Tôi Thực Sự Là Tra Thụ

Chương 25: Ngược Lão Nam Nhân Hào Môn (25)




“Nếu không có Lý Nhất Hàn giúp đỡ cậu không lo ăn không lo mặc thì hiện tại không chừng cậu đang ở công trường vác gạch rồi. Nhưng cậu báo đáp nó như thế nào? Lấy oán trả ơn! Đồ bạch nhãn lang (*)!” |(*): ý chỉ hạng người ăn cháo đá bát, vô ơn, vong ơn bội nghĩa|
Giọng bà cô Lý Nhất Hàn không lớn, nhưng mỗi một câu đều oang oang lên, Trì Chiếu chống cằm nhìn bà ta nửa ngày, “Sao nữa?”
Bà cô Lý Nhất Hàn ngẩn người, còn sao nữa, 
những lời này còn chưa đủ? Bà nói nhiều như vậy, phàm là người biết thẹn chắc chắn sẽ xấu hổ và giận dữ gần chết, vì sao Thích Nguyên không có phản ứng gì.
Cũng dễ hiểu, loại người làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy thì lương tâm đã sớm bị chó ăn.
Trì Chiếu nhìn bà ta tức giận ngập trời nhưng chỉ trừng mắt mình, trong lòng cậu lập tức thất vọng.
Ai, còn tưởng rằng bà ta sẽ lấy ra một tờ chi phiếu trước mắt mọi người, xoát xoát xoát viết  500 vạn đuổi cậu cút đi chứ.
Thế mà lại không có, thật đáng tiếc.
Hệ thống lặng yên ngồi xem: “……”
Trì Chiếu hít thở sâu, cậu đổi tư thế ngước mắt nhìn về phía đối phương, “Cho nên, nói đi nói lại, bà muốn tôi rời khỏi tiên sinh.”
Cũng không đúng, bà ta biết mình không có bản lĩnh lớn như thế, cũng biết Thích Nguyên vì tiền chắc chắn sẽ không dứt khoát rời đi, bà ta chỉ tranh thủ lúc Lý Nhất Hàn đi công tác tới tìm Thích Nguyên mắng một trận.
Bà cô cười lạnh một tiếng, “Cậu đi? Cậu đi thì còn ý nghĩa gì? Việc Lý Nhất Hàn là đồng tính luyến ái đã truyền ra rồi, cậu biết một tháng qua cổ phiếu của tập đoàn sụt giá thế nào không? Bên ngoài người ta nói nó loạn luân, lạm giao, bị một thằng đàn ông làm cho mê muội quên cả họ hàng. Kể cả cậu có đi thì lời đồn đại vẫn còn. Thử nhìn xem, đó là những chuyện tốt cậu làm!”
Trì Chiếu nhìn bà ta, “Bà tức giận như vậy, là bởi vì tôi câu dẫn cháu trai bà, hay thực ra là bởi vì giá cổ phiếu của tập đoàn hạ xuống?”
Sắc mặt bà cô Lý Nhất Hàn cứng lại một giây, nhưng sau đó đã nhanh chóng mở miệng, “Đương nhiên là bởi vì cậu câu dẫn cháu trai tôi,  cha mẹ nó đều không còn nữa, tôi mới chính là trưởng bối thân cận nhất của nó, tôi mà mặc kệ chuyện của nó thì còn ai quản được."
Trì Chiếu mỉm cười, “Ra vậy, vậy là tốt rồi, tôi còn tưởng rằng ngài tức giận là bởi vì thấy cổ phiếu hạ giá, nhưng nghĩ lại, cổ phiếu hạ giá hay không đâu có quan hệ gì với ngài, trong tay ngài cũng không có bao nhiêu cổ phiếu.”
Vị trí hai người cách nhau một chiếc bàn nhỏ màu lam nhạt, Trì Chiếu đặt con mèo trắng trong lòng ngực xuống mặt đất, sau đó hơi hơi cúi người kéo gần khoảng cách với bà cô Lý Nhất Hàn, nhìn gần mặt đối phương, cậu thậm chí có thể thấy rõ đối phương bị chọc tức đến ứa gan mà giương khóe mắt, giọng nói Trì Chiếu thì thầm như nói với tình nhân, nhưng ngữ điệu phát ra nói lại giống như lời độc ác với kẻ thù.
“Đừng nhìn chằm chằm tiền của người khác, cũng đừng nhọc lòng chuyện nhà người khác, lại càng đừng nên tự cắm hành tây trong mũi mình, bà chưa bằng được con chó, chứ đừng nói đến giả làm con voi."
Bà cô Lý Nhất Hàn đột nhiên trợn to hai mắt, bà ta ngọ nguậy đứng lên chỉ vào mũi Trì Chiếu mắng, mọi người trong quán cà phê nghe được động tĩnh đều sôi nổi quay đầu, Trì Chiếu rũ mắt, thu hết cảm xúc giấu sâu nơi đáy mắt, đưa tay lên, hai vệ sĩ hiểu ý lập tức tiến lên, kéo bà cô Lý Nhất Hàn ra khỏi quán cà phê.
Lúc ra về, Trì Chiếu đưa cho cô bé thu ngân nhiều hơn 200 đồng, tuy rằng không phải cậu mang người đến, nhưng lại do cậu mà tới, tiền này xem như khoản bồi thường đã quấy rầy chủ quán.
Cô bé thu ngân vốn dĩ rất có hảo cảm với cậu, thấy thế hảo cảm dành cho cậu lại tăng gấp bội, vừa rồi cô cũng nghe được vài câu, lúc này cô nắm chặt nắm tay làm ra tư thế cố lên, “Không cần để ý tới những lời đồn đại vớ vẩn, tình yêu của mỗi người là bình đẳng, cố lên, em ủng hộ anh!”
Trì Chiếu cười cười, ghi nhận sự quan tâm ấm áp từ người xa lạ này.
Sau khi về đến nhà, Trì Chiếu không xem TV, cậu ngồi trên sô pha lầu một, ôm Tiểu Béo trong ngực máy móc lặp lại động tác vuốt lông giống lúc ở quán cà phê.
Những chuyện Trì Chiếu đã trải qua cùng phản ứng của cậu rất nhanh đã bị đưa đến bên tai Lý Nhất Hàn.
Nghe thủ hạ báo cáo xong, sắc mặt Lý Nhất Hàn âm trầm ngắt điện thoại.
Hắn đã yêu cầu Triệu Bân làm hai điều, một, loại bỏ người Lý gia nhìn chằm chằm hành động thủ hạ của mình, hai, loại bỏ chồng của bà cô, lấy chứng cứ tham ô nhận hối lộ đã thu thập trước đó đưa đến toà án, chuẩn bị khởi tố hắn.
Chồng bà cô là lãnh đạo trong tập đoàn, con trai bà ta cũng làm việc trong tập đoàn, vẫn là người mới, con gái bà ta thì du học nước ngoài, cô ta còn là một cỗ máy tiêu tiền, mỗi ngày chỉ biết đi dạo phố tiêu tiền gia đình. Chồng thất nghiệp, con trai cũng không giữ nổi công việc,  trong nhà không ai kiếm tiền chưa nói, chồng bà ta nhanh chóng bị bộ pháp vụ của tập đoàn tố cáo, bồi thường tiền, ngồi tù, đều là việc trốn không thoát được, đứa con gái cũng không nuôi nổi nữa.
Đây là cảm tưởng của Triệu Bân khi nói tới hai yêu cầu của ông chủ, nhưng hắn cũng không đồng tình với bọn họ, người quá mức tự cho là đúng sẽ rơi xuống kết cục thế này.
Lúc Triệu Bân đi làm chuyện này thì Lý Nhất Hàn đang ngồi ở đầu giường xem nhịp tim đập của Thích Nguyên.
Chậm hơn so với ngày thường một chút, hơn nữa rất lâu không thay đổi, Lý Nhất Hàn biết Thích Nguyên đang tự hỏi, mỗi lần cậu suy ngẫm vài chuyện quan trọng, nhịp tim đập sẽ thành thế này, mà trong tình huống bình thường, những việc quan trọng đó đều liên quan tới hắn.
Lý Nhất Hàn nhíu mày, hắn sợ Thích Nguyên để lời bà cô trong lòng.
Trì Chiếu đang cân nhắc xem nên bán tư liệu  cho Thường Thanh thế nào, đột nhiên tiếng nhạc vang lên, cậu lấy di động từ trong túi quần ra thì thấy cuộc gọi của Lý Nhất Hàn, thuận tiện còn nhìn thoáng qua thời gian, lúc này mới phát hiện đã hơn 8 giờ mà mình chưa ăn cơm chiều.
Trì Chiếu nghe điện thoại, thông qua tín hiệu truyền qua, giọng Lý Nhất Hàn có vài phần khác lạ, đầu tiên luôn là lời thăm hỏi quen thuộc, như là hôm nay thế nào, ăn cơm chiều chưa, Trì Chiếu trả lời tất cả xong, Lý Nhất Hàn trầm mặc phút chốc, lại hỏi: “Thích Nguyên, có chuyện gì muốn nói với anh không?"
Một tay Trì Chiếu vẫn đang vuốt lông mèo, khi nghe thấy vấn đề này động tác tay liền dừng lại, phát hiện không được vuốt lông nữa, Tiểu Béo quay đầu lại nhìn cậu một cái, sau đó linh hoạt nhảy xuống đi kiếm ăn.
Trì Chiếu biết hắn đang hỏi gì, Lý Nhất Hàn để lại hai vệ sĩ ngoại trừ có tác dụng bảo vệ thì còn để giám sát cậu, chuyện ban ngày thế nào chắc chắn Lý Nhất Hàn đã biết, hiện tại hắn hỏi vấn đề này chính là muốn mình tự nói ra.
Nói ra làm gì, hắn sẽ giúp chính mình báo thù?
Chắc chắn sẽ.
Nhưng cậu không cần hắn giúp mình, lúc ở quán cà phê cậu đã đuổi bà ta đi, mặt khác, bà cô hắn cũng không xem cậu là gì, không cần thiết trả thù.
Nhưng mà cảm giác này thật tốt, cậu chỉ chịu một chút thiệt thòi thì lập tức đã có người giúp lấy lại công bằng. Trước kia nữ sinh trong ban đều muốn tìm một bạn trai có thể chiều mình lên tận trời, Trì Chiếu không hiểu, hiện tại cậu lại có bạn trai chiều lên tận trời, không thể không nói, cảm giác siêu bay bổng, trong lòng ấm áp dào dạt.
Trì Chiếu hơi giương khóe miệng, tầm mắt cậu vô ý thức nhìn sang một bên, vừa lúc thấy lịch điện tử trong ngăn tủ, ngày trôi qua quá nhanh, chỉ chớp mắt cậu đã ở đây tám tháng, không bao lâu nữa cốt truyện sẽ đi đến hồi kết, mà  ngày lành của cậu, cũng sắp hết.
Khóe miệng Trì Chiếu rũ xuống, Lý Nhất Hàn không nghe thấy cậu trả lời, vì thế lại kiên nhẫn hỏi một lần, hắn gọi lại lực chú ý của Trì Chiếu, Trì Chiếu chớp chớp mắt, lúc này mới trả lời: “À, có.”
Tâm trạng Lý Nhất Hàn nhẹ nhàng một chút, đã lâu như vậy, Thích Nguyên đều không yêu cầu hắn điều gì, ngoại trừ việc muốn nuôi mèo. Một câu oán giận cũng chưa từng được nghe, Lý Nhất Hàn cảm thấy trong lòng nao nao, lúc này cuối cùng đã có thể nghe được Thích Nguyên tố khổ với mình, hắn rất vui.
“Chuyện gì? Nói anh nghe, anh sẽ giải quyết.”
Trì Chiếu dựa vào sô pha, cánh tay trống không  đặt một bên, ngón tay theo bản năng vạch tới vạch lui mặt ngoài sô pha, cậu hơi hơi mỉm cười, “Em nhớ tiên sinh, rất muốn rất muốn, tiên sinh muốn giải quyết thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.