Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 305: Tà vật đi qua cửa quen thuộc




Tôi không ngờ người đầu tiên nhận ra tôi lại là Chu Lượng chứ không phải Chu Tiêu, tôi cười với bạn học này: “Chu Lượng, đã lâu không gặp!”
“Cô là Trương Dương?” Tổng giám đốc Lư đột nhiên kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tôi, giống như nhìn một người chết.
Tôi nhìn sắc mặt của anh ta chợt nghĩ đến vừa rồi Chu Lương có nhắc tới con búp bê cỏ trong phòng khách, trong lòng trầm xuống, đến giờ mới qua bao lâu đã giàu có, xem ra tổng giám đốc Lưu này cũng không phải loại tốt lành gì!
“Tôi mặc kệ cô là ai, mau buông Mao Phán ra!” Thanh niên bị đẩy ngã trên mặt đất thấy tôi đi ra thì sửng sốt, sau đó nhìn ra tôi là con gái, sắc mặt lại trầm xuống, vươn tay ra muốn đẩy đầu bếp Ngụy.
Tổng giám đốc Lư phản ứng ngay lập tức, một chân đá anh ta ngã xuống đất nói: “Cô Trương chính là đệ tử thân truyền của thầy Hắc, là cháu của ông Đinh!”
Tôi nhìn tổng giám đốc Lư lật mặt nhanh như vậy, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì vị tổng giám đốc Lư trước mặt bây giờ chính là con trai của ông Lư năm đó bị bức tượng mặt mũi hung tợn hút khô đi?
Như vậy theo như Chu Lượng đã nói “Ngay cả thím cũng không buông tha” thì “thím” ở đây chính là mẹ ruột của tổng giám đốc Lư này?
Lúc đó lời nói của  Chu Lương còn tính là dễ nghe, tôi nghe ý tứ của sư thúc dường như chị dâu của nhà họ Lư phóng túng, khắp nơi quyến rũ đàn ông, sau đó ban ngày ban mặt bị bắt được ở trong vườn mới không chịu nổi mà nhảy lầu, không phải thanh niên này không buông tha thím anh ta, vậy mà vị giám đốc Lư này còn có mặt mũi đứng ở đây.
“Dương muội tử, mau dùng Định Hồn phù!”  đầu bếp Ngụy liên tục rút chiếc lá thông từ đầu ngón tay ra đâm vào huyệt đạo trên người phụ nữ, còn không quên gọi đứa culi này là tôi.
Tôi nhẹ nhàng cười với tổng giám đốc Lưu, xoay người lại lấy ra lá bùa Định Hồn phù ra bay thẳng dán lên trên trán của người phụ nữ kêu Mao Phán, sau đó nói với Chu Lượng: “Đến phòng khách lấy một chén nước tới!”
“Được!” Chu Lương liếc nhìn tôi một cái, lập tức cúi người đi lấy nước.
“Vậy cô mau tới giữ tay chân của cô ta!” Đầu bếp Ngụy lại bắt đầu không chút khách sáo sai xử tôi, ông ấy đặt mông ngồi xuống đất nhường ra một chỗ cho tôi.
Người thanh niên đang nửa quỳ trên mặt đất cuối cùng cũng tỉnh táo lại, biết được đầu bếp Ngụy đang cứu vợ anh ta, vui vẻ đến nghiêng người về phía trước nói: “Tôi đến! Tôi đến!”
“Cậu giữ không được!” Đầu bếp Ngụy ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, kim châm ở đầu ngón tay mang theo hương thơm của cây tùng nồng đậm, suýt chút nữa biến Mao Phán thành con nhím.
Người thanh niên liếc nhìn tôi, xắn tay áo lên, cực kỳ kích động nói: “Sức lực của tôi lớn, tôi có thể làm được!”
Tôi nhìn thấy anh ta có thành ý như vậy, vốn định vươn tay ra thì thu hồi về, dù sao tôi giữ cũng không giữ được bao nhiêu, đợi lát nữa Chu Lượng lấy nước tới, tôi còn phải hóa phù đây.
“Dương Dương!” Tên mập Chu Tiêu chết tiệt này giờ mới hồi phục tinh thần, trên mặt mừng rỡ như thể trúng vé số, chạy tới chỗ tôi nói: “Cô đã trở lại rồi à? Sao không gọi điện cho tôi?”
“Tối nay mới trở về!” Tôi cười với ông ta, trước kia người mập mạp này vẫn chăm sóc tôi rất tốt.
“Dương muội tử!” Đầu bếp Ngụy thấy tôi không làm việc, ngẩng đầu coi khinh nhìn thanh niên kia: “Cậu xác định cậu có thể?”
Người thanh niên kia dùng sức gật đầu, vươn tay ra giữ hai tay của Mao Phán, nhìn tổng giám đốc Lư nói: “Anh họ, giúp tôi chữ chân Mao Phán!”
Tổng giám đốc Lư liếc nhìn tôi một cái, bất đắc dĩ tiến lên hai bước, vươn tay ra ấn chân của Mao Phán, vài lần cố gắng bình tĩnh đối mặt với đầu bếp Ngụy.
Anh ta nói: “Mời ngài động thủ!”
“Vậy mấy người giữ cho chặt!” Đầu bếp Ngụy gật đầu, mười ngón tay đột nhiên mở ra, mười chiếc lá thông đột nhiên đâm vào các huyệt đạo khác nhau trên người Mao Phán.
“A!”
Mao Phán vốn dĩ đang nằm trên mặt đất không có chút huyết sắc nào chợt hét lên, chân tay co giật dữ dội.
“Mao Phán!” Thanh niên hét lớn một miếng, lại bị Mao Phán dùng tay ném ra xa.
“Phốc!” 
Tổng giám đốc Lư cũng không chịu nổi bị Mao Phán nâng cao chân lên đá mạnh, cúi đầu nhìn thì miệng anh ta toàn máu, may mắn là anh ta bảo vệ bản thân tốt, kéo tay áo lên lau, phi một tiếng phun một ngụm máu ra.
“Chuyện này…” Chu Tiêu không ngờ sức lực của Mao Phán lại lớn như vậy, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Người phụ nữ này mạnh mẽ như vậy mà tổng giám đốc Lư vẫn dám đi ra ngoài làm chuyện xằng bậy!”
Tôi không dám nói cho ông ta biết đây là hậu quả của đầu bếp Ngụy châm, cho dù trước kia cô Mao Phán này tay trói gà không chặt, với mười châm này của đầu bếp Ngụy, tuy nói không có sức lực rời núi nhưng dăm ba cái gánh nặng ba năm trăm cân vẫn làm được.
Mấy châm vừa rồi của ông ấy đều là châm vào huyệt đạo bí ẩn k1ch thích bản năng của con người, nhưng đây chỉ là biện pháp kéo dài mạng sống cho cô ta thôi, rút ra chút sinh lực của cô ta làm cô ta kéo dài sinh mệnh thêm, có thể sống hay không còn tùy thuộc vào anh ta có biện pháp nào khác không!
“Được sao?” Tôi bước tới nhìn Mao Phán, giống như trên mặt cô ta từ từ có huyết sắc, tò mò mò nhìn đầu bếp Ngụy hỏi.
“Hứ!” Đầu bếp Ngụy xì một tiếng khinh miệt, thu lại những lá thông nói: “Tôi đã nói với cô là hai người bọn họ không thể làm được, vừa rồi nếu không phải tôi nhanh chóng châm cứu thì đã châm cứu trượt rồi!”
Tôi nhìn khóe miệng còn chảy máu của tổng giám đốc Lư, nhìn về phía đầu bếp Ngụy gật đầu: “Lát nữa tôi sẽ dùng nước bùa ổn định linh hồn của cô ta, ông suy nghĩ cách khác đi!”
“Nghĩ cách nào có dễ!” Đầu bếp Ngụy vươn tay ra về phía tôi, ý bảo tôi đốt lá thông trong tay ông ấy, chớp mắt nói với tôi: “Cô ta bị người đàn ông làm hại, tôi có thể cứu người sống được chứ không phải có thể cứu người chết!”
Tôi thấy đầu bếp Ngụy giống như có mấy lời không muốn nói ra, chỉ đành thở dài thườn thượt nhìn Mao Phán không có thuốc nào cứu nổi.
Trong lòng tôi quặn thắt, không ngờ tới đầu bếp Ngụy là người thành thật như vậy, lời này cũng sẽ nói ra.
“Khụ! Khụ!” Mao Phán ở trên mặt đất được Chu Tiêu và giám đốc Lư đỡ lên, ho khan mấy tiếng, khạc ra một cục đờm đặc, hai mắt chờ mong nhìn đầu bếp Ngụy, há miệng th ở dốc nhưng vẫn không nói ra lời!
“Thần y! Xin ông hãy cứu Mao Phán!” Lúc này quản lý Lư không còn nghi ngờ gì nữa, ôm lấy chân đầu bếp Ngụy nói: “Dù cho có phải bán nhà bán xe, đập nồi bán sắt tôi cũng làm!”
“Nước tới rồi!” Lúc này Chu Lương đứng ở sau lưng tôi lạnh lùng nói.
Tôi nhận nước, liếc nhìn đầu bếp Ngụy một cái rồi hóa một lá bùa vào ly nước, sau đó đưa cho quản lý Lư để anh ta giúp Mao Phán uống.
“Đây chính là thứ tốt, cô Trương hóa phù có thể cứu mạng đấy!” Đoán chừng đến bây giờ Chu Tiêu vẫn còn nhớ chén nước giấy mùi hôi mà ông ấy uống ở dưới cây thụ trước kia, giờ ông ấy coi như đã có kiến thức mà chỉ dạy lại cho quản lý Lư.
“Tôi cũng biết về hiệu quả nước bùa của cô Trương!” Lúc này tổng giám đốc Lư nhìn tôi với vẻ mặt ủ rũ, đưa tay về phía tôi nói: “Chỉ là không ngờ tới, mấy năm không gặp mà cô Trương đã lớn lên duyên dáng yêu kiều thế này!”
Tôi nhìn tổng giám đốc Lư đưa tay lại đây, tôi cười cười búng năm ngón tay phải của mình, hai mắt lại dán chặt vào đầu móng tay của anh ta.
Tổng giám đốc Lư xuất thân phú quý, nghe nói sau khi chết ông Lư để lại rất nhiều tài sản, riêng tiền mặt cũng ít nhất 7 con số, còn có nhà và đất.
Cho nên ngón tay vị giám đốc Lư này rất sạch sẽ và thon dài, móng tay cũng được cắt tỉa cẩn thận, móng tay trong và sáng bóng, nhưng càng như vậy thì vệt xanh đen dưới móng tay của anh ta càng lộ rõ, đó là dấu hiệu của tà vật đến gần người.
Tôi thở dài trong lòng, thế gian này thật sự là loạn rồi, hay là những thứ tà vật này cũng thích đi qua cánh cửa quen thuộc?
Trong nhà họ Lư có một bức tượng mặt mũi dữ tợn, cho nên những thứ không tốt khác cũng tìm tới?
“Nếu người đã được cứu, tổng giám đốc Lư vẫn nhanh đưa vợ chồng quản lý Lư đi bệnh viện đi! Miễn cho nửa đêm đợi bệnh viện phát thông báo cấp cứu rồi lại ôm người tới bệnh viện!” Chu Lượng đột nhiên từ bên cạnh đi tới, đẩy bàn tay đang giơ ra của giám đốc Lư về phía tôi nói.
Tôi nhìn vẻ mặt tức giận của Chu Lượng, đột nhiên cảm thấy anh chàng phú nhị đại từng bị 258 vạn lôi kéo khi đi học cũng không còn chán ghét như vậy nữa, cười với cậu ta: “Đã lâu không gặp bạn học cũ, đợi lát nữa uống chén trà rồi đi!”
Thật ra mục đích tôi giữ Chu Lượng lại uống trà là để hỏi thăm chuyện nhà họ Lư, từ những lời vừa rồi mà cậu ta nói, giống như rất quen thuộc với nhà họ Lư, lại còn chướng mắt với hành vi của tổng giám đốc Lư, nói không chừng có thể hỏi ra điều gì đó từ miệng cậu ta.
Chu Lượng ngơ ngác ngẩng đầu nhìn tôi, mở miệng hồi lâu không đáp, Chu Tiêu ở một bên đẩy mạnh cậu ta một cái thì cậu ta mới gật đầu không nói gì.
“Cô Trương!” Lúc này quản lý Lư biết rằng có cầu xin đầu bếp Ngụy cũng vô ích, vội xoay sang tôi nói: “Vừa rồi vị thần y này nói Mao Phán vô phương cứu chữa, cô nghĩ cách giúp tôi với!”
Tôi liếc nhìn đầu bếp Ngụy đang cúi đầu thở dài, thầm mắng người này không phúc hậu, xem ra tôi đóng vai ác là chuyện đã định rồi, tôi cười nói với quản lý Lư: “Mỗi người đều có số mệnh của mình, anh vẫn là đưa cô Mao đi bệnh viện trước đi, dù sao đây cũng là thế kỷ 21 rồi đúng không?”
“Nhưng bệnh viện nói không tìm ra nguyên nhân.” Giọng nói của quản lý Lư đột nhiên cao lên, gắt gao ôm Mao Phán nói:  “Tôi biết là tôi đã hại cô ấy, nhưng tôi có chết cũng không sao, Mao Phán cô ấy…”
“Mặc kệ nói như thế nào, bây giờ anh vẫn nên đưa cô ấy đi bệnh viện đi!” Tôi trừng mắt nhìn quản lý Lư, sau đó kéo đầu bếp Ngụy đi về phía biệt thự.
Tiến đón là Chu Lượng và Chu tiêu cùng nhau đi tới, xem ra đêm nay lại không thể ngủ.
Khi tôi đi ngang qua tổng giám đốc Lư, tôi cố ý cụp mắt xuống nhìn anh ta chăm chú.
Lại thấy người anh ta có gì đó không ổn, trong tay có một cổ nhàn nhạt cảm giác làm người khác không thoải mái nhưng lại không thể nói rõ là cái gì.
“Cô cũng cảm nhận được?” Đầu bếp Ngụy cúi đầu nhỏ giọng nói: “Hai người nhà họ Lư đều không phải người tốt! Đáng tiếc cho cô gái kia, sinh khí bị hút cạn!”
“Ngốc sẽ nói!” Tôi liếc mắt nhìn đầu bếp Ngụy một cái rồi tiếp tục đi về phía trước.
Tôi không quan tâm tổng giám đốc Lư có đi hay không, giám đốc Đinh có thể cho họ vào mà không gây ra tiếng động nào, nhất định đã có sự sắp xếp, tôi không nghĩ mấy năm nay ngốc tại nhà họ Đinh chỉ có bảo mẫu mà không có những người khác.
Ở trong phòng khách ngồi xuống, tôi không để cho cha con nhà họ Chu rót nước, dứt khoát nói: “Chuyện nhà họ Lư là thế nào? Tại sao bệnh viện không thể cứu được vợ của quản lý Lư?”
“Hừ!” Chu Lượng ngồi xuống ghế sô pha, cười lạnh nói: “Loại người này còn không bằng súc sinh, sống cũng chỉ hại người mà thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.