Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 368: Tảng đá chịu thiệt




Tôi nghe sư công hỏi giấu gì trong tay làm tôi có cảm thấy không được tin tưởng, đồng thời trong lòng dâng lên một sự tủi thân, lão địa chủ này đúng là không tâm lý chút nào.
Tôi đang định giơ tay thì chợt nghe lão Miêu hét to, bổ nhào bằng tư thế chó đớp thức ăn.
Chỉ thấy đằng sau là chân phải của sơn thần đại nhân đang duỗi ra vô cùng dũng mãnh, nhìn theo góc độ đó, hẳn là vừa rồi ông ấy đã đá vào mông của lão Miêu đang đặt trên bậc thang ngôi đền đá.
“Ông già kia, ông làm gì đó!” Lão Miêu một tay ôm mông, thẹn quá hóa giận: “Đừng tưởng ông cụ này không còn sức ra tay, nếu mà là trước đây… Nếu mà là trước đây thì tôi đã sớm…”
Lúc này tuyết nữ vui vẻ chạy tới, kéo tay sơn thần đại nhân mừng rỡ nói: “Ông nội, Tiểu Tuyết mang mọi người về rồi!”
“Đó là ông nội của tuyết nữ à?” Lão Miêu vốn đang định dọa nạt, lại lập tức chạy đến nắm chặt tay sơn thần đại nhân: “Ai da, lão đồng chí đến đây chắc vất vả lắm nhỉ?”
Tôi bị lão Miêu chọc cười, rút tay trong áo khoác giơ lên trước mặt sư công: “Đây là mấy cây ngân châm dính long khí của nhà họ Nguyên, người muốn sao?”
“Chết tiệt!” Đầu bếp Ngụy đang tựa trên người sư công vội lùi lại, liên tục xua tay với tôi: “Sao cái thứ này lại trong tay cô?”
“Ngân châm dính long khí ư?” Đại Hồng muốn đổi tư thế tựa trên người đầu bếp Ngụy song chân lại không cử động được, thế là lung lay ngã ụp thẳng xuống đồng cỏ.
Đầu bếp Ngụy duỗi tay muốn đỡ cô ấy, nào ngờ chính mình lại bị nghiêng ngả mấy lần, suýt nữa thì kéo cả sư công xuống theo, đành nhìn Đại Hồng ngã dưới đất mà cười khổ: “Bây giờ dính chút đất sẽ tốt hơn, dính thêm chút…”
Tôi không ngờ trận chiến trên đỉnh núi Côn Lôn khiến mấy người này giảm thể lực thì không nói, nhưng mà có vẻ IQ ai nấy cũng sụt giảm hết rồi.
Đại Hồng lại càng lăn lộn trên đồng cỏ, lăn đi lăn lại mấy lần rồi nhìn lên trời nói: “Ngân châm có dính long khí phỏng chừng bây giờ chẳng mấy ai cầm lên được, chẳng trách vừa rồi tôi cũng cảm nhận hơi thở trên người cô có điểm khác biệt!”
Tôi nghe vậy thì sững sờ, giơ chiếc túi trong áo khoác ra trước mặt Đại Hồng: “Cô cũng không thể cầm sao?”
Thật lòng từ cái ngày thấy sự dũng mạnh của Đại Hồng hành hạ Nguyên Linh thì tôi lập tức sùng bái và ngưỡng mộ cô ấy. Song giờ nghe bảo cô ấy cũng không động vào được, đến tôi cũng chẳng chịu nổi, cảm giác này không hề tốt chút nào!
“Bây giờ tùy cô thôi, Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch, rồi còn âm long ba người cùng gieo vảy rồng, chạm cũng không được nữa là!” Đại Hồng duỗi thẳng chân, thoải mái nằm đó: “Em gái tôi… Chắc là… Ừm..”
“Sư Tụy?” Tôi đành cam chịu số phận dùng áo khoác bọc lại rồi nhét vào trong túi, nhìn dáng vẻ không có ý tốt của Đại Hồng: “Cô cứ gọi tên hoặc nói em gái cô là được, ấp a ấp úng như vậy chẳng hiểu gì cả!”
“Ừ! Con bé chắc không ra chứ?” Đại Hồng nghiêng người, nhìn tôi: “Tôi không ngờ nó sẽ bị mất xác!”
“Cái gì?” Tôi đang đổ mấy đồ trong túi ra ngoài, nghe Đại Hồng nói vậy thì kinh hãi: “Cô ấy mất xác? Vậy có phải có người lấy gương mặt này của các cô để đi khắp nơi lừa bịp không?”
Mẹ kiếp!
Nếu cứ tiếp tục như vậy gương mặt này của Đại Hồng sớm muộn gì cũng nổi tiếng khắp nơi.
Linh thể của hai người họ có thể chứa được gương mặt này, mà thân xác cũng có thể. Hai bọn họ có thể khiến nhiều người cùng mơ đến gương mặt này của họ cùng một lúc, thậm chí còn có thể dùng nó để chạy lên núi lừa trẻ con nữa là!
Cứ tiếp tục như vậy, tấm da này…
Gương mặt này thực sự rất nóng, hoặc là đại hỏa!
“Đúng vậy!” Sơn thần đại nhân lập tức tán đồng, kéo tuyết nữ lại đây rồi chỉ vào Đại Hồng mà trách móc: “Tiểu Tuyết cũng nói cô mang gương mặt này xuống núi, cô nói xem có chuyện gì xảy ra?”
Tôi nhìn người này đánh nhau với trẻ con, sơn thần đại nhân người lớn dẫn con nhỏ đến tranh luận mà cảm thấy mệt mỏi.
Tôi mau chóng đưa Tiểu Bạch về phía tuyết nữ, nói: “Em với Tiểu Bạch đi chơi trước đi!”
tuyết nữ liếc sơn thần một cái, mím đôi môi nhỏ nhắn: “Ông nội, con đi chơi với Tiểu Bạch trước nhé!
“Ánh sáng sẽ hút trẻ nhỏ!” Sơn thần lẩm bẩm một câu rồi nhìn Đại Hồng: “Gương mặt này của cô đúng là rất phiền phức, về sau ít dùng thôi, đổi cái khác đi!”
Tôi nghe ý tưởng thay mặt dễ như thay quần áo này của sơn thần thì hơi cạn lời, nhưng sau khi bị Sư Tụy bám vào người, đúng là tôi cũng không muốn thấy gương mặt này của Đại Hồng nữa, nếu không chắc chắn tôi sẽ cảm nhận được sự hưng phấn của Sư Tụy toát ra từ trong cơ thể, vừa nhìn thấy Đại Hồng lập tức mất mát rồi.
Cũng không biết rốt cuộc tại sao Sư Tụy lại ở trên người tôi, cảm giác cô ấy có cảm xúc vui buồn lẫn lộn với Kiến Mộc, đúng là ngũ vị đều đủ!
Đại Hồng gật đầu tỏ ra đã biết, chỉ vào tấm vải đỏ nhô ra khỏi túi áo tôi: “Kiến Mộc làm sao thế?”
Đây là mới là trọng tâm à?
Tôi sững sờ cầm tấm vải đỏ nhìn sơn thần, vừa rồi ông ấy vẫn đồng ý giúp tôi lấy Vương Uyển Nhu và Lệ Cổ trước đây này.
Bây giờ Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch đều bị thương nặng bất tỉnh, nhìn cảnh tượng bọn họ thổ huyết chắc hẳn đã bị nội thương rồi, điều kỳ lạ nhất là chính tôi cũng không biết bọn họ bị thương ra sao.
Hầu hết những người khác đa phần bị kiệt sức hoặc bị thương nặng, tình hình của Ngụy Yến lại càng phiền phức hơn, còn cô nàng mập nữa?
Tôi vừa nhớ tới cô nàng mập liền vội lén nhìn tuyết nữ, thấy cô bé kéo Tiểu Bạch cười rất vui, ngược lại Tiểu Bạch nhếch miệng cười xùy trừng mắt nhìn cô bé.
Thấy Tiểu Bạch cứ như ác bá nay cũng gặp được đối thủ, nhớ ngày đó nhóc mập này vừa ra ngoài oai phong lẫm liệt đến mức nào chứ.
Tôi nghĩ lát nữa chỉ cần để tuyết nữ đưa cô nàng mập đến là được, vì vậy quay người nhìn sơn thần chăm chú, tuyệt đối không thể để người có chức thần này đi được.
Sơn thần thấy chúng tôi đều nhìn chằm chằm ông ta thì ngây người: “Hay là tìm chỗ ăn cơm trước rồi cứ từ từ nói chuyện? Ở núi Côn Lôn mà lấy Kiến Mộc ra thì rắc rối lắm, vừa rồi các người chắc cũng biết rồi đấy!”
“Đúng vậy! Ăn cơm trước đã!” Lão Miêu kéo tay sơn thần không thả, cười khà khà: “Hay là đưa chúng tôi đến phủ sơn thần ngồi một chút đi?”
“Phủ sơn thần?” Sơn thần đại nhân dùng con mắt nghi hoặc nhìn lão Miêu, ông ta giơ tay chỉ ngôi đền đá cao cỡ nửa người phía sau: “Đây, ông vào mà ngồi! Bọn tôi tìm một ngôi nhà trong thôn khác để ăn!”
Lão Miêu nhìn ngôi đền đá chắc phải mấy chục năm không có ai quản lý liền chê bai quẹt miệng, lại thấy sơn thần đứng cạnh thì vội điều chỉnh lại sắc mặt.
Tôi hoàn toàn chết lặng, khi sơn thần nhấc tôi, Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch lên vai như một bao tải vậy mà tôi lại không có chút chống cự, cứ mặc cho ông ta vác tôi như vác bao tải khiêng đi.
Đến khi tôi bị ném xuống, đó lại là nhà của một người nông dân.
Sơn thần ném mấy người chúng tôi xuống đất khiến người nông dân đang dọn dẹp bữa tối bị giật cả mình.
Trong đám tôi là còn sư thúc vẫn đủ sức lực và tài lực liền móc tiền trong túi ra, đưa mấy đồng đưa cho người nông dân để người đó làm cơm tối.
Nhìn một xấp tiền hồng in hình bác Mao, sự kinh hãi của người nông dân lập tức bị quét sạch, ông ta hí hửng cười tươi với sư thúc rồi đi nấu cơm.
Sư thúc lại kêu vợ người nông dân lấy một thùng nước nóng, bảo tôi với Đại Hồng đi tắm, không ngờ người bê thùng nước nóng vào lại là cô nàng mập.
Cô ấy đặt thùng nước xuống đất, đưa quần áo cho tôi, sau đó ngồi phịch bất động trên ghế, chỉ vào một căn phòng có rèm che ngăn cách bên trong: “Vừa rồi tôi tắm trong đó, cô xách vào đó mà dùng. Bên trong có một cái chậu gỗ nhỏ, cô đổ nước vào đó rồi cứ thế tắm là được.”
Tôi liếc nhìn ngôi nhà của người nông dân, nhất thời nhận ra mình không nên đòi hỏi quá bèn khom lưng định nhấc xô nước, lại phát hiện chiếc lưng cứng đờ.
“Để ta!” Sư thúc nhìn dáng vẻ yếu ớt của tôi rồi lại nhìn cô nàng mập đang thở dốc, nặng nề thở dài một hơi: “Có gì to tát đâu chứ! Người nào người nấy to như gấu vậy!”
“Thằng nhóc này chỉ chạy là nhanh, con làm thử xem!” Sư thúc khẽ quát một tiếng.
Sư thúc vội bê thùng nước nóng vào giúp tôi, quả nhiên bên trong có một cái chậu gỗ nhỏ to hơn chậu rửa chân một chút, sư thúc đổ nước vào trong, lại không yên lòng đứng bên ngoài kéo rèm cẩn thận cho tôi: “Tên nhóc Trường Sinh hôn mê ngay lúc này chứ, chuyện như thế này phải để cậu ta làm mới phải, ta đây làm sư thúc mà không khác nào làm cha rồi!”
Tôi nghe vậy thì bật cười, chậm chạp cởi quần áo dính trên người ra, nghe thấy sư thúc quay ra ngoài nói: “Không phải con muốn chạy, mà lão thạch đầu này thích xem trò dễ gây rắc rối lắm!”
Thật ra sư thúc rất lo lắng cho Ngụy Yến bị bất thường, thấy mọi người dè chừng Tụ Âm Châu trong tay Ngụy Yến, ông ấy liền nghĩ kế đánh từ phía sau đoạt lại Tụ Âm Châu cho Ngụy Yến.
Nào ngờ ông ấy lại vòng qua chúng tôi rồi đi lên trước, thấy Sư Tụy đang trốn ở cạnh cục đá lớn.
Ông ấy cầm hòn đá định nhắm phương hướng, nào ngờ trước mắt chợt lóe lên rồi xuất hiện ở một nơi khác, bên cạnh còn có một lão nông dân, cũng chính là sơn thần đại nhân bây giờ.
Sơn thần đại nhân suýt nữa giải quyết ông ấy, cuối cùng sư thúc phải giải thích mãi, còn vỗ ngực cam đoan dẫn sơn thần đi tìm tuyết nữ, lúc đấy mới lấy được một ít sự tin tưởng từ sơn thần đại nhân.
Đợi hai người họ nói chuyện xong, quay về tìm tuyết nữ thì thấy cảnh tượng ngân châm trong tay tôi đang chuẩn bị đâm vào Kiến Mộc.
Tôi vừa cởi quần áo vừa nghe sư thúc lớn tiếng giải thích, ông ấy thấy chúng tôi ai nấy đều bị thương chỉ có mình là không chút tổn hại thì lo lắng muốn chết, sợ nhóm tôi khiến ông ấy làm kẻ đào ngũ, mắng mỏ sơn thần độc ác.
Rõ ràng đứng một bên nhìn chúng tôi liều mạng, không biết xấu hổ quan sát từ đầu đến cuối, ngay cả ý định ra tay cũng không có. Coi như chúng tôi không có quan hệ gì với ông ấy, nhưng chí ít tuyết nữ cũng ở đó mà? Ông ấy lại chẳng thèm ra tay!
tuyết nữ cũng ở bên cạnh phối hợp với lời nói oan ức của sư thúc, miệng còn nhỏ giọng gọi ông nội.
Sơn thần đại nhân cũng không chịu được nữa, vỗ bàn hét lớn: “Ông nghĩ tôi muốn quay về làm một cục đá à! Tôi bị pháp thuật của yêu nữ làm ra đấy! Các người thử đứng ở đó mấy ngày không thể nhúc nhích đi! Nói nghe hay quá!”
Tôi đang chuẩn bị tiến vào trong chậu nước, nghe sơn thần uy phong quát lớn thì trượt cả người vào trong đó.
Trong đầu tôi chỉ còn một tiếng đoàng: Có người có thể khiến sơn thần đại nhân thua thiệt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.