Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 333: Kẻ đứng sau




Nhìn gương mặt đó mà tôi ngày càng thấy nơi này kỳ quái đến lạ, bèn liếc Trường Sinh: “Có thể người ta cố tình chạm khắc cho nó cũ đi!”
Tôi vừa nói xong thì nghe thấy Vương Uyển Nhu trầm giọng nói: “Không thể nào. Thạch tinh khó có thể hình thành trong ngày một ngày hai được, mà nắp quan tài có thạch tinh bên trong lại càng không thể bị người khác tùy tiện chạm khắc.”
Nhắc đến đây tôi mới vỡ lẽ, tôi chợt cúi đầu nhìn chiếc quan tài thì thấy thạch tinh đang di chuyển xung quanh bốn vách tường, song dường như lại bị thứ gì đó khống chế nên không dám đi về phía nắp quan tài. 
“Cạch! Rắc… Ầm!”
Đột nhiên trong động vang lên một tiếng động lớn, sau đấy là một tràng cát bụi bay mù mịt khiến mọi người hoảng hốt, nhưng Kiến Mộc đã nhanh chóng bay ra khỏi đống vụn đá rồi đáp xuống nắp quan tài đá trước mặt chúng tôi.
Những thạch tinh vốn dĩ đang xoay chuyển quanh bốn vách tường quan tài đá lập tức bị hút lại phía nắp quan tài, chẳng mấy chốc đã che kín bức tranh được khắc họa.
Khoảnh khắc đó tôi cảm thấy lòng mình như vụt mất thứ gì đó, tôi vươn tay muốn rút cánh tay nhỏ xíu của Kiến Mộc ra, nhưng vừa giơ lên liền bị một bàn tay nóng rực nắm lấy: “Buông tay ra!”
“Trương Dương!” Vương Uyển Nhu cũng khẽ quát tôi, sau đó dùng lực kéo tôi lùi về hai bước: “Chỉ là trùng hợp thôi, người đó không thể nào là cô!”
Thật ra tôi cũng tự hiểu người đó không thể nào là mình, riêng việc năm ngàn năm, từ lịch sử phát triển của loài người mà nói, chủ nhân gương mặt kia cũng không thể nào là tôi được!
“Em gái Dương, các con sao rồi?” Sư thúc phía trên động lo lắng hô to.
Tôi nhìn thoáng qua bốn nắp quan tài đá, với tốc độ của Kiến Mộc chỉ sợ phải mất thêm lúc nữa mới xong. Hơn nữa Kiến Mộc hấp thụ những thạch tinh này xong sẽ lớn hơn chút, đến lúc đó một đoạn nhánh nhỏ của Cổ Thần trên này chưa chắc sẽ quay trở lại với chúng tôi.
Nhưng dù sao có thể giải quyết quan tài đá luôn gây bất an cho chúng tôi cũng đủ khiến mọi sự ngổn ngang trong lòng tôi vơi bớt, tôi ngẩng đầu nhìn sư thúc và Tiểu Bạch, cất tiếng trả lời: “Con lên đây!”
Khi tôi ngoảnh lại thì bức tranh bỗng từ từ xuất hiện vết nứt, gốc rễ của Kiến Mộc ngày càng đâm sâu hơn rồi.
“Đi thôi!” Trường Sinh vươn tay đỡ tôi cho sư thúc.
Đại Hồng bên trên vẫn đang lột da Nguyên Linh, đầu bếp Ngụy đứng cạnh nhận da cũng dần chết lặng, nhưng Đại Hồng cứ lột một mảng thì ông ta lại cầm một mảng, rất có phong thái của “Phụ xướng phu tùy.”
“Trương tiểu tiên sinh?” Tôi vừa trèo lên còn chưa kịp đứng vững, một đệ tử nội môn trong Ngọc Hoàng cung đã cẩn thận hỏi tôi: “Đây là chưởng đạo Diêu ạ?”
Tôi liếc Nguyên Linh đang bị Đại Hồng lột da không ngừng, không biết ông ta đóng giả làm lão đạo Diêu ngay từ đầu hay giữa chừng mới đổi, nhưng danh tiếng và sự tin cậy của Ngọc Hoàng cung cũng không thể phủ nhận được. Đệ tử Ngọc Hoàng cung lo lắng như vậy, đoán chắc bình thường chỗ đứng của lão đạo Diêu trong lòng bọn họ không thấp chút nào.
Tôi nhìn anh ta rồi buồn phiền gật đầu: “Đạo trưởng Diêu bị tên yêu nghiệt này nuốt chửng rồi, anh có thể thấy tấm da bị lột đầu tiên chính là của ông ấy.”
“Tên ác nhân này từ nơi nào tới?” Một số đệ tử nội môn của Ngọc Hoàng cung đang canh giữ bên ngoài chịu đựng cơn buồn nôn, rất tức giận rút kiếm nắm chặt tay nhìn tôi: “Tại sao có thể nuốt được chưởng đạo rồi biến ông ấy thành da chứ?”
Tôi nhìn Đại Hồng như phát điên lột da Nguyên Linh mà ông ta không chút phản ứng, đành lắc đầu tỏ vẻ áy náy với những đệ tử Ngọc Hoàng cung đó: “Tôi cũng không rõ lắm!”
Những đệ tử nội môn kia hẵng còn muốn hỏi tiếp, song tôi sợ nói nữa sẽ thành nói dại, bèn vội đi qua xem đống da người dưới chân đầu bếp Ngụy, nôn nao hỏi: “Hay là để mang về rồi lại từ từ xé tiếp? Bây giờ xé nhiều như vậy sợ mệt!”
Tôn chỉ của đầu bếp Ngụy là ưu tiên Đại Hồng lên hàng đầu, nếu tôi nói chúng tôi không nhìn nổi nữa, đầu bếp Ngụy sẽ mặc kệ, song nếu nói là Đại Hồng không chịu được thì chắc chắn ông ấy sẽ lo sốt vó. 
Quả nhiên tôi vừa dứt lời, đầu bếp Ngụy liền đảo mắt như nghĩ đến điều gì, vội ném tấm da người mà Đại Hồng vừa lột lên chồng bên cạnh, nói với cô ấy: “Chúng ta về rồi lột tiếp nhé!”
“Hử?” Đại Hồng quay đầu nhìn đầu bếp Ngụy, giọng nói mang theo nghi vấn, song vệt đỏ trong mắt dần phai nhạt.
“Trói!” Nhân lúc Đại Hồng vừa thu tay, tôi lập tức lấy Khổn Tiên thằng trói chặt Nguyên Linh, sau đó quay sang sư công đang nhàn nhã thưởng trà xin lấy một tấm Trói Linh phù dán lên trên, lúc đó mới yên tâm để Vương Uyển Nhu thu Nguyên Linh vào trong quạt giấy.
Chúng tôi phải tìm một nơi an toàn chút để có thời gian hỏi thăm Lão tiểu tử, ít nhất phải biết được chuyện Nguyên Linh trong Cổ động là như thế nào.
Nguyên Thần Tịch vẫn đang nằm bất động dưới đất, không biết tên nhóc này tự trèo ra khỏi quan tài hay có người khiêng ra nữa, sao mà bị thương nặng đến vậy chứ?
Ai tự đi được thì đi bằng ô tô, còn ai không đi được thì để Vương Uyển Nhu hút vào quạt giấy. Bây giờ chúng tôi không dám quay về nhà họ Đinh, tuy nhiên hai chủ nhân của nhà họ Nguyên lại đang ở trong tay chúng tôi, cứ thế chúng tôi cứ hiên ngang đi vào nhà họ thôi.
Đầu óc tôi cứ suy nghĩ miên man về bức tranh trên nắp quan tài, thậm chí lúc sư thúc giao phó việc trong động cho đệ tử Ngọc Hoàng cung xử lý tôi cũng chẳng nghe được bao nhiêu.
Đến khi lên xe, Trường Sinh cầm cây Kiến Mộc đã lớn hơn chút ra, ngắt vài lá cây định đút cho Nguyên Thần Tịch ăn tôi mới tỉnh táo lại.
Kiến Mộc ít nhất đã mọc ra lá rồi, những người trong chúng tôi bị quan tài đá ảnh hưởng bây giờ cũng không sao nữa.
Cô nàng mập vẫn chưa tỉnh hẳn, cứ liên tục hỏi về mấy chuyện xảy ra trong năm năm mà cô ấy ngủ say. Tôi ngại kể nên chỉ nói ra một số chuyện cho cô ấy nghe, tôi nói ẩn ý về chuyện nhà sàn của Miêu y ở Điền gia trại bị Liễu oa tử sửa lại rồi, không dám nói Cổ Lâm và Cổ động không còn nữa.
Đến nhà họ Nguyên, Vương Uyển Nhu liền thả Nguyên Thần Tịch ra để Trường Sinh đút anh ta hai chồi non của Kiến Mộc.
“Thả Nguyên Linh ra!” Trên mặt Đại Hồng còn đeo nguyên mặt nạ hình Si Vưu bắt đầu nổi quạu, nhìn Vương Uyển Nhu ngoắc tay một cái: “Bổn tôn phải hỏi hắn cho ra nhẽ!”
Mẹ kiếp!
Đại Hồng bây giờ nào còn dáng vẻ ngu ngơ vô hại lúc trước, ngay cả Vương Uyển Nhu cũng không dám nhiều lời, lập tức thả Nguyên Linh ra xem Đại Hồng định làm gì.
Trường Sinh mau chóng ôm đầu tôi quay sang một bên, xem chừng cậu ấy cũng cùng suy nghĩ với tôi, khả năng Đại Hồng lại chuẩn bị bắt đầu công trình lột da của cô ấy rồi.
Đại Hồng bất ngờ tháo mặt nạ xuống, xoa tay một chút chiếc mặt nạ liền biến mất, trên người chỉ chừa lại các dấu hiệu hình mắt khá giống với con mắt trên tấm thủy tinh đằng xa kia của nhà họ Nguyên.
Mặt nạ vừa được Đại Hồng tháo xuống, Nguyên Linh lập tức tỉnh lại, nhìn thấy trên người Đại Hồng đầy con mắt thì không khỏi hoảng sợ: “Không thể! Không thể nào!”
“Có gì mà không thể!” Đại Hồng cười ha hả, ngẩng đầu nhìn ánh mắt trên thủy tinh vĩnh viễn không đổi màu của nhà họ Nguyên rồi nói: “Chẳng lẽ ông cho rằng tôi dạy ông chiêu này mà lại không đề phòng ư?”
Tôi cũng tò mò nhìn những con mắt trên tấm kính thủy tinh của nhà họ Nguyên, từ ngày đầu theo Nguyên Thần Tịch vào nhà họ tôi vẫn luôn thắc mắc những con mắt này dùng để làm gì.
Nghe ông cụ nhà họ Nguyên nói những con mắt đó là do đời trước kể rằng chúng có khả năng trừ tà, nhưng thật ra là để tránh nữ quỷ, cũng chính là mẹ của Nguyên Thần Tịch.
Nguyên Linh nghe Đại Hồng cười hả hê thì tỏ ra rất tức giận, cất giọng the thé chỉ vào Đại Hồng mà mắng: “Ban đầu chính bà dạy tôi cách trừ tà, khoe đây là trận pháp trừ ma cao nhất ở Linh giới các người, nhưng bà lại chưa bao giờ kể mình là tu la cả!
Tu la?
Tôi nghe vậy thì sửng sốt, vội quay lại nhìn sư công và Vương Uyển Nhu, hai người họ là lớn tuổi nhất, chắc hẳn đã nghe nhiều về những tin đồn của tu la và Linh giới hơn chúng tôi.
Song tôi lại thất vọng vì thấy sự giật mình trên gương mặt sư công và Vương Uyển Nhu, hai người họ không ngừng nhìn chăm chú vào Đại Hồng, như thể muốn soi ra cái bóng của tu la trên người cô ấy.
Ngay lần đầu tiên thấy quan tài đá tôi đã nghe Tịnh Trần hỏi tôi có biết Atula không, khi đó tôi liền tìm tất cả các ghi chép có liên quan tới Atula trong sách của sư phụ, vốn tưởng rằng đây chỉ là truyền thuyết hoặc là một thần thoại trong Phật giáo mà thôi, không hề nghĩ tới sẽ có một ngày có một nữ tu la đứng trước mặt tôi.
Càng khủng khiếp hơn chính là trước khi Đại Hồng tỉnh lại, tôi còn mấy lần trêu chọc cô ấy như một đứa trẻ.
Nhưng tôi nhớ lại lúc chiếc mặt nạ lộ ra Đại Hồng cũng không có sức chống cự, ngất xỉu giống chúng tôi thì phải?
“Ông nói thẳng đi, hắn đâu rồi?” Đại Hồng lớn tiếng hỏi, không để tâm tới Nguyên Linh còn đang hãi hùng.
“Hắn? Hắn là kẻ nào?” Đầu bếp Ngụy đứng cạnh không còn bình tĩnh nữa, kéo Đại Hồng qua rồi quát: “Em mau nói rõ cho anh, hắn là ai?”
Tôi cũng hết hồn, chuyện càng lúc càng rắc rối rồi đây, tất cả chúng tôi đều đã quên ở đây còn một vị đang theo đuổi vợ.
“Anh tránh ra trước đi!” Đại Hồng không kiên nhẫn đẩy tay đầu bếp Ngụy, hằn học nhìn Nguyên Linh hỏi: “Ông dám hạ độc khiến tôi hôn mê nhất định là do hắn sai bảo đúng không? Bây giờ hắn đang ở đâu?”
“Trốn mất rồi!” Nguyên Thần Tịch đỡ đầu, nặng nề nhìn Nguyên Linh: “Nguyên Linh ông còn sống!”
“Ha! Ha!” Giọng nói của Nguyên Linh lúc này biến hóa nửa nam nửa nữ, tự chỉ vào mình nói: “Có phải mày tự hào lắm không, mày vốn đã nuốt chửng tao ở Cổ động rồi nhưng lại không ngờ đó vốn không phải là tao!”
“Chính tao đã hành hạ mẹ mày để tăng sự oán hận của mày, cũng là tao âm thầm xúi giục nhà họ Nguyên mổ bụng mẹ mày để bà ta phải chết, cũng chính tao gieo Nhục Cổ, vảy rồng, cây cổ vào người mày để cho mày người không ra người, cổ không ra cổ! Nhưng từ đầu tới cuối mày còn chưa một lần được diện kiến tao!” Nói đến đây, Nguyên Linh tỏ ra rất đắc ý nhìn chúng tôi.
Tôi càng nghe càng mông lung, Nguyên Linh mà Nguyên Thần Tịch và nữ quỷ nhìn thấy từ trước tới nay không giống thế này, nhưng bây giờ ông ta lại nói mình mới là Nguyên Linh, vậy người còn lại là ai?
Còn người mà Đại Hồng đang tìm, người mà cả hai lần Nguyên Thần Tịch đều nói đã trốn thoát đến cùng là kẻ nào?
Rốt cuộc hắn đóng vai trò gì trong những chuyện này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.