Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 367: Sơn thần




Tôi thấy những chiếc lá cây của Kiến Mộc đang lao về phía mình, miệng không ngừng hát bài hát dân gian. Tôi vội vàng dùng tay nhặt chiếc ngân châm cắm dưới đất lên rồi đâm về phía Kiến Mộc.
“Gầm!”
Thứ bên trong Kiến Mộc phát ra một tiếng gầm gừ, lửa giận bốc lên tận tời, những chiếc lá bình thường di chuyển xung quanh tôi, chúng dường như dè chừng cây kim bạc trong tay tôi nên vây quanh được vài vòng thì hậm hực rên rỉ!
Mà toàn bộ phần đầu của Vương Uyển Nhu đã bị kéo, phần cơ thể bên ngoài vẫn đang bị Kiến Mộc kéo đung đưa.
Thấy Kiến Mộc kiêng dè ngân châm trong tay mình, hình ảnh Tiêu Mỹ Lan bị biến thành vũng tro bởi vảy rồng trên người Nguyên Thần Tiịch lập tức hiện lên trong đầu tôi.
Cầm ngân châm để ép Kiến Mộc lùi lại, tôi chậm rãi lùi về bên cạnh Trường Sinh và nhẹ nhàng dùng mũi chân nhấc túi châm trong tay Trường Sinh lên. Bằng hơi sức cuối cùng, chân tôi vừa dùng lực móc túi châm lên, cơ thể nhanh chóng hướng về phía chỗ uốn cong của ngón tay, vừa vặn kẹp chặt dây buộc túi ngân châm.
“Đến đây!” Tôi rút toàn bộ ngân châm ra, giữ vài cây châm giữa các ngón tay rồi hét to với Kiến Mộc.
Tất cả lá cây trên thân Kiến Mộc đều dựng đứng lên, ngay cả những sợi lông tơ trên lá cũng phản ứng y hệt, đều cùng vẻ giận dữ như nhau.
Song nó kiêng dè nên chỉ dám ở bên chậm rãi vặn vẹo cành lá, không dám tới gần hơn.
Lúc này chủ nhân trong cơ thể tôi đã hoàn toàn bước vào trạng thái giả chết, coi như mặc cho số phận ra sao thì tùy. Thực thi trùng cũng mất hết sự phấn khích, nó run lẩy bẩy trong cơ thể tôi, giống như một con chó sợ chủ giận vậy. Hai tên này quên cả đấu đá, yên tĩnh nằm trong cơ thể như vậy cũng khiến tôi có phần hơi khó quen!
Hai mắt tôi đỏ bừng, cứ liên tục hát đi hát lại điệu hát dân gian, đáy lòng cũng dần nổi lên sát ý. Tôi nhìn Kiến Mộc đang quằn quại trước mặt, trong thâm tâm không hiểu sao lại có phần đau lòng, răng tôi ngứa ngáy, chỉ muốn xé nát Kiến Mộc trước mắt.
“Gầm!”
Kiến Mộc cũng không để ý, nó lại khẽ gầm lên, tất cả cành cây cuốn lên, mang theo hương gió lao thẳng về phía tôi.
“Lên!” Lúc này tôi mới nhận ra bí pháp châm cứu hoàn toàn không có tác dụng, với một gốc cây mới mọc rễ mà nói, cắm được vào nó đã là không tệ rồi.
“Cô gái nhỏ, đừng!”
Khi tội đang định cắm ngân châm vào người Kiến Mộc, một bàn tay to với khớp xương rõ ràng đột ngột đặt lên tay tôi rồi dùng sức kéo tôi lại, tấm vải đỏ lóe lên trước mắt tôi, Kiến Mộc vốn đã gầm gừ liền bị hút vào trong tấm vải.
“Hầy! Không ngờ lại có ngày này!” Người kéo tôi là một lão già, ông ấy chậm rãi cuộn tấm vải đỏ lại, nói với người còn đang sững sờ là tôi: “Cô là Trương Dương à?”
Hai mắt tôi vẫn còn đỏ quạch, hoang mang nhìn người này đội mũ tre không có vành, mặc một chiếc áo sơ mi nhăn nhúm bị giặt nhiều tới nỗi ngả vàng không còn nhìn ra màu sắc ban đầu, phối với chiếc quần màu xám vén một nửa tới tận đầu gối có nhiều nếp gấp đến không thể đếm được. Đôi dép xăng đan bằng da màu đen được chế ra từ cao su, thậm chí gương mặt ông lão còn đen đúa và đầy râu ria.
Ông ta nở nụ cười tươi rói trên gương mặt còn đen hơn cả Trường Sinh, ha hả như mấy bác nông dân vừa gặt lúa vậy, hơn nữa còn là kiểu người nông dân chất phác không chút đáng ngờ, chỉ liếc thôi cũng đủ khiến người khác ngay cả đũng quần cũng nhất quyết phải đưa ông ta.
Ăn mặc như này.
Cứ thế bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi, hơn nữa ra tay còn nhanh gọn sắc bén như vậy, đầu óc tôi lúc này thực sự rối rắm không đoán ra được thân phận của người này ra sao?
Người ở trong thôn ăn mặc kiểu này không thiếu, tôi mờ mịt không rõ đầu đuôi, nhưng cũng chí ít hiểu có thể xuyên thấu Kiến Mộc cành đan dệt vòng tròn bên trong hiện, dù sao thì Vương Uyển Nhu, Đại Hồng với đầu bếp Ngụy mà nhìn thấy Kiến Mộc chắc không ăn nổi cơm nữa.
“Ây, đừng nói ngốc rồi nhé?” Ông bác nông dân thở dài một hơi nặng nề, nhẹ nhàng buông tay tôi ra. Nếp nhăn trên trán gần như đè sập con mắt, ông lão đưa tay nhìn tôi, ánh mắt phiền muộn, sau đó lập tức tỏ ra phấn chấn: “Tiểu Tuyết tới đây mau! Đóng băng cô ta lại một chút!”
Tuyết nữ?
Hai mắt tôi đỏ hoe cầm ngân châm sững sờ nhìn ông bác nông dân đang liếc tôi với nụ cười ngại ngùng. Đầu tôi còn chưa kịp suy nghĩ thì bỗng thấy rùng mình, cả người đau xót như bị rắc muối, cơ bắp nhanh chóng co rút lại, vết thương trên tay sưng tấy chợt xuất hiện một lớp băng sương.
“Em gái Dương! Con có sao không? Tuyết nữ, cháu điên à! Muốn làm em gái Dương chết cóng sao?” Giọng nói quen thuộc của sư thúc vang bên tai tôi.
Lúc này tôi mới tỉnh táo hơn chút rồi cúi đầu nhìn tuyết nữ đang đưa tay kéo tay tôi, có gì đó ở trong đầu mà tôi chẳng thể nghĩ ngợi được.
Vậy ông bác nông dân đó chính là sơn thần sao? Sơn thần có phải thần không? Còn chúng tôi?
“Đừng nói bị đóng băng đến khù khờ rồi chứ?” Sư thúc vội quan sát tôi, thấy tôi ngẩng đầu bèn cởi áo khoác duy nhất trên người đưa cho tôi: “Được rồi, không sao đâu! Không cần lo nhiều như vậy, chúng ta về trước thôi!”
“A!” Sơn thần đại nhân đột nhiên bật cười, vậy mà lại đưa tấm vải đỏ bọc Kiến Mộc cho tôi: “Đây là đồ của các người, tôi không thể lấy được! Tiểu Tuyết, chúng ta về thôi!”
“Lão thạch đầu kia, ông đứng lại đó cho tôi!” Một tay sư thúc giữ chặt sơn thần, nhìn Tiểu Tuyết hô lớn: “Cháu đưa mọi người xuống thôn dưới đi, bọn ta sẽ đi sau!”
Toàn thân tôi đau đớn đến mất cảm giác, cầm tấm vải đỏ che trời trong tay không nghĩ được gì, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: “Trường Sinh và Tiểu Tuyết, Vương Uyển Nhu đều bị Kiến Mộc hút vào rồi.”
“Có cả quỷ sai bị kéo vào à? Để lát nữa tôi thả ra giúp cô!” Sơn thần cười ha hả một tiếng, vươn tay vác Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch lên vai như vác bao vải, sau đó kéo cả tôi với sư thúc rồi cười hề hề: “Lão thạch đầu mang các người xuống chân núi ha.”
“Sư công!” Tôi bị sơn thần kéo lên, nghe thấy tiếng gào thét của sư công mà mơ màng cất tiếng.
Vừa rồi tất cả sơn tinh và yêu thú trên núi đều tụ tập về hướng này, mấy người sư công không biết có chịu nổi không, Tiểu Bạch chạy đến báo tin cũng không biết thế nào rồi.
“Cô gái nhỏ được đấy, biết lo lắng cho sư công! Nhưng mà cô yên tâm, Tiểu Tuyết sẽ đưa bọn họ xuống dưới!” Sơn thần cười ha ha, trên mặt chợt nghiêm lại rồi hét lớn: “Mau về hết đi!”
Sau tiếng hét đó, vậy mà tất cả các sơn tinh yêu quái đều khẽ gầm một tiếng, nằm rạp trên đất không dám ngọ nguậy, tuyết nữ phì cười chạy đến kéo mọi người đi.
Tôi còn muốn xem đứa nhỏ Tiểu Bạch đang đâu thì nhoáng một cái, tôi đã bị sơn thần ném đến trước một ngôi đền đá đã bị phá hủy được làm bằng những phiến đá to bằng nửa người. 
Trong ngôi đền có một bức tượng đá đã cũ lắm rồi.
Thậm chí còn không nhìn ra được hình dạng của bức tượng đá, trên đầu được bao phủ bởi một miếng vải đen còn dày hơn cả tấm vải che trên mặt tượng đá, chắc sợ tấm vải bị gió thổi bay nên nhặt thêm một tảng đá ở ven đường đặt lên trên.
“Haiz!” Sơn thần lại thở dài, quẳng Nguyên Thần Tịch và Trường Sinh trên vai xuống đất giống như bao tải xuống bãi cỏ cạnh ngôi đền đá: “Hai tên nhóc này không nặng lắm nhỉ!”
Tôi nhìn Trường Sinh bị ném xuống đất rồi lăn hai vòng, cậu khó chịu hừ nhẹ rồi lại bất tỉnh.
Sư thúc há hốc mồm ngơ ngác nhìn sơn thần đại nhân liền vội kéo tay tôi, suýt thì bị ngân châm trong tay tôi đâm vào bèn giật lấy nó: “Cất cái này đi, cẩn thận không tự đâm vào mình đấy.”
“Đừng có sờ vào!” Sơn thần đại nhân nhìn tay sư thúc, khẽ quát một tiếng:” Thứ này chỉ có cô gái nhỏ động được, anh chạm vào chắc chắn sẽ tiêu đời!”
“Chẳng phải chỉ là mấy cây ngân châm thôi sao? Sao tôi lại không động vào được chứ? Ông lão thạch đầu đừng có dọa tôi!” Sư thúc bị sơn thần quát thì xấu hổ rụt tay lại, sững sờ nhìn ngân châm trong tay tôi nghi ngờ hỏi: “Trước kia sư huynh có rất nhiều sao?”
Lòng tôi thấy nặng nề khó chịu, yên lặng liếc nhìn sơn thần rồi nhịn đau dùng sức đẩy cây ngân châm đang kẹp chặt giữa các ngón tay ra.
Không phải tôi không muốn thả lỏng, mà là vừa rồi lúc dùng mấy cây ngân châm này để cứu mạng thì kẹp rất chặt, nên lúc bị Tiểu Tuyết đóng băng thì những thứ này cũng đóng chặt vào tay tôi. Ngón tay tôi gập lại lúc tách ra không khác gì đang tách thịt lợn chết.
Một bên tay tôi nắm ngân châm, nhìn ngôi đền đá chỉ ngang eo mình nên “định đặt ngân châm lên đầu ngôi đền theo thói quen.
“Thứ này đừng có để linh tinh!” Sơn thần lại hét lớn một tiếng, ưu sầu nghiêm mặt nhìn tôi hỏi: “Vừa rồi cô dùng thứ gì để cất đống ngân châm này?”
“Miếng vải!” Tôi khó khăn cất lời, sau khi nói xong bèn cởi áo khóa của sư thúc đang mặc trên người tôi xuống, lấy túi ngân châm ra.
Sơn thần suýt nhảy dựng lên, chỉ vào chiếc áo khoác chứa túi đựng ngân châm của tôi: “Không còn cái gì đựng nữa sao?”
Trong đầu tôi chợt hiện lên dáng vẻ lúc sư phụ tự tay may túi châm cho mình, miệng ông niệm gì đó, thỉnh thoảng còn bị kim đâm vài lần. Sau này sư phụ nói hàn khí của ngân châm quá nặng nên dùng một lá bùa để giúp tôi niêm phong nó lại.
Nhưng mà thời gian đó sư phụ bị thương quá nặng, tôi lại chẳng để tâm đến những thứ này mà chỉ muốn yên lòng ở bên ông. Ngâm châm cứ để yên trong nhà như thế, sau đó lại mang tới nhà họ Đinh.
Mãi cho đến lần này tôi từ thôn thần quay về mới mang những món đồ thường dùng bỏ vào trong túi.
Nghe ý của sơn thần, mấy cây ngân châm này phải được đối xử đặc biệt hơn à?
Nhưng dù tôi có nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi sư phụ đã dùng lá bùa bọc lại ngân châm như thế nào.
“Hí!”
Đang nghĩ ngợi, tôi bỗng cảm nhận được trên đùi mát lạnh, âm long nhanh chóng bò lên hông của tôi, bình thường còn muốn ngửa đầu nhìn tôi nay vì muốn tiết kiệm thời gian mà cứ thế leo thẳng lên lưng tôi rồi cuộn tròn bất động.
“Chị ơi!” Đùi lại bị xiết chặt, Tiểu Bạch ôm chặt lấy chân tôi, thở nặng: “Em mệt quá!”
“Ui da, bộ xương già này mệt chết rồi!”
Lão Miêu cũng hô hào, ngồi bệt xuống bậc thang của ngôi đền đá như bị đòi nợ.
Mà sự công lại trầm mặt nhìn áo khoác trong tay tôi, híp mắt nói: “Em gái Dương, tay con giấu cái gì đó?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.