Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 382: A Lạc




Tôi cứ thế trơ mắt nhìn bàn tay của mình biến mất như vậy, thế mà dường như Âm Long cứ ngủ như bình thường, tôi quýnh cả lên, đi gọi Lệ Cổ theo thói quen.
Nhưng sao mà cái tên Lệ Cổ này lại không đáp lại, như thể hoàn toàn không cảm nhận thấy tôi vậy.
“Nhóc Dương?” Sư thúc vội vàng chạy tới, vươn tay muốn kéo Âm Long ra  giúp tôi, nhưng dù thế nào cũng không chạm vào được, như thể bàn tay biến mất của tôi vốn dĩ đã không tồn tại vậy.
Tôi chưa kịp nghĩ xong thì sư phụ đã bị Đại Hồng kéo ra.
Đại Hồng nhìn tôi và Âm Long rồi lắc đầu với sư thúc và nói: “Nó đang bị yểm, nếu ông kéo ra như vậy thì chỉ chọc giận nó thôi, chúng ta cứ rút lui để nghĩ cách trước.”
Nhưng lúc này quần nhỏ của đội trưởng Triển đã bị cởi sạch và vứt dưới sàn, hơi thở hổn hển của anh ta càng trở nên nặng nề hơn, nhưng chúng tôi không thể nhìn thấy nữ thần giống “Đại Hồng” như đúc kia.
Lưỡi rắn của Âm Long đã hoàn toàn biến mất, bàn tay của tôi cũng biến mất khỏi cánh tay.
Những cảnh sát hình sự bên cạnh lo lắng nhìn tôi, đồng chí Tểu Lưu ở cạnh nói với vẻ vô cùng sốt ruột: “Cô Trương, có phải sau này cô cũng xuất hiện trong giấc mơ của chúng tôi cùng cô ấy không?”
“Tôi đã nói đây không phải là mơ mà là bị yểm!” Đại Hồng trừng mắt nhìn Tiểu Lưu với vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sau đó cụp mắt, đeo mặt nạ lên, bắt đầu ngâm nga mấy bài hát không biết tên.
“Em đừng hát!” Ngay khi Đại Hồng vừa cất giọng, đầu bếp Ngụy vội vàng nhào đến ôm lấy Đại Hồng.
Nhưng Đại Hồng hoàn toàn phớt lờ đầu bếp Ngụy và tiếp tục hát.
Giai điệu kéo dài, âm vực trầm nhưng rất êm tai, khiến người nghe mơ màng và thắc mắc không biết âm tiết tiếp theo là gì.
Sơn Thần đại nhân và tuyết nữ nghe một hồi thì đột nhiên thay đổi sắc mặt, chỉ vào Đại Hồng quát to: “Yêu nữ kia, cô còn dám hát à?”
Tôi nghe lấy làm lạ, không khỏi cụp mắt xuống, khuôn mặt Đại Hồng với nụ cười hờ hững từ từ hiện ra trước mắt tôi, trong tay cô ta đang ôm một con mèo trắng như tuyết, nhìn tôi với ánh mắt vô cùng khinh bỉ.
Đây là nữ thần kia à?
Tôi đột nhiên trở nên lanh lợi hơn, cố gắng mở mắt ra để xem người đó đang làm gì, nhưng khi tôi mở mắt ra lại thấy rằng mắt mình đã mở bình thường.
Đây là yểm sao?
Tôi vội véo mạnh vào đùi mình, đúng là yểm rồi.
Hai cánh tay nguyên vẹn vẫn còn trên người tôi, nhưng Âm Long đang từ từ di chuyển dưới chân nữ thần, ngay cả vị trí của đội trưởng Triển và những người còn lại cũng không thay đổi, những thứ khác vẫn giữ nguyên vị trí, đội trưởng Triển vẫn nằm trần truồng bên cạnh tôi, mà Đại Hồng vẫn cất giọng hát một giai điệu da diết mà không thay đổi giọng điệu, nhưng dường như tôi hoàn toàn không thể nghe thấy những gì mọi người đang nói, như thể tôi đã bước vào một bộ phim câm và tôi chỉ có thể nhìn chứ không thể không nghe thấy gì!
Nhầm rồi!
Tôi có thể nghe thấy mà!
Nữ thần kia đột nhiên ngẩng đầu lên và mỉm cười với tôi, nụ cười này đẹp hơn rất nhiều so với nụ cười anh hùng hay ngốc nghếch của Đại Hồng, đây là một nụ cười thực sự quyến rũ khiến người ta phải đứt từng khúc ruột.
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra rằng tại sao khi bước vào giấc mộng này, mấy người đội trưởng Triển biết rằng giấc mộng này không tốt, nhưng họ vẫn không thể từ chối nó, đúng là sự quyến rũ của người đẹp quá to lớn!
“Anh tới rồi à?” Nữ thần kia hơi mím môi nhìn tôi, khẽ cười nói: “Đã nhiều năm không gặp anh, không ngờ anh vẫn như cũ, nhưng em vẫn không biết anh còn lưu luyến cái gì dưới trần gian này mà không chịu đi với em? A Lạc? Em đã chờ anh rất lâu rồi!”
Mẹ kiếp!
Tôi thầm chửi trong lòng một câu, từ từ lui về phía sau hai bước!
Nếu như không lưu luyến nhân gian thì chẳng lẽ tôi phải tự sát để xuống địa phủ à? Vương Uyển Nhu đăng ký thực tập quỷ sai cho tôi mà tôi vẫn chưa xuống kia kìa, nếu không tôi rất cam lòng chết đi để thành quỷ sai, sống hơn một nghìn năm mà không thay đổi vẻ ngoài giống như Vương Uyển Nhu.
Thấy tôi lùi lại, nữ thần ôm mèo trắng đột nhiên đến gần tôi, nói rất rõ ràng: “A Lạc, em đã biết mình sai rồi, anh có thể đi với em được không? Em vất vả lắm mới tìm được anh!”
Tôi sững sờ không biết trả lời thế nào, quên mất không hỏi đội trưởng Triển xem nữ thần đã nói gì với họ, nếu nữ thần cũng nói những lời này thì không sao, nhưng mà chỉ nói riêng với tôi thì coi như xong.
Có thể nói nữ thần này mê đàn ông là để lấy tinh khí, nhưng tôi là nữ mà, chẳng lẽ nữ thần còn muốn đồng tính nữ với tôi sao? Vậy Trường Sinh…
Hừ!
Rõ ràng lúc này tôi không cuống lắm, tự khinh thường chính mình một cách nặng nề, đến lúc nào rồi mà tôi còn nghĩ đến Trường Sinh chứ. Đồng tính nữ thì sao, người ta còn đang trong mộng kìa, đây là một sự tồn tại rất cao cấp!
Vừa nghĩ nữ thần vừa thở ra hương lan áp sát vào người tôi, vươn tay sờ mặt tôi và nói: “Lần này anh có gọi em là yêu nữ thì em cũng không quan tâm, bảy người này đều rất quan trọng với anh phải không? Em đã ở dưới đó nhìn anh đối phó những cái xác và chó bốn đầu, nhưng em bị áp chế không thể thoát ra được, anh là A Lạc của em, em đã chờ anh lâu như vậy A Lạc à, sao em có thể nhìn anh chạy trốn trước mắt mình được chứ.”
“Cho nên em đã phá nhà, đến khi em làm tan cửa và đi ra thì anh cũng không còn ở đây nữa, em chỉ gặp được mấy tên ngu ngốc này nên mới chọc phá bọn họ, chỉ cần em ra ngoài thì chắc chắn sẽ tìm được của anh! A Lạc của em!”
Vừa nói, nữ thần gần như nhìn tôi với ánh mắt hân hoan, rồi từ từ hạ tay xuống: “Em không ngờ mình lại có thể tìm được anh nhanh như vậy, hình như em đã nhìn thấy anh, nhưng bên cạnh anh vẫn còn một con khốn giống em như đúc, A Lạc coi cô ta là em phải không?”
Tôi đang muốn nhìn trộm Đại Hồng vẫn còn đang hát, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy tất cả mọi người vẫn đứng ở chỗ cũ mà không thấy Đại Hồng nữa, tôi đột nhiên sửng sốt.
Rốt cuộc Đại Hồng đang làm cái quái gì thế, đeo chiếc mặt nạ của cô ấy và hát một ca khúc kỳ lạ, đưa tôi đến đây để nghe nữ thần này gọi tôi là “A Lạc” à “A Lạc” ơi, rồi không biết lại chạy đi đâu mất.
Thấy tôi vẫn không nói gì, nữ thần dần dần tức giận mím môi, đừng nói vẻ mặt đó khiến người ta xót thương biết nhường nào, ngay cả tôi cũng cảm thấy đau nhói trong lòng, chỉ ước có thể đưa tay ra xoa mặt cô ta để cô ta đừng tức giận.
“Em biết A Lạc vẫn còn đang trách em, nhưng những người đó đáng chết! A Lạc, anh đừng im lặng với em nữa được không?” Nữ thần như lập tức biến thành một cô bé, đặt con mèo trắng lên vai rồi đưa tay ra ôm lấy eo tôi.
“Cô còn không tránh ra thì sẽ bị bại lộ đấy!” Thế mà giọng nói của Đại Hồng đột nhiên vang lên bên tai tôi.
Tôi vội lùi lại về phía sau, dù sao thì nam thần của nữ thần cũng là một người đàn ông vai dài eo rộng nhỉ? Nếu cô ta ôm một cái thì cũng dễ xảy ra chuyện lắm.
“A Lạc!” Nữ thần lập tức nhíu đôi mày xanh lại, nhìn tôi và nói với vẻ vô cùng tức giận: “Anh thật sự không thèm để ý tới em à?”
Tôi vội vàng nín thở cụp mắt xuống, cố tỏ ra giận dỗi.
“Ha ha!” Đại Hồng lại cười khẽ một tiếng, nói nhỏ: “Cô ta ôm cô cũng không phân biệt được, cô ta chỉ có thể ngửi được hơi thở của cô thôi. Vừa rồi tôi chỉ thử xem cô có nghe thấy hay không thôi.”
Ôi!
Trong lòng tôi hoàn toàn không có một chút tức giận nào, tôi chỉ nghĩ làm thế nào để nhanh chóng thoát khỏi giấc mộng này.
Mặc dù trông nữ thần này rất quyến rũ, nhưng tại sao bây giờ cô ta lại coi tôi là nam thần của mình vậy? Hoặc là cô ta thực sự là đồng tính nữ?
“Bây giờ cô nghe tôi nói, đừng thể hiện ra ngoài, lúc này cô ta đã ngửi thấy mùi của cô và cho rằng cô là người quen rồi nên sẽ không làm gì cô đâu.” Đại Hồng lại nói bên tai tôi.
Tôi cũng có thể thấy rằng cô ta đã nhận ra tôi, nhưng “A Lạc” này là ai?
Sao cô ta có thể nhầm lẫn tôi với A Lạc yêu dấu của mình chứ?
“Xì!” Vừa rồi Âm Long đang cuộn tròn mê man hai mắt thì đột nhiên bò lên khỏi mặt đất, từ từ bò xuống dọc theo chân của nữ thần, có lẽ mục tiêu của nó là eo của nữ thần?
“A Lạc, hai con Tiểu Bạch này là thú cưng của anh phải không? Trên người chúng đều có mùi của anh, nhất là Cầu Sỉ này, cả người không có mùi nào khác mà toàn là mùi của anh.” Nữ thần nói đến đây thì kéo Âm Long lại và đặt dưới chiếc mũi xinh đẹp và ngửi, sau đó nhìn tôi với ánh mắt tinh nghịch của một đứa trẻ đùa dai và nói: “Nếu A Lạc phớt lờ em, đầu tiên em sẽ lột da Cầu Sỉ này và nấu canh rắn với con mèo trắng, sau đó biến tất cả bảy người họ thành người của em!”
“Hì! Hì!” Nữ thần nói đến đây thì cứ cười nhìn tôi, dường như cô ta nghĩ rằng ý tưởng của mình rất hay.
Dáng vẻ đó không hề có chút hung ác giết rắn giết người nào, nhưng nhìn Âm Long với đôi mắt đờ đẫn đang nằm trên tay cô ta, tôi thực sự tin những gì cô ta nói là thật.
Cô ta nói cô ta ở dưới nhà họ Lư, có thể nhìn thấy tôi xử lý mấy xác chết, nhưng cô ta không thể đi ra, vậy tòa nhà của nhà họ Lư ở dưới đáy?
Vấn đề là chúng tôi không cảm thấy sự hiện diện của cô ta khi chúng tôi ở nhà họ Lư? Và ai đã giam cô ta trong nhà họ Lư chứ?
“Cô mau nghĩ cách đi chứ?” Đại Hồng ghé vào tai tôi nói nhỏ: “Tiếng hát của tôi đã đưa cô vào đấy, cô ta không nhìn thấy tôi và cũng không nghe thấy tôi nói gì, nhưng cô có thể nghe được. Nhưng tôi cũng chỉ có thể nói chuyện chứ không thể ra tay, bên trong có ảo trận của Âm Long nên tôi không thể hiện thân được.”
Ảo trận của Âm Long?
Tôi nhìn Âm Long vẫn đi từ từ trong tay của nữ thần, đột nhiên nhận ra rằng sao lần này tên nhóc kia lại có thể vô dụng đến vậy?
Tôi nheo mắt nhìn Âm Long và con mèo trắng trên vai của nữ thần đang vô cùng khinh bỉ tôi, chợt nhận ra tình hình có vẻ không ổn?
Con mèo trắng có thể duy trì sự tỉnh táo ban đầu của nó, nhưng nó vẫn ngoan ngoãn nằm trên vai của nữ thần và không di chuyển? Còn Âm Long mê man, bị nữ thần bắt làm rắn cưng?
Nhìn thế nào cũng thấy không ổn, không phải Âm Long lợi hại lắm sao?
“Hay là cô lên tiếng hỏi cô ta vài câu đi? Có lẽ cô ta sẽ rất vui đấy!” Thấy tôi ngậm chặt miệng không dám lên tiếng, Đại Hồng nói với vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Bây giờ cô là A Lạc của cô ta đấy!”
Tôi đảo mắt một vòng, muốn xem rốt cuộc Đại Hồng này đang nghĩ gì, nhưng dù thế nào tôi cũng không nhìn thấy Đại Hồng, chỉ có thể thở dài ngao ngán.
Tôi vẫn không thể nghĩ ra sẽ hỏi nữ thần này cái gì, âm rận là gì? A Lạc là ai? Còn cái gì nữa?
Tôi mở miệng một cái là sẽ bị lộ ngay lập tức rồi!
“A Lạc, anh lấy được Kiến Mộc rồi đúng không?” Nữ Thần nghịch Âm Long một hồi, thấy tôi vẫn không đáp thì đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi và nói: “Em biết ngay anh đã lấy được Kiến Mộc mà, cho nên anh mới không thèm để ý đến em phải không? Anh sợ em rời đi à?”
Cô ta biết Kiến Mộc à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.