Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 253:




Mục Tứ Thành bị dọa đến choáng váng luôn rồi, cậu không thể chấp nhận nổi loại quái vật sinh hóa này chút nào!
Đường Nhị Đả vẫn tương đối bình tĩnh: “Vậy chúng ta cứ trực tiếp đi vào luôn? Hay là gọi điện cho bọn Mộc Kha báo tình hình trước?”
“Lúc hạ cánh điện thoại đã gặp trục trặc rồi.” Bạch Liễu mở điện thoại vệ tinh gọi cho Đường Nhị Đả, trên màn hình thể hiện tín hiệu kém, không gọi được.
Đường Nhị Đả cau mày.
Trên đường đi, bất kể thời tiết xấu như thế nào, tín hiệu của điện thoại vệ tinh vẫn ổn định, thế mà vừa đến trạm Thái Sơn thì bắt đầu ….
“Đây chắc là một điểm quan trọng trong trò chơi.” Bạch Liễu nâng cằm và ra hiệu cho mọi người lên máy bay, “Lấy súng đi, chúng ta trực tiếp vào luôn.”
Đường Nhị Đả lái máy bay lên không trung rồi phóng về phía trước, đến gần trạm Thái Sơn thì nháy đèn ra hiệu muốn hạ cánh, trong chốc lát, bên trạm Thái Sơn cũng phát ra đèn tín hiệu lập lòe, báo hiệu bên dưới đã chuẩn bị sẵn sàng đón tiếp.
“Bên trạm Thái Sơn có thể giao lưu với chúng ta bằng công nghệ cao …” Mục Tứ Thành lúc này nhìn thấy cái gì cũng nghi thần nghi quỷ, cậu thúc khuỷu tay vào Bạch Liễu, “Chắc là con người nhỉ?”
“Lỡ như đám quái vật này có năng lực bắt chước rất cao, chúng đã học được cấp độ giao tiếp này và sử dụng để lừa con người hạ cánh xuống thì sao?” Bạch Liễu thản nhiên nói.
Mục Tứ Thành xoa xoa da gà nổi trên cánh tay, thành thật im lặng —— cậu lơ mơ nhận ra tốt nhất là đừng nghe Bạch Liễu nói gì nữa thì hơn.
Tên này chỉ thích hù dọa cậu thôi!!
Đường Nhị Đả bay lên bầu trời phía trên trạm Thái Sơn, nhìn xuống thì thấy một người nào đó đứng trên mặt đất đang múa may vẫy lá cờ đỏ ra hiệu có thể hạ cánh ở đây. Gã quay đầu lại liếc mắt hội ý với Bạch Liễu, sau khi được Bạch Liễu đồng ý, mới bắt đầu điều khiển máy bay hạ xuống.
Cánh quạt máy bay quay chậm rãi rồi dừng lại, xe trượt tuyết rì rì nhô ra từ khe rãnh bộ phận hạ cánh áp sát xuống đường băng.
Gió tuyết thổi ào ạt, nhóm Bạch Liễu nhìn thấy bóng dáng người đàn đang vẫy lá cờ đỏ từ cửa bên trong suốt của trực thăng.
Người này mặc một bộ quần áo trượt tuyết kiểu chim cánh cụt màu cam, dùng cọc c4m chặt trên mặt đất để ổn định cơ thể trước cơn gió lớn, hầu hết khuôn mặt chìm khuất dưới chiếc mũ len dày, liên tục vẫy tay về phía máy bay trực thăng như thể rất vui khi nhìn thấy nhóm Bạch Liễu.
Loại cao hứng này khiến Mục Tứ Thành không nhịn được rùng mình, cậu thu mình lại sau vai Bạch Liễu: “Mẹ nó, người hay là quái vật đây…”
“Xuống xem rồi biết.” Bạch Liễu nói, hắn mở toang cánh cửa trực thăng, quay người nhảy xuống.
Người kia muốn tiến lên một bước để đỡ Bạch Liễu thì Đường Nhị Đả từ đầu bên kia đã nhảy xuống cảnh giác đẩy cậu ta ra: “Để tôi làm, cám ơn cậu.”
Người này kéo mũ lên, để lộ khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh, kích động đến độ vừa khóc vừa nói bằng tiếng Trung lưu loát: “Tôi là nhân viên của trạm quan sát Thái Sơn, các anh đến từ bên ngoài đúng không?! Các anh hạ cánh lần đầu tiên ở đây luôn đúng không?! Ôi trời ơi! Lần đầu tiên sau hơn 1 năm tôi mới thấy đồng hương của mình đến trạm quan sát này đấy, các anh tuyệt đối chưa bị 【 ký sinh 】!Các anh chắc chắn là con người!”
“Vào đi!” Người này vội vàng dẫn nhóm Bạch Liễu vào trong, vừa đi vừa cảnh giác nhìn xung quanh, súng cầm trên tay nhắm khắp nơi.
Bạch Liễu và Đường Nhị Đả lẳng lặng nhìn nhau, cả bọn đi theo phía sau người đội viên có chút tưng tửng này.
Khi họ đến cửa trạm Thái Sơn, một số đội viên của trạm quan sát cũng mặc bộ đồ chim cánh cụt đứng đó, dáng người thẳng tắp, bên chân dựng một khẩu súng, giống như đang đứng gác.
Những “lính canh” này lạnh lùng nhìn nhóm Bạch Liễu, vừa nhìn thấy khuôn mặt của họ thì vẻ mặt giãn ra một chút —— vẻ ngoài nhóm Bạch Liễu rõ ràng là đến từ Trung Quốc, nhưng ngay sau đó, những “lính canh” này trở nên cảnh giác trở lại, giương súng vào đầu họ.
Người thanh niên dẫn họ đến hào hứng giải thích với lính gác: “Tôi là Phương Tiểu Hiểu, nghiên cứu sinh ngành khí tượng học vừa ra ngoài để đón máy bay, họ đến từ bên ngoài Nam Cực, tôi có thể đưa họ vào không?”
Các lính canh không hề dao động, lạnh lùng nói: “Tất cả mọi người, bao gồm cả cậu, sau khi ra khỏi trạm đều phải kiểm tra hoạt động của tế bào trước khi vào trạm.”
Phương Tiểu Hiểu cười xin lỗi với nhóm Bạch Liễu: “Các anh mới đến chắc là chưa biết rõ, ở Nam Cực đã xảy ra chuyện, mỗi lần ra ngoài chúng tôi đều phải kiểm tra hoạt động của tế bào trước khi vào trạm này để bảo vệ sự an toàn của những người bên trong.”
Nói xong, cậu ta mở miệng theo thói quen, lính canh đeo găng tay vào, dùng tăm bông cẩn thận cạo một phần niêm mạc trên niêm mạc miệng của Phương Tiểu Hiểu rồi cho vào một ống nghiệm nhỏ.
Các lính canh lấy ra ba chiếc tăm bông mới, ra hiệu cho nhóm Bạch Liễu mở miệng.
Bạch Liễu bình tĩnh ra hiệu cho Mục Tứ Thành bỏ súng xuống, ngoan ngoãn cởi mũ xuống, bước lên phía trước khẽ mở miệng, để cho đối phương cạo một mảnh niêm mạc miệng bên trái.
Mục Tứ Thành và Đường Nhị Đả cũng bị lấy niêm mạc.
Phương Tiểu Hiểu nói với họ: “Chờ kết quả kiểm tra, nhanh lắm. Nếu không có vấn đề gì thì 10 phút nữa chúng ta có thể đi vào trong, các anh chờ chút nhé.”
Bạch Liễu thuận thế nhẹ nhàng nhắc tới: “Xảy ra chuyện gì, sao mọi người lại cảnh giác như vậy?”
Phương Tiểu Hiểu thở dài: “Chuyện xảy ra vào tháng 8 cách đây một năm rưỡi, tôi cũng không biết cụ thể như thế nào, thời điểm đó tình cờ là vào lúc thay ca mùa hè ở vùng cực.”
“Thay ca mùa hè?” Bạch Liễu hỏi.
Phương Tiểu Hiểu giải thích: “Các đội viên của trạm quan sát bên này sẽ thay ca mỗi năm một lần, bởi vì thời tiết ở Nam Cực quá khắc nghiệt, hơn nữa còn có bốn tháng đêm vùng cực trong mùa đông lạnh giá từ tháng 4 đến tháng 10.”
* Ban đêm vùng cực hay đêm vùng cực là thời gian mà đêm kéo dài trên 24 giờ
“Con người ở trong bóng tối liên tục bốn tháng rất dễ bị mắc bệnh tâm thần và hội chứng T3, cho nên các đội viên trải qua mùa đông ở Nam Cực về cơ bản sẽ rời đi vào mùa hè năm sau, lúc ấy tàu phá băng cũng sẽ mang theo nhóm đội viên mới để thay ca.”
“Nhưng chúng tôi đã ở đây ba mùa đông rồi.” Phương Tiểu Hiểu cười khổ, “Mùa hè năm trước, lẽ ra nhóm người chúng tôi đã đến lượt thay ca, nhưng đến nay vẫn chưa thấy ai liên lạc, cũng không ai đến giao thực phẩm …… “
Vừa nói đến đây thì cậu ta đột nhiên dừng lại, giống như đụng đến đề tài cấm không thể nói được, cứ ngắc ngứ mãi trong cổ họng không biết bắt đầu từ đâu.
Bạch Liễu kịp thời bày tỏ sự khen ngợi: “Các cậu lợi hại lắm, chỉ dựa vào nguyên liệu 1 năm mà có thể sống sót đến bây giờ.”
Phương Tiểu Hiểu rơi vào khoảng lặng hiếm hoi, cậu ta nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra từ khóe mắt.
Vẻ mặt của hai lính canh bên cạnh cũng trở nên khá nghiêm túc, nhưng họ dường như không đành lòng vỗ vai Phương Tiểu Hiểu: “—— Tất cả là vì sự sống còn.”
Kết quả kiểm tra tế bào được đưa ra đúng thời điểm, hoạt động tế bào của mọi người đều nằm trong giới hạn bình thường.
Phương Tiểu Hiểu thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ dẫn đám người Bạch Liễu đi vào: “Tôi đưa mọi người lên cabin, chắc mọi người cũng vất vả lâu lắm rồi, cứ nghỉ ngơi thoải mái, ngủ một giấc ngon lành đi.”
Bạch Liễu nhận thấy Phương Tiểu Hiểu coi bọn họ như những đội viên thay ca mùa hè, nhưng hắn cũng không vạch trần mà chỉ giả vờ như không biết gì, liền hỏi: “Các cậu bị mắc kẹt ở đây, tại sao không chủ động liên lạc với bên ngoài?”
“Bởi vì không thể liên lạc được.” Nói đến đây, Phương Tiểu Hiểu càng cười khổ hơn, “Chúng tôi đã bị mắc kẹt ở đây một năm rưỡi, cố gắng dùng mọi cách nhờ thế giới bên ngoài giúp đỡ rồi, ví dụ như Internet, điện thoại vệ tinh, nhưng Internet thì không hoạt động, trạm tiếp nhận bên ngoài hình như cũng xảy ra vấn đề gì đó, mãi không trả lời tín hiệu của bọn tôi.”
“Chúng tôi thậm chí đã liều lĩnh gửi hai máy bay quân dụng và máy bay trực thăng ra ngoài, nhưng vừa bay ra khỏi Nam Cực thì radar dò đường đã bị nhiễu bởi từ trường, cuối cùng tất cả chúng đều bị rơi trên sông băng.”
Phương Tiểu Hiểu lắc đầu, hai mắt nhìn thẳng, tự lẩm bẩm một mình: “Nếu như các anh không tới, có lẽ chúng tôi thật sự không hòa nhập được vào xã hội loài người nữa, ai cũng sẽ điên cuồng trong đêm tối cực hạn…”
Mục Tứ Thành nhìn thấy vẻ mặt buồn bã thất thần của Phương Tiểu Hiểu, không khỏi thì thầm bên tai Bạch Liễu: “NPC này cũng thảm thật đấy, xem ra cậu ta bị mắc kẹt ở Nam Cực, không biết thế giới bên ngoài đang lạnh dần, những người ở trạm tiếp nhận bên ngoài mà cậu ta nói có lẽ đã ch3t cóng từ đời nào rồi … “
Trong trường hợp toàn cầu lạnh đi, những người bị mắc kẹt trong môi trường cực lạnh của vùng cực khó có thể cảm nhận được, vì khí hậu ở đây khắc nghiệt, khó tồn tại và khó giao tiếp với thế giới bên ngoài, vì vậy Phương Tiểu Hiểu và mọi người ở trạm Thái Sơn chỉ cảm thấy thiết bị liên lạc gặp trục trặc mà không nghĩ đến phương hướng kỷ băng hà.
Mà Bạch Liễu cũng sẽ không nói với NPC trông rất mong manh yếu đuối sự thật này, thế giới bên ngoài mà cậu ta nói từ lâu cũng giống như Nam Cực, đã trở thành một vùng đất hoang phủ đầy băng tuyết.
NPC trước mắt thoạt nhìn không thể chịu nổi loại tin tức này đâu.
Đôi mắt Bạch Liễu vô tình lướt qua túi áo khoác đang mở của Phương Tiểu Hiểu ——  hắn thấy bên trong có hai lọ thuốc nhỏ, tình cờ là một trong vài loại thuốc mà Mộc Kha đã nhắc đến với hắn, chống hưng cảm và trầm cảm.
“Nguyên liệu chỉ đủ một năm mà phải đợi hai năm rưỡi, các cậu xoay sở bằng cách nào?” Bạch Liễu có vẻ rất hứng thú với chủ đề này.
“Có một nguồn dự trữ năng lượng mặt trời vào những ngày cực thấp ở đây, tiết kiệm một chút cũng miễn cưỡng đủ dùng hàng ngày, còn về nhiên liệu …”
Phương Tiểu Hiểu che trán, cậu thở dài khó chịu: “Tôi biết công ước Nam Cực quy định không được tấn công động vật hoang dã ở đây, nhưng trong suốt năm ngoái, quần thể nhuyễn thể ở đây tăng nhanh rất bất thường, vào tháng 10 năm ngoái chúng gần như nhuộm vùng nước ngoài khơi của biển Ross thành màu đỏ cam.”
“Một số lượng lớn động vật vùng cực như chim cánh cụt, hải cẩu và cá voi ở đây ăn nhuyễn thể. Thức ăn đầy đủ khiến những loài động vật này sinh sản với tốc độ cực nhanh, số lượng đã tăng gấp đôi chỉ trong một năm, chất béo trên người chúng rất dồi dào … “
Phương Tiểu Hiểu mím môi, trên mặt hiện lên một nỗi đau vi phạm nguyên tắc đạo đức: “Các anh cũng biết đấy, ban đầu khi con người khám phá Nam Cực, họ đã săn những con chim cánh cụt và hải cẩu này để bổ sung thức ăn và dầu mỡ …”
“Cho nên các cậu đã ăn thịt chim cánh cụt và hải cẩu à?” Mục Tứ Thành không thể hiểu được nỗi đau của Phương Tiểu Hiểu, nhưng cậu đại khái cũng nhận ra những thành viên trong nhóm nghiên cứu Nam Cực có lẽ rất tôn trọng những con vật này.
Mục Tứ Thành vỗ vai Phương Tiểu Hiểu thương cảm: “Trong tình huống thiếu thốn thức ăn thì cậu ăn thịt chúng để sống sót cũng là chuyện bình thường…”
Khi Phương Tiểu Hiểu nghe Mục Tứ Thành nói từ “thức ăn”, cậu ta không khỏi giật mình, sắc mặt tái đi.
“Không phải, bọn họ không ăn thịt chim cánh cụt và hải cẩu.” Bạch Liễu nhàn nhạt nói, “Trong những chuyến thám hiểm Nam Cực đầu tiên, người ta không dùng thịt chim cánh cụt và hải cẩu để làm nguyên liệu nấu ăn, mà là dùng chúng để làm nhiên liệu thiêu đốt vì chúng có lượng dầu mỡ dồi dào.”
Bạch Liễu ngước nhìn Phương Tiểu Hiểu: “Nếu tôi không nhầm, cậu đi săn hải cẩu và chim cánh cụt rất nhiều, không phải để làm thức ăn, mà là để lọc nhiên liệu vận hành toàn bộ trạm quan sát, nếu không sẽ ch3t cóng, đúng không?”
Phương Tiểu Hiểu c4n môi dưới khẽ ậm ừ, nước mắt lấp lánh: “Dầu tinh luyện từ động vật không thể dùng trực tiếp làm nhiên liệu, nhưng sau một số biến đổi công nghệ thì có thể đốt cháy đơn giản để cung cấp năng lượng……”
“… Nhưng ở trạm quan sát cũng không thiếu lương thực, nhiên liệu.” Hai mắt Phương Tiểu Hiểu bừng lên tia sinh tồn, cậu ta bước tới nắm chặt tay Bạch Liễu, “Nguyên liệu mà chúng tôi thiếu nhất chính là thuốc! Thiếu thuốc điều trị tâm thần! Mọi người đều mắc hội chứng T3 nặng, không thể kiểm soát cảm xúc và hành vi của mình, không thể phân biệt giữa thực và ảo, họ sẽ phát điên!”
Bạch Liễu bình thản nhìn cậu ta, giọng điệu vẫn bình tĩnh: “Các cậu không ăn thịt hải cẩu và chim cánh cụt, vậy các cậu lấy lương thực từ đâu?”
Phương Tiểu Hiểu nhìn vẻ mặt vô cảm của Bạch Liễu, hai tay như bị ong đốt, hoảng sợ thu tay về, né tránh ánh mắt, thở gấp.
“Tôi đoán thức ăn của các cậu đều được trữ đông trong các khe nứt của băng bên ngoài, phải không?” Bạch Liễu thản nhiên nói.
“Sau khi thực hiện nhiều thí nghiệm khác nhau trên những quái vật sinh hóa đã phân hóa thành người, ban đầu các cậu định vứt chúng đi làm chất thải, nhưng việc thiếu lương thực đã khiến các cậu quyết tâm tái sử dụng những chất thải này, vì vậy đã tận dụng 【 tủ lạnh 】thiên nhiên ngoài trời để cất giữ chúng.”
Bạch Liễu giọng nói rất nhẹ, giống như đang nói chuyện vẩn vơ: “Các cậu ăn thịt người, đúng không?”
Phương Tiểu Hiểu đôi mắt đỏ hoe hét lên: “Chúng là quái vật, động vật, không phải người!!”
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn miêu tả sử dụng hải cẩu và chim cánh cụt để đốt lửa có tham khảo từ bộ phim phóng sự tài liệu của Scott (nhà thám hiểm thứ hai đến Nam Cực) vào năm 1912. Chim cánh cụt và hải cẩu được sử dụng để cung cấp chất ấm bên trong cabin. Người ta sẽ dùng gậy đánh ch3t chim cánh cụt, hải cẩu thì bị cắt ra đốt trực tiếp làm nguyên liệu, vì cơ thể chúng chứa nhiều dầu mỡ, có thể cháy rất lâu.
*Hội chứng T3: tui search google thì nó liên quan đến các bệnh về tuyến giáp gì đó, mọi người muốn hiểu thêm thông tin thì search google tham khảo nhé.
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.