Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 304: Chuyện xấu của nhà giàu




Buổi tối tôi xuống bếp lao động vất vả, làm được mấy món ăn. Cũng may lúc nhỏ tôi đi theo sư phụ ở vịnh Du Thụ đã làm quen, tay nghề còn chưa giảm sút, nếu không thì đúng thật đã bị cười nhạo rồi. 
Cơm nước xong xuôi, sư thúc lôi kéo Trường Sinh chẳng biết là đi đâu. Còn bà Đinh thì kéo tôi lại nói một thôi một hồi. Tuy rằng trong lòng tôi rất vui vẻ khi được gặp lại bà lão hiền lành này nhưng tôi lại càng canh cánh chuyện Đại Hồng và đầu bếp Ngụy trai đơn gái chiếc ở bên nhau hơn. Cuối cùng tôi đành phải giả vờ ngáp ngắn ngáp dài mới thoát thân được. 
Tôi được bà Đinh đưa đến phòng ngủ như đứa trẻ ba tuổi. Chân trước bà ấy vừa rời khỏi, chân sau tôi đã chạy về nhà sau.
Tôi vào phòng Đại Hồng, chỉ thấy đầu bếp Ngụy mặt mày âu sầu nhìn chằm chằm cô ấy, còn Trường Sinh và sư thúc thì không thấy bóng dáng.
“Sao thế?” Tôi bước nhanh qua hỏi thăm đầu bếp Ngụy. Nếu ông ấy có thể giúp Đại Hồng tỉnh lại thì chúng tôi sẽ dễ dàng tìm ra những người khác hơn nhiều. Chí ít cảm giác của Đại Hồng đối với quan tài đá và Kiến Mộc đều mạnh hơn chúng tôi nhiều.
Đầu bếp Ngụy đau khổ lắc đầu, nói với tôi: “Linh lực trong người cô ấy dồi dào, thân thể cũng không có gì bất thường, nhưng cô ấy lại không thể tỉnh lại. Tôi cũng chẳng biết là tại sao.”
Tôi nghe mà sững sờ. Nếu linh lực của Đại Hồng không đủ thì chúng tôi có thể nghĩ cách, nhưng bây giờ hết thảy đều bình thường mà cô ấy lại bất tỉnh. Tình huống khác với khi bà Đinh bị mất hồn, chí ít tôi không thể nhìn ra linh hồn của Đại Hồng có còn ở đây không.
“Hay là tôi đưa cô ấy về thôn Đại Tùng xem thử?” đầu bếp Ngụy gãi đầu, khuôn mặt bóng loáng hiện vẻ đánh liều.
Tôi vội vàng xua tay, ý bảo ông ấy đừng nên căng thẳng.
Hài hước thật! Lúc ra khỏi thôn Đại Tùng mấy cậu thiếu niên thấy ông ta đã tưởng ma quỷ hiện hồn. Giờ ông ấy lại quay về, người ta còn không cho rằng ông ấy là xác chết sống lại à!
“Thế thì phải làm sao bây giờ? Cô ấy không thể tỉnh lại!” Đầu bếp Ngụy nhìn tôi, cắn răng hét lên.
Tôi nhìn Đại Hồng đang nằm trên giường, thực sự không nghĩ ra cô ấy vướng phải vận gì mà mới tỉnh lại chưa được bao lâu đã lại biến thành bộ dạng này. 
“Ài, là tôi không chăm sóc tốt cho cô ấy được. Sau khi cô ấy đi tôi nên đi tìm, nếu không cô ấy sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như thế này.” Đầu bếp Ngụy than thở, vô cùng tự trách nói: “Cô ấy là một cô gái yếu đuối, lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy chẳng biết đã bị bao nhiêu người bắt nạt rồi.”
Tôi không nhịn được trợn trắng mắt, Đại Hồng mà yếu nỗi gì?
Sức lực của cô ấy còn mạnh hơn đám đàn ông vạm vỡ nhiều. Vả lại đầu bếp Ngụy gặp Đại Hồng trước khi cô ấy trúng cổ độc biến thành ngốc nghếch, vậy thì chuyện đó hẳn phải xảy ra rất lâu về trước rồi. Người sống lâu như vậy mà chẳng hề thay đổi chút nào có lẽ cũng chỉ có “người thực vật” như đầu bếp Ngụy, dám nghĩ rằng người đang nằm trên giường kia là “bình thường”.
Tôi cũng thở ngắn than dài nối tiếp đầu bếp Ngụy, vắt óc nghĩ xem có cách nào khiến cho ông ấy tự giác theo chúng tôi đi tìm quan tài đá. Đúng lúc này trong sân chợt có tiếng ồn ào truyền đến. Có một người đàn ông đang kêu trời gọi đất ngoài đó.
“Người chết à?” đầu bếp Ngụy theo bản năng đứng bật dậy từ trên ghế, lớn tiếng nói: “Tôi muốn đi làm đầu bếp!”
“Ông ngồi xuống đi!” Tôi nghe ông ấy nói vậy thì suýt đi đầu xuống đất.
Chuyện này là thế nào vậy? Trước khi ra khỏi thôn ông ấy còn dùng giọng điệu hoài cổ tiếc thương của thiếu nữ bàn với chúng tôi chuyện người trong thôn vì tiền mà đào tận gốc cây cổ tùng. Sao giờ ở đây mới nghe tiếng người ta khóc ông ấy đã nói muốn đi làm đầu bếp. Tôi thật sự mù mờ không hiểu.
Tiếng khóc than ngoài sân càng ngày càng to, còn lẫn mấy tiếng mắng chửi khiến tôi rốt cuộc không nghe nổi nữa. Tôi dặn đầu bếp Ngụy ngồi yên tại chỗ rồi ra cổng liếc nhìn.
Chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi ôm một cô gái ngồi dưới đất, ngửa đầu nhìn về phía gian phòng của giám đốc Đinh và bà Đinh khóc to.
Nhưng giám đốc Đinh và bà Đinh chẳng hề có phản ứng gì. Người đàn ông kia lại bắt đầu mắng to cái gì mà “con đi3m”, “không cần mặt mũi” lung tung.
Sau lưng anh ta còn có một người đàn ông mặc áo sơ mi lạnh mặt đứng đó, nặng nề nhìn về phía phòng giám đốc Đinh và bà Đinh nhưng không hề hé răng nói một tiếng.
Tiếp sau người đàn ông ấy là một người quen, Chu Tiêu mập ra thấy rõ đứng đằng sau cùng với một người thanh niên chừng hai mươi tuổi vẻ mặt chán ghét tôi nhìn khá quen nhưng không nhớ ra được là ai.
Tôi nghe một hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu ra người đàn ông trẻ tuổi đang mắng một cô gái nào đó rồi cầu xin giám đốc Đinh cứu người. Tôi tự hỏi có phải tiền của anh ta đã bị tiểu tam lấy đi, sau đó anh ta đến vay tiền giám đốc Đinh để cứu lấy người vợ hiện tại đang nằm trong vòng tay anh ta hay không?
Tình huống này trong TV hay có, nếu không anh ta đã chẳng ôm một người rồi lại mắng một người khác được.
Nhưng nếu như là vay tiền thì với nguyên tắc cư xử của giám đốc Đinh, chỉ cần không phải người làm ăn gian dối thì ông ấy đều sẽ cho vay.
“Giám đốc Đinh, tôi biết tôi sai rồi! Giám đốc Đinh!” Cô gái trên tay người đàn ông đang quỳ nọ từ từ trở nên bất động. Anh ta chỉ có thể không ngừng gọi giám đốc Đinh.
“Có chuyện gì thế?” Tôi còn chưa nhìn rõ thì đã nghe đầu bếp Ngụy thì thào bên tai: “Trên người chàng trai kia có d*c vọng tà khí?”
“Khí gì cơ?” Tôi không hiểu giọng địa phương đầu bếp Ngụy nói.
Đầu bếp Ngụy vừa nói vừa chỉ vào người đàn ông trẻ kia: “Cô nhìn anh ta xem, chắc chắn là thiếu hụt dương khí, hai mắt thâm đen trũng xuống. Đây là triệu chứng của mất ngủ. Hơn nữa hai gò má anh ta vàng vọt, da thịt rũ xuống, môi thì trắng bệch. Rõ ràng anh ta đã đụng phải Hồ Ly tinh.”
Tôi quay đầu nhìn đầu bếp Ngụy. Trường Sinh chỉ buột miệng nói ông ấy là thầy thuốc thôi thế mà hóa ra ông ấy thật sự là thầy thuốc?
“Cô không tin à?” Đầu bếp Ngụy trừng mắt, đưa tay muốn đẩy cửa ra ngoài: “Không tin thì tôi dắt cô đi hỏi xem. Cô gái trong ngực anh ta đã bị chính anh ta hút khô đấy!”
“Ông từng gặp Hồ Ly tinh rồi sao?” Tôi vội vàng đè cửa, sợ vị thầy thuốc sơn thôn này sẽ đi ra ngoài thật.
Đầu bếp Ngụy hơi gật đầu, nói như thể chuyện đương nhiên: “Tôi gặp rồi. Nhưng khi đó tôi đã có cô ấy, Hồ Ly tinh nào có thể xinh đẹp được như cô ấy.”
“Thế sao ông không mau cứu cô ấy tỉnh lại đi!” Tôi nghĩ có lẽ Hồ Ly tinh cũng khó có được sức mạnh như Đại Hồng.
Đầu bếp Ngụy dường như nhớ tới chuyện gì đó, vội gật đầu với tôi. Ông ấy nhìn Đại Hồng ngẫm nghĩ một lát rồi nghiêng đầu nhìn tôi, nói: “Dù sao cô ấy cũng không thể tỉnh lại luôn được. Tôi phải xem xem con Hồ Ly tinh người kia đụng phải có phải là con trước kia tôi đã từng gặp không.”
Tôi nhìn ông ấy. Chẳng phải ông ấy rất chung tình ư? Sao giờ lại biến thành người đàn ông thích hóng hớt rồi?
Khó trách ông ấy lại thích làm đầu bếp, việc hiếu hỉ đều náo nhiệt mà!
Lúc này tiếng nói của người đàn ông trẻ trong sân đã càng ngày càng nhỏ. Anh ta ôm lấy người phụ nữ trong ngực khẽ khóc sụt sùi, dường như đau đớn tới mức không thiết sống nữa.
“Giám đốc Đinh, tôi biết chuyện này do bên tôi sai trước, nhưng bây giờ ở Hoài Hóa người có thể giải quyết chuyện này chỉ có thầy Đinh Lương. Xin ông hãy để thầy Đinh Lương ra xem một chút thôi.” Người đàn ông đứng sau lưng chàng trai trẻ nói rất bình tĩnh.
Tôi vốn đang đứng sau cửa hóng hớt mà thôi, nhưng nghe chuyện có liên quan đến sư thúc thì tôi chợt không nhịn được ló đầu ra nhìn người đàn ông trẻ đang quỳ kia. 
Quả nhiên giống như đầu bếp Ngụy đã nói, anh ta gặp phải Hồ Ly tinh, đã mất đi dương khí, xem ra không sống được lâu nữa.
“Giám đốc Chu!” Người đàn ông trẻ thấy giám đốc Đinh vẫn không có động tĩnh bèn nói với Chu Tiêu ở phía sau: “Trước đây ông và thầy Hắc cũng có quen biết, ông nói vài câu đi!”
“Chuyện đó, tôi…” Chu Tiêu gãi đầu ngượng ngùng, mắt đảo bốn phía, chữ “tôi” lặp lại mấy lần mà chẳng nói tiếp câu.
“Giám đốc Lư, chuyện này là việc riêng của gia đình ông. Hơn nữa ông chỉ mời chúng tôi đến đây giao lưu bằng hữu, sao giờ còn bắt chúng tôi nói giúp ông nữa?” Người thanh niên vẻ mặt ghét bỏ đứng cạnh Chu Tiêu nở nụ cười nửa miệng, nhìn người đàn ông trẻ đang ngồi dưới đất, nói: “Mọi người đều chơi bời bên ngoài nhưng cũng có giới hạn, người ngay cả vợ của chú mình cũng không buông tha như ông thì có tư cách gì mà đòi thông cảm.”
Cậu ta vừa nói xong thì vẻ mặt người tên giám đốc Lư kia trở nên xanh lét, đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm người nọ. Còn người đàn ông trẻ đang quỳ giống như rất bất lực, người phụ nữ trong tay anh ta từ từ trượt xuống đất.
Tôi nghe cái gì mà “vợ của chú mình cũng không buông tha”, hơn nữa ông ta còn tên là “giám đốc Lư”, thầm nghĩ, chẳng phải chuyện sư thúc đã nói đây sao?
“Chu Lượng!” Chỉ nghe Chu Tiêu trầm mặt quát thanh niên kia: “Nói năng kiểu gì thế? Con không nhìn xem đây là chỗ nào, làm càn trước mặt giám đốc Lư? Con dám nói lung tung trong nhà của giám đốc Đinh sao?”
“Hừ! Ai làm gì thì người đó tự biết, làm việc trái với lương tâm thì dù có ăn nên làm ra cũng có ích lợi gì!” Chu Lượng trợn mắt liếc Chu Tiêu, xoay người muốn đi ra ngoài.
Tôi nhìn bóng lưng thẳng tắp của người thanh niên ấy. Đã năm năm không gặp, thật sự tôi không nhận ra Chu Lượng.
Còn đối với người đang quỳ trên đất, tôi hơi tò mò muốn biết âm rận cổ rốt cuộc tới từ nơi nào. Nếu biết được thì chúng tôi sẽ có khả năng tìm được Liễu oa tử.
Người đó có thể khiến cho Liễu oa tử vây khốn chúng tôi ở dưới Cổ động mà không cần mặt mũi. Tôi không cho rằng đó là Viên Uy hay Trọng Đồng Tử.
“Giám đốc Chu, ông dạy con mình như vậy sao?” Giám đốc Lư cảm thấy bị khinh bỉ, hừ lạnh nói với Chu Tiêu: “Xem ra giám đốc Chu không cần mảnh đất Hồ Thiên Kiều nữa? Nếu vậy thì không biết trong tay ông còn việc gì để làm nữa không? Sao có thể nuôi sống được nhiều người như vậy?”
Ánh mắt Chu Tiêu trầm xuống. Ông ta còn chưa kịp mở miệng thì Chu Lượng đang nhấc chân đi ra ngoài đột ngột quay đầu nhìn chằm chằm giám đốc Lư, nói: “Giám đốc Lư đã chắc chắn như vậy thì tại sao không vứt ba con búp bê cỏ ông cúng bái trong phòng khách nhà mình đi?”
“Cậu…” Giám đốc Lư sầm mặt chỉ vào Chu Lượng, nói không ra lời.
“Ôi chao!” Chu Tiêu vội bày khuôn mặt tươi cười an ủi giám đốc Lư.
“Mao Phán! Mao Phán!” Đúng lúc này người đàn ông trẻ kia đột nhiên hô to: “Mao Phán! Mau gọi xe cấp cứu! Nhanh lên!”
Tôi vội vàng nhìn người phụ nữ kia. Trên mặt cô ta đã bắt đầu xuất hiện màu đen, gân xanh căng lên, xem ra cô ta đang rất đau đớn.
“Ài!” Đầu bếp Ngụy đột ngột đẩy tôi ra rồi chạy nhanh ra ngoài cửa. Tay ông ấy đẩy người đàn ông trẻ ra, lá tùng vươn ra từ ngón tay ông ấy đâm vào người phụ nữ, phong bế mấy huyệt lớn.
“Ông là ai? Ông mau buông Mao Phán ra!” Người đàn ông trẻ bị đầu bếp Ngụy đẩy ngã trên mặt đất, bàn tay bị cọ rách da cũng chẳng thèm để ý. Anh ta chỉ vào đầu bếp Ngụy hét to.
Chu Lượng, Chu Tiêu và giám đốc Lư đều mau chóng chạy tới cạnh đầu bếp Ngụy. Tôi đứng ngoài cửa nhìn lão người thực vật bảo thủ ấy, hận đến nghiến răng nhưng vẫn phải mở cửa ra, nói: “Đây là lang y tôi mời từ sơn thôn tới, để ông ấy xem trước cho cô ấy đi.”
Bốn người đàn ông trong sân đều ngẩng đầu lên nhìn tôi, dường như còn chưa hoàn hồn.
Tôi bất đắc dĩ nhấc chân bước ra, chợt nghe Chu Lượng trầm giọng hỏi: “Cô là Trương Dương?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.