Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 121:




Đôi mắt của Tiểu  Bạch Lục nheo lại, một tay cậu nhét thứ gì đó vào trong túi của Bạch Liễu, tay kia đồng thời rút roi ra, nhanh chóng quất một phát không hề nương tay.
Gió trên roi lăn tăn như gợn sóng, đẩy xa vòng vây của đám trẻ dị dạng như sóng biển cuồng nộ.
Trong tiếng khóc thét chói tai của đám trẻ dị dạng, Tiểu Bạch Lục đứng trên đống xác la liệt của chúng, rũ mắt vô cảm: "Ồn ào quá."
Cổ tay cậu lủng lẳng bên hông run lên, một roi khác vút ra, đám trẻ lập tức chạy trốn tán loạn, tiếng kêu khóc càng ngày càng thảm thiết.
【 hệ thống nhắc nhở: Đã phát hiện hành vi bất thường, đang phân tích dữ liệu trung tâm... đã hoàn thành phân tích —— giá trị tinh thần thân phận phụ của người chơi Bạch Liễu đã bị xóa về 0 hoàn thành dị hóa, phải trở thành quái vật tấn công người chơi, phát hiện hành vi bất thường bảo vệ người chơi... Đang phát hiện tập hợp dữ liệu báo cáo... 】
【 hệ thống nhắc nhở: Thân phận phụ của người chơi Bạch Liễu (đã ch3t và trở thành quái vật) đã vi phạm nguyên tắc của 《 Sách Quái Vật》... Khởi động chương trình hiệu chỉnh cu0ng chế giá trị tinh thần của quái vật ——  giá trị tinh thần dòng thân phận quái vật là 0, đã hoàn toàn trở thành quái vật, không cần hiệu chỉnh 】
【 hệ thống cảnh báo: Quái vật xảy ra hành vi không thể giải thích, giá trị tinh thần đã trở về 0, nhưng nó vẫn giữ được lý trí và có thể thực hiện một số hành vi hợp lý, dữ liệu tấn công và phòng thủ không xác định, vì giá trị tinh thần của quái vật trở về 0 nên sức chiến đấu có khả năng bạo phát nhanh chóng! 】
【 hệ thống cảnh báo: Người chơi nên cẩn thận, tránh xa loại quái vật bất thường này và vượt cửa càng sớm càng tốt! Sau đó, hệ thống sẽ bắt buộc thiết lập lại trò chơi để loại bỏ dữ liệu bất thường! 】
Tốc độ di chuyển của Tiểu Bạch Lục cực kỳ nhanh, gần ngang ngửa với Bạch Liễu khi đã kích hoạt kỹ năng của Mục Tứ Thành, cậu nhảy thoăn thoắt nhanh trên hành lang, chỉ trong nháy mắt đã tới chỗ Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương đang bỏ chạy phía sau, Tiểu Bạch Lục đi chân trần bước lên vách tường búng nhảy vài lần, xoay người phẩy tay, dứt khoát quất một roi xuống.
Trong tròng mắt phản chiếu của Miêu Phi Xỉ, gã nhìn thấy một đứa trẻ quái vật sắc mặt trắng bệt quỷ dị, đang cầm roi của Bạch Liễu quất vào gã.
Theo lẽ thường thì Miêu Phi Xỉ cũng đỡ lấy roi mà chẳng buồn để ý, bởi lẽ gã đã nếm qua mùi vị roi xương cá của Bạch Liễu, cây roi này rất kỳ quái, chỉ cần đánh giá là không có sát thương thì nhiều lắm cũng chỉ làm gã loạng choạng một chút mà thôi.
Nhưng ngay lúc roi của Bạch Liễu sắp giáng xuống người, không biết là do giá trị sinh mệnh của Miêu Phi Xỉ đã gần đến 【dự đoán tử vong 】 khiến gã càng thêm cảnh giác, hay là do kinh nghiệm tham gia quá nhiều trò chơi tạo cho gã giác quan thứ sáu cảnh báo giúp gã tìm đường sống trong cõi ch3t vô số lần ——
——Miêu Phi Xỉ cảm giác vô cùng rõ ràng, nếu gã đón lấy nhát roi này của Bạch Liễu, gã có thể sẽ ch3t.
Miêu Phi Xỉ lắc mình né tránh nhát roi chí mạng, đốt xương cá lăn xuống như bánh xe chà xát trên mặt Miêu Phi Xỉ, gai xương ở hai đầu khẽ cào ra một vết máu trên mặt Miêu Phi Xỉ.
Xương cá nện xuống đất với khí thế ào ạt, đá vụn văng ra xung quanh theo quỹ đạo của roi, cả đường hầm rung chuyển trong chốc lát. Giữa những tiếng gào thét ngày càng rõ rệt của đám trẻ dị dạng, khuôn mặt Tiểu Bạch Lục hiện ra không hề có bất kỳ cảm xúc nào, cậu thu lại roi xương cá đã đập một cái hố dài trên mặt đất.
Miêu Phi Xỉ bất giác đưa tay lên sờ vào vết thương trên mặt, sững sờ khi thấy máu từ vết thương chảy ra —— như dấu hôn của Tử Thần lưu lại trên mặt gã khi gặp thoáng qua.
Roi xương cá này vào tay Bạch Lục đã trở thành một thứ hoàn toàn khác, giống như một thanh quỷ kiếm sắc bén vô song tìm được người thích hợp nhất với nó. Lúc Tiểu Bạch Lục một tay cầm roi nhướng mắt đối mặt với Miêu Phi Xỉ, Miêu Phi Xỉ không thể không nghĩ đến một người chơi khác cũng mang lại cho gã cái cảm giác áp bức mạnh mẽ như vậy.
Roi thằn lằn của Hắc Đào.
Miêu Phi Xỉ Thực Hủ Cương Thi và Hắc Đào Danh Sách Sát Thủ đã từng đoàn chiến một lần, đó là thành tích tốt nhất của bọn họ —— Hắc Đào 1vs5, trò chơi kết thúc trong vòng một phút, Miêu Phi Xỉ nhờ có kim bài miễn tử bảo vệ đăng xuất khỏi sân thi đấu kịp thời, cả người bần thần, thậm chí còn chưa kịp rút song đao của mình ra.
Thời điểm kết thúc thi đấu, Hắc Đào n4mlấy chiếc roi đẫm máu, giẫm lên đầu Miêu Phi Xỉ với cái nhìn trịch thượng cũng như thế —— như thể đang nhìn vào một số dữ liệu vô nghĩa, giống một con kiến bị chà đạp đến ch3t, không đáng để y chú ý.
"Cha!!!" Miêu Phi Xỉ quay đầu lại, vừa chạy điên cuồng vừa rống to, "Mở phòng thủ!! Đừng nhìn lại!! Chạy ra ngoài! Nhất định phải tránh roi của nó!! Sát thương cao lắm!!"
Miêu Phi Xỉ vận hết tốc lực chạy như điên, Miêu Cao Cương nghiến răng mở phòng ngự, Tiểu Bạch Lục thu lại roi, sau đó vung toàn bộ cánh tay quất thêm một nhát roi nữa.
Giữa những lần chuyển động với tốc độ cực nhanh, chiếc roi mang theo ánh sáng lấp lánh đập vào đường hầm như một tia chớp hình vòng cung, Miêu Phi Xỉ trực tiếp bị cả đống đất đá rơi xuống vùi lấp, còn lại Miêu Cao Cương là mục tiêu chính của Tiểu Bạch Lục, mặc dù vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ông ta miễn cu0ng lăn người tránh được nhát roi nguy hiểm, nhưng cũng bị đuôi roi quất vào mắt cá chân.
【 hệ thống cảnh báo: Giá trị sinh mệnh của người chơi Miêu Cao Cương giảm 7, còn 16 máu, vui lòng rời khỏi hiện trường nguy hiểm càng sớm càng tốt! 】
【 hệ thống cảnh báo: Giá trị sinh mệnhcủa người chơi Miêu Phi Xỉ giảm 1, còn 9 máu, vui lòng rời khỏi hiện trường nguy hiểm càng sớm càng tốt! 】
Ánh sáng bình minh từ một lối ra khác chiếu vào khuôn mặt của Miêu Cao Cương  đang loạng choạng tập tễnh vì bị gãy mắt cá chân, tay còn lại của ông ta đỡ  lấy tiểu Miêu Cao Cương đã hôn mê không rõ sống ch3t. Mắt cá chân ông ta chảy máu đầm đìa, mỗi bước đi đều để lại dấu chân đẫm máu, trên mặt Bạch Lục không hề có một chút đồng tình hay thương hại nào, nhìn chằm chằm Miêu Cao Cương, có vẻ lại định rút roi ra quất tới.
Mục đích của Bạch Lục rất rõ ràng —— tốc độ di chuyển của Miêu Phi Xỉ rất nhanh, đánh trúng gã là một chuyện không dễ dàng, vì vậy dứt khoát chuyển mục tiêu sang Miêu Cao Cương có tốc độ chậm hơn.
Giết từng người một để giảm bớt gánh nặng cho nhóm Bạch Liễu.
Miêu Phi Xỉ lảo đảo rút song đao ra, chưa kịp đứng yên đã thấy Bạch Lục chuẩn bị tung roi về phía Miêu Cao Cương, Miêu Phi Xỉ nghiến răng tung song đao, chúng biến thành hai chiếc boomerang hướng thẳng tới Bạch Lục, muốn đánh gãy quá trình ra đòn của Bạch Lục.
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Miêu Phi Xỉ sử dụng kỹ năng cá nhân tấn công tầm xa ( khóa đao xoay) 】
Bạch Lục khom lưng cúi xuống tránh song đao xoay chuyển, ánh mắt lạnh lùng, roi trên tay vẫn nhắm ngay Miêu Cao Cương, Miêu Phi Xỉ quát lớn: "Nhìn đằng sau đi!! Người tao muốn giết là người đầu tư sau lưng mày kìa!"
Đao xoay thật sự lướt qua Bạch Lục hướng về phía sau cậu, đôi mắt Tiểu  Bạch Lục nheo lại, cậu quay lại không chút do dự vung roi câu lấy một thanh đao xoay, nhưng thanh còn lại vẫn xoay tròn về phía Bạch Liễu.
Bạch Liễu bình tĩnh, hắn vươn móng khỉ chuẩn bị bắt lấy.
Nhưng kỹ năng 【 Móng vuốt khỉ đạo tặc 】phán định tấn công đối với Miêu Phi Xỉ chỉ có 50%, mà Bạch Liễu hiện tại chỉ cần bị tấn công là sẽ lập tức đi đời nhà ma, Tiểu  Bạch Lục không thể đặt cược vào 50% này được. 
Bạch Lục nháy mắt từ bỏ đuổi theo Miêu Cao Cương, cậu nghiến răng chạy tới chộp lấy thanh đao đang bay về phía Bạch Liễu, mắt thấy mũi đao sắp chạm đến mắt Bạch Liễu thì Bạch Liễu duỗi móng khỉ ra bắt lấy mũi đao, chuôi đao bị Tiểu Bạch Lục kịp thời chụp được, lồng nguc cậu có chút phập phồng —— tuy rằng cậu đã ch3t rồi, nhưng thời gian ch3t không bao lâu, lúc tâm trạng của Bạch Lục dao động dữ dội, cậu sẽ vô thức bắt chước hành động khi mình còn sống.
Ví dụ, nếu bây giờ cậu có nhịp tim, thì nhịp tim của cậu phải rất kịch liệt.
Lợi dụng lúc này, Miêu Phi Xỉ nhanh chóng kéo Miêu Cao Cương và Tiểu  Miêu Cao Cương ra khỏi lối ra của nhà thờ, hơi "thở" của Tiểu Bạch Lục có chút gấp gáp, thanh đao của Miêu Phi Xỉ đang cầm trên tay cũng dần biến mất, hẳn là đã được gã triệu hồi trở về —— đây cũng chính là nguyên nhân tại sao việc tước vũ khí không thể tịch thu đạo cụ được.
Đạo cụ kỹ năng cá nhân ràng buộc chặt chẽ với người chơi, có thể triệu hồi bất cứ lúc nào, cũng không dễ đánh rớt, chỉ có thể chuyển nhượng thông qua một hiệp định chuyển nhượng khi người chơi sắp ch3t như Lưu Hoài, cho nên nói chung tước khí giới chẳng khác gì chặt đi đôi tay của họ.
Tiểu Bạch Lục liếc nhìn lại lối vào đường hầm, hừ một tiếng: "Chưa giết được tên nào, khổ cho anh phải ra giá cao 1000.000 để giết Miêu Phi Xỉ và 200.000 để giết Miêu Cao Cương."
Cậu nói xong liền che miệng, cau mày ho khan một tiếng, dựa vào vách đường hầm trượt xuống.
Giữa những ngón tay trắng bệt giống như đồ sứ của Tiểu Bạch Lục chảy ra thứ gì đó rất lạ, giống như một thứ chất lỏng sền sệt màu đen sau khi nội tạng đã thối rữa, một số mảnh vụn nội tạng cũng bị trộn lẫn trong đó.
Bạch Liễu ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vai Tiểu Bạch Lục: "Cho dù cuối cùng Miêu Phi Xỉ không đánh lén anh thì thân thể của em, hoặc là thi thể này cũng không thể chống đỡ nổi nữa."
Bạch Liễu dùng cổ tay áo bệnh nhân lau thứ không ngừng chảy ra khỏi miệng Bạch Lục, giống như máu, nhưng máu Tiểu Bạch Lục đã bị rút cạn sạch, chẳng còn giọt nào.
Bạch Liễu dùng một loại giống điệu giống như thở dài, lại giống như có chút khích lệ nói với Tiểu Bạch Lục đang cuộn tròn người, "Trạng thái dị hóa cu0ng chế bạo phát làm thân thể em tiêu hao nhiều quá, lần cuối em vung roi anh đã cảm thấy trạng thái em giảm sút nghiêm trọng lắm rồi, thế mà còn cậy mạnh nữa, em làm rất tốt việc của mình rồi, anh sẽ đưa tiền cho em."
Tiểu Bạch Lục dùng đôi mắt đen như mực nhìn Bạch Liễu, "máu" vẫn còn rỉ ra từ miệng cậu, giọng nói có hơi ngắt quãng vì thỉnh thoảng lại ho khan: "... Tuy rằng em ch3t rồi nhưng anh phải đưa em tiền thật đấy, em không cần tiền âm phủ đâu!"
Bạch Liễu: "..."
Trọng điểm của em toàn là mấy thứ quỷ gì đâu không vậy.
Theo sát phía sau là hai Mộc Kha lớn nhỏ đỡ lấy Lưu Hoài ý thức đã mê mê tỉnh tỉnh.
Tiểu Mộc Kha vừa nhìn thấy Tiểu Bạch Lục thì ghét bỏ đẩy người đầu tư Bạch Liễu khó ưa ra, thịch một tiếng quỳ xuống trước mặt cậu, nước mắt chảy xuống còn nhanh hơn cả máu của Tiểu Bạch Lục, cậu đưa tay ra, dường như muốn chạm vào Tiểu Bạch Lục, nhưng ngay khi chạm vào nhiệt độ cơ thể lạnh như băng của Tiểu Bạch Lục, tiểu Mộc Kha đã nhanh chóng rút tay về như thể bị nhiệt độ băng giá thiêu đốt.
Nước mắt của cậu chảy ràn rụa, nước mũi cũng sắp chảy ra: "Ô ô, Bạch Lục, anh có khỏe không?"
"Khụ khụ, còn tốt, may mà lúc ch3t cũng không quá đau đớn, Lưu Giai Nghi cho anh một cái ch3t thống khoái." Tiểu Bạch Lục nhẹ giọng nói.
Nghe thấy tên của Lưu Giai Nghi, Lưu Hoài thần chí mơ hồ miễn cu0ng ngẩng đầu lên, cậu ta lẩm bẩm gọi tên Lưu Giai Nghi, nhưng sau vài giây ánh mắt lại tan rã, mất đi tiêu cự lại cúi đầu xuống.
Bạch Lục nhìn sang chỗ khác: "Đây là anh trai mà Lưu Giai Nghi muốn cứu đúng không? Các anh khiến anh ta sống dở ch3t dở thế này à? Dựa vào tính cách độc ác hay trả thù của em ấy, nhất định sẽ gi3t ch3t các anh."
"Có phải chúng tôi làm đâu, đây là di chứng của việc giá trị tinh thần và giá trị sinh mệnh giảm sút, được như bây giờ là do chúng tôi vẫn luôn cho cậu ta uống thuốc tẩy trắng giá trị tinh thần để bảo trì trạng thái đấy." Mộc Kha giải thích, bất lực cười khổ, "Cũng chẳng còn cách nào khác."
"Không riêng gì do chúng ta." Ánh mắt Bạch Liễu giao với Bạch Lục, hắn không nhanh không chậm nói, "Đây không phải là những gì Lưu Giai Nghi muốn thấy sao? Anh trai cuối cùng cũng chấp nhận trả giá vì mình như cô bé mong muốn, vả lại so với việc gi3t ch3t chúng ta thì cô bé sẽ ưu tiên tìm cách giữ lại mạng sống Lưu Hoài hơn chứ?"
Bạch Lục chăm chú nhìn Bạch Liễu, đột nhiên cười nhạo một tiếng: "Thì ra đây mới là nguyên nhân vì sao lúc trước anh cho em đồng xu à? Để Lưu Giai Nghi thấy anh giao cho em vật quản lý trò chơi quan trọng nhất, để em ấy nghĩ rằng các anh đã thật sự từ bỏ con đường vượt cửa bằng 【 người đầu tư 】, sau đó lại làm cho em ấy cảm thấy đã đạt được thứ mình muốn —— tức là Lưu Hoài yêu thương em ấy đến mức hoàn toàn từ bỏ mạng sống của mình, vì vậy lúc chạy trốn mới để lộ dấu vết thủ đoạn?"
Bạch Liễu lấy đồng xu từ trong túi ra, chậm rì rì đeo nó vào —— trước khi  Tiểu Bạch Lục đuổi giết Miêu Cao Cương đã trả nó cho hắn.
Ánh mắt Tiểu Bạch Lục lướt từ đồng xu treo trên cổ Bạch Liễu qua mặt hắn, cậu bình thản hỏi: "Từ lúc quen em, anh có bao giờ nói với em câu nào mà không tính toán chưa Bạch Liễu?"
"Em rất quan trọng đối với anh." Bạch Liễu mỉm cười nói.
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.