Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 300: Thụ linh




Tôi nghe đầu bếp Ngụy nói chúng tôi ngồi trong mộ của ông ấy ăn mì, miếng mì trong miệng đột nhiên nuốt không trôi nữa.
Quả nhiên mùi hương thơm đến kỳ quái với thứ gì đó quá mức ân cần thì chẳng có gì là tốt cả, lần trước ở cầu Tam Nhãn nhà họ Lư, người ta đã đút đến tận miệng rồi, mùi cũng thơm lắm rồi nhưng lại là máu thịt do cơ thể người hóa ra, mì lần này không biết có phải là do từng thớ thịt của đầu bếp Ngụy tạo thành hay không đây.
“Ọe!” Lúc này sư thúc lấy tay móc họng, hé miệng phát ra tiếng nôn khan nhưng không nôn ra được gì.
“Ha! Dọa anh rồi à!” Đầu bếp Ngụy cười ha ha với sư thúc, chỉ vào bát mì rồi nói với tôi và Trường Sinh: “Tôi không dọa ông ấy, mì này là của hai người nhưng anh ấy giành ăn mà!”
Tôi nhìn điệu cười xấu xa của đầu bếp Ngụy, bưng bát lên đổ hết mì và nước canh còn dư lại trong bát vào miệng, nuốt ực một cái rồi nói: “Sao ông lại chết rồi!”
Nếu như không phải sau khi xuống đâu đầu bếp Ngụy cứ ân cần bảo bọn tôi ăn mì như thế, nói không chừng tôi chẳng thể nhìn ra nơi chúng tôi đang đứng lại là một phần mộ.
Một căn phòng bên dưới tùng bách, không phải mộ thì là gì nữa?
Hơn nữa đầu bếp Ngụy còn không ngừng bảo chúng tôi ăn mì, còn không hề nghi ngờ gì khi chúng tôi đến đây nhưng bực hơn là con Âm Long này rõ ràng là biết từ trước nhưng vẫn còn ở trong bát ăn ngấu ăn nghiến.
“Từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ tới ngày mình sẽ chết!” Đầu bếp Ngụy bưng một đĩa hạt thông từ trong tủ ra đặt lên bàn, trong mắt còn mang theo nghi hoặc: “Tôi đã không nhớ mình sống trong thôn này bao nhiêu năm, đối xử với người trong thôn cũng đủ tốt nhưng đến lúc ấy…”
“Ông chính là cây tùng cổ ngàn năm tuổi ấy?” Tôi nhìn mặt đầu bếp Ngụy, thực sự không nhìn ra gương mặt đầy dầu mỡ của ông ấy có linh khí chỗ nào, hoàn toàn là gương mặt của một đầu bếp mà.
Lúc này Trường Sinh cũng đặt bát xuống, lắc đầu với tôi: “Không được nhìn mặt mà bắt hình dong!”
“Nói tôi là cây tùng cổ ngàn năm ấy cũng chẳng sai! Nhưng tôi không phải cây tùng cổ, hình như chúng tôi là…” Dường như đầu bếp Ngụy nói cũng không rõ ràng lắm, trên mặt ông ấy cũng đầy hoài nghi.
Tôi nhìn dáng vẻ của ông ấy, đột nhiên nhớ tới một truyền thuyết, tôi lẩm bẩm: “Cây có linh, linh sẽ phân ra thành người không có gì khác biệt với người bình thường nhưng lại có thể trường thọ cùng cây, ông là thụ linh của cây đó?”
“Cũng có thể nói vậy!” Đầu bếp Ngụy không biết đào đâu ra được một cái kẹp, kẹp hạt thông đưa tôi: “Đây là hạt của cây tùng cổ đó, mấy năm trước tôi thu lượm rất nhiều để cho Tiểu Bạch ăn, không nghĩ tới còn chưa ăn hết tôi đã chết rồi!”
Tiểu Bạch?
Đầu tôi lập tức léo lên Tiểu Bạch mập mạp mông trần nhưng còn mèo trắng kia lập tức liếc qua đây, lúc này tôi mới biết tiểu bạch trong miệng đầu bếp Ngụy là con mèo trắng kia.
Trong đầu tôi hiện lên ý tưởng, liệu tôi có nên gọi Âm Long là Tiểu Bạch không nhỉ, dù sao thì nó cũng trắng như thế, không hổ với cái tên, nếu như vậy thì lần sau chúng tôi chỉ cần gọi Tiểu Bạch thôi, ba con hàng này sẽ đồng loạt quay đầu lại, như thế cũng khá oai phong đấy.
“Sao ông lại chết thế?” Trường Sinh lấy mấy hạt thông, hai ngón tay dùng sức bóp, tách một tiếng, một hạt thông hoàn hảo biến thành hạt thông bị tách ra, sau đó cậu đưa tôi: “Cái này ăn ngon lắm!”
“Thằng nhóc này, thật là đau mắt mà!” Đầu bếp Ngụy nhìn giống như có vẻ vui mừng thanh thản, ông ấy đặt cái kẹp lên bàn: “Trong thôn này có một đạo sĩ mọi người cũng biết đó!”
“Ừm!” Tôi nhớ đến trước đây chúng tôi còn thảo luận với một đạo sĩ, không nghĩ tới đạo sĩ đến săn hồn cũng không tin vẫn còn có thể phát huy tác dụng.
“Tiểu Ngô không tin quỷ thần vì thế vừa nghe nói có người bên trên chi một khoản tiền lớn để mua tùng cổ thì đã dẫn người mua đến, lại còn vô cùng cố gắng động viên thôn dân đào tôi lên để bán.” Mặt đầu bế Ngụy không vui cũng chẳng buồn nhưng mí mắt không ngừng chớp động: “Tôi tới khuyên trưởng thôn nhưng nói thế nào cũng không đả thông được bọn họ, rất nhiều năm trước, lúc tôi cắm rễ trong thôn này đã thề phải bảo vệ người dân trong thôn nhưng từ trước đến nay lại chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày người nơi đây đào tôi lên để đổi lấy tiền.”
“Khụ! Khụ!” Nghe đến đây, sư thúc hình như không hài lòng lắm, ông ấy nhìn đầu bếp Ngụy rồi ho: “Cái đó… thụ linh là thụ linh, thụ là thụ, bọn họ đào cây, anh đừng lúc nào cũng nói “tôi, tôi” gì đó, nghe như thế rất dị đấy!”
“Cũng đúng! Đào tôi lên thì giống với đào mộ của tôi lên!” Vậy mà đầu bếp Ngụy cũng đồng ý với quan điểm này, ông ấy duỗi tay vuốt cổ mèo trắng: “Tôi kể nhiều sự tích của tùng cổ cho bọn họ nghe nhưng một vài người vừa nghe đã nói một gốc tùng cổ có thể bán được vài triệu tệ, một người trong thôn có thể được chia vài chục nghìn tệ, sau đó họ cũng không để ý đến truyền thuyết của mấy lão già tôi, dù sao thì bọn họ có cái ăn, cái mặc, nơi ở, có đói cũng không đi li3m mật thông trên lá thông được.”
“Vì thế bọn họ đào gốc cây tùng cổ lên?” Tôi nhớ tới cây tùng cổ dễ lan rộng trên mặt đất, từ đường của thôn này đều dựng bên dưới cây tùng già, còn không ngừng khấu đầu dâng hương mà, sao lại có thể vì tiền mà bán nó đi chứ?
Đầu bếp Ngụy nhìn tôi, bĩu môi: “Vốn dĩ tôi có thể cấm bọn họ ngưng tôi muốn nhìn xem liệu bọn họ có thực sự vô tình đến nước ấy không!”
“Ông đừng đau lòng…” Trường Sinh trầm mặc nhìn đầu bếp Ngụy, khuôn mặt ngây thơ cùng ánh mắt mang theo sự an ủi.
Sư thúc cũng duỗi tay vỗ vai đầu bếp Ngụy: “Người thời đại này vì tiền đến cả xương cốt của tổ tiên còn có thể móc lên đem bán huống chi chỉ là một cái cây, anh cũng đừng đau lòng quá.”
“Tôi không đau lòng!” Đầu bếp Ngụy gạt tay sư thúc xuống, cười ha ha: “Tôi sống nhiều năm như thế rồi, thấy từng đời của người trong thôn lớn lên, kết hôn, sinh con, già yếu, chết đi, cũng bảo vệ bọn họ nhiều năm như thế, không thiên tai và nhân họa, những chuyện mà một người như tôi có thể làm cũng đều làm cả rồi nhưng bọn họ vẫn…”
“Cái đó…” Tôi nhìn gương mặt bóng dầu của đầu bếp Ngụy lộ ra biểu cảm giống như thiếu nữ thất tình, không biết phải an ủi ông ấy thế nào đồng thời cũng thực sự cảm thấy chua xót trong lòng.
Từ trước đến nay tôi không có khái niệm về tiền, lúc nhỏ sư phụ còn bảo tôi đi “trộm” lại một trăm bị người ta lừa đi, lớn lên rồi cứ một vụ làm ăn với Châu Tiêu cũng cứ tình mấy trăm, mấy trăm nghìn tệ, hơn nữa sư phụ, sư thúc cũng chẳng thiếu tiền, vì thế tôi chưa bao giờ biết vì tiền con người có thể làm ra những chuyện gì.
Nhưng từ khi Châu Tiêu vì làm ăn mà đư cả người mẹ còn sống của mình cho Điền Đại Thu lấy ra toàn bộ xương cố thì tôi liền biết có một vài người ấy là, thật sự không thể nói rõ được.
Có lễ một cái cây đối với họ mà nói căn bản không có tình cảm gì đáng kể, có lẽ bọn họ chỉ nghe qua ân huệ của cái cây đó qua truyền thuyết được người già kể lại nên bọn họ cho rằng tiếng còn quan trọng hơn…
Đầu bếp Ngụy lại cười lên đầy khó hiểu, ông ấy lấy kẹp kẹp quả thông đưa tôi với Trường Sinh: “Mọi người ăn nhiều chút, ăn hết là không còn nữa rồi!”
“Không phải anh nói cây bị đốt rễ sao? Sao lại đổi thành bị bán rồi?” Sư thúc thấy đầu bếp Ngụy không nói nữa lại bắt đầu đi khơi gợi cảm xúc của người ta.
Đầu bếp Ngụy lắc đầu cười khổ: “Người mua cây nói rễ cây cổ có thể làm chạm khắc gỗ, nếu như đào được thì có thể tăng giá, thôn dân nghĩ đến cây cũng chặt đi rồi, những cái rễ ban đầu định làm củi còn có thể bán lấy tiền nên sao có thể không vui đây, gần như toàn bộ người trong thôn đều động thủ đào đến một chiếc rễ cũng không còn, rễ bám trên từ đường cũng bị giật xuống.
“Không còn xót lại chiếc rễ nào?” Sư thúc rớt cả cằm, nhìn chúng tôi đầy khó xử: “Vậy không còn chỗ nào để chôn Kiến Mộc nữa rồi!”
Đầu bếp Ngụy hình như không nghe thấy lời sư thúc nói, ông ấy tiếp tục: “Kết quả thôn dân mang rễ đặt trước mặt người mua thì người kia trả tiền rồi nói tôi là yêu thụ, cực kỳ không an toàn, không tin có thể đi xem rễ của tôi.”
Tôi vừa nghe đến đây đã biết tại sao đầu bếp Ngụy lại chế, tôi vội nói: “Rễ của cây cổ tùng ngàn năm thế nào?”
“Sẽ chảy máu! Đau đến chảy máu, mỗi một nhát cuốc bổ xuống tôi đều cảm thấy đau, đau từ thân thể đến trái tim!” Đầu bếp Ngụy ôm ngực, vô cùng bình tĩnh: “Sau đó người mua chỉ trả họ tiền công mang rễ của tôi đi đốt.”
Lúc này sư thúc với Trường Sinh cũng không quan tâm đ ến việc ông ấy gộp chung bản thân với cái cây để nói nữa, bởi vì gương mặt bóng dầu của đầu bếp Ngụy lộ ra vẻ đau khổ.
“Không phải thụ linh với thụ tách nhau sao?” Tôi dè dặt nhìn đầu bếp Ngụy, không biết liệu hỏi xem phải chăng ông ấy chết đến hai lần có không thích hợp lắm hay không nhỉ.
“Thụ linh có thể tách thụ ra nhưng nếu như cây cũng bị thiêu thành tro bụi thì sao tôi có khả năng tồn tại được!” Đầu bếp Ngụy thở dài, trầm giọng: “Tôi chỉ là không nghĩ tới vậy mà Tiểu Ngô lại trở nên như thế.”
“Như thế nào?” Tôi vừa nghe ông ấy nói đến Tiểu Ngô đã nghĩ tới vị đạo sĩ ban đầu còn không tin quỷ kia sau này lại muốn cùng tôi học bắt quỷ.
“Là nó dẫn người mua đến, cũng là nó đi động viên thôn dân đồng ý bán cây, tôi vẫn luôn nghĩ nó giống tôi đề là cô nhi, nên mới có quan hệ tốt với nó, không nghĩ tới nó vì tiền mà không màng đến lời khuyên ngăn của tôi.” Đầu bếp Ngụy nói đến đây thì gương mặt không còn thương cảm nữa, ông ấy giơ tay sờ Kiến Mộc Trường Sinh mang tới: “Thực ra lần đầu tiên nhìn thấy cậu với nhóc Dương, tôi đã biết các người có quan hệ với quan tài đá của Si Vưu trong truyền thuyết!”
“Không phải anh là một cái cây sao?” Sư thúc vừa nghe đầu bếp Ngụy không giúp được đã không thèm giữ mồm giữ miệng nữa.
Tôi trừng mắt nhìn sư thúc rồi vội nói với đầu bếp Ngụy: “Đừng để ý đến ông ấy, ông nói tiếp đi!”
“Lần trước lúc tôi tìm đến ông ấy, ông ấy nói với tôi về chuyện của quan tài đá, nếu không tôi cũng sẽ không tìm thấy Trương Dương nhanh như thế!” Trường Sinh bóc đầy một tay hạt thông đưa tôi, rồi nhìn đầu bếp Ngụy: “Lúc đó tôi muốn hỏi, ông là thụ linh, từ trong cây thoát ra xong vẫn không rời khỏi cây, sao lại biết nhiều chuyện như thế?”
“Tại sao tôi lại biết nhiều chuyện như vậy?” Đầu bếp Ngụy ngẩn ra rồi nhìn chòng chọc tôi với Trường Sinh rồi gào lên: “Tại sao tôi lại biết nhiều chuyện như thế?”
“Đúng vậy? Tại sao chứ?” Sư thúc cũng nhíu mày, trầm giọng: “Một cái cây như ông còn nuôi cổ, lại còn cho Trường Sinh mấy con trùng mềm nhũn để chế định tơ hồn, những con trùng đó ông lấy từ đâu ra? Hơn nữa ông nói ông nghe nói về chuyện Kiến Mộc với Si Vưu thần quan, trong thôn có người nói với ông chuyện này à?”
“Ai nói với tôi? Si Vưu? Kiến Mộc? Trùng? Những chuyện này ai nói với tôi!” Đầu bếp Ngụy giống như sắp phát điên như dã thú, cái kẹp nắm chắc trong tay vang lên âm thanh cách cách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.