Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 381: Yểm




Lúc đội trưởng Triển đề cập đến việc “Đại Hồng” sẽ ôm một con mèo trắng khi xuất hiện trong giấc mơ, anh ta không kìm được mà liếc nhìn Đại Hồng, như thể sợ rằng trong lòng Đại Hồng đột nhiên xuất hiện thêm một con mèo vậy.
Tôi không hiểu lắm nên hỏi lại: “Lúc nào con mèo trắng đó cũng xuất hiện trong giấc mơ của các anh sao? Nó lại còn nằm trong vòng tay của người phụ nữ kia nữa?”
Đội trưởng Triển gật đầu với vẻ khó hiểu, buồn bực nhìn tôi nói: “Vốn dĩ người phụ nữ đó đã hành hạ chúng tôi đủ lắm rồi, cô còn nói với chúng tôi rằng con mèo ấy là cao thủ phá cái huyễn thuật gì đó, cuối cùng nó vẫn chạy vào trong mơ để tham gia cuộc vui đấy thôi, rốt cuộc các cô đang làm cái quái gì thế!”
“Ha ha!” Tôi nghe xong thì bật cười thành tiếng, nhìn sang đầu bếp Ngụy nói: “Mèo trắng ở với ông lâu như vậy, ông có cách nào để liên lạc với nó không?”
Thật ra, con mèo trắng này có thể xuất hiện trong giấc mơ của mọi người cùng một lúc, chứng tỏ nó đã tìm được cách tiến vào giấc mơ của nhiều người giống như “Đại Hồng”, hơn nữa trong mơ nó còn có quan hệ rất tốt với “Đại Hồng”, nếu không thì tại sao nó lại nằm trong vòng tay của nữ thần chứ!
Sau khi nghe tôi phân tích, đội trưởng Triển lập tức lấy lại tinh thần, bảy người với mười bốn con mắt đồng loạt quay sang nhìn đầu bếp Ngụy, chỉ đợi ông ấy liên lạc với mèo trắng.
Như thể chỉ cần liên lạc được với con mèo trắng ấy, để con mèo gào lên một tiếng là có thể xé nát “Đại Hồng” ở trong giấc mơ vậy.
Đầu bếp Ngụy sửng sốt trước câu hỏi của tôi, nhìn tôi đầy thắc mắc: “Không phải cô mới là người nuôi con mèo trắng này à?”
Tôi vội vàng lắc đầu, cho mười lá gan tôi cũng không dám nuôi con mèo trắng này, nó lợi hại lắm, nếu không nhờ Âm Long thì có khi tôi đã bị nó kéo vào cái nơi đầy xác chết nữ ở Tàng Âm Địa rồi.
Vừa nghĩ đến Âm Long, tôi không chần chừ mà lôi nó ra rồi thẳng thừng đe dọa, bảo nó mau chóng tìm con mèo trắng giúp tôi.
Âm Long liếc nhìn chúng tôi với ánh mắt đầy khinh bỉ, từ từ lượn qua lượn lại dưới đất, thè cái lưỡi rắn ra như đang ngửi mùi gì đó.
“Nó định làm gì vậy?” Dù nhìn thế nào cũng không thấy Âm Long giống một con rắn hiền lành, đội trưởng Triển căng thẳng nói: “Không phải nó muốn cắn người đấy chứ?”
“Nó chẳng thèm cắn mấy người đâu!” Thấy bọn họ không có chuyện gì, lão Miêu cõng sư công đi ra ngoài: “Chúng ta đã mệt mỏi thức trắng mấy đêm rồi, đi ngủ trước đây, cõng cả ba đứa nhỏ kia về đi!”
Tôi vừa để ý Âm Long lượn quanh co qua đám người đội trưởng Triển, vừa quan sát người mặc quân trang sắp xếp người khiêng Trường Sinh, Nguyên Thần Tịch và Tiểu Bạch đi.
Lòng tôi bất giác chùng xuống, chưa nói đến chúng tôi chẳng thu hoạch được gì trong chuyến đi núi Côn Lôn lần này, lại còn để ba người bị thương, ngay cả bản thân tôi cũng chẳng còn nguyên vẹn, thậm chí còn bị Sư Tụy ám nữa.
“Xì! Xì…iiiiii…”
Âm Long thè lưỡi trườn xung quanh những cảnh sát hình sự đang xanh mặt đó một lúc, rồi bất chợt thè lưỡi ra quấn chặt lấy eo của đội trưởng Triển.
“Trương Dương! Cô bảo nó buông tôi ra! Buông ra!” Đội trưởng Triển thấy eo mình bị quấn chặt giữa cái lưỡi rắn đen xì thì sợ tới mức hét khản cả giọng: “Nó độc lắm đấy!”
Cái lưỡi của Âm Long vốn đã dài, vậy mà sau khi quấn quanh đội trưởng một vòng, nó vẫn có thể dần dần kéo phần đuôi lưỡi lên trên, cọ cọ vào người của đội trưởng Triển như chuyện thường tình.
Cục trưởng Cao và những người khác sốt ruột giục tôi bảo Âm Long buông ra, dù sao đội trưởng Triển cũng là xương sống của đội cảnh sát hình sự.
“Meo!”
Ngay lúc tất cả mọi người đều đang cuống cuồng thì có tiếng mèo kêu bỗng nhiên phát ra từ người đội trưởng Triển, những người đi theo đội trưởng Triển vẫn đang mơ màng, đội trưởng Triển ngơ ngác xua tay nói: “Tôi thật sự không cần, cô cứ để ở đó đi! Tôi có thể tự đến lấy!”
Vừa nghe thấy giọng nói ấy, tôi đã biết không phải anh ta đang nói với bất kỳ người nào ở trong phòng, tôi lập tức nhìn sang những cảnh sát đặc nhiệm khác rồi hỏi: “Có phải là người phụ nữ đó lại xuất hiện rồi không? Mỗi lần cô ta xuất hiện đều cho các anh thứ gì đó sao?”
“Không thể nào? Chúng tôi có mơ thấy gì đâu?” Tiểu Lưu nhìn tôi với ánh mắt vô cùng kỳ quái, sau đó quay sang vỗ vỗ người bạn bên cạnh nói: “Cậu có tỉnh táo không?”
Anh bạn đó lắc lắc đầu, vô cùng vui vẻ nói: “Tôi vẫn tỉnh lắm!”
Thì ra đây chính là cách để những người này xác nhận mình có đang nằm mơ hay không, nếu đang nằm mơ thì khi bị người bên cạnh động vào sẽ không có phản ứng, thậm chí đôi khi bên cạnh còn không có ai, vì thế vừa vỗ là biết ngay mình tỉnh táo hay đang nằm mơ.
Nhưng vào lúc này, đội trưởng Triển đã hoàn toàn chìm vào giấc mộng, chỉ là đôi mắt anh ta vẫn mở như bình thường, nhìn theo hướng mắt anh ta thì có thể đoán được người anh ta nhìn đang đứng ngay trước mặt, mà anh ta thì không ngừng xua tay từ chối: “Tôi không uống nước đâu! Cô không cần mang đến đây!”
Tôi nhìn không khí trước mặt đội trưởng Triển, không ngờ không khí sẽ mang nước đến cho anh ta.
Đội trưởng Triển vừa dứt lời, cốc nước ở trên bàn mà ban nãy lính cần vụ mang đến cho chúng tôi bỗng nhiên dựng lên thẳng đứng, bay đến trước mặt đội trưởng Triển, còn được mở nắp một cách chu đáo.
“Meo!”
Tất cả chúng tôi đều ngây người ra nhìn, đây không phải thứ gì đó trong giấc mơ hay thứ gì đó đã dịch chuyển sau khi họ tỉnh dậy sau một giấc mơ, ôi mẹ ơi nó là sự thật.
Đến đội cảnh sát hình sự không biết mơ thấy nữ thần bao nhiêu lần mỗi ngày cũng cảm thấy ngỡ ngàng, đây vốn dĩ là sự thật, chỉ là bọn họ không nhận ra đây là sự thật mà thôi, rõ ràng không phải bọn họ đang nằm mơ! 
Nhưng điều khó hiểu là, rốt cuộc bảy “Đại Hồng” đến từ đâu và con mèo trắng đã xảy ra chuyện gì?
“Chuyện này là sao?” Vương Uyển Nhu và Đại Hồng đồng thời nhìn nhau, ánh mắt của hai người đều toát lên vẻ ngạc nhiên: “Mau bảo Âm Long gọi mèo trắng về đi! ”
Tôi nhìn ánh mắt đắc ý của con Âm Long, chưa biết mở lời như thế nào đã trông thấy cốc nước kia từ từ rơi xuống đất, còn áo khoác của đội trưởng Triển đột nhiên bị vén lên.
Sau đó trên người anh ta từ từ xuất hiện dấu tay mảnh khảnh lướt qua, tiếng kêu của mèo trắng càng thêm dồn dập.
“Anh Ngụy!” Đại Hồng thấy tình hình như vậy thì vội vàng nói: “Anh mau nghĩ cách đánh thức con mèo trắng kia của anh đi, không phải nó đang tìm cách đối phó người phụ nữ kia đi mà nó bị người phụ nữ kia bắt vào đấy! Đây không phải là mơ, không phải là mơ!”
“Bị bắt?” Tôi nghe Đại Hồng nói không phải là mơ mà mèo trắng còn bị bắt thì đầu tôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện, tôi nói với vẻ không thể tin: “Ý cô là không phải mơ, đây là yểm?”
Khi chết, con người bị vây trong phẫn nộ, thù hận và sợ hãi cực lớn, sau khi chết oán hận không tan, có người có oán hận mạnh thì có thể chuyển thành lệ quỷ, mà có người thì có thể hóa thành “ác yểm”.
Dân gian có câu nói cửu yêu nhất mộng, có nghĩa là trên đời có thể sinh ra chín yêu, nhưng chưa chắc có thể hợp thành một ác yểm, mà chín yêu cũng không hung ác bằng một ác yểm.
Yểm vốn dĩ khó hình thành, chủ yếu là vì nó cần điều kiện ngoại cảnh khắc nghiệt để hình thành, thứ nhất phải có người chết thảm trên quy mô lớn, mới có thể đảm bảo ngưng tụ đủ oán hận, hơn nữa xác của người chết phải được bảo quản nguyên vẹn, không thối rữa hay bị phơi khô và không được trải qua xử lý khác, chỉ hung linh mới có thể bám vào cơ thể hình thành yểm.
Trước đây chỉ có những nơi từng xảy ra thảm sát hoặc bệnh dịch và hoang vu nhiều năm mới có thể hình thành yểm, cũng có ý kiến cho rằng sau khi yểm làm người chết sẽ không nhớ linh hồn đã chết của mình, người có âm khí nặng nề có thể nhìn thấy nó, nhưng không có bóng dưới ánh sáng.
Cách mà yểm thường dùng nhất chính là tiến vào giấc mộng, cũng có truyền thuyết dân gian nói rằng yểm chính là quỷ áp giường, nhưng thật ra yểm còn nguy hiểm hơn quỷ áp giường rất nhiều, ít nhất quỷ áp giường còn có cách giải trừ, người ta đồn rằng không có ai có thể giải trừ được yểm.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Đại Hồng và Vương Uyển Nhu bảo Âm Long gọi mèo trắng về ngay khi họ nghĩ rằng đó có thể là yểm.
Truyền thuyết nói rằng yểm là thực thể, nhưng người bình thường không nhìn thấy nó, mà tôi cũng chưa từng nghe nói yểm còn có thể khống chế đồng thời bảy người.
Hơn nữa nếu như là yểm thì người âm khí nặng mở mắt là có thể nhìn thấy nó, nhưng hiện tại ngay cả chúng tôi cũng không nhìn thấy yểm này, điều này chỉ chứng tỏ thứ này rất hung ác. 
Tôi cũng không biết đội trưởng Triển bọn họ đi đến nơi nào mà có nhiều người chết như vậy rồi cùng dính phải yểm, chẳng lẽ chính là tòa nhà của nhà họ Lư kia sao?
Tôi vừa nghĩ tới nguy hiểm trong đó, vội vàng tiến lên hai bước sờ đầu Âm Long, nhưng dù tôi có cố gắng giơ tay ra sờ như thế nào thì Âm Long cũng không có phản ứng.
“Chết tiệt!” Sư thúc đột nhiên quýnh lên, chỉ vào đội trưởng Triển không còn lại mấy cái quần áo và nói: “Thứ này quá biến thái rồi nhỉ? Có khi Âm Long cũng bị yểm rồi!”
Chạm vào Âm Long mà nó không nhúc nhích là tôi biết có điều gì đó không ổn, tôi lại nhìn Đại Hồng, thấy cô ấy cắn môi dưới, nói với vẻ mặt xám như tro: “Không thể nào là cô ta! Không thể nào!”
“Là ai?” Vương Uyển Nhu gấp gáp, đưa tay ra kéo Đại Hồng và nói: “Yểm này mang gương mặt của cô, cô biết là ai đúng không?”
Nhưng Đại Hồng cắn chặt môi, không chịu nói bất cứ điều gì.
Tôi nặng nề thở dài một tiếng, cắn mạnh ngón tay giữa, chấm máu lên đỉnh đầu Âm Long, sau đó hét lớn một tiếng: “Phá!”
Đây là cách tốt nhất để đánh thức tâm trí, tôi nghĩ rằng mình dùng nó thì Âm Long sẽ có chút phản ứng.
Quả nhiên Âm Long phản ứng rất mãnh liệt đến nỗi suýt nữa thì ngất xỉu, nó há to miệng một cái, lưỡi rắn quấn lấy đội trưởng Triển bắt đầu từ từ biến mất.
“Mau lên!” Cô nàng mập đứng một bên nhìn cũng sốt ruột, hét lên về phía tôi:” Nếu như là yểm thì Âm Long cũng sẽ bị kéo vào! Mau đánh thức nó đi!”
Tôi nhìn lưỡi Âm Long và bàn tay nhỏ bé vô hình lướt trên người đội trưởng Triển từ từ biến mất, vội vàng nhìn sang những người kia nói: “Cô ta sẽ làm gì tiếp?”
“Sẽ… Sẽ…” Tiểu Lưu đỏ mặt, có lẽ không tiện nói ra.
“Rốt cuộc cô ta muốn làm cái gì!” Tôi giơ tay ra kéo lưỡi Âm Long lại, đột nhiên hận Kiến Mộc chết đi được.
Nếu không phải tấm vải đỏ đang bọc Kiến Mộc thì chỉ cần tấm vải đỏ xuất hiện vào lúc này, ngay cả yểm cũng chắc chắn sẽ bị cuốn vào.
“Sẽ cởi quần!” Thấy Tiểu Lưu xấu hổ, Tiểu Hà đi tới nhìn tôi nói: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Không thấy chúng tôi đang bày trận pháp à? Tất cả các người ngồi vào đi.” Sư thúc tức giận nhìn Tiểu Hà nói.
Lúc này sư thúc, cô nàng mập và cả Đại Hồng, Vương Uyển Nhu đã phối hợp rất tốt để bày trận, hơn nữa còn lấy Đại Hồng làm chủ đạo, dường như là một trận pháp lớn gì đó của linh giới.
Tôi vừa ra sức kéo Âm Long, vừa cân nhắc xem nên thả Kiến Mộc ra hay là để Âm Long cũng bị bắt đi?
Tay tôi chìm vào, có năm dấu tay vô hình xuất hiện trên tay đang kéo Âm Long của tôi, sau đó năm dấu tay kia lại biến mất giống như lưỡi Âm Long!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.