủ đấy!” Đường Tư Vũ tức giận cảnh báo.

 

Hình Liệt Hàn cắn môi và đột ngột ném cái chăn ở giữa đi: “Tôi không quen có cái chăn này.”

 

“Anh…” Đường Tư Vũ trừng mắt nhìn anh.

 

Toàn bộ cơ thể rắn chắc của Hình Liệt Hàn nằm ngay trước mắt cô, và trong ánh đèn nhạt nhạt từ thành phố xa xôi chiếu rọi vào, hình dáng người đàn ông nửa ẩn nửa hiện, càng nguy hiểm và quyền rũ.

 

“Ngủ như này đi.” Hình Liệt Hàn nói xong, có ý dựa vào người cô.

 

Hơi thở nam tính tươi mát ập tới, mang theo chút hương bạc hà lúc tắm, khiến tâm trí Đường Tư Vũ có chút bối rồi, mùi của người đàn ông này thật quyến rũ.

 

Trong sự tĩnh lặng, Đường Tư Vũ nằm bất động, lắng nghe động tĩnh phía sau.

 

Còn Hình Liệt Hàn thì không ngủ, nhìn chằm chằm vào mái đầu đen của cô, và dưới ánh đèn, cơ thể duyên dáng trong bộ đồ ngủ, anh không thể không nghĩ lại cái đêm năm năm trước, tưởng tượng dáng vẻ của cô chịu đựng như thế nào dưới thân anh. Cơ thể anh hơi nóng.

 

“Đường Tư Vũ, em sẽ phản ứng thế nào nếu tôi nói rằng tôi thích em?” Hình Liệt Hàn muốn bày tỏ một số suy nghĩ của mình vào lúc này.

 

“Tôi nói rồi, đừng yêu tôi.”

 

“Nếu yêu rồi thì sao?”

 

“Anh sẽ không nhận được sự hồi đáp của tôi đâu.” Đường Tư Vũ nói rõ ràng.

 

Hình Liệt Hàn đột nhiên vươn tay kéo cô lại: “Em chắc chứ?”

 

Đường Tư Vũ cứng đờ người, quay lại đối diện với anh: “Ngủ đi!”

 

Hình Liệt Hàn nghiến răng: “Lẽ nào sau này em muốn tôi cưới một người phụ nữ khác, làm mẹ kế của Tiểu Hi, đối xử với nó như mẹ kế đối xử với em?”

Cả nhà nhớ truyen.one nhé, có gì truy cập trực tiếp truyen.one gõ tìm nhé! Chúc cả nhà vui khỏe mùa dịch nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.