Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 301: Chuyện tình của cây




Đầu bếp Ngụy dường như đã bắt được cái gì đó, ông ấy nắm chặt hơn cái kìm trong tay, không ngừng lẩm bẩm, vẻ điên cuồng trên mặt cũng càng thêm rõ ràng.
“Cạch!”
Rốt cuộc cái kìm trong tay ông ấy không chịu được giằng co, cạch một tiếng gãy đôi.
“A!”
Đoạn kìm sắt gãy rơi ra khỏi tay đầu bếp Ngụy, rơi xuống đất hóa thành một cành tùng. Đầu bếp Ngụy thống khổ quăng nửa cái kìm còn lại đi, ôm đầu kêu to.
“Trói!”
Trường Sinh sợ đầu bếp Ngụy lại làm ra chuyện gì khác nữa, vội vàng dùng cành liễu trói chặt ông ấy lại.
Thật không ngờ hành động này của anh lại khiến cho mèo trắng không đồng ý. Tên này meo meo lớn tiếng rồi nhào thẳng về phía Trường Sinh. Tôi vội vã sai Âm Long ngăn nó lại. Nếu đánh nhau lúc này để cho người ngoài nghe được thì quả thật là kỳ quặc.
“Bình tâm tĩnh khí!” Thấy đầu bếp Ngụy càng ngày càng khó chịu, sư thúc không tiếp tục chế giễu ông ấy nữa mà bước lên phía trước nói to.
Tôi buồn cười nhìn sư thúc. Linh thụ là linh thể trời sinh, không cần tu luyện, mà cũng không có pháp môn để tu luyện. Thế mà sư thúc lại muốn người ta bình tâm tĩnh khí, sao có thể được!
“Ông không cần suy nghĩ nữa! Tôi biết tại sao ông biết Kiến Mộc!” Tôi ngồi xổm xuống đất, hai mắt nhìn chằm chằm vào mắt đầu bếp Ngụy, nói.
Đầu bếp Ngụy bị cành liễu trói vốn đang lăn lộn không ngừng lập tức yên lặng, nặng nề nhìn tôi, nói: “Sao cô biết được?”
“Tôi tự nhiên biết thế thôi!” Tôi cười cười với ông ấy, sau đó ra hiệu cho Trường Sinh thả ông ấy ra.
“Không thể thả! Nhỡ đâu ông ấy lại tiếp tục phát cuồng thì sao? Quỷ sai ngàn năm chúng ta còn có thể đối phó, nhưng linh thụ thì chưa biết có bản lĩnh gì đâu!” Sư thúc thấy cành liễu của Trường Sinh bắt đầu buông lỏng thì lập tức đưa tay chặn lại, nói.
Nhưng Trường Sinh chẳng hề để ý đến ông ấy, trong chớp mắt đã thu cành liễu về.
Tôi kéo đầu bếp Ngụy từ dưới đất đứng lên, nhìn da mặt bóng loáng của ông ấy. Tuy rằng tôi vẫn luôn biết người này không giống bình thường nhưng tại sao tôi không nghĩ ra ông ấy là linh thụ nhỉ?
Linh thụ cổ tùng ngàn năm không phải là một thiếu niên hoặc thiếu nữ xinh đẹp, áo trắng tóc dài, tay cầm một cây sáo sao?
Linh thụ này thì lại huyễn hóa thành một vị đầu bếp mặt mũi bóng loáng, đủ thấy cổ tùng ngàn năm đã chứng kiến biết bao nhiêu thôn dân đói khát, cho dù biến thành linh thụ cũng không quên nấu ăn cho thôn dân!
“Sao cô biết được tôi biết Kiến Mộc và quan tài đá Si Vưu?” Đầu bếp Ngụy mặt đầy vẻ hoài nghi và không thừa nhận nhìn tôi.
Tôi nặng nề gật đầu với ông ấy, sau đó dùng tốc độ sét đánh giơ tay điểm vào trán ông ấy, miệng nhanh chóng đọc Mê Hồn chú.
“Định!” Từ lúc tôi bắt đầu niệm chú là Trường Sinh đã vội vàng dẫn dây leo quấn lên người đầu bếp Ngụy, sau đó anh khẽ quát một tiếng: “Mê Hồn phù.”
“Biện pháp này được đấy.” Sư thúc rốt cuộc cũng hiểu ra chúng tôi muốn làm gì, cuống quýt lật ba lô lấy Mê Hồn phù ra đưa cho tôi, nói: “Con nhỏ một chút máu lên trên, cái tên này xem chừng khó giải quyết đấy!”
Chuyện này không cần ông ấy nói tôi cũng biết, đây cũng là lý do tại sao tôi muốn thừa dịp đầu bếp Ngụy buông lỏng cảnh giác để ra tay. Tôi nhận lấy tấm bùa trong tay sư thúc, nhìn thoáng ra vết thương đã trắng bệch ra sau khi tắm rửa của mình, miệng nặng nề thở dài. Xem ra vết thương này sẽ khó lành nhanh được rồi.
“Tật!” Tôi rạch vết thương ra, nhỏ chút máu lên trên lá bùa rồi dán lên trán đầu bếp Ngụy. Tôi vẫn không yên lòng còn lấy máu vẽ lên mặt ông ấy một cái phù nhỏ rồi mới hỏi: “Ông tỉnh lại lúc nào?”
Tuy rằng linh thụ hóa ra từ cây nhưng ông ấy không khác gì người thường, chỉ ngủ say bên trong thân cây. Ông ấy tỉnh lại cũng là khi được hóa thành.
Khuôn mặt đầu bếp Ngụy bị Mê Hồn phù che mất hơn phân nửa, trên mặt lại bị tôi dùng máu vẽ một cái phù nhỏ nên tôi cũng không thấy rõ sắc mặt ông ấy. Nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra đống thịt mỡ kia đang run run. 
Đợi mãi mà chẳng nghe được đầu bếp Ngụy mở miệng, sư thúc dùng ánh mắt cực kỳ không tin tưởng nhìn tôi. Ông ấy vừa định động thủ thì đã bị Trường Sinh đẩy ra, đành xụ vai nhặt hạt thông trên bàn ăn.
Tôi nhìn đống thịt mỡ vẫn đang run rẩy trên mặt đầu bếp Ngụy, cũng bắt đầu hoài nghi có phải bản lĩnh dẫn phù của mình giảm sút rồi không.
“Đó là một mùa đông, trên cây tùng toàn là băng tuyết. Có vài cậu bé bẻ cành tùng, nhóm lửa sưởi ấm dưới tán cây. Còn có một vài đứa bẻ băng trên cây tùng li3m đường bên trong.” Giọng nói nặng nề của đầu bếp Ngụy lúc này mới truyền ra, dường như ký ức này đối với ông ấy cực kỳ tốt đẹp.
Ông ấy tiếp tục nói: “Chẳng biết mấy đứa trẻ kia sợ cái gì mà khi thấy tôi đi ra từ tán cây thì bỏ chạy mất dạng, lửa cũng không buồn dập tắt. Khi đó tôi mới biết thôn không cho phép người ta tự tiện chặt cành cây. Bởi vì khi đó tuổi của hắn đã rất lớn rồi, trời lạnh lại có rất nhiều cây bị đông cứng chết đi, hắn sợ chính mình cũng không sống nổi nên đưa tôi ra.”
Đầu bếp Ngụy nói thì thào, cũng không biết chuyện đã xảy ra từ năm nào. Tôi đành phải hít sâu một hơi, liếc sư thúc và Trường Sinh ý bảo bọn họ chuẩn bị kỹ càng rồi mới nói: “Kiến Mộc là cái gì?”
“Thông thiên chi giải, thông linh chi mộc!” Đầu bếp Ngụy trả lời ngay tắp lự.
Tôi biết “thông thiên chi mộc”, chẳng phải người ta nói thiên binh của hoàng đế mượn được thả xuống từ Kiến Mộc xuống sao?
Nhưng “thông linh chi mộc” là gì? Chẳng lẽ khối Kiến Mộc này có thể tương thông với linh thể? Hay “thông linh” là dạng mời quỷ nhập vào người như dân gian lưu truyền?
Tôi lại nhấn mạnh một lần nữa với đầu bếp Ngụy cái gì là “thông linh chi mộc”, nhưng cái lão bảo thủ này chỉ ngang ngạnh bảo tôi: “Thông linh chi mộc chính là thông linh cây cối.”
Tôi chỉ hận không thể đánh cho ông ấy tỉnh rồi mắng ông ấy dừng ngay lại. Nhưng nghĩ đến việc dùng Mê Hồn thuật lên người ông ấy không hề dễ dàng, tôi lại cố bình tĩnh, cẩn thận nói: “Là ai nói với ông những chuyện này?”
“Ai nói cho tôi biết?” Khuôn mặt đầu bếp Ngụy đột nhiên co rúm lại, trên trán đổ mồ hôi như mưa, lá phù nhỏ tôi vẽ cũng sắp bị mồ hôi rửa trôi.
Tôi vội cắn đầu lưỡi, vẽ nhanh một cái phù khác trên mặt ông ấy, miệng thấp giọng đọc Tĩnh Tâm chú để cho đầu bếp Ngụy ổn định tinh thần, cố gắng nhớ lại những người đã nói cho ông ấy biết chuyện này.
Nhưng không biết người kia đã làm gì với đầu bếp Ngụy mà ngay cả khi tôi đã vẽ phù một lần nữa đồng thời niệm Tĩnh Tâm chú và Mê Hồn chú, khuôn mặt ông ấy vẫn không ngừng run rẩy. Dần dần, cả thân người ông ấy cũng bắt đầu rung lên, dường như ông ấy cực kỳ không muốn nhớ lại người nọ.
“Tật!” Sư thúc cũng phát hiện điểm bất thường, hai tay đè thật chặt cái trán của đầu bếp Ngụy: “Con niệm chú, Trường Sinh mau hỏi đi!”
Tôi biết dù lần này có dùng Mê Hồn chú thì cũng không hỏi được gì. Nếu lần sau đầu bếp Ngụy có tự nguyện để chúng tôi dùng Mê Hồn thuật thì bản năng phòng bị của ông ấy vẫn rất cao, thử lại hoàn toàn phí công.
Tôi vội vàng theo sau sư thúc, hai tay kết ấn, thấp giọng đọc Mê Hồn chú.
Hai chúng tôi xuất thủ, chữ chu sa trên lá Mê Hồn phù lóe lên, lá phù rung động, có dấu hiệu không giữ được nữa. 
Tôi vội vàng gọi sư thúc lấy thêm một lá nữa.
Thân mình đầu bếp Ngụy run lên giống như lúc trước Liễu oa tử thông linh. Toàn thân ông ấy bắt đầu bốc lên khói trắng. Mèo trắng tuy bị Âm Long cuốn lấy không thể nhào tới nhưng nó không ngừng dùng móng vuốt cào lên bàn phát ra tiếng ma sát ken két.
“Mê!”
Thấy mình và sư thúc vẫn không thể giải quyết được đầu bếp Ngụy, tôi vừa bận bịu dùng sức, vừa tập trung ánh mắt, nhanh tay vén tấm Mê Hồn phù trên mặt đầu bếp Ngụy lên.
Gần như là bản năng, hai mắt tôi lập tức cảm thấy đau rát. Tôi và đầu bếp Ngụy bốn mắt nhìn nhau. Tôi có thể thấy trong mắt ông ấy phản chiếu một đôi mắt đỏ bừng. 
Tiếp đó tôi dùng giọng nói trầm ngâm đau thương như một ông già đã sống trăm năm hỏi: “Ai đã nói cho ông chuyện về Kiến Mộc?”
Hai mắt đầu bếp Ngụy lúc đầu trợn lên, sau đó từ từ biến thành màu đỏ. Ông ấy nói như mê man: “Là cô ấy! Là cô ấy!”
“Là ai thế?” Sư thúc sốt ruột hét lên.
“Là cô ấy!” Hai mắt đầu bếp Ngụy mở to, trong mắt có ánh sáng xanh lóe lên, sau đó một chất dịch xanh chảy ra.
Tôi thấy ánh sáng xanh trong mắt ông ấy thì hai mắt lập tức đau như kim châm. Tôi còn chưa nhìn lại thì đã thấy ánh mắt đầu bếp Ngụy khôi phục vẻ bình thường. Ông ấy thở hổn hển, nhìn tôi nói: “Cô dám dùng Mê Hồn thuật với tôi?”
“Ừ.” Tôi cố chớp mắt nhưng mắt vẫn đau không chịu nổi, vừa khô vừa nhói giống như đã thức đêm mấy hôm, lại còn bốc hơi nóng nữa. 
“Em vẫn ổn chứ?” Tuy rằng Trường Sinh không hỗ trợ nhưng anh cũng căng thẳng đứng ngoài nhìn. Lúc này anh vội vàng đỡ tôi đến bàn ngồi xuống, nói: “Em vẫn đừng nên dùng mắt của mình nhiều, Thần tộc..”
“Em biết.” Tôi chớp mắt mấy cái, mắt bắt đầu chảy ra nước. Cũng may tôi không quá đau lòng chứ nếu không lại bắt đầu có lá rụng hoa bay gì đó.
“Meo!” Con mèo trắng thấy đầu bếp Ngụy không có việc gì thì nhảy từ mặt bàn lên người ông ấy, nhe răng gầm gừ với bọn tôi.
“Nhớ được không?” Sư thúc chẳng thèm để ý đến mèo trắng đang làm bộ kêu to, kéo lấy đầu bếp Ngụy, mặt mũi đầy vẻ hưng phấn, nói: “Cô ta là ai?”
“Cô ấy?” Đầu bếp Ngụy hơi sửng sốt, sau đó khuôn mặt đầy mồ hôi bỗng chốc ửng đỏ. Hai mắt ông ấy không ngừng nhìn lung tung, miệng há to thở phì phò, dáng vẻ như đang cực kỳ hối hận.
Sư thúc nhìn bộ dạng của đầu bếp Ngụy thì lấy ngón tay liên tục chọc chọc vào ông ấy: “Không phải là anh…? Trời ạ, anh là một cái cây đấy, sao anh có thể như thế được?”
“Sao tôi lại không thể? Dựa vào đâu các người có thể?” Đầu bếp Ngụy cứng cổ cãi, hai mắt như bốc lửa trừng trừng nhìn sư thúc: “Tôi cứ muốn như vậy đấy, không được à?”
“Rốt cuộc là sao vậy?” Đôi mắt tôi đau đến mức tôi muốn ước mình chưa từng dùng thuật pháp. Vất vả lắm mới ra được kết quả thì hai ông già kia lại bắt đầu chửi mắng nhau. Tôi khàn giọng hét to: “Là cái gì mau nói đi, nếu không trời sắp sáng rồi!”
“Ngôi mộ này do chính tôi chọn, trời sáng tôi cũng không sợ.” Đầu bếp Ngụy đã có chuẩn bị, lẩm bẩm nói.
“Ha ha!” Nhưng sư thúc lại không ngừng cười to.
Ngay cả Trường Sinh đang giúp tôi thổi mắt cũng không nhịn được dừng lại, nặng nề nói: “Mau nói đi, chúng tôi sẽ dễ xử lý Kiến Mộc hơn.”
“Nói cho cậu ấy biết đi, Kiến Mộc có lẽ chính là tình nhân của cái cây già nhà anh.” Sư thúc dường như cực kỳ hứng thú nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.