Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 338: Tấm gương đẫm máu




Cục trưởng Cao vội vàng kéo tôi ngồi xuống, sau đó ông ta dẫn tôi đi về phía căn phòng vệ sinh sau văn phòng của ông ta.
Chưa đi vào bên trong, tôi đã cảm nhận được âm khí rất nặng nề ở trong phòng vệ sinh, tôi vội kéo cục trưởng Cao đứng lại và nói: “Ông không cần đi vào bên trong, âm khí ở bên trong quá nặng, nếu ông đi vào sẽ tổn thương đến cơ thể.”
“Tổn thương cơ thể thì có gì to tát, tôi cũng sắp không chịu nổi rồi, ít ra năm đó Trọng Đồng Tử bị bắt vào đội cảnh sát hình sự và bắt đi phá án một lần, tôi còn tìm người bày bố trận pháp gì đó, ngay cả sư tử ở cửa cũng có thể phát ra ánh sáng một lần nữa, tại sao gần đây mấy thứ này lại tìm tới cửa!” Cục trưởng Cao nói xong thì bắt đầu nóng nảy.
Tôi nghe cục trưởng Cao nói giống như là hạt đậu nổ tung, vội vàng vẫy tay với ông ta, để cho ông ta đi vào theo tôi, ít nhất có thể nghe ông ta nổi giận dữ dội.
Vừa bước vào phòng vệ sinh mở cửa duy nhất của cục trưởng Cao, tôi bỗng cảm thấy toàn cơ thể rét run, tôi bắt đầu hối hận cơn giận dỗi đến quá mau, ngay cả Âm Long và Lệ Cổ – hai ‘thần thú’ hộ thân này của tôi cũng không có mang theo. Lần này, vạn nhất gặp phải nhân vật nào lợi hại, tuy tôi không sợ nhưng lỡ như tổn thương đến cục trưởng Cao hoặc đội trưởng Triển thì không tốt lắm.
Tuy nhiên, cũng may mắn là sắc trời còn sớm, một vài thứ kia sẽ không dám xuất hiện. Tôi cầm một tấm bùa trừ tà ở phía trước để dẫn đường, lại dùng ngón tay ra hiệu cho cục trưởng Cao và đội trưởng Triển bật đèn trên trán lên, lúc này mới dẫn đầu đi vào bên trong.
Cục trưởng Cao nói đó là gương, tấm gương vốn sáng bóng lúc này giống như những giọt nước mưa màu hồng chảy ra từ bức tường xi măng vào mùa xuân vậy. Đương nhiên, nếu như những thi thể này không phát ra những mùi tanh, đoán chừng vị cục trưởng làm việc lâu năm tại Hoài Hóa này chắc chắn sẽ dùng tay trực tiếp để lau.
Nhưng những giọt nước ở trên gương chính là máu, đậm và còn mang theo mùi tanh, ở trên gương vẫn còn rất nhiều. Những giọt máu chảy có dấu hiệu đồng đều này có thể được thực hiện bằng các biện pháp phi nhân tạo, điều đó cho chúng ta thấy đây là một hiện tượng không tự nhiên mà có.
“Tôi đã lau qua một lần.” Cục trưởng Cao chỉ vào chiếc khăn đã giặt sạch để bên cạnh bồn rửa tay, ông ta nói có chút bất đắc dĩ: “Nhưng sau khi lau xong, mắt của tôi đã nhìn thấy những thứ đó chảy ra từng chút một.”
Tôi nghe thấy vậy thì có chút không tin, tôi đưa tay cầm lấy tấm khăn lau mà cục trưởng Cao chỉ vào, sau đó dùng sức lau sạch sẽ tấm gương đó.
Toàn bộ nhà vệ sinh âm u và lạnh lẽo nhưng cũng không có những thứ bẩn thỉu, một bên tôi dùng mắt để quan sát sự bài trí của căn phòng vệ sinh này, một bên lại quan sát tấm gương thật kỹ, không dám lơ là.
Quả nhiên, chỉ một lát sau, giống như có một ly nước nóng phun hơi sương trước gương, trên tấm gương thủy tinh chậm rãi chảy ra từng giọt nước nhỏ màu đỏ như máu. Lúc đầu, chúng chỉ là những giọt nước nhỏ, sau đó, dưới con mắt của ba người chúng tôi, chúng ngưng tụ thành một vũng nước lớn, dường như trong phòng vệ sinh đều là máu, chỉ khi chúng ngưng tụ ở trên gương nên mới hiện ra.
“Cô xem đi, toàn bộ phòng vệ sinh ở cục cảnh sát đều như vậy, cho nên tôi mới không thể không hạ lệnh niêm phong tất cả các phòng vệ sinh lại, để mọi người đi vệ sinh ở toilet bên ngoài.” Cục trưởng Cao vô cùng bất đắc dĩ chỉ vào tấm gương kia, ông ta thở dài rồi nói với tôi: “Buổi sáng, đội trưởng Triển nói muốn đi tìm các người, tôi còn phải suy nghĩ một chút, cũng không thể vì mấy giấc mộng cùng với mấy hình bóng vô hình mà đi đến đây được. Nhưng đội trưởng Triển mới đi một lúc thì đã có một nhân viên văn phòng bị dọa ngất xỉu trong phòng vệ sinh.”
Tôi lấy tay lau những giọt nước màu đỏ ở trên tấm gương, sau đó đưa tay lên mũi để ngửi, nó có mùi như là máu, ngay cả cảm nhận cũng giống nhau.
“Nơi này của các người có lắp thêm máy tạo ẩm không?” Tôi vừa ngó nghiêng xung quanh phòng vệ sinh vừa hít vào mũi và cảm thấy có một chút ẩm ướt, nếu lại lau thêm một lần nữa, không biết máu này có thể ngưng tụ thành máu đông hay không.
Cục trưởng Cao ngay lập tức đi ra ngoài, gọi điện thoại cho người đưa máy tạo độ ẩm đến văn phòng của ông ta, ông ta không dám để cho người khác nhìn thấy vệt máu trên tấm gương trong nhà vệ sinh, cho nên sẽ tự mình mang nó vào.
Tình cờ lúc này những người kia đi lấy bát bưng nước đã trở về, họ bảo tôi đi đến phòng họp, tôi nhìn máy tạo độ ẩm bắt đầu hoạt động, đưa tay lấy khăn lau tấm gương thật sạch sẽ. Sau đó, cầm lấy máy tạo độ ẩm thổi trực tiếp vào tấm gương, tôi muốn xem xem những giọt máu đó được ngưng tụ thành từ không khí hay là chảy ra từ phía sau tấm gương.
Bảy tên đàn ông trẻ tuổi ở trong phòng hội nghị, ai nấy đều mệt mỏi không có tinh thần, đặc biệt là năm thanh niên hai mươi tuổi mà đội trưởng Triển nói nhìn thấy tôi đi vào, rõ ràng rất coi thường tôi. Bọn họ ngước mắt nhìn tôi một chút, sau đó lại cúi xuống, không thèm để ý tới nữa.
Đội trưởng Triển giới thiệu với tôi: “Mấy người này đều là những người tài giỏi mà chúng tôi tuyển chọn trong mấy năm gần đây, mỗi người đều có một chuyên môn riêng, Trương tiểu tiên sinh cũng không nên bị vẻ bề ngoài trẻ trung của bọn họ lừa gạt.
Đúng là sau khi đội trưởng Triển nói những lời này xong, bảy thanh niên kia đều ngẩng đầu nhìn tôi một cái, trong mắt thể hiện sự không ủng hộ.
Thật ra tôi hiểu được ý tứ trong lời nói của đội trưởng Triển, anh ta nói như vậy ít nhất là vì đã đặt tôi cùng một vị trí với anh ta, âm thầm nhắc nhở những người kia không cần giữ sĩ diện trước mặt tôi.
Nhưng những người này khinh thường tôi cũng là điều nên làm, xét về vấn đề tuổi tác mà nói thì người nhỏ nhất trong số họ cũng ít nhất cũng lớn hơn tôi ba đến năm tuổi. Nói đến phương diện khác, người ta đều là tinh anh của đại đội cảnh sát hình sự, toàn bộ an ninh của Hoài Hóa phải phụ thuộc vào bọn họ. Đoán chừng bọn họ đều là một trong mười thanh niên trẻ tuổi hàng đầu của Hoài Hóa. Ở trước mặt những người thành công này, có lẽ tôi sẽ không khác gì một tên thầy bà không học vấn không nghề nghiệp.
“Tất cả đều lấy lại tinh thần đi, đừng có giả chết với tôi!” Cục trưởng cao vốn đang đứng ở ngoài cửa rốt cuộc không nhìn được nữa, ông ta hét lên với mấy người trong phòng hội nghị, chỉ vào tôi rồi nói: “Mời Trương tiểu tiên sinh đến đây một chuyến cũng không dễ dàng, các cậu đừng làm cho tôi mất mặt!”
“Vâng!” Cục trưởng Cao vừa nói xong, bảy người kia yếu đuối đáp lại một tiếng nhưng cũng không thay đổi được bao nhiêu.
Đội trưởng Triển bất đắc dĩ, anh ta trừng mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó nhìn tôi nói: “Buổi tối nằm mơ nên thật sự có chút mệt mỏi.”
Tôi nhìn bảy người ưu tú của đội cảnh sát hình sự, thực sự không hiểu từ khi nào đại đội cảnh sát hình sự Hoài Hóa đã có những người này, thậm chí đến cả cục trưởng Cao và đội trưởng Triển đều bật đèn xanh cho bọn họ.
Tôi lấy từ trong ba lô ra một chiếc kim, nhân lúc bên cạnh không chú ý, tôi gỡ một tay đang chống cằm của anh ta ra, sau đó dùng cây kim đâm vào ngón trỏ của anh ta.
“Cô làm gì thế!” Người kia hét lên một tiếng, đau đến mức hít một ngụm khí lạnh.
Tôi phớt lờ anh ta, nắm lấy tay anh ta và vắt lấy máu bỏ vào trong bát sứ, sau đó nhìn chăm chú vào trong bát nước.
Đúng như dự đoán, khi giọt máu được nhỏ xuống, nó không có màu đỏ tươi như máu bình thường mà có màu đỏ sẫm như màu máu gà đông lai sau khi bỏ muối vào.
“Hả?” Đôi mắt của một người đàn ông nhỏ bé lập tức tỏa sáng, anh ta tự cắn vào tay chính mình rồi nhỏ máu vào trong bát.
Tôi nghe thấy tiếng giọt máu nhỏ xuống bát sứ, trong lúc đưa kim cho người bên cạnh, tôi nhìn tên đàn ông nhỏ bé đó nhỏ máu vào trong bát.
Mặc dù giọt máu từ ngón tay bị cắn rất lớn nhưng giọt máu đó đông lại chứ không tan ra rồi chìm xuống đáy bát, giống như một viên thạch nhỏ màu đỏ sẫm, lăn qua lăn lại hai lần dưới đáy bát nhưng không hề hòa tan trong nước.
“Chuyện gì đang xảy ra? Máu của chúng tôi bị làm sao vậy?” Tên đàn ông nhỏ bé đó lập tức đứng dậy và nhìn tôi đầy căng thẳng, anh ta chỉ vào giọt máu trong bát rồi hỏi: “Tại sao máu của chúng tôi lại đông thành như vậy?”
Cục trưởng Cao và đội trưởng Triển vội vàng tiến đến nhìn giọt máu trong bát, đối với những cảnh sát hình sự đã làm việc nhiều năm như hai người thì với những câu hỏi thông thường như thế này vẫn rất rõ ràng, sau khi nhìn xong, hai người liếc mắt nhìn nhau rồi không nói gì nữa.
Sau khi bảy người nhỏ máu vào bát xong, đúng thật là máu của năm người trong số họ là đậm đặc và đông lại nhất, tôi còn cố ý lấy thêm máu của đội trưởng Triển.
Máu của anh ta tuy không rằng không quá đậm nhưng nếu so với người bình thường thì đúng là đậm hơn một chút.
“Cô là ai?” Người đàn ông nhỏ bé đó nóng nảy, nhìn tôi rồi lớn tiếng hỏi: “Tại sao cô vừa nhìn thấy chúng tôi thì đã biết máu của chúng tôi sẽ như vậy?”
“Tôi là thầy thuốc Đông y!” Tôi buồn cười nhìn tên cảnh sát đang căng thẳng đến nỗi nóng nảy này, sau đó nói một vài câu từ trong sách: “Các anh mỗi ngày đều mộng tinh, chắc chắn thận đã bị thương nặng, cho nên máu mới đông đặc như vậy!”
“Cô đừng có nói cho có lệ!” Người bị tôi đâm phía trước lại nhỏ một ngọt máu vào bát, anh ta nhìn tôi nặng nề rồi nói: “Cô tên là Trương Dương, phải không?”
Không nghĩ tới những người đàn ông chỉ mới vào cục cảnh sát vài năm lại biết tôi là ai, tôi vì được biết đến mà cảm thấy lo sợ, vội gật đầu nói: “Tôi tên là Trương Dương, không biết quan trên có gì phân phó?”
Đội trưởng Triển vội mắng người kia: “Tiểu Hà, nói chuyện nhớ chú ý một chút, Trương tiểu tiên sinh là do tôi cố ý mời tới!”
“Trước kia tôi đã nghe nói về cô!” Tên Tiểu Hà kia kéo tay áo, sau đó nghiêm túc nói tiếp: “Tôi nghe bà Trần và Chu Lượng nhắc đến cô!”
Khi nghe thấy tên của bà Trần và Chu Lượng, tôi thật sự có chút giật mình, nhìn chàng trai hơi kiêu ngạo này thêm vài phần kính trọng.
Mấy năm trước đây, bà Trần đã hơn chín mươi tuổi, nếp nhăn ở trên mặt chen chúc, bà ấy nói giọng Hoài Hóa, những đứa trẻ bình thường đều không vui khi nghe bà ấy nói chuyện. Không ngờ rằng, vị cảnh sát tài giỏi mới tới cục cảnh sát hình sự này lại còn biết đến bà ấy.
Tôi gật đầu không nói gì, trong lòng thầm nghĩ, sau khi giải quyết xong chuyện của đội cảnh sát hình sự này thì đúng là nên phải trở về Du Thụ Loan để thăm bà Trần rồi.
“Thế bọn họ làm sao bây giờ?” Cục trưởng Cao có chút khó xử xoa tay, ông ta nhìn tôi cẩn thận hỏi: “Có cần phải kê đơn thuốc không?”
“Cái này ăn cũng vô dụng thôi, ăn rồi thì buổi tối vẫn mộng tinh như cũ, ngày hôm sau vẫn như vậy!” Tôi đưa tay bưng bát của Tiểu Hà đến trước mặt lắc qua lắc lại, sau đó lấy giọt máu đông ở bên trong ra đặt ở trên bàn, ngắm nghía một chút rồi nói: “Mọi người tự mình lấy những giọt máu đông ở trong bát lắc qua lắc lại đi, đợi lát nữa tôi sẽ vẽ bùa cho mọi người uống, bảo đảm buổi tối sẽ không nằm mơ nữa!”
“Uống nước bùa à?” Người đàn ông nhỏ bé mang mắt kính đó suýt nữa nhảy dựng lên khỏi ghế, anh ta chỉnh lại kính, nhìn cục trưởng Cao không thể tin được: “Cục trưởng Cao à, đây chính là thế kỷ 21 đó, thời đại này dùng khoa học rồi, ông còn muốn chúng tôi uống loại nước bùa không sạch sẽ này!”
Tôi liếc nhìn anh ta một cái, lấy từ trong ba lô ra vài tờ giấy màu vàng, sau đó lấy bút mực ra, cầm bút lông chỉ vào những người trong số họ và nói: “Muốn uống thì báo danh để tôi vẽ bùa, không muốn uống thì tôi cũng không miễn cưỡng, có thể đi bệnh viện mua ít thuốc ngủ để thử.”
“Tôi uống!” Tiểu Hà là người đầu tiên báo danh, hai mắt của anh ta nhìn tôi đầy tỏa sáng: “Tôi tin tưởng cô!”
Tôi nhìn tên cảnh sát này hình như rất tin tưởng vào tôi, tôi hít một hơi và tập trung vào cây bút, nhanh chóng vẽ một lá bùa cho anh ta uống.
Có anh ta dẫn đầu, ngoại trừ người đàn ông nhỏ bé kia ra, những người còn lại đều có thái độ nửa tin nửa ngờ uống nước bùa.
Nhưng tên đàn ông nhỏ bé họ Lưu kia dù thế nào cũng không chịu uống, anh ta nói thẳng ra là nước bùa của tôi không sạch sẽ.
Tôi cũng chẳng thèm để ý đến anh ta, đang định thu dọn đồ đạc để đi tới phòng vệ sinh trong văn phòng của cục trưởng Cao xem thì thấy hai chân của người đàn ông nhỏ bé đó giẫm đạp, sau đó nghiêng đầu về phía cái ghế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.