Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 245: Âm mưu




“Lên!”
Tôi nhìn miếng vảy rồng phát ra ánh sáng trắng trên hòn đá ở giữa, hét lên một tiếng, hai tay nhanh chóng kết ấn, năm pháp khí ngũ hành nhanh chóng bay vào Quỷ Trọng Đồng Tử ở giữa.
“Bùm!”
Ánh sáng ngũ sắc rực rỡ, chỉ thấy Quỷ Trọng Đồng Tử không nhúc nhích đừng ở giữa cười khà khà với chúng tôi, nửa bất động.
“Ồ!”
Không biết có phải do uy lực của Thần Hỏa phù quá lớn không mà trên người Quỷ Trọng Đồng Tử bắt đầu bốc lên hỏa diễm màu xanh, chỉ trong chốc lát như một vì sao băng vọt qua.
“Cái này còn không?” Đại Hồng mở miệng chuẩn bị hét lớn, lại ngạc nhiên nhìn nơi chính giữa trống rỗng nói: “Tôi còn tưởng cuối cùng đại ca là tôi vẫn phải ra tay cứu các người mới có thể thoát thân an toàn, sao một mà phá trận pháp cũng không có vậy.
“Phụt!” Hai mắt Nguyên Thần Tịch đỏ bừng, phn một ngụm máu đen ra, sắc mặt lập tức trắng bệch ngã xuống đất.
“Ai!”
Đại Hồng đang nửa ôm cô nàng béo còn muốn đưa tay ra đỡ Nguyên Thần Tịch vừa mới đưa tay thì cô nàng béo lại nặng nề rơi xuống đất, cú ngã khiến bùn văng khắp nơi, cô ấy vội vàng muốn trở tay đỡ cô nàng mập sau đó lại có một vũng bùn văng khắp nơi, Nguyên Thần TỊch hoa lệ rơi vào trong bùn.
Tôi nhìn mấy con giun đất xa xa bò về phía này, vội vàng đỡ cô nàng mập lên lên ném vào bụi cỏ.
“Ai, sau lại không đánh vậy!” Đại Hồng vẫn còn sức than thở, một tay kéo Nguyên Thần Tịch hét lớn một tiếng: “Mẹ ơi! Đây là thứ quỷ gì vậy!”
Vôi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Nguyên Thần Tịch đã biến thành bộ dáng của một đứa bé, chỉ là vết thương khắp người vẫn còn đó, có nơi còn đã mốc xanh.
Đây là vết thương do âm khí gây ra, tôi vậy cầm bình trúc đỏ lấy nước phù ngâm từ đầu đến chân cho Nguyên Thần Tịch một lần.
Cũng may bây giờ anh ta hóa nhỏ, bằng không non nửa bình nước phù này thật sự không thể giải quyết được tất cả vết thương trên người anh ta.   
Cho anh ta ngâm qua, tôi vội vàng xoay người đi xem Trường Sinh, vị dũng sĩ nàng còn bị thương nặng hơn cả Nguyên Thần Tịch, lúc này đến Tác Hồn Dẫn trên người tôi còn chưa  
Đừng nhìn cậu vẫn không ngã xuống, tôi có thể nhìn rõ hai người giấy một trái một phải đứng bên cạnh cậu, hơn nữa dáng vẻ được vẽ ra đúng là không tệ, dáng người thướt tha mềm mại, ngũ quan sáng sủa động lòng người nha!
“Diễm phú không cạn mà!” Tôi cầm bình trúc đỏ vừa nói với Trường Sinh vừa vẩy nước phù lên người cậu.
Nhưng đã đổ nửa ngày rồi vẫn chưa thấy Trường Sinh có phản ứng gì, trong lòng nhất thời có cảm giác không tốt, vội muốn tiến lên.
Chỉ thấy một người giấy có cặp mắt đào hoa tiến lên phía trước nói: “Xin chào bà chủ! Ông chủ đã ngất rồi, vừa nãy phát động Tác Hồn Dẫn đã tiêu hao phần nguyên khí cuối cùng của ông chủ rồi ạ!”
“Bà chủ gì?” Tôi bỗng lùi về phía sau, ngạc nhiên nhìn hai người giấy nói chuyện nho nhã này.
Lão Miêu từ khi nào còn dạy Trường Sinh chiêu này vậy, làm người giấy còn phải dựa theo nha hoàn trong thâm trạch đại viện vậy, đây là chuẩn bi để ngày sau mở hậu cung người giấy à?
“Đâu là do chủ nhân cũ nói!” Người giấy mìm môi với tôi, nháy mắt với một người giấy nhỏ hơn nói: “Chúng tôi sẽ đỡ ông chủ qua bên cây kia nằm, bà chủ người hay đến nhìn giúp ông chủ một chút đi!”
Tôi thất thần nhìn hai vị người đẹp giấy này một trước một sau gọi ông chủ bà chủ đến thuận miệng, đành phải sững sờ đi về phía trước.
“Trời ơi!” Đại Hồng thấy Trường Sinh bị khiêng đi, lắc đầu kêu to nói: “Đây là chuyện gì vậy, nếu để ở linh giới chúng tôi thì các người không phải đều là đồ ăn à!”
Tôi vừa dùng nước phù rửa vết thương cho Trường Sinh, nghe lời này cùa Đại Hồng trong lòng lập tức không thoải mái nói: “Cũng không thấy ngài ra tay vậy! Ngài là cao nhân đến từ Linh giới mà!” 
“Nhớ lúc trước tôi uy phòng vô cùng!” Trên mặt Đại Hồng vẫn không có chút đỏ nào, cười ha ha với tôi, chống nạnh muốn bắt đầu bài giảng.
Nhưng bị tôi liếc nhìn một cái nên sững sờ thu miệng, yếu ớt nói: “Tôi chính là muốn nói, bọn họ đã bị thương như vậy, nhỡ đâu có người nào đó, vậy chúng ta chẳng phải sẽ xong tất cả sao!”
Tôi vội thu cái tay đang dính nước phù lại, cuống quít đứng dậy đánh giá bốn phía.
Sư thúc bọn họ vẫn chưa tìm được, mà điện thoại của tôi vẫn luôn không có tiếng động.
Nếu mấy người sư thúc tìm tới đây nhất định sẽ lên hệ với tôi trước để tôi yên tâm. Nhưng lúc này vẫn chưa liên lạc với tôi, vậy chứng minh nơi của bọn họ vẫn còn có phiền phức, trừ bỏ được Quỷ Trọng Đồng Tử, vậy ngoại trừ Na Tra giả và Quỷ Trọng Đồng Tử thì nhất định còn thứ gì đó đang đối phó mấy người sư thúc.
Đương nhiên đây cũng là tiền đến để tôi tin mấy người sư thúc chưa chết, cho dù sư thúc và Viên Uy không chống đỡ nổi thì Vương Uyển Nhu cũng không phải loại ăn chay!
Nhưng tôi chớp mắt lại đột nhiên phát hiện chỗ nào đó không đúng, bên ngoài bụi cây toàn bộ đều im ắng không chút chút tiếng động nào.
Đầu tôi dần dần đau nhức, cống quét liếc nhìn Nguyên Thần Tịch và Trường Sinh, đột nhiên phát hiện có chỗ nào đó không đúng.
Nguyên Thần Tịch, Trường Sinh, tôi, cô nàng mập, còn cả Đại Hồng…… 
Toàn bộ chúng tôi đều ở đây rồi, còn thiếu gì nữa?
“Trương Dương! Bịt tai lại!” Hai mắt Đại Hồng chợt lóe lên, trong bốn đồng tử đột nhiên hiện ra bốn cái mặt nạ quỷ dị.
Cô ấy vừa dứt lời, trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện tiếng gọi quen thuộc kia, hơn nữa còn như ở bên tai, hình như tôi còn có thể cảm giác được hơi thở ấm áp của người thổi qua tai tôi!
“Đừng nghe!” Hai mắt Đại Hồng càng đỏ, hét lớn với tôi: “Mau nín thở bình tĩnh lại, cô không chịu được!”
Tôi có thể nghe được lời của Đại Hồng, cũng hiểu rõ ý tỏng lời nói của cô ấy nhưng tôi không thể cử động, như thể mọi động tác đều dư thừa với tiếng gọi này.
Giống như buổi sáng mùa đông, tiếng đồng hồ báo thức la hét tuyệt vọng mà bạn cũng biết sau khi đồng hồ kêu lên nên làm gì, nhưng cơ thể vãn không tình nguyện có động thái.
“Trương Dương!” Đại Hồng đã ngồi xuống xếp bằng trong bụi cỏ, hét lớn với tôi.
Thấy tôi còn đang sững sờ tại chỗ, trên mặt vô cùng gấp gáp, chân vốn đã khoanh vào đang muốn buông ra, chỉ thấy trong mắt xuất hiện ánh sáng đỏ, mắt cô ấy vậy mà đang bắt đầu chảy máu, trên mặt cũng xuất hiện bốn dòng máu đỏ tươi!  
Hai mắt tôi đau rát mà đầu cũng ngày càng nặng nề, giống như năm đó khi bị Tiêu Mỹ Lan trồng vào cây cổ vậy.
“Phu nhân!” Hai người giấy khẽ hét một tiếng, vậy mà nghe theo lời của Đại Hồng che lỗ tai tôi lại.
“Trương Dương! Nguyên Thần Tịch! La Trường Sinh! Điền Viên Viên! Không thiếu một người!”
Phía sau truyền đến tiếng nặng nề, trong đầu tôi mơ hồ không rõ ràng nhưng vẫn có thể nghe được tiếng nói rất quen thuộc này.
“Viên Uy?” Đại Hồng đột nhiên hét lớn.
Một tiếng, trên mặt thống khổ ** một chút nói: “Mặt nạ!”
Tôi nghe được lời này đột nhiên nhớ tới vấn đề ở chỗ nào!
Chúng tôi vẫn luôn bị dắt đi, đây rõ ràng là có người đã nắm toàn bộ hành động của chúng tôi trong lòng bàn tay, còn có thể trắng trợn vẫn chuyển hoạt thi cương thi đến Tàng Âm Địa sau trung đội này, chắc chắn có quyền lực nhất định, mà tôi vẫn luôn tin tưởng Viên Uy, không nghĩ tới cuối cùng người ra tay với chúng tôi chính là anh ta.
“Mang đi!”
Viên Uy hình như không thấy sự chào hỏi của Đại Hồng, hét lớn phía sau bụi cây nói: “Trở toàn bộ về căn cứ, tính vào kế hoạch dưỡng thần thứ hai!”
Tôi nghe Viên Uy bình tĩnh ra lệnh, đột nhiên phát hiện từ đầu đến đuôi mình đều rất ngu ngốc. 
Trên thế giới này người biết Đại Hồng tồn tại không nhiều bởi lúc ấy chuyện này liên quan cũng không rộng, chỉ là cuối cùng sư thúc vì tìm người bảo vệ nhà của người đẹp bách biến nên tìm Viên Uy an bài lính đặc chủng đến canh giữ, vì thế Viên Uy mới biết được.
Còn có lần trước chúng tôi vùa đến Tàng Âm Địa này, Viên Uy cũng đi theo tới nên nghe được chúng tôi nói đang tìm quan tài đá, anh ta đã nói mặt nạ bị mất để chúng tôi mở quan tài đá giúp anh ta khiến chúng tôi không có thời gian để ý thứ đồ ở dưới Tàng Âm Địa này, còn cẩ nguyên dương của Âm Long đã đi đâu.
Nhưng chúng tôi vẫn không thể xác nhận có phải mặt nạ này thật sự chạy đi không, ngay cả lời của anh ta nói chúng tôi cũng không kiểm tra mà cứ vô duyên vô cớ tin tưởng anh ta như vậy.
Sau đó đứa bé trắng mập được lấy ra khỏi quan tài đá ở dưới suối Đá vẫn luôn được Viên Uy nuôi, nếu không phải anh ta dạy thì đứa bé trắng mập này sao có thể lợi hại ngay khi vừa ra đời như vậy chứ.
Rốt cuộc tôi cũng biết đứa bé trắng mập tất cả mọi người nói tới là ai? Chính là nhóm nhân viên nghiên cứu của Viên Uy!
Còn cả Trường Sinh đi trộm bào vị sao lại lập tức xông vào, sao đó kéo bài vị chạy. Cái này cũng hoàn toàn là trò bịp bợm của Viên Uy, năm đó dưới tay anh ta có người có thể lấy máu của tôi ngay trước mặt sư phụ, chỉ riêng điểm này cũng có thể chắc chắn anh ta có nhân vật lợi hại hơn cả sư phụ.
Chỉ buồn cười là chúng tôi vẫn luôn tin tưởng anh ta!
Nhưng mà cũng không phải tất cả, theo như Viên Sĩ Bình nói sư phụ bị Viên Uy lấy tôi để uy hiếp bắt buộc phải đồng ý với anh ta, nhưng sư phụ đã chết rồi mà?
“Chị có muốn ở với em không? Không phải đã nói khi bắt được chị và anh sẽ đưa cho em ăn chị ấy sao?”
Đây là một giọng nói trẻ con vang lên từ phía sau, hình như còn hơi vui vẻ, nhưng lại hơi sợ hãi, chỉ yết ớt hỏi.
Tôi vừa nghe giọng nói này gọi chị, trong lòng nhất thời lạnh hơn phân nửa, quả nhiên đứa bé trắng mập, từ đầu đến cuối chỉ là một cái bẫy.
Dùng đứa bé trắng mập để làm rối loạn tầm mắt của chúng tôi, cũng làm cho chúng tôi thật sư cho rằng trong căn cứ của Viên Uy có cái gì đó chạy ra.
“Chị và anh của cậu bây giờ không ăn được, chờ sau khi cậu lớn lên chúng tôi sẽ đưa bọn họ cho cậu ăn!” Viên Uy hình như không có kiên nhẫn ứng phó với đứa bé trắng mập, nói cho có lệ.
“Phu nhân?” Người giấy có cặp mắt đào hoa đi lên trước hai bước, nhỏ giọng nói bên tai tôi: “Làm sao bây giờ?”
Cả người tôi vẫn không thể động đậy, hơn nữa tiếng gọi kia càng lúc càng rõ ràng, Đại Hồng đối diện cũng đã không động đậy nữa.
Lúc này tôi mới nhớ tới loại mà Vương Uyển Nhu nói, chỉ bị nhìn thoáng qua cả người đã không thể động đậy, cố gắng làm tâm mình chìm xuống nhưng lại phát hiện dù cố gắng thế nào cũng không thể làm nó hạ xuống.
“Nhưng em chưa đủ lớn sao?” Đứa bé trắng mập hình như đang thèm nhỏ dãi tôi và Nguyên Thần Tịch, không bỏ cuộc tiếp tục hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.