Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 122:




Thứ ba, ngày rửa tội, buổi chiều hát thánh ca, trong rừng cây phía sau giáo đường, Bạch Liễu và Bạch Lục đang lên kế hoạch chạy trốn vào thứ tư.
Tiểu Bạch Lục vuốt v3 đồng xu Bạch Liễu đưa cho cậu, Bạch Liễu ngồi xổm dạy cậu cách sử dụng một số chức năng của đồng xu, rồi đột nhiên nói: "À, nhân tiện, em có nhớ cô bé mà anh đã yêu cầu em bảo vệ không, Lưu Giai Nghi ấy?"
"Em ấy hả?" Tiểu Bạch Lục nhăn mày, "Em cảm giác con bé rất kỳ quái, chưa gì đã thích ứng rất nhanh với cái viện mồ côi quỷ ma này, đã vậy còn nhanh chóng thăm dò rất nhiều quy tắc nữa, em nghĩ con bé có khi chẳng cần em bảo vệ đâu."
"Vậy sao?" Bạch Liễu trầm ngâm nói, "HP của cô bé này chỉ có 50, trước đó anh cũng có 2 suy đoán về chuyện này."
Bạch Lục nhìn hắn: "Suy đoán như thế nào?"
"Thứ nhất, con bé này có khả năng bị trúng độc thật, trước mắt có thể xác minh điều này, nhưng chỗ này có một điểm rất kỳ lạ ——" Bạch Liễu nói, "Loại suy đoán này không thể giải thích được tại sao Lưu Hoài lại bị ràng buộc với cô bé, cũng không thể giải thích tại sao HP của Lưu Hoài lại phải giảm đi 50%."
Vừa nói chuyện, Bạch Liễu vừa điều chỉnh giao diện điều khiển đồng xu cho Tiểu Bạch Lục xem: "Nhưng sau này nghĩ lại, tình huống cô bé bị cu0ng bức suy yếu thật ra cũng có chút quen thuộc, trước đây anh gặp phải hai lần rồi, cả hai lần đều là do người chơi có thuộc tính nào đó vượt quá phạm vi cân bằng của trò chơi nên hệ thống phải điều tiết lại cho phù hợp."
Tiểu Bạch Lục nhanh chóng hiểu được ý tứ trong lời nói của Bạch Liễu: "Ý anh là thuộc tính nhất định của Lưu Giai Nghi mạnh đến mức hệ thống phải làm suy yếu HP của em ấy?"
"Không chỉ bị suy yếu mà còn trói buộc với Lưu Hoài để hạn chế con bé vượt cửa nữa." Bạch Liễu vừa nói vừa mở giao diện cửa hàng cho Tiểu Bạch Lục, "Lần đầu tiên anh chơi trò chơi cũng bị hệ thống cu0ng ép suy yếu lúc kết thúc trò chơi, nhưng lúc đó là do anh đã thể hiện kỹ xảo phá vỡ tính cân bằng của trò chơi, vượt khỏi các quy tắc thông thường."
"Nhưng Lưu Giai Nghi lại bị suy yếu và bị hạn chế ngay khi vào game, điều này không giống như một người mới chơi game lần đầu lắm thì phải."
Mặc dù Tiểu Bạch Lục chưa từng chơi game, nhưng cậu luôn n4mbắt suy nghĩ của Bạch Liễu rất nhanh: "Ý anh là, Lưu Giai Nghi rất có thể là một cao thủ?"
Bạch Liễu sờ sờ cằm: "Đúng là anh đã đoán như vậy, vả lại nhìn từ góc độ làm thế nào để làm suy yếu thuộc tính giành ưu thế của người chơi trong game, ví dụ, trong trò chơi thứ hai mà anh chơi, có một người chơi có giá trị may mắn cực kỳ cao, vì vậy game đã làm giảm giá trị may mắn của cậu ta, vì vậy rất có khả năng là Lưu Giai Nghi này có kỹ năng cá nhân đặc biệt nào đó mang lại ưu thế về giá trị sinh mệnh —— ví dụ như phục hồi giá trị sinh mệnh hay gì đó."
Tiểu Bạch Lục nhíu mày: "Nhưng không phải anh bảo là rất ít người có kỹ năng này à?"
"Ừ, thế nên mới càng thu hẹp phạm vi nghi ngờ của anh." Bạch Liễu trầm ngâm, "Theo những gì anh biết từ trước đến giờ, thì anh nghĩ Lưu Giai Nghi có thể là một người chơi tên là Phù Thủy Nhỏ, người này không chỉ có kỹ năng hồi phục, mà còn có kỹ năng tấn công rất mạnh nữa."
Tiểu Bạch Lục nhận xét: "Nghe có vẻ là kiểu khó nhằn rồi."
"Nhưng anh muốn linh hồn cô bé." Bạch Liễu cúi đầu nhìn thẳng Tiểu Bạch Lục, "Anh cần kiểu người chơi như cô bé."
"Rắc rối là cô bé đã biết anh có thể thao túng người chơi bằng cách thao túng linh hồn của họ, vì vậy sẽ không dễ dàng đồng ý giao dịch với anh, chỉ có thể thông qua Lưu Hoài để hạn chế cô bé. Vả lại hiện giờ cô bé vẫn che giấu thân phận của mình với Lưu Hoài, điều này chứng tỏ Lưu Hoài cũng rất quan trọng."
Bạch Liễu vuốt xương ngón tay của mình suy tư, "Trước tiên cứ bắt đầu từ góc độ của Lưu Hoài để xem cô bé muốn gì đã."
"Anh đã lập một kế hoạch dựa trên nhiều thông tin khác nhau và tối đa hóa ích lợi." Bạch Liễu gõ vào đồng xu trên nguc Tiểu Bạch Lục, "Em mang theo Mộc Kha và Lưu Giai Nghi chạy trốn, nhưng đoán chắc con bé sẽ không để em thành công đâu, hơn phân nửa là sẽ xảy ra đủ loại tình huống."
"Nhưng không sao, anh cũng vạch sẵn kế hoạch dự phòng cho em rồi, anh sẽ tập kích bất ngờ vào bệnh viện tư nhân để trì hoãn việc đưa em đến bệnh viện, có nghĩa là em còn một cơ hội chạy ra ngoài nữa."
"Sau khi kế hoạch tiến hành đến đó thì sẽ có hai phương hướng." Bạch Liễu nhướng mi nhìn Tiểu Bạch Lục, "Thứ nhất chính là ngày mai anh sẽ ch3t trong trận tập kích."
"Nếu trong tình huống đó, ngày hôm sau em không cần xen vào việc Lưu Giai Nghi chạy ra ngoài nữa, chỉ cần mang theo Mộc Kha là được, chúng ta từ bỏ việc thu mua linh hồn của Lưu Giai Nghi, tập trung vào chuyện vượt cửa để tiến hành kế hoạch, bệnh viện bên kia có xe, em có thể trộm một chiếc rồi dùng đạo cụ 【 hành khách chúc phúc 】có thể tránh được hầu hết các loại quái vật, mang theo Mộc Kha chạy trốn ra ngoài."
Tròng mắt Tiểu Bạch Lục nhìn chăm chú vào Bạch Liễu: "Lỡ mấy người chơi người đầu tư ở bệnh viện bên kia đến bắt em thì sao?"
"Anh sẽ để mọi người ném xác của anh vào khu bệnh nhân quái vật, để đám quái vật đó hút máu anh, dùng sương mù độc tấn công anh, cho đến khi giá trị tinh thần của anh hoàn toàn bị xóa bỏ về 0, tiếp đó xác anh sẽ bị dị hóa thành một con quái vật bệnh nhân như những con quái vật đó, nhưng đồng thời, anh cũng sẽ có thể trở thành một con quái vật hung hãn hơn, lúc em chạy trốn, anh sẽ cố hết sức giữ vững tỉnh táo trong bệnh viện để cản đường người chơi truy kích em và và bảo vệ em." Bạch Liễu thản nhiên nói.
Tiểu Bạch Lục im lặng một lát, tiếp đó cậu khó hiểu mở miệng: "Vì cứu em mà anh chấp nhận bị dị hóa thành quái vật suốt đời, ở trong cái mà anh gọi là phó bản trò chơi này mà không quan tâm à? Tại sao phải làm vậy vì em?"
"Bởi vì anh cũng hy vọng em có thể làm điều này cho anh, Tiểu Bạch Lục." Bạch Liễu nhẹ nhàng nói, hắn nghiêng người nhìn thẳng vào đôi mắt đen có chút m0nglung vì bối rối của Tiểu Bạch Lục, "Nếu anh không ch3t trong trận tập kích bất ngờ đó, thì anh hy vọng sau khi em ch3t, em sẽ trở thành quái vật vì anh —— chúng ta sẽ làm theo cách khác."
"Anh sẽ hoàn toàn khống chế Lưu Hoài, sau đó anh cần em tìm Lưu Giai Nghi làm cho cô bé hạ thấp cảnh giác đối với anh, để cô bé tin rằng em và người đầu tư của em, tức là anh, thật sự muốn cứu cô bé, như vậy anh mới dễ lấy được lòng tin và linh hồn của em ấy." Bạch Liễu nhìn Tiểu Bạch Lục trầm mặc, giọng nói càng ngày càng nhẹ nhàng, như một tấm vải lụa trắng mờ ảo che mặt người khác, khi Tiểu Bạch Lục ngẩng đầu nhìn hắn, hắn thong thả nhìn cậu, "Em có biết phải làm gì không?"
Tiểu Bạch Lục nhìn Bạch Liễu không chớp mắt.
Bạch Liễu nói: "Để cô bé tự tay giết em, sau đó để Mộc Kha vứt xác em ở nơi có thể dị hóa, trở thành quái vật đến giúp anh."
Tiểu Bạch Lục nghẹn người, sau đó mặt không cảm xúc mỉa mai nói: "Người đầu tư tiên sinh thân mến của em, anh giàu trí tưởng tượng thật đấy, không phải ai cũng giống như anh, thích cống hiến cho người khác một cách vị tha, em sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy vì anh đâu."
Bạch Liễu cười tủm tỉm sờ sờ mặt của Bạch Lục, nhưng bị cậu dửng dưng quay đầu đi để tránh né, hắn cũng không buồn quan tâm lắm nói tiếp, "Anh rất hiểu em Bạch Lục, hiểu em còn nhiều hơn cả bản thân em nữa, đúng là em sẽ không bao giờ làm chuyện ngu ngốc như vậy vì người khác."
Ánh mắt Bạch Liễu rơi vào đồng tiền xu trước nguc Bạch Lục, đặt tay lên bờ vai gầy của Tiểu Bạch Lục rồi từ từ áp trán mình vào đồng xu, Bạch Liễu nhắm mắt lại dựa vào lòng Tiểu Bạch Lục, giọng điệu vừa thành kính lại vừa nghiêm túc: "Nhưng em sẽ làm điều đó cho chính mình."
Giống như anh nguyện ý ch3t vì em, em biết anh chính là tương lai của em, em cũng nhất định nguyện ý ch3t vì anh.
"Tiền xu rất quan trọng, em cứ khám phá từ từ đi." Bạch Liễu nhếch miệng, "Chú ý đến tên người chơi và một số thứ nhỏ bên trong khi hệ thống nhắc nhở, biết đâu em sẽ nhận được một điều bất ngờ —— chẳng hạn như điều em luôn muốn biết, anh là ai?"
Tiểu Bạch Lục cầm đồng xu, từ từ nhíu mày lại.
......
Khóe miệng Tiểu Bạch Lục lấm tấm "máu", cậu nhìn Bạch Liễu với sắc mặt nhạt nhẽo: "Hiện tại mọi chuyện đã được tiến hành theo đúng kế hoạch của anh rồi đó, tuy là Lưu Giai Nghi cảm thấy anh mưu mô xảo trá nhưng em ấy ít nhất cũng tin tưởng là anh muốn cứu em ấy, anh từ bỏ bản thân bảo vệ Mộc Kha và em, thậm chí cả bọn Miêu Phi Xỉ khiến Lưu Giai Nghi cảm thấy anh có loại cảm tình đặc biệt nào đó với nhóm trẻ em, tiếc là không phải."
"Anh chính là một tên lừa đảo khốn khiếp." Tiểu Bạch Lục mặt không cảm giác đánh giá, "Cái nhìn đầu tiên của con bé về anh hoàn toàn chính xác."
Bạch Liễu nhún vai, không chút do dự tiếp nhận lời đánh giá của Bạch Lục: "Em thế nào rồi, chịu được nữa không? Đi theo bọn anh tiếp được không?"
Tiểu Bạch Lục ho khan một tiếng, cúi đầu lau khóe miệng, hơi cau mày: "... Ban ngày chúng ta không thể rời khỏi đường hầm này, hơn nữa nơi hoạt động ban đêm cũng rất có hạn."
"Sau khi đám trẻ dị dạng quái vật trở về tổ của chúng thì đường hầm này sẽ đóng cửa, đợi đến sau 9h tối mới mở cửa trở lại, tốt hơn hết là các anh nên rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, vả lại em đề nghị là không cần phải mang em theo đâu."
Tiểu Bạch Lục ch4m rãi ngẩng đầu lên, đồng tử vì ch3t mà giãn ra, nhìn một vẻ bình tĩnh lãnh đạm: "Vừa rồi là giá trị tốt nhất mà em có thể phát huy, nội tạng của bắt đầu hóa lỏng rồi, đến đêm có lẽ sẽ biến thành một xác ch3t thực sự, hoặc thối rữa thành một đống bùn nhão dùng để trồng nấm trong đường hầm này."
Đúng như cậu nói, trên mặt và tay cậu đều đã xuất hiện thi đốm rõ rệt, và chúng vẫn đang lan nhanh với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường —— Tiểu Bạch Lục đang biến chất với tốc độ bất thường.
Tiểu Mộc Kha nghe Bạch Lục nói như vậy thì không kìm được nước mắt lại khóc thành tiếng, Mộc Kha cũng quay mặt đi với đôi mắt đỏ hoe, không đành lòng nhìn Tiểu Bạch Lục đang chật vật.
Mà Bạch Liễu cũng giống như Tiểu Bạch Lục đã ch3t, hắn cùng tên nhóc mười bốn tuổi này, từ trong cơ thể của chính mình duy trì cao độ, một loại bình tĩnh gần như là vô cơ.
Nghe Tiểu Bạch Lục nói xong, Bạch Liễu chỉ trầm ngâm gật đầu, nói: "Vậy cũng được, em đi cùng bọn anh quả thật cũng vô dụng, em cứ ở đây thối rữa đi."
Tiểu Mộc Kha nước mắt rưng rưng, nghe vậy quay đầu nhìn Bạch Liễu, giọng điệu và vẻ mặt méo mó chất vấn hắn: "Anh cứ để mặc cho anh ấy ở đây thối rữa vậy hả?! Anh là súc sinh sao?!"
Tiểu Bạch Lục bị câu hỏi thật lòng của tiểu Mộc Kha làm cho buồn cười, khóe miệng của cậu còn lưu lại một ít chất lỏng tanh tưởi, cậu chật vật nâng lên mi mắt dần dần nặng trĩu, nhếch môi cười nham nhở: "Người đầu tư tiên sinh, dựa theo sở thích cá nhân mà nói thì em rất thích bộ dáng súc sinh này của anh, rất phù hợp với cách thức trưởng thành như em kỳ vọng, anh nhất định phải bảo trì đó."
"Anh chỉ súc sinh trong trò chơi này thôi." Bạch Liễu cũng nhếch lên khóe miệng, hắn và Tiểu Bạch Lục cùng lười nhác cười rộ lên, "Lúc không chơi game, anh là một công nhân viên chức bị đuổi việc, bình thường rất kỷ luật và tuân thủ pháp luật đó. "
Tiểu Bạch Lục liếc mắt nhìn hắn: "Giả vờ giả vịt thật ghê tởm."
Bạch Liễu đột nhiên nghiêng người ôm lấy Tiểu Bạch Lục, đặt cằm lên trán Tiểu Bạch Lục, môi áp lên mái tóc rối bời, nhuốm máu và bùn đất của Tiểu Bạch Lục, thấp giọng thì thầm chỉ hai người có thể nghe thấy: "Xác của em sẽ thối rữa ở đây."
"Nhưng cho dù em trở thành một xác ch3t, một con quái vật, hay biến thành một đống bùn đi chăng nữa thì em cũng sẽ không bao giờ bị mắc kẹt trong cái viện mồ côi tởm lợm và trò chơi kinh tởm này."
Tiểu Bạch Lục ngẩng đầu lên, cậu nhìn vào mắt Bạch Liễu đang ôm mình, trên khuôn mặt Bạch Liễu vẫn là nụ cười nông cạn và đạo đức giả đó, đôi mắt đen không gợn sóng phản chiếu Tiểu Bạch Lục đang dần suy yếu.
Hắn rũ mi xuống, đặt lên trán Bạch Lục một nụ hôn như đang cầu nguyện cho cậu: "—— bởi vì anh sẽ mang linh hồn của em theo anh, người bạn nhỏ."
Tiểu Bạch Lục đột ngột nhắm mắt lại.
————————
Tiểu Mộc Kha vừa đi ra khỏi đường hầm vừa nhìn lại Tiểu Bạch Lục, mắt cậu đỏ hoe vì khóc, giọng vẫn còn thổn thức: "Chúng ta thực sự để Tiểu Bạch Lục ở đó sao?"
Bạch Liễu kéo đỡ Lưu Hoài ra ngoài, thuận miệng trả lời tiểu Mộc Kha, "Em ấy không thể ra ngoài, đường hầm cũng sắp đóng cửa rồi."
Chờ sau khi Bạch Liễu đưa mọi người ra ngoài, hắn vừa quay lại thì thấy tiểu Mộc Kha đang nhìn mình chằm chằm với một loại thù địch, giống như một con mèo sắp cào móng vuốt vào đầu hắn: "Lẽ ra anh có thể cứu được anh ấy."
"Nhưng em ấy đồng ý ch3t vì anh." Bạch Liễu nhếch mép cười, hắn nhún vai, mở miệng nói một câu đóng đinh tiểu Mộc Kha tại chỗ, "Em định tấn công người đầu tư mà Tiểu Bạch Lục vất vả lắm mới bảo vệ được à?"
Tiểu Mộc Kha bị Bạch Liễu nói trúng tim đen, cậu trừng mắt nhìn Bạch Liễu, cuối cùng không thể không nghẹn ngào thỏa hiệp.
Hiện tại bọn họ đang ở bên dưới bức tượng thần, Bạch Liễu nhìn Lưu Hoài đang thở thoi thóp hấp hối, rồi liếc nhìn tờ tiền giấy linh hồn của Lưu Hoài trong ví tiền linh hồn của mình.
Chính là tờ tiền linh hồn mà Lưu Hoài đã thỏa thuận giao dịch với hắn lúc còn trên mặt đất.
Mặc dù Lưu Hoài đã mê mê tỉnh tỉnh, nhưng cậu ta vẫn nhớ những gì mình đã thỏa thuận với Bạch Liễu, vì vậy giao dịch linh hồn với Lưu Hoài liền nhanh chóng thuận lợi thành công.
Bạch Liễu cũng có thể cảm nhận được Lưu Hoài nguyện ý trao linh hồn cho hắn, không chỉ vì cậu ta đã hứa với Bạch Liễu trước đó, mà còn bởi vì Lưu Hoài, một sinh viên đại học với khao khát tồn tại mạnh mẽ, lại thực sự quyết tâm muốn ch3t sau khi biết sự thật về Lưu Giai Nghi.
Bạch Liễu cúi đầu nhìn thoáng qua ánh mắt vô hồn và đờ đẫn của Lưu Hoài, người này đi theo bọn họ suốt một đoạn đường mà không nói một lời.
Trước đây Lưu Hoài rất sợ mình sẽ ch3t trong trò chơi, vì cậu ta nghe nói trò chơi sẽ thu hồi linh hồn của con người, nghe đáng sợ thật sự, không biết trò chơi sẽ làm gì với linh hồn của mình, ch3t rồi mà vẫn không thể thoát ra thì còn đáng sợ hơn cả chính cái ch3t.
Vì vậy Lưu Hoài hy vọng có thể bán linh hồn của mình cho Bạch Liễu —— đây là một loại ký thác bảo vệ và giải thoát, ít nhất cũng làm cậu ta an tâm mà ch3t.
Nhưng cho dù Lưu Hoài thật sự muốn ch3t, ít nhất hiện tại cậu ta vẫn chưa thể ch3t.
Bạch Liễu nhìn tiểu Mộc Kha: "Em có biết Lưu Giai Nghi ở đâu không?"
Tiểu Mộc Kha: "Trong phòng học thủ công ở tầng một của tòa nhà phía sau viện mồ côi, là phòng thứ hai."
Bạch Liễu nâng Lưu Hoài dậy.
Lưu Hoài cụt hết hai tay thì hành động khó giữ thăng bằng, đầu ngã vào vai Bạch Liễu, hai mắt khép hờ, hô hấp rất gấp gáp, Bạch Liễu quay đầu lại vỗ vỗ bả vai Lưu Hoài, Lưu Hoài ch4m rãi ngẩng đầu lên, cậu ta có chút mê mang nhìn xung quanh chưa kịp phản ứng: "... Chúng ta đang ở viện mồ côi sao?"
Bạch Liễu nhàn nhạt nhìn cậu ta: "Lưu Hoài, tỉnh táo lại đi, gặp em gái của cậu rồi thì sẽ dễ chịu hơn."
"Gặp em ấy thì sẽ dễ chịu sao?" Lưu Hoài dường như cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút, cậu ta lắc đầu yếu ớt, cười buồn, "Không đâu, nhìn thấy em ấy sẽ càng thêm đau đớn mà thôi, tôi đã hoàn toàn mất đi năng lực và dục v0ng bảo vệ em ấy, tôi không thể bảo vệ em ấy được nữa, tôi không xứng đáng là anh trai em ấy."
"Những người chơi đã mất đi dục v0ng của mình sẽ không thể tồn tại trong trò chơi này."
Mộc Kha lo lắng nhìn Lưu Hoài đang dần dần mất đi sức sống, cho dù cậu có thể nhận được kỹ năng từ cái ch3t của Lưu Hoài, nhưng bây giờ Mộc Kha nhìn Lưu Hoài không đành lòng, nhịn không được động viên cậu ta: "Đừng bỏ cuộc sớm như vậy! Chúng tôi sẽ cố hết sức tìm cách cứu sống cậu! Với lại không phải em gái cậu là người chơi loại hình chữa trị sao! Con bé chắc chắn có thể cứu cậu mà!"
Lưu Hoài cúi đầu, cậu ta nhìn con dao găm đang ghim trên eo mình trở nên trong suốt bởi vì dục v0ng đang dần trở nên mờ mịt, cậu ta đột ngột cười, nước mắt chợt rơi, trầm giọng nói:
"Tôi... Thật ra tôi vẫn luôn làm việc chăm chỉ và nỗ lực sinh tồn. Trên đời này có nhiều thứ rất đơn giản và dễ dàng đối với mọi người, chẳng hạn như ăn gà rán, vào một trường đại học tốt, có một tương lai bình thường, tự do, còn đối với Giai Nghi và tôi, đều chỉ có thể đạt được bằng cách mạo hiểm cuộc sống của chính mình, điều tươi sáng duy nhất về tương lai mà chúng tôi có thể tận hưởng cùng nhau là sự tồn tại của nhau."
"Nhưng sự tồn tại duy nhất này giờ đã mất đi ý nghĩa, sống cũng trở nên... mệt mỏi quá." Nước mắt Lưu Hoài chảy dài trên sống mũi, hàm răng nghiến chặt, nhìn Bạch Liễu khóc khó coi vô cùng, "Bạch Liễu, giá như anh là anh trai của Giai Nghi thì tốt rồi, anh có thể dễ dàng hiểu được em ấy đang nghĩ gì, làm thế nào để bảo vệ em ấy tốt hơn, cũng như xoa dịu những oán giận và hoài nghi của em ấy, tôi thì không thể... Tôi quá nhát gan, tôi không bao giờ có thể bảo vệ được bất cứ thứ gì của em ấy... "
Lưu Hoài nhẹ giọng nói: "Anh đã hứa với tôi Bạch Liễu, nếu tôi ch3t, anh nhất định sẽ đem lại cho em ấy một tương lai tươi sáng, đừng để tâm hồn của em ấy bị bóng tối bào mòn, đừng để linh hồn em ấy bị trò chơi mang đi."
Bạch Liễu nhìn Lưu Hoài mặt đầy nước mắt: "Ừ."
Bạch Liễu nói xong, nhún nhún vai, chống đỡ cẩn thận Lưu Hoài đang dựa vào trên vai hắn, hắn nhìn về phía trước, bình tĩnh mà ôn hòa, "Nhưng đó là chuyện sau khi cậu ch3t, còn bây giờ, Lưu Hoài, cậu đã bán linh hồn cho tôi rồi, ít nhất phải làm gì đó xứng đáng với giá trị mà tôi đã bỏ ra rồi hãy ch3t."
"Tôi mất cả một điểm mới mua được cậu." Bạch Liễu nhàn nhạt nói.
Lưu Hoài cúi đầu xuống vì kiệt sức, nghe Bạch Liễu nói như vậy cũng không nhịn được cười.
Ánh mắt Lưu Hoài lại từ hư vô chuyển thành có hồn, dao găm trên thắt lưng từ trong mờ dần dần trở thành thực thể, cậu ta thở ra: "Được rồi, tôi nhất định sẽ khiến một điểm anh mua thật giá trị."
Tòa nhà dãy sau của viện mồ côi, trên tầng một, phòng học thủ công áp chót.
Tiểu Miêu Cao Cương cương run bần bật đi tới phía trước.
Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương đi theo phía sau, sắc mặt cả hai khó coi cực điểm, mắt cá chân của Miêu Cao Cương vẫn đang chảy máu khiến ông ta phải bước đi ch4m rãi, còn để lại dấu vết, nhưng bọn họ thực sự không dám dừng lại, sức tấn công của con quái vật đó quá mạnh.
Miêu Phi Xỉ thở hổn hển, gã không thể tưởng tượng việc mình tham gia trò chơi với một tân binh mới chỉ tham gia 2 phó bản mà bị rượt đuổi chạy như chó ch3t thế này, ngay cả cơ hội dừng lại buộc băng còn không có, thậm chí suýt nữa là đoàn diệt.
Lúc trước Miêu Cao Cương nhận xét về Bạch Liễu 【 Con không nghĩ là hắn còn đáng sợ hơn những người chơi liên minh sao? 】, Miêu Phi Xỉ còn cảm thấy cha mình đã quá kho4trương, nhưng bây giờ nghĩ đến khuôn mặt mỉm cười nhuốm máu của Bạch Liễu trong đường hầm tối tăm, trong lòng Miêu Phi Xỉ chỉ còn lại một sự khủng hoảng sợ hãi.
Đứa trẻ quái vật đuổi theo bọn họ trong đường hầm rõ ràng là trẻ em của Bạch Liễu. Mặc dù gã không biết Bạch Liễu đã sử dụng kỹ năng gì để điều khiển quái vật trẻ em của mình, nhưng dưới tiền đề trẻ em đã ch3t, con hàng đó rõ ràng chỉ còn một con đường vượt cửa duy nhất là thông qua【 người đầu tư 】.
Giá trị sinh mệnh chỉ còn chưa đến 1 điểm, lại bị gã chém đứt một bàn tay, chỉ cần Bạch Liễu ch3t là coi như game chơi xong rồi, ấy thế mà dám một mình truy kích bọn họ, lại còn suýt chút nữa là thành công tiêu diệt luôn đội hai người chơi nổi tiếng trong giải đấu!
Nếu gã có thể sống sót rời khỏi trò chơi này, Miêu Phi Xỉ không bao giờ muốn gặp lại tên điên đó nữa!
Nghĩ đến đây, Miêu Phi Xỉ nhìn tiểu Miêu Cao Cương đang đi phía trước, gã vì sợ hãi mà trở nên nóng nảy: "Mày nói thằng nhóc Miêu Phi Xỉ kia ở đâu?! Ở chung với con bé mù trong phòng học thủ công đúng không?"
Tiểu Miêu Cao Cương cúi đầu, cậu ta gật gật đầu, nhưng tay càng ngày càng n4mchặt, trên mặt ẩn ẩn chảy mồ hôi lạnh.
Cậu ta biết Lưu Giai Nghi có điều gì đó không ổn, cô bé mù rất thông minh đó hẳn là người đã gi3t ch3t Miêu Phi Xỉ và Bạch Lục, năng lực của cổ bé thậm chí sẽ khiến những 【 người đầu tư 】này phải kiêng kị.
Nhưng cậu ta không nói cho hai người đầu tư ép buộc mình chuyện Lưu Giai Nghi có vấn đề, bởi đây là cơ hội trốn thoát duy nhất mà cậu ta có thể tận dụng —— chỉ cần Lưu Giai Nghi đối đầu với hai người đầu tư này thì cậu ta có thể tìm cơ hội đào tẩu!
Cậu ta không muốn bị mấy người đầu tư quái đản này rút máu đến ch3t đâu!
Tiểu Miêu Cao Cương run rẩy nơm nớp lo sợ dừng lại trước phòng học thủ công đối diện nhà vệ sinh: "Tối hôm qua Miêu Phi Xỉ và Lưu Giai Nghi ngủ ở đây."
Miêu Phi Xỉ một chân đạp tung cánh cửa, bên trong chẳng có gì ngoài bụi bặm và mùi máu tanh bốc lên đập vào mặt. Miêu Phi Xỉ bước vào, đi một vòng, đột nhiên dừng lại trước một chiếc rương sặc sỡ chứa đầy vải vụn ——mùi máu bốc lên từ chiếc rương này. Có hai con búp bê nằm trên đống vải vụn, một con búp bê bị xé mất tứ chi và đầu, trông giống như con búp bê Bạch Liễu, con búp bê còn lại toàn thân cắm đầy kim tiêm, biểu cảm vừa hung dữ, vừa sợ hãi lại đang khóc lóc, rất giống búp bê tiểu Miêu Phi Xỉ.
Có một cảm giác lạnh lẽo khác lạ sau lưng, Miêu Phi Xỉ ch4m rãi vuốt v3 những sợi vải nhung vụn mềm mại, để lộ ra khuôn mặt kinh hãi dày đặc kim tiêm của tiểu Miêu Phi Xỉ.
Không biết cậu ta đã ch3t được bao lâu, da bắt đầu sưng vù lên, trên mặt bắt đầu mọc thi đốm như nấm, miệng nhét đầy vải, cơ thể bị bẻ gập thành một góc vặn vẹo nhồi nhét vào trong chiếc rương vải như một con búp bê mềm mại.
Miêu Phi Xỉ đứng sững sờ trước chiếc rương vải, Miêu Cao Cương đi lên xem xét rồi cũng yên lặng bất động.
Mãi một hồi lâu hai người sắc mặt khó coi mới nhìn nhau, Miêu Phi Xỉ nghiến răng nghiến lợi nói: "Ai rút máu thằng nhóc này rồi?!"
Miêu Phi Xỉ cáu kỉnh vẫy vẫy tay: "Cha, trước tiên rút máu trẻ em của cha đi, rồi trở lại bệnh viện nuôi Huyết Linh Chi, xong xuôi có thể vượt cửa trước một người."
Lúc đến đây bọn họ đã mang theo sẵn các dụng cụ rút máu do Miêu Cao Cương đã tấn công NPC y tá, không biết liệu có xảy ra hậu quả gì ở bệnh viện hay không —— ví dụ như không còn giúp họ, lấy máu cho họ gì đó... nên trước khi xuống đường hầm, bọn Miêu Phi Xỉ đã tranh thủ mua một số ống hút máu và ống truyền dịch từ phòng chăm sóc đặc biệt.
Nhìn thấy mình sắp bị người đầu tư rút máu, Tiểu Miêu Cao Cương cuối cùng cũng hoảng sợ luống cuống, lùi lại hai bước muốn chạy, nhưng không ngờ rằng cửa phòng học đã bị khóa, nhìn thấy bọn Miêu Phi Xỉ cầm ống tiêm tới gần, tiểu Miêu Cao Cương lùi lại từng bước, cuối cùng suy sụp hét lớn: "Tui biết ai đã rút máu của Miêu Phi Xỉ! Là Lưu Giai Nghi!!"
Miêu Cao Cương và Miêu Phi Xỉ nhìn nhau: "Lưu Giai Nghi? Nó lấy máu trẻ em khác làm gì?"
Tiểu Miêu Cao Cương dựa lưng vào tường, cậu ta nuốt nước bọt: "Nó muốn cứu anh trai đó, nó đang đợi anh trai đến lấy máu nó, nó còn rút máu của Miêu Phi Xỉ để đề phòng thiếu máu nữa, Bạch Lục cũng bị nó gi3t ch3t."
Thoát khỏi cái bệnh viện khiến giá trị tinh thần dễ dàng bị ảo giác kia làm đầu óc Miêu Cao Cương lúc này mới thanh tỉnh hơn một chút, ông ta nghe thấy lời tiểu Miêu Cao Cương nói thì nheo mắt tự lẩm bẩm: "Đề phòng máu không đủ nên phải rút thêm máu? Lưu Giai Nghi chỉ là một đứa trẻ con, làm sao biết máu một người không đủ chứ? Nghe giống người chơi cũ rất quen thuộc với quy tắc của trò chơi cấp hai thì phải."
"Nhưng không phải Lưu Hoài đã nói là Lưu Giai Nghi lần đầu tiên tham gia trò chơi sao?" Miêu Phi Xỉ không hiểu mấy chuyện cong cong vẹo vẹo này lắm, gã có chút đau đầu hỏi ngược lại, "Cho dù bây giờ Lưu Hoài và Bạch Liễu hợp tác với nhau, nhưng lúc đó Lưu Hoài không giống như đang nói dối lắm."
"Không sai." Miêu Cao Cương suy nghĩ một lát, ánh mắt rơi vào con búp bê giẻ rách xấu xí có hình thù kỳ quái, "Hơn nữa nếu Lưu Giai Nghi này là người của bọn họ thì sẽ không giết trẻ em Bạch Lục, phương pháp giết người này có chút quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ nổi đã gặp qua ở đâu... "
Miêu Cao Cương có thói quen xem video TV nhỏ của người chơi giải đấu rất nhiều lần, nếu cô bé là người chơi giải đấu thì loại phương thức giết người bằng kỹ năng tấn công búp bê kiểu này chỉ cần xem qua một lần thì ông ta chắc chắn sẽ không bao giờ quên, nhưng ông ta nghĩ mãi cũng chẳng có ấn tượng gì, chứng tỏ Lưu Giai Nghi này không có trong giải đấu.
Nhưng nếu người chơi không có chút điểm sáng nào, Miêu Cao Cương cũng sẽ không tốn quá nhiều sức lực xem TV nhỏ của đối phương, cũng không lưu lại ký ức, nhưng trong số những người chơi mà ông ta lưu ý, không có một người mù nào như vậy cả....
Chỉ là cảm giác mơ hồ này, dường như ông ta đã từng nhìn thấy con búp bê này trước đây, nhưng con búp bê này dường như không phải là đạo cụ chính thì phải, hơn nữa trạng thái tinh thần của ông ta hiện giờ cực kỳ tệ hại nên Miêu Cao Cương nghĩ nát óc cũng không ra.
Miêu Cao Cương nhíu mày còn đang suy nghĩ thì Miêu Phi Xỉ đã cắt ngang dòng suy nghĩ thẫn thờ của ông ta: "Người chơi cũ thì kệ mẹ nó người chơi cũ, con chả có ấn tượng gì với con nhóc chơi búp bê này cả, chắc cũng là vô danh tiểu tốt đâu đó thôi, quan trọng bây giờ là con nhóc mù đó đã đem máu trẻ em của con đi đâu rồi kìa?"
"Chúng ta phải tìm ra con nhóc mù đó để cướp lại máu, còn phải rút máu của nó nữa thì vượt cửa lần này mới có lời!"
Nói rồi, ánh mắt của Miêu Phi Xỉ lại rơi xuống trên người tiểu Miêu Cao Cương, sắc mặt gã âm trầm, tay cầm song đao đi tới phía trước một chút rồi dí vào cổ đứa nhóc: "Nói! Lưu Giai Nghi trốn ở đâu trong viện mồ côi này?!"
"Tui, tui không biết!" Tiểu Miêu Cao Cương hỏng mất kêu gào khóc lóc, "Tuy là nó không thấy đường nhưng tuyến đường chạy trốn và quy luật hoạt động của giáo viên đều là nó thăm dò, nó quen thuộc với viện mồ côi này còn nhiều hơn cả chúng tôi nữa, với lại chìa khóa của giáo viên mà chúng tôi lấy được lúc chạy trốn cũng nằm trên người nó, nó muốn vào phòng nào cũng được hết, nếu nó đã muốn trốn thì có thể trốn ở tất cả các phòng trong viện mồ côi này!"
"Muốn tìm nó chỉ có thể liên lạc với giáo viên, nhờ họ mở từng phòng ra mà thôi."
"Đ* má!" Miêu Phi Xỉ chửi thề, "Này mẹ nó đến chừng nào mới tìm ra!"
Miêu Cao Cương sắc mặt cũng rất tối tăm: "Không có cách nào, máu của con nằm trong tay con nhóc mù, Mộc Kha thì trong tay bọn họ, lại có thêm đứa trẻ quái vật kia nữa, máu của chúng ta không đủ, trước tiên cứ đi tìm giáo viên viện mồ côi, giải thích thân phận người đầu tư của chúng ta, bọn họ chắc sẽ phối hợp với chúng ta tìm con nhóc mù này."
Hai cha con lại không biết rằng lối đi nối giữa viện mồ côi và bệnh viện sẽ bị đóng cửa sau chín giờ sáng, sức chiến đấu đáng sợ của Tiểu Bạch Lục khiến Miêu Cao Cương mới vừa bị ăn hành thê thảm, càng thêm cảnh giác.
Miêu Cao Cương đã sử dụng hết kỹ năng phòng thủ bùng nổ cấp S của mình trong vụ nổ đêm qua, chỉ số thể lực của ông ta đã cạn kiệt. Trước khi chỉ số thể lực phục hồi vào lúc 9 giờ tối nay, sức mạnh phòng thủ của ông ta không có cách nào tăng lên 10.000, vì vậy Miêu Cao Cương sẽ càng thận trọng hơn khi đối mặt với các đối thủ có lực tấn công cao.
Cho dù đoán được lối đi này có thể bị đóng lại, nhưng ai biết được liệu lũ quái vật bên trong có thể ra vào ban ngày hay không chứ?
Hiển nhiên giáo đường rõ ràng là nơi trú ẩn an toàn cho trẻ em, nhưng không biết nó có tác dụng che chở tương tự cho đám quái vật trẻ em dị dạng đã ch3t hay không? Vì vậy, Miêu Cao Cương sẽ không dễ dàng quay đầu đối mặt với nhóm Bạch Liễu, và Miêu Phi Xỉ cũng đang sợ con quái vật nhỏ Tiểu Bạch Lục kia đến ch3t khiếp, cũng chẳng muốn trở lại đó chút nào.
Như vậy cách duy nhất để bọn họ vượt cửa là tìm ra Lưu Giai Nghi đang mang theo máu của Miêu Phi Xỉ.
Rõ ràng, đó là một kế hoạch vượt cửa rất an toàn dưới sự cân nhắc của nhiều khía cạnh khác nhau, nhưng tại sao... Miêu Cao Cương luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Miêu Cao Cương cảm giác mình bỏ sót chi tiết quan trọng nào đó, nhưng đầu óc hiện tại của ông ta thật sự không còn minh mẫn nữa, cảm giác nghĩ đến sự thật đang cách mình một lớp vải nhựa sương mù mênh mông, chỉ cần một cây kim đâm xuyên qua lớp nhựa này là ông ta có thể thấy điều gì đang khiến mình đang căng thẳng.
Nhưng trong não ông ta không có cây kim đâm xuyên qua mọi vọng tưởng nào cả, cây kim đó đã vướng mắc vào nỗi sợ hãi của ông ta.
——————
Nhóm Bạch Liễu cũng đến phòng học thủ công sau khi bọn Miêu Cao Cương rời đi, mở của ra, Bạch Liễu đi vào dò xét xung quanh giống như Miêu Phi Xỉ, hắn khịt mũi nghe mùi, nhanh chóng lôi thi thể cứng đờ của tiểu Miêu Phi Xỉ ra khỏi rương vải.
Tiểu Mộc Kha chịu đựng không kêu ra tiếng, sắc mặt của Mộc Kha lớn cũng không được ưa nhìn cho lắm, chỉ có Bạch Liễu trầm tư ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt đầy kim tiêm dưới da của tiểu Miêu Phi Xỉ, sau đó hắn ngước mắt lên nhìn Lưu Hoài đang được Mộc Kha nâng đỡ: "Nhìn cách giết người này, Lưu Hoài, lòng mang thù của em gái cậu rất nặng đấy."
Lưu Hoài lắc đầu cười gượng.
Nếu tiểu Miêu Phi Xỉ muốn ăn thịt cô bé, cô bé sẽ rút cạn máu của tiểu Miêu Phi Xỉ.
Bất quá cũng uổng công tiểu Miêu Phi Xỉ ngáng chân giữa đường, nếu không, dựa vào kế hoạch ban đầu của Lưu Giai Nghi thì lẽ ra cô bé muốn rút máu Tiểu Bạch Lục hơn —— nhưng cuối cùng vị phù thủy nhỏ này cũng để Tiểu Bạch Lục ra đi. Thực tế mà nói thì cứ trực tiếp rút cạn máu của Tiểu Bạch Lục, cắt đường đường sống của Bạch Liễu mới chính là tác phong tàn nhẫn đuổi cùng giết tận của phù thủy nhỏ.
Nhưng cuối cùng cô bé đã không làm điều đó.
Lưu Giai Nghi để Tiểu Bạch Lục rời khỏi phòng học thủ công mà không rút máu cậu, xem như để lại đường sống cuối cùng cho Bạch Liễu, tất nhiên, cũng có khả năng là tiểu Mộc Kha đang gõ cửa bên ngoài, nếu thu hút sự chú ý của giáo viên thì Lưu Giai Nghi sẽ không có thời gian để rút máu và rời khỏi lớp học, vì vậy cô bé phải để Tiểu Bạch Lục đi.
Suy nghĩ của con người rất phức tạp, đặc biệt là một cô bé tám tuổi thông minh và quá nhạy bén, Bạch Liễu sẽ không bao giờ đánh giá thấp khả năng chơi game của đứa trẻ này, hắn hoàn toàn không thể xác định động cơ tâm lý mỗi bước đi của Lưu Giai Nghi, chỉ duy nhất có thể chắc chắn một điều là Lưu Hoài rất quan trọng với cô bé.
Bạch Liễu đứng dậy nhìn xung quanh: "Lưu Giai Nghi không ở trong phòng học này, bạn nhỏ Mộc Kha, em có biết Lưu Giai Nghi trốn ở đâu không?"
Tiểu Mộc Kha ch4m rãi lắc đầu trầm ngâm: "Nhiều nơi để trốn lắm, tìm em ấy không dễ đâu."
Hơn nữa bây giờ đám người Miêu Cao Cương cũng đang tìm Lưu Giai Nghi, nếu lỡ gặp trên đường, đối phương phát hiện bọn họ không còn sự giúp đỡ của Tiểu Bạch Lục thì ai ch3t ai sống khó mà nói được.
Phân tích thông tin tổng hợp, Bạch Liễu không cho rằng tìm Lưu Gia Nghi trong viện mồ côi là một quyết định tốt, ánh mắt Bạch Liễu nhìn sang Lưu Hoài đang suy yếu ——
—— Bởi vì bọn họ hoàn toàn không cần tìm Lưu Gia Nghi, chỉ cần Lưu Hoài ở cùng bọn họ, Lưu Giai Nghi nhất định sẽ tự mình đưa tới cửa.
"Quay trở lại giáo đường, đó là khu vực an toàn cho trẻ em, vả lại Miêu Cao Cương và Miêu Phi Xỉ cũng không muốn trở lại lối ra của lối đi bên tượng thần đâu, bên đó là lối ra đường hầm của đám trẻ quái vật, tương đối an toàn cho chúng ta." Ánh mắt Bạch Liễu bình tĩnh ngầm ra quyết định, "Chúng ta trở về chờ Lưu Giai Nghi đến tìm chúng ta."
—————————
Chạng vạng bao trùm khắp nơi, màn đêm từ phía chân trời tràn vào viện mồ côi như một màn sương đen đáng sợ.
Lúc này đã 8 giờ 30 phút tối, đã mười giờ trôi qua kể từ khi bọn Miêu Phi Xỉ ra khỏi lối đi, ngoại trừ Miêu Cao Cương vẫn chưa khôi phục thể lực, phải nghỉ ngơi một tiếng rưỡi giữa trưa để khôi phục thể lực, thì từng người một đều nhanh chóng lùng sục Lưu Giai Nghi dưới sự dẫn dắt của các giáo viên.
Nhưng mãi đến bây giờ bọn họ vẫn chưa tìm thấy con nhóc đó!
Con nhóc này như thể biết phép thuật vậy, hoàn toàn biến mất trong viện mồ côi, không để lại bất cứ dấu vết nào.
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.