Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 254:




Vừa hét lên xong, Phương Tiểu Hiểu dường như cũng nhận ra cảm xúc của mình đã mất kiểm soát, cậu ta lùi lại hai bước, chóng mặt ngồi xổm xuống dựa vào tường cố nuốt hai viên thuốc vào miệng.
Nuốt thuốc được một lúc, Phương Tiểu Hiểu miễn cưỡng ổn định lại được, cậu ta thở hổn hển ôm chặt lấy đầu gối, những giọt nước mắt nóng hổi bất giác rơi ra khỏi khuôn mặt tê lạnh, tự lẩm bẩm một mình: “Chúng nó không phải người, thật sự không phải mà, tôi không có ăn thịt người … “
Cậu ta lảm nhảm, cả người run rẩy vùi mặt vào đầu gối, nghẹn ngào nức nở, xin lỗi lung tung:
“xin lỗi xin lỗi……”
Bạch Liễu quỳ một chân xuống, hắn đưa cho Phương Tiểu Hiểu một chiếc khăn mềm.
Phương Tiểu Hiểu lặng lẽ cầm lấy lau nước mắt trên mặt.
Bạch Liễu nhẹ giọng nói: “Chúng nó là loại quái vật gì?”
“… những con quái vật rất thông minh.” Phương Tiểu Hiểu đứng dựa vào tường, khàn giọng trả lời, “Lần đầu tiên chúng xuất hiện, tất cả chúng tôi đều vô cùng sợ hãi, bởi vì chúng trông giống hệt như những thành viên đã ch3t của trạm quan sát, chúng tôi còn tưởng là quỷ nữa, sau đó mới phát hiện đó là một sản phẩm sinh hóa bất hợp pháp của trạm quan sát Edmund.”
“Chúng sẽ chủ động bắt chước những sinh vật có năng lực sinh tồn mạnh nhất trong môi trường, cố gắng tiếp cận chúng tôi và học hỏi kỹ năng sinh tồn của chúng tôi. Đám quái vật đó có thể đã quan sát chúng tôi trong một khoảng thời gian, phát hiện chúng tôi có tình cảm tốt với các đội viên đã ch3t, cho nên bọn chúng chọn biến thành hình dạng những người đó để tiếp cận chúng tôi… ”
Phương Tiểu Hiểu hít một hơi dài: “Chúng cảm thấy chỉ cần biến thành hình dạng mà chúng tôi thích thì chúng tôi sẽ chấp nhận chúng, thế nhưng lính canh ở căn cứ bị dọa sợ nên đã bắn ch3t bọn chúng, và kéo trở về căn cứ để nghiên cứu.”
“… Trong quá trình nghiên cứu, chúng lại lột da lần thứ hai, thay đổi càng giống người hơn.”
“Chúng có khả năng học hỏi rất cao. Thông qua những lời nói và quan sát chúng tôi sau khi vào căn cứ, bọn chúng đã bắt chước giống hệt đội viên đã ch3t, lời nói, ngoại hình và thói quen đều không thể phân biệt được, ngoại trừ một số ký ức còn thiếu hụt thì cứ như thể là đồng đội ch3t đi sống lại vậy … kinh khủng đến mức chúng tôi đã dùng dao gi3t ch3t nó lần thứ hai.”
Phương Tiểu Hiểu lông mi run lên, nước mắt rơi trên bàn tay đang siết chặt khăn vải: “… Chúng tôi phát hiện ra dù dùng phương pháp nào để giết chúng, bởi vì tế bào của chúng có hoạt tính rất cao, chỉ cần một con không bị giết, chúng sẽ tự động phân hóa để tạo thành tế bào gốc phôi, sau đó lại phân hóa thành người.”
“… trừ khi trước tiên là đốt lớp biểu bì của chúng bằng lửa để hạn chế xu hướng phân hóa của chúng, sau đó ngâm chúng trong hóa chất kiềm hoặc axit mạnh để làm cho các tế bào này ch3t hoàn toàn, nhưng trạm quan sát cơ bản là không có nhiều nhiên liệu và hóa chất này để xử lý chúng.”
“Ban đầu, chúng tôi không thể làm gì được. Ngay cả khi chúng tôi biết mối nguy hiểm của chúng, chúng tôi cũng không có đủ nguồn lực để đối phó. Chúng tôi chỉ có thể mổ chúng ra và đóng băng chúng trong các khe băng để chúng không thể thoát ra ngoài, nhưng không lâu sau đó … “
Cổ họng của Phương Tiểu Hiểu giống như bị một đôi tay vô hình nắm lấy, mặc dù đang mở miệng nhưng không thể phát ra âm thanh, chỉ có nước mắt tuôn rơi.
Bạch Liễu bình tĩnh tiếp nhận: “Bọn cậu đã sớm phát hiện ra, lửa và axit ăn mòn mạnh chính là quá trình nấu nướng và tiêu hóa thức ăn của con người phải không?”
“Vừa lúc các cậu đang trong tình trạng thiếu hụt thức ăn, mà nếu có thể loại bỏ hoàn toàn lũ quái vật này bằng cách ăn thịt nó, một công đôi việc thì tại sao không làm phải không?”
Bị Bạch Liễu vạch trần, Phương Tiểu Hiểu hai mắt trống rỗng, lồng nguc phập phồng, không kìm được mà lui về phía sau nôn khan, che miệng chạy đi: “Thực xin lỗi, tôi có chút không thoải mái, các anh cứ nghỉ ngơi  trước đi.”
Bạch Liễu nhìn Phương Tiểu Hiểu đã đi xa, sau đó quay người bước vào cabin, theo sau là Mục Tứ Thành và Đường Nhị Đả.
Đường Nhị Đả dùng tay khóa trái cửa lại, dán tai lên cửa nghe ngóng bên ngoài một lúc mới quay đầu lại báo cáo với Bạch Liễu: “Hiệu quả cách âm tốt, không nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, muốn nói gì thì cứ thoải mái nói.”
Mục Tứ Thành vừa nghe Phương Tiểu Hiểu và Bạch Liễu nói chuyện, lúc này người có chút ngốc, ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm Bạch Liễu, gáy ớn lạnh: “Này mẹ nó là sao đây? Vậy là người ở trạm quan sát này ăn thịt quái vật luôn à?!”
“Chưa chắc đúng.” Bạch Liễu dựa vào trên giường, dùng hai tay chống cằm lười biếng, “Có khả năng giống như tôi đã nói trước đây, chỗ này là người, hoặc là quái vật giả làm người để lừa gạt chúng ta.”
Mục Tứ Thành hoang mang không thôi: “Không phải chứ, nếu là quái vật thì tại sao bọn chúng lại ngụy trang kiểu này để lừa gạt chúng ta? Có ý nghĩa gì à? Nếu bọn chúng muốn giết chúng ta thì cứ trực tiếp ra tay luôn là được, anh cũng nghe rồi đó, ở một mức độ nào đó bọn chúng là bất tử còn gì, có thể trực tiếp đối đầu với chúng ta mà!”
“Còn chủ động nói cho chúng ta biết điểm yếu của bọn nó nữa chứ?”
Đường Nhị Đả đúng lúc gật đầu: “Vừa rồi điểm yếu trong sách quái vật của tôi đã sáng lên, những gì Phương Tiểu Hiểu nói đều đúng, lửa và ăn mòn hóa học là điểm yếu của loại quái vật này.”
Bạch Liễu cười cười, đột nhiên đưa ra một chủ đề hoàn toàn không liên quan: “Hai người biết phép thử Turing không?”
Mục Tứ Thành và Đường Nhị Đả đều gật đầu.
Mục Tứ Thành khá thiếu kiên nhẫn: “Cái này liên quan gì đến phép thử Turing? Phép thử đó không phải dùng để kiểm tra xem AI có trí thông minh của con người hay không à?”
“Điểm giống nhau là AI và quái vật ở đây đều do con người tạo ra, nếu các loài ở đây được so sánh với AI thì cậu nghĩ xem, phải thử nghiệm như thế nào để chứng minh các loài ở đây hoàn toàn thông minh như con người?” Bạch Liễu chậm rãi nhìn Mục Tứ Thành, “Còn nhớ giả thuyết nổi tiếng trong phép thử Turing không?”
Mục Tứ Thành chợt nhận ra điều gì đó, cậu rùng mình nói: “—— Nếu những AI thông minh này thực sự có trí thông minh của con người, liệu chúng có vượt qua được bài kiểm tra Turing bằng cách đánh lừa con người không?”
“Giả sử 【mọi người】 ở đây đều là quái vật, bọn chúng cố gắng bắt chước con người, hơn nữa trí thông minh của chúng đã phát triển đến mức tương đương với nhóm nghiên cứu khoa học ở đây, chúng hoàn toàn có thể tự mình tiến hành các bài kiểm tra Turing để kiểm tra riêng con người, kiểm tra mình đã bắt chước đủ tiêu chuẩn hay không, có thể dung hợp hoàn toàn vào chúng ta không?”
Bạch Liễu nhướng mắt: “Mà chúng ta là nhóm người ngoài xa lạ, là những mẫu vật tốt nhất để kiểm tra xem chúng có thể đánh lừa con người thành công hay không. Những gì mà 【 Phương Tiểu Hiểu 】vừa nói lúc nãy chỉ là chúng nó dựa trên sự hiểu biết của con người, bắt chước kể ra những tình huống có thể thuyết phục chúng ta, làm chúng ta cảm thấy chúng nó chính là con người.”
Đường Nhị Đả im lặng, Mục Tứ Thành cong ngón tay nắm lấy lòng bàn tay, lạnh hết sống lưng.
“Đương nhiên.” Bạch Liễu thay đổi cách nói, chậm rãi nói: “Đây chỉ là phỏng đoán của tôi, cũng có thể mọi người ở đây thật sự là người, mọi chuyện chỉ là tôi tưởng tượng thôi.”
Đường Nhị Đả bình tĩnh dò hỏi, “Vậy thì làm thế nào để xác minh ý tưởng của cậu?”
Bạch Liễu cười nhẹ: “Rất đơn giản, đêm nay chờ chúng nó ngủ say, chúng ta sẽ đi đào khe băng xem 【người】 bên trong có thể sống sót hay không.”
Nửa đêm.
Mặt trời ở Nam Cực tháng 2 kéo dài rất lâu, khi mặt trời khuất bóng thì trời đã sáng sớm, người trong trạm quan sát cơ bản đã ngủ say, chỉ có hai lính canh đứng canh trước cửa, nhưng bọn họ muốn vòng qua hai người này thì cũng khá đơn giản.
Trạm quan sát tuân thủ nguyên tắc vào ra nghiêm ngặt, không quản chặt chẽ việc ra ngoài của nhân viên nội bộ.
Nói cho cùng thì chán sống lắm mới chạy khơi khơi ra ngoài trời Nam Cực.
Nhóm Bạch Liễu chui ra từ cửa sau xử lý rác của nhà bếp trên tầng hai, sau đó đi vòng quanh nơi đậu trực thăng, lấy thiết bị khoan bên trong ra.
Nhờ thời tiết xấu ở Nam Cực, dưới bóng đêm và gió tuyết gào thét, tầm nhìn không vượt quá 30 mét, nhóm Bạch Liễu trắng trợn lấy đi thiết bị mà lính canh cách đó không xa cũng không nhìn thấy.
Dưới sự dẫn dắt của lão làng Đường Nhị Đả, bọn họ trang bị quần áo trượt tuyết,  đặt thiết bị nặng hàng trăm kg lên xe trượt rồi kéo đến một địa điểm cách đó hơn chục km, nơi họ đã thám hiểm trước đó.
Mục Tứ Thành thở hổn hển, cả người vã mồ hôi, Bạch Liễu nhìn còn ổn, Đường Nhị Đả không để hắn ta làm gì cả, gã chịu trách nhiệm gánh vác phần lớn trọng lượng của thiết bị hàng trăm kg.
Da của Đường Nhị Đả lúc này ướt đẫm mồ hôi từ mặt đến xương quai xanh, cơ bắp căng chặt lộ ra vẻ gợi cảm, gã cố gắng điều chỉnh hơi thở đều đặn của mình.
Mục Tứ Thành thở phì phò như lừa trợn mắt nhìn.
Cái đệt! Đường Nhị Đả này mẹ nó là chó kéo xe trượt tuyết đầu thai à?! Vậy mà cũng kéo nổi?!
Đường Nhị Đả không để ý đến ánh mắt ghen tị của Mục Tứ Thành, gã đặt thiết bị lên xe trượt tuyết trên băng, sau đó theo sự sắp xếp của Bạch Liễu, bắt đầu dùng thiết bị khoan để khoan xuống địa điểm mà trước đó họ đã phát hiện ra bóng người.
Áp nhiệt làm tan chảy từng lớp băng, đến khi hạ xuống vị trí xác định, Bạch Liễu ra hiệu dừng lại, Đường Nhị Đả ấn dụng cụ xuống, nhấc lõi băng lên kéo nó ra.
Một người nhỏ gầy bị mắc kẹt trong lõi băng, không có tứ chi nên trông vô cùng nhỏ nhắn, vừa đủ để nhóm Bạch Liễu khóa trong lõi băng kéo lên —— đây cũng là lý do Bạch Liễu chọn địa điểm này để khoan.
“Con người” bị mắc kẹt trong một lõi băng dài khoảng 2m và đường kính khoảng 1m có biểu hiện vô cùng sợ hãi, tứ chi bị chặt ngay ngắn, giống như bị cắt bằng dụng cụ sắc bén, và nó vẫn chưa hư thối.
Nhóm Bạch Liễu mang theo dầu đốt và đổ nước nóng lên lõi băng hết lần này đến lần khác, không bao lâu lõi băng từ từ tan chảy.
“Đó là băng làm từ tuyết.” Đường Nhị Đả khẳng định đưa ra kết luận, “Băng thật sẽ không tan nhanh như vậy, cũng sẽ không sạch sẽ và kỹ lưỡng như vậy.”
Không mất nhiều thời gian để băng tan, cái xác bên trong nằm bất động trên mặt băng.
Đến khi Mục Tứ Thành quá lạnh muốn quay về, trên mặt cắt của tay chân người này đột nhiên mọc lên những mầm thịt yếu ớt, xoắn xuýt như một con sâu, chẳng mấy chốc liền kết lại với nhau thành tứ chi.
Người này từ từ đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Bạch Liễu.
Rõ ràng, thứ họ đào lên là một con quái vật.
Đường Nhị Đả đá đối phương ra xa với tốc độ sấm sét, gã dùng tay trái nhét họng súng vào họng đối phương, vẻ mặt lạnh lùng, tưởng như sắp bóp cò tới nơi.
Bạch Liễu kịp thời ngăn lại, đi tới trước mặt người này, hắn ra hiệu Đường Nhị Đả cất súng đi, người đàn ông lê lết chật vật đứng dậy, vừa mở miệng đã khiến Mục Tứ Thành kinh ngạc.
“Tôi là Phương Tiểu Hiểu thật.” Giọng cậu ta khàn khào, vừa nói xong, nước mắt đã tuôn rơi, cậu ta quỳ lạy Bạch Liễu, “Những người được chôn ở dưới là nhân viên thật sự của Trạm quan sát Thái Sơn, xin hãy cứu họ!”
Bạch Liễu đỡ cậu ta dậy, nhẹ nhàng an ủi: “Chúng tôi sẽ cứu, trước tiên nói chuyện gì đã xảy ra đã.”
“Anh đã thấy quái vật ở trạm quan sát chưa?” Phương Tiểu Hiểu được Bạch Liễu đỡ ngồi lên xe trượt tuyết.
Mục Tứ Thành đun một cốc nước ấm cho người nghiên cứu sinh khí tượng đang run rẩy này, nhưng bị Phương Tiểu Hiểu cười gượng gạo đẩy ra: “Cám ơn, hiện tại thân thể của tôi không cần sưởi ấm, chỉ là rùng mình do phản xạ có điều kiện thôi.”
Bạch Liễu đặt cốc nước ấm lên đầu gối Phương Tiểu Hiểu: “Cậu có phản xạ lạnh của con người, vì vậy cậu là người bình thường cần phải giữ ấm, cứ cầm lấy đi.”
Không biết những lời này đã làm Phương Tiểu Hiểu xúc động như thế nào, nước mắt cậu ta không thể ngừng rơi.
Cậu ta nước mắt lưng tròng nhìn Bạch Liễu, cuối cùng cầm lấy cốc nước ấm, nghẹn ngào nói: “Cám ơn đồng chí, cám ơn anh đã nói cho tôi biết tôi vẫn là người.”
Phương Tiểu Hiểu nhấp vài ngụm nước ấm, lấy lại sức rồi mới nói: “Một năm rưỡi trước vào tháng 8, chúng tôi nhận được chỉ thị cất giữ một khối thi thể sinh hóa rất nguy hiểm ở phía Nam Cực. Lúc đầu, người phụ trách Trạm Thái Sơn không đồng ý, bởi vì theo Công ước Nam Cực, không được phép đặt các đối tượng nghiên cứu gây ô nhiễm ở đây.”
“Nhưng sau nhiều lần liên lạc, cuối cùng người phụ trách Trạm Thái Sơn cũng đồng ý. Mặc dù chúng tôi không biết họ truyền đạt thông tin gì, nhưng người phụ trách buồn bã nói với chúng tôi rằng mảnh đất tinh khiết cuối cùng ở Nam Cực sẽ không còn là chốn tinh khiết nữa.”
“Để bảo vệ người bên ngoài và bảo vệ thế giới đầy dục v0ng này, mảnh đất thuần khiết cuối cùng vẫn bị ô nhiễm.”
Phương Tiểu Hiểu hít một hơi thật sâu, Bạch Liễu nhận thấy cậu ta thở ra không có nhiệt độ, cũng không hình thành khí trắng.
“Vì vậy, chúng tôi đã sẵn sàng để đón chiếc máy bay đang vận chuyển các bộ phận cơ thể, nhưng máy bay đã gặp tai nạn khi bay qua biển Ross, cuối cùng không hạ cánh gần trạm quan sát của chúng tôi mà bị rơi gần trạm Archibald ở bờ biển phía nam đảo Ross —— Đó là trạm quan sát của quốc gia A.”
“Mặc dù chúng tôi đã đi tìm kiếm ngay lập tức, nhưng ba chiếc hộp vẫn bị mất tích, cả năm người áp giải trên máy bay đều thiệt mạng. Tôi đã gọi điện thoại liên tục đến trạm Archibald để nhờ giúp đỡ, thậm chí còn trực tiếp đến gặp người phụ trách của họ ngay trong đêm hôm đó.”
“Nhưng ngay sau đó họ bắt đầu không trả lời các cuộc gọi của chúng tôi, đóng cửa không chấp nhận các chuyến thăm viếng của chúng tôi. Hơn nữa vào đầu giờ sáng hôm đó, các đội viên của chúng tôi đã nhìn thấy một chiếc trực thăng bay từ trạm Archibald đến trạm Edmund, nghi ngờ bí mật vận chuyển thứ gì đó, chúng tôi nghi ngờ đó là ba chiếc hộp.”
Phương Tiểu Hiểu khớp hàm run rẩy, nắm chặt chiếc cốc: “Trạm Edmund là một trạm quan sát khác của họ, nằm gần Nam Cực, được canh gác nghiêm ngặt và khó tiếp cận hơn, ngoài ra còn có rất nhiều thiết bị quân sự. Sau khi bên kia từ chối trả lời cuộc gọi của chúng tôi nhiều lần, chúng tôi đành phải liên lạc bằng fax.”
“Người phụ trách Trạm quan sát Edmund có tên là Edmund Allen. Ông ấy đã ở Nam Cực hơn 30 năm và luôn có mối quan hệ tốt với chúng tôi. Ông ấy sẵn sàng chia sẻ nhiều kết quả nghiên cứu với chúng tôi. Ông ấy là một người già với tinh thần Nam Cực, đã có những đóng góp xuất sắc trong nghiên cứu khí tượng và sinh học ở Nam Cực, đó là lý do tại sao trạm quan sát được đặt theo tên của ông ấy …”
“Giáo sư Edmund đã từng buông lỏng dưới sự thuyết phục của chúng tôi, muốn bí mật trả lại chiếc hộp cho chúng tôi, tự mình nhận mọi lỗi lầm …”
Phương Tiểu Hiểu không kìm được nước mắt: “Nhưng chính trị và quân sự của đất nước A không cho phép điều đó. Sau khi phát hiện ra Edmund có khuynh hướng hành động như vậy, chúng đã hãm hại Giáo sư Edmund tàn nhẫn, trấn áp tâm lý và thí nghiệm lên người ông ấy, còn ép ông ấy phải dùng một số loại thuốc khống chế tinh thần, khiến ông Edmund phát điên … “
Cậu ta che mặt gào khóc, người mà trước đây cậu ta vẫn gọi là “Giáo sư” nay đã trở thành một “người thầy” đầy thân thiết.
“Đám súc sinh đó đã giết hại một con người vĩ đại! Chúng đã tiến hành các thí nghiệm sinh học liên quan đến khối thi thể trên người ông Edmund!!”
“Bọn họ buộc ông Edmund phải chọn một con đường khác!”
“Thầy đã sử dụng khối thi thể này để bắt đầu nhân giống sinh vật với số lượng lớn, lai gen của chúng với gen của những sinh vật cực thấp để lai tạo ra những sinh vật săn mồi thích nghi hơn với khí hậu Nam Cực, những kẻ hãm hại ông đều bị những sinh vật này gi3t ch3t …”
Phương Tiểu Hiểu dường như đang nhớ về những ký ức vô cùng đau buồn, cậu ta ôm đầu lẩm bẩm một mình trong cơn mê:
“Nhưng sau đó mọi thứ đã vượt quá tầm kiểm soát. Những sinh vật đó bắt đầu phát triển trí thông minh của con người. Chúng được Edmund giáo dục, có tính tò mò, khám phá mạnh mẽ về nghiên cứu khoa học và con người. Chúng bắt đầu bắt chước những việc con người đã làm với chúng, bắt đầu tái tạo những thí nghiệm tàn bạo đó trên con người để khám phá con người.”
“Mà những người chúng ta đang mắc kẹt ở trạm quan sát là tư liệu tốt nhất để chúng luyện tập.”
Phương Tiểu Hiểu như dở khóc dở cười: “Chúng nó xẻ thịt, tách rời, thái mỏng, nhuộm da rồi phân loại chúng tôi theo giới tính và khu vực … Nhưng ở trạm quan sát mùa đông không còn bao nhiêu thức ăn, bọn nó không muốn chúng tôi đói ch3t nên đã ép chúng tôi phải ăn thịt chim cánh cụt, hải cẩu và thịt của chúng.”
“Thịt của chúng phù hợp với cơ thể chúng tôi, chúng tôi giống như thực vật bị ghép loài vậy, bị bóp méo và tiến hóa, cuối cùng trở nên giống như chúng, không sợ lạnh giá, khả năng sống sót mạnh mẽ hơn, cũng biến thành những con quái vật không dễ dàng ch3t đi.”
Một giọt nước mắt rơi trên gương mặt vô hồn của Phương Tiểu Hiểu: “Chẳng bao lâu, đám quái vật thông minh này đã khám phá mọi bí mật về cơ thể chúng tôi, chúng vứt chúng tôi như những chất thải thí nghiệm dưới lớp băng để bảo quản và tiến vào giai đoạn cuối của cuộc nghiên cứu ——  giao tiếp nhận biết lẫn nhau của con người và cảm ứng tâm lý.”
“Chúng nó cần những con người hoàn toàn xa lạ để hợp tác trong giai đoạn thí nghiệm cuối cùng của chúng, nhưng Nam Cực đã lâu lắm rồi vẫn không có người mới đến.”
“Vì vậy, chúng liên tục mô phỏng điều kiện sinh tồn của con người trong những tình huống khắc nghiệt, chúng thậm chí còn tạo ra một số xung đột thực tế rồi giết nhau, sau đó mở lớp băng và vứt xác của những con quái vật 【 đã ch3t 】”
Phương Tiểu Hiểu khóe miệng giật giật: “Đương nhiên những con quái vật này thật sự không ch3t, chúng chỉ đóng vai một con người thua trận mà ch3t bên cạnh đám người đóng băng chúng tôi thôi.”
Cậu ta nói xong, tất cả mọi người đều im lặng.
Bạch Liễu vỗ vai Phương Tiểu Hiểu để cậu ta nghỉ ngơi thật tốt, nói rằng sẽ khoan cứu hết mọi người ở trạm Thái Sơn, sau đó quay người trở lại vị trí khoan tiếp tục làm việc.
Đường Nhị Đả chịu trách nhiệm canh gác Phương Tiểu Hiểu, không đi cùng hắn.
Mục Tứ Thành dường như kinh sợ quá thể, cậu rúc người bên cạnh Bạch Liễu, thì thào: “Đậu má! Y như anh nói luôn! Đám quái vật trong trạm quan sát đang thực hiện phép thử Turing! Thành viên thật sự của trạm quan sát đang ở khe nứt băng!”
Bạch Liễu mở dụng cụ, liếc nhìn Mục Tứ Thành không chút biểu cảm: “Làm sao cậu có thể chắc chắn rằng 【những người】 trong các khe băng không phải là đám quái vật cực kỳ thông minh, muốn nghiên cứu tâm lý con người chúng ta bằng phép thử Turing mới chứ?”
Mục Tứ Thành giật mình, da đầu râm ran: “Ý của anh là, Phương Tiểu Hiểu này cũng là một con quái vật giả vờ tới thử nghiệm chúng ta à?!”
Bạch Liễu hai mắt híp lại: “Không nhất định, cậu ta cũng có thể là người thật.”
“Ai nói với cậu phép thử Turing chỉ giới hạn ở một địa điểm chứ, những loại kiểm tra tính xã hội loài này thường được thực hiện trên toàn bộ bản đồ.”
Bạch Liễu liếc nhìn Mục Tứ Thành: “Nói một cách đơn giản, toàn bộ Nam Cực này có thể là bản đồ thí nghiệm mà chúng dựng lên cho người bên ngoài chúng ta. Người trong bất kỳ trạm quan sát nào cũng có thể là thật hoặc giả, chúng phân biệt cách chúng ta nhận ra đồng loại bằng cách chúng ta nhận biết con người thật và giả như thế nào.”
“Nói một cách khác, giống như đặt một con khỉ bên ngoài vào một nhóm khỉ mô phỏng và khỉ thật, quan sát phản ứng của khỉ bên ngoài, xem nó sẽ đưa ra phản ứng phán đoán tương tự với loại khỉ nào, sau đó đám quái vật này sẽ bắt chước những con khỉ đó, giả vờ chúng là khỉ thật, đến gần con khỉ này và làm các thí nghiệm khác.”
Ánh mắt của Bạch Liễu rơi vào Phương Tiểu Hiểu đang đứng sau Mục Tứ Thành: “Ví dụ như chặt bỏ tứ chi của một con khỉ, sau đó quan sát xem con khỉ có tìm kiếm sự giúp đỡ từ đồng loại của nó hay không.”
Mục Tứ Thành cảm thấy tay chân có chút lạnh, cậu lặng lẽ tháo tai nghe khỉ xuống.
Bạch Liễu nhún vai: “Đó là cách con người nghiên cứu các loài khác.”
** Phép thử Turing là một bài kiểm tra khả năng trí tuệ của máy tính. Phép thử như sau: một người chơi thực hiện một cuộc thảo luận bằng ngôn ngữ tự nhiên với một con người và một máy tính, cả hai đều cố gắng chứng tỏ mình là con người. Ba bên tham gia phép thử được cách ly với nhau. Nếu người chơi không thể nhận ra máy tính không phải là con người, máy tính đó vượt qua phép thử. Vì bài kiểm tra có mục đích là thử khả năng trí tuệ của máy tính mà không phải là khả năng nghe âm thanh, cuộc thảo luận hạn chế trong một kênh văn bản như một bàn phím và màn hình
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.