Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 334: Những chuyện mà Nguyên Linh nhìn thấy




Nguyên Linh cười càng lúc càng điên cuồng, Nguyên Thần Tịch lao tới muốn bóp cổ chết ông ta.
Tôi nhìn vào đôi mắt của Nguyên Linh, đột nhiên cả kinh, chỉ sợ rằng những gì Nguyên Linh nói lúc nãy là để chọc giận Nguyên Thần Tịch, để anh ta giết mình.
Không biết tại sao trong đầu tôi lại nhanh chóng lướt qua hình ảnh Liễu oa tử và Trọng Đồng Tử tự nguyện chịu chết cũng muốn để chúng tôi ở lại sông Âm, cùng với Tụ Âm châu ở trong tay của Ngụy Yến…
Cũng may tôi cách Nguyên Linh tương đối gần, nên vội vàng tiến lên ngăn Nguyên Thần Tịch lại, không ngờ tên nhóc này ra tay mạnh hơn bình thường, đập thẳng tôi vào tường rồi mới dừng lại được.
“Chị!” Tiểu Bạch hết hồn, chạy vụt qua kéo Nguyên Thần Tịch ra, dùng giọng trẻ con nói: “Ông ta muốn anh giết ông ta!”
Tôi xoa đầu Tiểu Bạch, nhìn Sư Công nói: “Sư công dùng Mê Hồn thuật đi!
“Một chút đạo hạnh của mấy người mà cũng muốn đối phó với tôi!” Nguyên Linh rất khinh thường chúng tôi, ánh mắt nhìn thẳng Đại Hồng nói: “Trừ cô ra, ở thế giới loài người này cho dù có là người mà bọn họ gọi là Đại La Kim Tiên đến thì cũng không làm gì được tôi!”
“Bởi vì cậu ta sao?” ánh mắt Đại Hồng âm trầm, liếc nhìn Nguyên Linh khẽ hừ một tiếng, “Vậy để tôi thử xem!”
Đại Hồng dồn sức tiến lên, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong mắt hiện lên ánh sáng đỏ nói với Nguyên Linh: “Nói một chút về chuyện mấy năm trước xem”
Tôi không ngờ Đại Hồng lại hỏi ra một câu hỏi như vậy, chưa kể đến việc tất cả mọi người đang ngỡ ngàng, nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của tôi.
Nguyên Linh thực sự bắt đầu chậm rãi kể chuyện, nếu như không phải cơ duyên xảo hợp bắt được Lão tiểu tử này, thì đoán rằng cả đời này chúng tôi chỉ có thể ngồi đoán.
Cùng với những gì mà Đại Hồng nói trước đây cũng không khác nhau mấy.
Tên này xuất thân từ Miêu Trại,  nhưng vì thân thể âm dương khó phân, người Miêu Trại coi sự tồn tại của ông ta như một vị thần (lúc đó Miêu Trại không biết nhiều về Si Vưu và Thần tộc, nhưng đối với những người Âm Dương lại cực kỳ tôn sùng).
Do đó, khi Đại Hồng từ Linh Giới tiến đến thế giới loài người nhờ vào Kiến Mộc, người đầu tiên cô ấy gặp là Nguyên Linh, bởi vì những phẩm chất đặc biệt giống như Thần tộc của Nguyên Linh đã khiến Đại Hồng rất tin tưởng ông ta, thậm chí còn nói cho ông ta biết mục đích thực sự của cô ấy, lúc đó còn sợ Nguyên Linh không đủ cường đại, tên ngốc Đại Hồng này còn nói cho Nguyên Linh nghe về truyền thuyết nuôi dưỡng Cổ Thần, tác dụng của Kiếm Mộc và những thứ khác nữa.
Chuyện tiếp theo chính là chuyện Lạc Hoa Động Nữ của người tộc Miêu, cũng chính là người mẹ đã tiến cung của Nguyên Thần Tịch, tình cờ trong Thái y viện có một thái y cũng tên là Nguyên Linh. Thực sự thì ông ta cũng thật xui xẻo, ông ta họ Nguyên, hơn nữa tên cũng tình cờ giống với Nguyên Linh. Nghe đâu là tên tự lại không giống, chỉ là sau đó Nguyên Linh cứ dùng tên của ông ta, cho nên khiến cho người ta quên mất tên ban đầu.
Mà Nguyên Linh chúng tôi gặp được ở trong Cổ động là thái y Nguyên Linh Nguyên thực sự của nhà họ Nguyên, không phải là người bị thay thế như chúng tôi đã nghĩ.
Nguyên Linh dùng tên của ông ta chỉ là để thao túng ở sau lưng, những chuyện cần bại lộ mặt mũi thì để Nguyên thái y đi làm.
Nữ quỷ đi theo chứng kiến hết thảy, Nguyên thái y dùng mọi cách tra tấn cô ấy, muốn dùng máu của ông ta lôi quan tài đá ra, không ngờ lại lôi ra được một cái mặt nạ dưới suối vàng.
Tuy Nguyên thái y không biết công dụng của chiếc mặt nạ, nhưng ông ta cũng biết rằng đó không phải là vật bình thường nên đã mang theo chiếc mặt nạ và chiếc hộp chứa nữ quỷ trở về nhà họ Nguyên, sau đó ông ta giả chết, mà nữ quỷ kia thì bị mổ bụng mà chết.
Nhưng ông ta không ngờ tới là giữa Đại Hồng và chiếc mặt nạ có một lực hút kỳ diệu, cô ấy cảm nhận được điều đó ngay khi chiếc mặt nạ xuất hiện, sau đó tìm người nhà họ Nguyên để thu hồi lại chiếc mặt nạ.
Nhưng không ngờ đây cũng là một ván cờ mà Nguyên Linh bày ra, ngay từ khi Đại Hồng ngăn cản Nguyên Linh vào cung mang cô gái Lạc Hoa Động Nữ ra ngoài để nuôi Cổ Thần, Nguyên Linh đã bắt đầu tìm cơ hội để ra tay với Đại Hồng, chỉ là ông ta không có cái khả năng đó.
Nhưng điều mà ông ta không ngờ tới là, người mà Đại Hồng đến từ linh giới để tìm cũng đã tìm thấy Miêu Trại, và cũng đến vì quan tài của Si Vưu, vì vậy cùng với Nguyên Linh không hẹn mà gặp.
Khi Đại Hồng vẫn còn đang lo lắng về sự sống chết của Nguyên Linh, Nguyên Linh đã nghĩ cách làm thế nào đề tính kế cô ấy. (Nguyên Linh nói đến đây thì cực kỳ đắc ý,  kể từng chi tiết hạ cổ Đại Hồng, có thể thấy được ông ta đối với chuyện này cực kỳ khắc sâu.)
Sau khi Đại Hồng bị hạ cổ, vì mối quan hệ của cô ấy với quan tài, chỉ cần có người bị chôn ở giữa quan tài, cô ấy sẽ không thể tỉnh lại, tất cả linh lực của cô ấy sẽ bị quan tài lấy đi.
Kể từ đó, họ đã dùng Nguyên Thần Tịch để làm các loại thử nghiệm nhưng không thành công, người Đại Hồng đang tìm kiếm dần dần bắt đầu thất vọng, có lúc ra ngoài là cả vài năm.
Kết quả chính là không ngừng dùng các loại cổ trên người Nguyên Thần Tịch, nhưng lại không có chút tiến triển nào. Sau hàng trăm năm, người đó và Nguyên Linh cảm thấy như vậy cũng không phải là cách, vì vậy bắt đầu nghĩ đến việc thử ngiệm nuôi dưỡng ra một Động Thần.
Người đó chính là mẹ tôi, bằng cách nào đó người đó đã tìm được bà La nhờ giúp đỡ, để bà ta làm chút chuyện, Nguyên Linh cũng không biết rõ ràng.
Nhưng từ Điền gia trại Nguyên Linh đã tìm thấy Điền Đại thu lúc đó đang rất thất vọng, sau đó bốn người họ bắt đầu lên kế hoạch. Không lâu sau đó, người đó bế mẹ tôi vừa tròn một tháng đi xuống sông Âm.
Ở trong đó, bọn họ đã dùng cổ thuật nuôi mẹ tôi cho đến khi bà mười sáu tuổi, cho đến khi bà có khả năng sinh đẻ, họ không thể chờ đợi thêm nữa nên đã dùng ** nhốt một mình bà trong quan tài.
Nhưng chuyện sau đó xảy ra lại là điều bọn họ không ngờ tới, bà La lại tung tin ra ngoài, dưới sự trợ giúp của sư công và sư phụ tôi, mẹ tôi đã trốn thoát ra ngoài. (Thật ra tôi nghĩ có nhiều thế lực từ các phe phái đứng sau việc này, nhưng tình hình lúc đó quá phức tạp nên mọi người chỉ nhìn thấy kết quả.)
Nhưng khi mẹ tôi trốn thoát, tất cả mọi người đều bị thương nặng, ngay cả Nguyên Linh giả cũng bị sư công tôi làm bị thương, đó là lý do tại sao ở Cổ động Nguyên Thần Tịch nói rằng Nguyên Linh đã bị thương.
Sau đó, khi chúng tôi ra khỏi Cổ động, Nguyên Linh cảm thấy rằng chuyện quan tài có liên quan đến chúng tôi, mà Nguyên Linh giả và Điền Đại Thu đều đã chết, vì vậy ông ta không tiện ra mặt.
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để cho phe phái Hình Thi sắp biến mất trên thế giới này tấn công tôi trước, sau đó dẫn Đại Hồng đến Hoài Hóa, muốn dựa vào cảm giác của cô ấy đối với Kiến Mộc và quan tài để tìm ra mọi người.
Nhưng người mà Đại Hồng muốn tìm kiếm lại liên lạc với Viên Uy, dường như lại bị Nguyên Linh làm rất nhiều chuyện.
Sau khi Viên Uy bắt được hết tất cả chúng tôi, Nguyên Linh vẫn muốn nuôi dưỡng chúng tôi thành Cổ Thần, nhưng bị người đó phản đối, vì vậy ông ta chỉ có thể sử dụng Hình Thi Nhất Phái để biến xác chết thành một vài đồ chơi giả mạo, hai người dần dần bắt đầu chia rẽ.
Ví dụ như, Nguyên Linh chỉ muốn nuôi một Cổ Thần để tộc Miêu phục hưng lại như thời xưa (thực ra, cá nhân tôi nghĩ rằng ông ta đang cố gắng trở thành một vị thần), nhưng người đó rất kỳ lạ, Nguyên Linh nói rằng ông ta cũng không hiểu người đó định làm cái gì. Cuối cùng, để Viên Uy chôn tất cả chúng tôi vào quan tài, thế nhưng lại để Vương Uyển Nhu, sư thúc và Tiểu Bạch đào tôi và Đại Hồng ra ngoài.
Mọi chuyện sau đó càng hỗn loạn hơn, Nguyên Linh càng nói càng mơ hồ, ông ta vì muốn che giấu thân phận của mình, đã nhiều lần cố gắng để Viên Sĩ Bình trở về, nhưng người đó đều không cho, hơn nữa còn để Viên Sĩ Bình đi Cổ Lâm chờ chúng tôi, thậm chí khi Liễu oa tử và Trọng Đồng Từ chết cũng vẫn phải dụ chúng tôi xuống.
Nguyên Linh không vui nên đã giả truyền ý chỉ để Viên Uy đi ngăn cản, khiến người đó cho rằng Viên Uy tự mình hành động, nên tương kế tựu kế loại trừ Viên Uy luôn.
Tôi nghe có vẻ rất lộn xộn, mấy chuyện sau đó chính là chuyện của giám đốc Lư ở Hoài Hóa.
Vốn dĩ lão đạo Diêu phải có máu tươi mới có thể duy trì lớp da đó, nhưng sau khi Hoài Hóa phát triển thì càng ngày càng khó ra tay, trước đây ông ta vẫn có thể hút máu Đại Hồng, nhưng hình như sau đó quan tài có ẩn dấu thứ đồ gì đó, máu của Đại Hồng càng ngày càng khó hút, ông ta chỉ có thể có tai mà như điếc, dùng nửa điệu vu thuật điêu khắc ra vài con búp bê, dạy một nữ đồ đệ lấy sắc dụ máu.
Đương nhiên, nếu ông chủ Lư có thể tự mình xây dựng ngân hàng máu thì càng tốt, nhưng không ngờ đồ đệ của Nguyên Linh lại có lòng tham không đáy, mà bà Lư cũng không phải là người chịu ngồi yên, khiến cho ông chủ Lư khi chết chỉ còn lại một tấm da, cuối cùng bị quỷ ám, Nguyên Linh chỉ có thể thở dài thiếu đi một kẻ cung cấp máu.
Nếu không với số tiền ít ỏi của nhà họ Lư, người đứng đầu Ngọc Hoàng cung làm sao có thể ra ngoài làm chuyện, phỏng chừng ngay cả một đệ tử trẻ tuổi của nội môn cũng phái đi không được.
Nhưng điều mà lão đạo Diêu không ngờ tới là bà Lư đã không dọn sạch ngân hàng máu đi mà giữ tất cả máu lại dùng để tắm rửa.
Tôi còn tưởng rằng mình nghe lầm, nhưng nhìn Trường Sinh, tôi mới thực sự hiểu bà Lư thật sự dùng máu để tắm rửa. Nghĩ đến hình dáng một người ngâm trong máu đỏ, chỉ cảm thấy toàn thân có chút nhớp nháp, vội tập trung tinh thần nghe Nguyên Linh nói đến đoạn sau.
Khi đó Nguyên Linh vẫn còn là người đứng đầu chính phái của Ngọc Hoàng cung, mặc dù biết chuyện này không dễ can thiệp, nhưng tình cờ may mắn gặp được giám đốc Lư  lúc đó đang có tâm trạng rất tồi tệ đến hoàn hương.
Cái này gọi là tự mình dâng đến cửa, nên dưới sự dụ dỗ của Nguyên Linh, giám đốc Lư bắt đầu tự mình nuôi dưỡng cổ và dần dần tuân theo mệnh lệnh của Nguyên Linh nuôi Thất Tinh Khuyển trong quan tài, đồng thời đưa âm rận vào cơ thể mẹ mình để thu hút âm dương hòa hợp.
Bụng tôi quặn thắt khi nghe thấy điều này, bà Lư ngay cả cháu trai của mình cũng không buông tha đã đủ khiến người ta kinh hãi, nhưng so với giám đốc Lư đến cả mẹ của mình cũng không tha, bà Lư dường như cũng thật đáng thương.
Nhưng không bao lâu sau người đó cũng biết chuyện, không biết đã lắp cái gì lên người giám đốc Lư, hơn nữa còn vẽ mấy phù hiệu kỳ quái lên hàng hiên của nhà họ Lư, giám đốc Lư vậy mà dần dần bắt đầu thay đổi.
Điều kỳ quái nhất là khi ông ta kích động thì trên đầu sẽ mọc sừng, rất giống với Si Vưu, lúc đầu Nguyên Linh chỉ coi giám đốc Lư như một công cụ, nhưng sau một thời gian dài thấy giám đốc Lư là người duy nhất biết bộ mặt thật của ông ta thì cũng sinh ra vài phần tình cảm nên muốn cứu ông ta, nhưng không ngờ chúng tôi quay trở lại, trong lúc khẩn trương đã cho giám đốc Lư lén trộm Đại Hồng đi.
Chuyện tiếp theo chúng tôi đều biết rồi, cỗ quan tài kia cũng bị người đó vận chuyển đến Ngọc Hoàng cung, xem ra phải đợi cô nàng mập ở trong đó tỉnh lại, bọn họ sẽ dùng máu của chó ba đầu và máu của cô nàng mập để làm chút chuyện, nhưng tất cả đều bị chúng tôi phá hủy.
Về phần Nguyên Thần Tịch, anh ta thậm chí còn không biết gì.
Nguyên Linh từ đầu đến cuối đều dùng “người đó” hoặc “người mà cô ấy đang tìm kiếm” để thay thế cho cộng sự kia của mình, dường như ông ta chưa bao giờ nghe tên cũng như chưa từng nhìn thấy bộ mặt thật của người đó?
Tôi cảm thấy kỳ lạ và muốn hỏi Nguyên Linh, thì cô nàng mập phồng má bắt đầu bất mãn
“Tại sao lại là máu của tôi?” cô nàng mập cố nén chờ cho đến khi Nguyên Linh nói xong, mới rất bất mãn nói: “Máu Trương Dương không phải càng thích hợp hơn sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.