Tôi Và Thiên Kim Giả Đều Mang Thai

Chương 4:




8.
Quản gia vẫn lặng lẽ ở bên cạnh chờ tôi ăn xong mới hài lòng thu dọn hộp đồ ăn.
Thẩm Khê ở bên cạnh đợi đến không kiên nhẫn nói: “Khi nào Cố thiếu gia mới hết bận?”
Ba tôi cũng kích động: “Nếu được thì chúng tôi cũng có thể đến gặp mặt.”
Buồn cười thật.
Làm gì có phụ huynh nhà gái nào mong chờ để được tới diện kiến nhà trai đâu chứ?
Còn không sợ truyền đi sẽ bị người khác chê cười hay sao?
Đương nhiên, ba mẹ tôi sẽ không như vậy, bản than họ đã là một trò cười rồi!
Quản gia cụp mắt xuống, uyển chuyển ám chỉ:
“Còn phải xem bên mọi người có đồng ý hay không.”
Nhưng những người này lại nghe không hiểu.
Thẩm Khê vội vàng nói: “Đồng ý, đương nhiên là chúng tôi đồng ý, lúc nào cũng có thể, chỉ cần nhanh là được.”
Quản gia không nói chuyện, chỉ là thở dài một hơi.
Thẩm Khê vội vàng hỏi quản gia có ý gì, ba mẹ tôi cũng xoắn xuýt, còn đút cho quản gia một bao lì xì lớn, nhưng quản gia đến nhìn cũng không nhìn một cái.
Tôi cười thầm một tiếng, không có cách nào, thật sự là hài hước!
Sau khi ăn đồ ngon, lại xem trò hay, tâm trạng tôi tốt hơn liền kéo Cố Mục Sâm ra khỏi danh sách chặn.
Vừa lúc, Cố Mục Sâm trực tiếp gọi video tới.
Trong lời nói có chút ủy khuất: "Nhân Nhân, ba ngày nay em không để ý tới anh."
Tôi li3m môi, nũng nịu gọi một tiếng: “Mục Sâm.”
Ngay lập tức, Cố Mục Sâm vui vẻ ra mặt.
A, đàn ông, rất dễ dỗ!
“Đồ ăn hôm nay rất hợp ý em, em quyết định sẽ cho anh ra khỏi danh sách đen trong vòng ba ngày.”
Cố Mục Sâm thấy có cột lập tức muốn leo lên:
“Vậy thì ngày nào anh cũng đua đồ ăn tới.”
Tôi nghiên đầu, tỏ vẻ đáng yêu nói: “Mơ đi.”
Cố Mục Sâm bị tôi chọc cười, cười đến vui vẻ, cho nên mỗi lần nghe được người khác nói Cố Mục Sâm lạnh lùng, tôi cũng rất muốn phản bác.
Đột nhiên Cố Mục Sâm nghiêm túc lại: “Ngày mai phía tây có một miếng đất, có núi có sông, là nơi thích hợp nhất để làm viện dưỡng lão.”
Tôi bật máy tính tìm một lúc, mắt lấp lánh.
“Đúng là một miếng đất tốt, nhưng người muốn tranh giành cũng rất nhiều, giá cả thì em vẫn thiếu một chút.”
Cố Mục Sâm nhướng mày, khóe miệng hơi cong lên: "Mảnh đất đó thuộc về em.”
Lời nói nhẹ nhàng tựa lông hồng nhưng lại làm trái tim tôi như một con nai đi lạc.
Loại bá đạo tổng tài này chính là của tôi.
9.
Thứ như cơm mềm này tôi có thể ăn rất tốt.
Nhưng tôi cũng biết khoảng cách là bao xa.
Sau khi cúp điện thoại, tôi gọi cho bộ phận tài chính hỏi xem công ty còn bao nhiêu vốn lưu động, ước tính số tiền có thể vay ngân hàng.
Khi bạn nợ ngân hàng 10 vạn thì bạn thuộc về ngân hàng, còn nếu bạn nợ ngân hàng 100 vạn thì ngân hàng sẽ thuộc về bạn.
Lời này rất đúng.
Nếu muốn mua mảnh đất kia, tôi thiếu ít nhất là 1,3 tỷ!
Cho nên có thể nói chênh lệch giữ tôi và Cố Mục Sâm đại khái là 1,3 tỷ.
Còn phải cố gắng nỗ lực hơn nữa!
Cố Mục Sâm muốn lái xe đến đón tôi, tôi nói không cần, gặp nhau ở cửa khu đấu giá, tôi đang rất vội đó.
Kết quả anh lại nói là, anh mới mua xe trông rất đẹp, nhất định phải lái xe chở tôi đi hóng gió.
Cũng đúng, chiếc xe thể thao màu hồng còn thêm miếng dán chibi maruko trông đẹp thật đó.....
Tôi ngồi trên ghế phụ còn ôm thêm một bó hoa hồng màu hồng nhạt...
Cố Mục Sâm bắt đầu làm nũng: “Nhân Nhân, dạo này em không chịu để ý anh tí nào.”
Ủy khuất giống như cún nhỏ.
Tôi hay lén lút gọi anh là vua ăn giấm.
Cố Mục Sâm lập tức nhận sai: "Anh nhận thức sâu sắc về sai lầm của mình và hứa sẽ không tái phạm trong tương lai!"
Tôi khẽ liếc anh một cái: "Anh tin không?"
Cố Mục Sâm cười như một con hồ ly: “Tin chứ.”
Tôi giơ ngón tay cái lên: “Tàn nhẫn thật, tự lừa gạt cả bản thân luôn.”
10.
Lâu lắm rồi tôi mới tham gia loại đấu giá cấp bậc này, cũng đúng, loại đấu giá này cũng chỉ có thể tổ chức năm, sáu lần một năm.
Cố Mục Sâm đặc biệt thích đưa tôi đến các buổi đấu giá, bởi vì anh cảm thấy bộ dáng lúc tôi nâng thẻ trông rất đẹp mắt.
Cạn lời thật sự.
Lần đấu giá này quả thật rất kịch liệt, ban đầu người ta dự đoán số tiền sẽ khoảng 6 tỷ, nhưng cuối cùng, có mấy đại nhà có mỏ từ nước ngoài về đã trực tiếp nâng lên thành 9 tỷ.
Có cậu trai giống như cún nhỏ ngồi trước mặt tôi, vừa giơ thẻ, vừa nhìn tôi cười.
Thật thú vị.
Kết quả Cố Mục Sâm vừa thề thốt cam đoan không ăn giấm, lập tức ôm bả vai tôi tuyên bố chủ quyền.
Cún nhỏ có chút thất vọng, đến thẻ cũng không giơ lên tiếp nữa.
Ban đầu tôi còn muốn tính sổ với Cố Mục Sâm, kết quả anh lại trực tiếp đưa đất cho tôi, lộ ra nụ cười dịu dàng ngây thơ.
“Nhân Nhân, chúc mừng em thuận lợi đoạt được mảnh đất này!"
Thôi được rồi, tha thứ cho anh.
Không phải tôi không có nguyên tắc, mà là anh đã cho tôi quá nhiều rồi!
Thấy tôi không còn tức giận nữa, Cố Mục Sâm bắt đầu tẩy não tôi: “Nhân Nhân, anh nói nghe nè, đàn ông như cún con nhìn thôi thì thấy đẹp, nhưng để thực sự kết hôn, em phải tìm loại ổn trọng thành thục lại có mị lực giống như anh!!”
Tôi nhìn anh một cái, người đàn ông này, đúng là rất có mị lực.
Mãi đến buổi tối, lúc ăn cơm dưới ánh nến, tôi mới nhớ tới việc của Thẩm Khê và Cố Khải, liền tò mò hỏi:
“Cố Khải thật sự ngủ với Thẩm Khê à?”
Giọng điệu tôi có chút hoài nghi, vì tôi cũng coi như là nhìn Cố Khải lớn lên, cũng biết rõ bản tính cậu ta.
Theo lý mà nói, cho dù có say rượu thì cậu ta cũng sẽ không thiếu tự chủ như vậy.
Vẻ mặt Cố Mục Sâm nhàn nhạt: “Anh không biết, nó còn đang ở Nam Phi công tác.”
Tôi nghi ngờ lặp lại: “Cố Khải đi công tác ở Nam Phi? Nó đến Nam Phi có việc gì?"
Không phải sản nghiệp nhà mấy người ở Nam Phi chỉ có dầu mỏ thôi à? Cậu ta là phó tổng giám đốc ngoại thương thì sang Nam Phi làm cái gì?
Cố Mục Sâm ưu nhã nhấp một ngụm rượu: “Bởi vì nó cười nhạo anh thất tình.”
Tôi:........
Cố Khải, thím ba tương lai thật xin lỗi cháu.....
(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.