Tôi Và Thiên Kim Giả Đều Mang Thai

Chương 5:




11.
Sau khi tìm ba nhà thiết kế, cuối cùng tôi cũng đã vẽ được bản thiết kế của viện dưỡng lão theo mong muốn.
Bản thiết kế hoàn thành, quốc gia phê duyệt, quá trình rất nhanh không đến nửa tháng.
Vào thời điểm này, thay vì bắt đầu xây dựng quy mô lớn, bản thiết kế của viện dưỡng lão đã được in thành sách, sau đó được phân phát cho những người có quyền lực và giàu có trong thành phố, nhanh chóng thu được một khoản đầu tư lớn.
Viện dưỡng lão cao cấp là viện dưỡng lão đầu tiên trong thành phố, mọi người đều đổ xô tới, nhà ai mà không có người lớn tuổi cơ chứ.
Mọi thứ đều tốt, việc thi công có thể chính thức bắt đầu.
Sau đợt bận rộn này, cuối cùng tôi cũng có thể nghỉ ngơi lấy lại sức, kết quả là vừa nằm được một chút, mẹ tôi đã bắt đầu đi vào.
Quên khóa cửa không phải là một thói quen tốt.
Mẹ tôi tiện tay lật chăn của tôi lên, mở miệng mắng: “Mấy giờ rồi, ngày nào cũng chỉ biết ngủ, xuống mau cho tôi, người Cố gia tới rồi.”
Tôi hơi bực mình: “Đến thì đến, liên quan gì đến con.”
Mẹ tôi có chút không kiên nhẫn: “Còn không phải là do người ta nói chờ đủ người mới đưa, cũng không biết sao lại nhất định phải đợi cô xuống.”
À, điều mà bà không biết cũng nhiều lắm.
Người Cố gia đến đây là vì tôi.
Tôi từ từ đứng dậy, mặc áo khoác và đi xuống nhà.
Ồ, vẫn là cảnh tượng như lần trước.
Người giúp việc dẹp sang hai bên nghênh đón, một nhà ba người đứng bên cạnh nịnh nọt, quản gia Cố gia thì cụp mắt không nói gì.
“Cố tiên sinh, lần này là đưa đồ gì tới vậy? Tôi đã gửi danh sách đồ mà Khê Khê nhà chúng tôi không ăn được, không biết anh đã nhận được chưa?”

“Khê Khê nhà chúng tôi tới rồi, Thẩm Nhân chẳng qua chỉ là người ngoài từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, không có phép tắc, không cần đợi nó.”
“Khê Khê nhà chúng tôi thích phỉ thúy, vàng, biệt thự và cổ phiếu....”
Nghe mấy lời vô liêm sỉ của họ, tôi bật cười.
Quản gia thấy tôi đến thì thở phào nhẹ nhõm.
“Cố tiên sinh nói trong khoảng thời gian này ngài vất vả rồi, cũng gầy đi nhiều, ngài mau bồi bổ đi.”
Thẩm Khê đắc ý xoa bụng: “Anh ấy cũng biết tôi mang thai rất vất vả.”
Cha tôi bắt đầu nịnh hót: “Cố tiên sinh có tâm tâm rồi, chúng tôi sẽ chăm sóc Khê Khê thật tốt, đây không chỉ là tiểu thái tử của Cố gia, mà còn là cháu ngoại ngoan của Thẩm gia chúng tôi.”
Mẹ tôi trực tiếp kéo tôi ra khỏi bàn ăn, chán ghét nói: “Không biết Khê Khê phải ăn cơm à, cô ở đây ảnh hưởng đến khẩu vị của con bé!”
Tôi cũng không tức giận, khoanh chân ngồi trên sô pha.
Quản gia lập tức đặt các hộp thức ăn lên bàn, mở từng hộp trước mặt tôi.
Ngay lập tức, mùi hương tràn ngập khắp phòng, tôi không nhịn nổi nuốt một ngụm nước bọt.
Thẩm Khê tức giận: “Ông làm cái gì thế? Tôi ngồi ở dây, ông lại để đồ bên kia thì tôi ăn như thế nào hả?”
Quản gia phớt lờ cô ta, cúi đầu xuống cung kính đứng bên cạnh tôi.
Cha tôi an ủi Thẩm Khê: “Khê Khê, bây giờ con không thể tức giận, nếu con làm tổn thương cháu ngoại bảo bối thì làm sao bây giờ? Nhất định là quản gia cảm thấy cái ghế này quá cứng, ngồi không được thoải mái. Ngồi trên ghế sô pha còn thoải mái hơn.”
Tôi cúi đầu, cười đến hai vai run rẩy.
Một trò hề.
Thẩm Khê được mẹ tôi đỡ ngồi lên sô pha.
Vừa nhìn thấy đồ ăn cô ta đã nhíu mày:
“Không phải tôi đã nói là tôi không thích những món này hay sao? Tại sao ông lại mang đến đây?”
Thẩm Khê tức giận vung tay muốn hất đồ ăn.
Mẹ tôi giữ cô ta lại an ủi: “Có lẽ họ chưa nhận được danh sách chúng ta gửi lần trước. Không sao. Giờ chúng ta viết lại rồi đưa ông ta cầm về.”
Tôi gắp một miếng thịt bò lớn, thật sự thoải mái.
Cố gia đối với đồ ăn rất bắt bẻ, đầu bếp đều là đầu bếp cao cấp, nói trắng ra là đầu bếp Michelin khó tìm ở bên ngoài nhưng lại xuất hiện khắp nơi trong Cố gia.
Chẳng mấy chốc, mẹ tôi đã lập một danh sách những món Thẩm Khê không ăn, sau đó đưa cho quản gia.
Quản gia đến nhìn cũng không thèm nhìn lập tức nhét vào trong túi áo, tôi biết là cái danh sách này thế nào cũng sẽ xuất hiện ở thùng rác bên ngoài kia.
Mẹ tôi hài lòng gật đầu: “Khê Khê, con yên tâm, lần sau đưa đồ đến nhất định sẽ là các món con thích.”
Thẩm Khê có chút gấp gáp hỏi: "Vậy khi nào thì anh ấy tới? Bụng tôi lớn như vậy, đến lúc đó mặc váy cưới sẽ không được đẹp.”
Nói đến đây, ba mẹ tôi cũng có chút gấp gáp.
Nhưng những ngày này, cho dù họ thúc giục như thế nào thì quản gia cũng không trả lời.
12.
Nhớ lại trong khoảng thời gian này, Cố Mục Sâm đi theo làm tùy tùng cho tôi, biểu hiện không tệ, tôi lấy điện thoại nhắn cho anh một tin: “Gần đây em rảnh.”
Cố Mục Sâm lập tức nhắn lại: “Đã nhận được.”
Lúc này điện thoại của quản gia vang lên, ông
ấy cúi đầu nhìn điện thoại mỉm cười: “Vậy mọi người xem ngày mai có tiện để đến thăm không?”
Ngay lập tức, trong phòng khách vang lên tiếng kinh ngạc của Thẩm Khê.
“Cuối cùng anh ấy cũng muốn tới tìm con, cuối cùng anh ấy cũng tới.”
Mẹ tôi cũng kích động rớt nước mắt: “Khê Khê nhà chúng ta giỏi quá, làm cho Thẩm gia chúng ta nở mày nở mặt.”
Cha tôi lập tức gọi cho mấy người bạn, mời bọn họ ngày mai tới dùng cơm, để cho họ gặp mặt con rể tương lai của ông ta, cũng chính là thái tử gia của Cố gia.
Tưởng tượng đến hình ảnh ngày mai tôi đã cảm thấy thú vị. 
Vào buổi tối, Thẩm Khê mời các bạn học của cô ta đến ăn tối, khoe khoang ngày mai cô ta sẽ thành Cố phu nhân, tương lai Cố gia sẽ thuộc về cô ta.
Bạn học tâng bốc nịnh nọt, nói rằng sau này phiền cô ta chiếu cố nhiều hơn. Thẩm Khê đương nhiên không chút do dự đồng ý, lúc này còn không quên giẫm tôi một cái.
“Phụ nữ nha, học giỏi có ích lợi gì?”
Có người chân chó nhìn thấy tôi ăn cánh gà trong góc, cười nhạo nói: “Đúng vậy. Thẩm Nhân học giỏi như vậy, hàng năm nhận học bổng quốc gia có ích lợi gì? Không phải là đến giờ cũng chưa tìm được việc hay sao.”
“Đúng rồi, các cậu nói xem, đều là họ Thẩm tại sao lại có chênh lệch lớn như vậy? Một người gả cho thái tử Cố Gia, một người gả cho ông chú nông thôn.”
Tôi nhổ xương gà, mỉm cười nhìn mấy người: “Tôi nhớ là các cậu đều nộp vào tập đoàn Vân Đường.” 
Các cô ta gật đầu, châm chọc: “Thế nào, cậu cũng muốn vào tập đoàn Vân Đường? Phần thi viết của họ rất nghiêm ngặt, cho dù cậu vượt qua được vòng thi viết, chả lẽ cậu không sợ vác cái bụng bầu vào phỏng vấn sẽ bị người ta chê cười hay sao?”
Tôi nhếch môi, nhún vai cười: “Vậy thì chúc mấy người may mắn.”
Bởi vì tôi tốt nghiệp ở Vân đại, cho nên bộ phận nhân sự đã quyển một số sinh viên cùng trường tôi, trùng hợp là trong đó cũng có mấy người này.
Không biết khi nhìn thấy người phỏng vấn là tôi họ sẽ có vẻ mặt như thế nào.
Hôm nay tôi cố tình gác lại mọi công việc, chỉ nép mình vào chiếc ghế sô pha trong phòng khách và xem TV, nhìn cả nhà cười rạng rỡ, thậm chí còn dán chữ “hỷ”.
Thẩm Khê cao ngạo chỉ vào người tôi: “Sau này cô đừng ra ngoài nữa, còn chưa kết hôn đã mang thai sẽ làm mất mặt nhà chúng ta.”
Tôi nhìn vòng eo A4 của mình, rồi lại nhìn cái bụng nhô ra của cô ta. 
“Cô đang nói bản thân cô à?”
Thẩm Khê khinh thường: “Cô là cái gì, có thể so với tôi sao? Có tin không, chỉ cần tôi nói, cô phải cuốn xéo ngay.”
Tôi cười cười: “Ồ, tôi tin chứ.”
Thẩm Khê lúc này mới hài lòng gật đầu: “Vậy còn không tránh vào phòng đi, nói không chừng tôi có lòng tốt sẽ cho cô ở lại đây, dù sao trước kia cuộc sống của cô cũng không được tốt lắm.
Hmm, 
Tôi ở Cố gia sống rất tốt đó, ngoại trừ việc Cố Mục Sâm hơi dính người, còn lại thì cái gì cũng tốt.
Đương nhiên là không thú vị bằng ở đây rồi, dù sao thì ở đây ngày nào cũng có trò hề.
Đang lúc đứng dậy định đi lấy đồ uống, phía sau truyền đến một trận cười lạnh, hóa ra là mấy kẻ chân chó có quan hệ tốt với Thẩm khê vẫn còn ở đây.
Có một bác gái mặc bộ đồ bông đứng ngài cửa, trong tay cầm một cái túi bao dứa màu trắng, cười nịnh nọt nói:
“Thẩm Nhân, tiền bồi thường phá bỏ di dời đã về rồi, có 130 vạn, tôi mang đến đây rồi, cưới sinh viên đại học trong thành phố đúng là tốn kém.”
Vừa nói, bà ta vừa mở cái túi ra, bên trong có một loạt tờ nhân dân tệ có giá trị lớn màu đỏ.
Mấy bạn học bên cạnh cũng hô lên.
Cha mẹ tôi cũng vội vàng chạy tới, trên mặt lộ ra vẻ tham lam.
Mẹ tôi bình thường quen thói sạch sẽ, nay lại không chút để ý cầm cái túi bao dứa kia lên.
Thẩm Khê kích động ôm lấy tiền, hưng phấn nói: 
“Đây đều là của hồi môn của tôi, để xem ai dám coi thường tôi.”
Đừng nói là hơn 100 vạn, cho dù mang theo hơn một nghìn vạn muốn vào cửa Cố gia cũng là suy nghĩ hão huyền.
Yêu cầu của Cố gia với con dâu không phải là tiền bạc, quan trọng là nhân phẩm, tính cách, bằng cấp.
Mẹ tôi cười đến nhìn rõ nếp nhăn: “Thẩm Nhân cuối cùng cũng có ích, không uổng công lúc trước chúng ta nhận lại nó.
13.
“Tôi đưa tiền rồi, giờ dẫn con dâu tôi đi dược chưa?”
Bác gái kích động xoa tay, nhìn tôi với ánh mắt nóng rực, như thể đang đánh giá một món hàng.
Cha tôi thờ ơ nhìn tôi, phất tay có chút ghét bỏ: “Được rồi, Thẩm Nhân, mau thu dọn đồ đạc, theo mẹ chồng mày về quê.” 
Thẩm Khê đắc thắng liếc nhìn ta một cái: “Mau về quê với mẹ chồng cô đi, sau này đừng quay lại nữa, nhà chúng tôi không có thân thích nghèo như cô.”
Tôi cười lạnh: “Tôi không biết con trai bà ta, cũng không có thai, tiền tôi cũng không lấy, tại sao tôi phải gả?”
Bác gái lập tức lăn ra đất khóc lóc.
“A, đồ vô liêm sỉ, cô dụ dỗ con trai tôi, mang thai mà không chịu gả, để cháu trai tôi ở ngoài chịu khổ, người làm bà nội như tôi đau lòng cháu trai.”
“Tôi biết cô chê nhà chúng tôi nghèo, nhưng tôi cũng đã bỏ ra hơn 100 vạn để cưới cô về. Làm gì có người nông thôn nào bỏ ra cả trăm vạn mua một con heo mẹ về.”
“Nếu hôm nay cô không đi theo tôi, tôi liền ở chỗ này không đi.”
Đây đúng là người đàn bà chanh chua chỉ biết ăn vạ, mấy người bạn học bên cạnh cười cợt, chỉ trỏ tôi bàn luận.
Tôi lấy trong túi ra một tờ kết quả kiểm tra.
"Đây là kết quả kiểm tra tôi làm ở bệnh viện. Trên đó ghi rõ ràng là tôi bị viêm dạ dày ruột và không có thai."
Sau đó, tôi chỉ vào eo của mình và nói: “Người mang thai ba tháng không thể có vòng eo như vậy được.”
Vòng eo A4 này, không uổng công tôi tập yoga mỗi ngày.
Bác gái sửng sốt nửa ngày, bà ta đã từng sinh con, đương nhiên biết người mang thai có dáng vẻ thế nào.
Tôi tiếp tục nói: “Bác phải biết là tung tin đồn nhảm và vu khống là phạm tội. Cho dù không thể để cho bác ngồi tù vài năm, nhưng vào tù vài ba tháng thì không thành vấn đề.”
Bác gái sợ hãi, từ dưới đất bò dậy, tùy ý lau nước mắt: “Vậy phải làm sao đây?”
Tôi chỉ vào túi tiền và nói: "Bác lấy lại tiền đi, tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát."
Bác gái sợ hãi, tiến lên muốn lấy tiền rời đi. Nhưng Thẩm Khê sao có thể để cho bà ta cầm tiền đi được, cô ta cầm chặt tiền không buông, trừng mắt nhìn tôi giận dữ hét:
“Thẩm Nhân, cho dù cô không mang thai, thanh danh của cô cũng đã rất thối rồi, không thể gả cho một người trong sạch được.”
Mẹ tôi cũng phụ họa: “Đúng vậy. Thẩm Nhân cô đừng có ngu ngốc như thế. Khê Khê sắp gả cho thái tử, nếu không có của hồi môn nhất định sẽ bị coi thường. Dù sao chuyện cũng đã đến nước này, cô cứ theo bác gái này về quê sống thật tốt với con của bà ta đi.”
Tôi dửng dưng nhún vai: "Sự việc đã đến mức này, tôi sẽ đến đồn cảnh sát lập hồ sơ điều tra. Ai tung tin đồn thất thiệt người đó sẽ chịu trách nhiệm."
Bác gái lập tức phủi sạch quan hệ: “Đều là do Thẩm Khê nói, cô ta nói cô mang thai cháu tôi, để cho tôi nhanh chóng tới nhà cầu hôn.”
Thẩm Khê kiêu ngạo nói: “Tôi chỉ là nói đùa mà thôi, hiện tại trong bụng tôi có con của thái tử Cố gia, mẫu bằng tử quý, cô có thể làm gì được tôi?”
Ba tôi gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, đứa trẻ trong bụng Khê Khê là con cháu nhà chúng ta, Thẩm Nhân, cô đừng có cố tình gây sự!”
Tôi cười khẩy, khoanh tay trước ngực: “Dựa vào cái gì?”
Bị từ chối trước mặt mọi người, ba tôi phẫn nộ quát lên: "Dựa vào mày là con gái tao, tao muốn mày gả cho ai thì mày phải gả.”
Tôi giơ ngón tay cái lên: “Sao? Ông định đại diện cho pháp luật à?”
Ba tôi đỏ mặt vì tức giận, ông ta giơ tay lên định tát tôi một cái.
Nghe tiếng gió trong không khí, tôi biết cái tát này mạnh như thế nào.
Thẩm Khê ở bên cạnh hưng phấn đến mức lộ ra vẻ mặt hung ác.
Ngay tại lúc tôi vừa định nghiêng người tránh một cái tát, ngoài cửa truyền đến một tiếng quát tức giận lạnh lùng: "Dừng tay!"
(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.